Vũ La mở bừng mắt, hết sức hài lòng. Gần đây tu vi cảnh giói của hắn tăng tiến cực nhanh, lần tu luyện này nhờ có Quỷ Linh Ngọc Khuê giúp đỡ, đã đạt tới cảnh giói Long Cung sơ cấp đỉnh phong, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua cảnh giới Long Cung sơ cấp, tiến vào cảnh giới Long Cung trung cấp.
Quả nhiên là thiên địa chí bảo.
Vũ La nhìn Quỷ Linh Ngọc Khuê trong Âm Cực Chi Nhãn nọ một cái, sau đó mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Bảo bối này thật tốt, đáng tiếc với thực lực của Vũ La hiện tại vẫn chưa thể thu được, cho dù có pho tượng chiến thần trợ giúp hắn, hắn cũng không có cách nào mang theo trên người. Chỉ cần hơi tiếp xúc, chắc chắn Vũ La sẽ bị đông cứng thành một pho tượng băng.
- Chiến thần.
- Có mạt tướng!
Vũ La vừa bay lên vừa nói:
- Hãy canh giữ nơi này cẩn thận, sau khi ta rời khỏi, hãy tạm thời phong bế nơi này. Kẻ nào dám tự tiện xâm nhập, giết chết không tha!
- Tuân mệnh!
Vũ La không thiếu quyết đoán, Âm Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh Ngọc Khuê chính là thiên địa chí bảo, quan hệ trọng đại. Pho tượng chiến thần này thực lực hùng mạnh, bên ngoài còn có Niên Luân Mộ Địa, bảo vệ nơi đây không thành vấn đề.
Trong lòng hắn lo lắng cho Chu Nghiên và Nhan Chỉ Vi, không dám chần chờ lâu. Sau khi dặn dò pho tượng chiến thần vài câu, lập tức bảo pho tượng chiến thần đưa mình ra ngoài.
Cũng không biết pho tượng chiến thần sử dụng thù đoạn nào, Vũ La cảm giác được thần kiếm Thiên Tinh của mình có liên hệ kỳ diệu nào đó với mộ địa này, hắn có thể dùng thần kiếm Thiên Tinh liên hệ trực tiếp với phố tượng chiến thần.
Có được thù đoạn này, vào thời điểm cần thiết, Vũ La có thể thông qua thần kiếm Thiên Tinh triệu hồi trực tiếp hai mươi chiến sĩ hùng mạnh nọ.
---------
Nguyễn Xạ Nhật đứng bên ngoài tấm bia đá sáu mặt, vẻ mặt đau khổ. Bên trong giếng ở trung tâm bia đá, tầng tầng hào quang dâng lên giống như sóng nước. Đúng lúc này, Nguyễn Xạ Nhật chợt nhìn thấy một người từ trong giếng bay lên.
- Vũ La!
Nguyễn Xạ Nhật kinh hô một tiếng.
Vũ La ra khỏi giếng, nhìn quanh một vòng không khỏi cau mày.
- Không phải là ta gọi bọn họ tới đây, bọn họ không tìm được gì ở Bách Thảo Tiên Điền, cho nên mới chạy tới.
Vũ La không nói gì, liếc nhìn bảy tên Đại Tế Ti bên ngoài tấm bia đá một cái, sau đó nhìn ra xa. Bên ngoài mười gốc Quỳ Mộc, chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng đông như kiến bao vây thành một vòng, mà bọn Hỏa Sư Đà đang bị bắt giữ ở giữa, cũng không biết bị sử dụng thủ đoạn cấm chế gì. Bọn họ nhìn thấy Vũ La, rõ ràng tỏ ra vô cùng lo lắng nhưng lại không thể cử động, cũng không thế lên tiếng nói.
Sắc mặt Vũ La tỏ ra âm trầm:
- Đây là đạo đãi khách của Bát Đại Thần Trủng sao?
Nguyễn Xạ Nhật lặng im không nói, y bị Vũ La đả kích liên tiếp mấy lần, đã hoàn toàn không còn khí thế gì trước mặt Vũ La nữa.
Khoái Tông có chút căm tức trừng mắt nhìn Vũ La. Lần trước Vũ La thóa mạ một phen làm mất hết thể diện của Thanh Nguyệt Thần Trủng, đáng tiếc sau đó Vũ La được người của Thanh Khâu đón đi, Khoái Tông không dám phát tác. Không ngờ oan gia lộ hẹp, lại chạm mặt ở nơi này.
Y tiến lên một bước hỏi:
- Vũ La, không cần phải nói nhiều như vậy, phải chăng Hoàn Hồn Thảo đang ở trong này, ngươi lấy được rồi sao?
Vũ La vung tay lên:
- Thay một người khác tới đây nói chuyện với ta, ta không muốn nhiều lời với kẻ tiểu nhân bội bạc.
- Ngươi...
Khoái Tông đùng đùng nổi giận, Vũ La không hề tỏ ra yếu thế, hai mắt trợn trừng, giận dữ quát:
- Khoái Tông, ta biết Khoái Cương đã chết, bằng không ân oán giữa Thanh Nguyệt Thần Trủng ngươi với ta cũng không dễ dàng chấm dứt như vậy. Nếu ngươi còn không biết tiến thối, chớ trách ta không nói tình cảm!
Khoái Tông giận dữ, nhưng không chắc quan hệ giữa Thanh Khâu và Vũ La rốt cục là thế nào. Y gánh vác vận mệnh cả một Thần Trủng trên vai, tự nhiên không dám khinh suất trêu chọc Vũ La. Y chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, giọng tức tối:
- Ai tới hỏi hắn đi, bản tọa mặc kệ.
Vũ La không phải hù dọa y, cho dù không mượn dùng lực lượng Thanh Khâu Cửu Vĩ Bạch Hồ, hiện tại Vũ La có thể điều động hai mươi chiến sĩ thực lực không thua gì Nguyễn Xạ Nhật. Đừng nói là Thanh Nguyệt Thần Trủng, cho dù là Bát Đại Thần Trủng liên hợp lại, Vũ La cũng có đủ thực lực đánh trực diện.
Huống chi gần đây hắn thăng tiến cảnh giới hai cấp, nếu đơn độc đả đấu đã không còn sợ Khoái Tông, tự nhiên không cần khách sáo với y.
Nguyễn Xạ Nhật vẫn lặng yên không nói, đám Đại Tế Ti còn lại nhìn thoáng qua nhau, rốt cục một lão nhân râu tóc bạc phơ đằng hắng một tiếng, cất bước đi ra.
Vị lão nhân này tỏ ra cẩn thận vô cùng, đứng cách tấm bia đá Lục hợp Thanh Long đại trận, khẽ ôm quyền nhìn Vũ La:
- Có lẽ vị này là Vũ La các hạ gần đây thanh danh nổi bật Đông Thổ, lão hán là Đại Tế Ti của Tông Nhật Thần Trủng Ôn Chiêu Hòa.
Lão nhân tỏ ra khách sáo với Vũ La, tự nhiên hắn cũng lấy lễ mà đãi:
- Lão trượng vẫn khỏe.
Ôn Chiêu Hòa mỉm cười:
- Tiểu huynh đệ, bao nhiêu người chúng ta chạy tới đây chính là vì Hoàn Hồn Thảo. Nếu ngươi lấy được, vậy hãy sảng khoái mang ra, mọi người thương lượng với nhau một phen. Lúc nào cũng có biện pháp giải quyết, đều là Yêu tộc với nhau, thật sự không cần dùng binh đao nói chuyện.
Ôn Chiêu Hòa lại nhìn về phía sau vẫy tay:
- Thả những người kia ra.
Vài tên Đại Tế Ti tỏ ra do dự:
- Ôn lão...
Ôn Chiêu Hòa xua tay:
- Những người này không quan trọng, cũng không cần liên lụy bọn họ.
Mấy tên Đại Tế Ti lại nhìn nhau, một tên trong đó vung tay lên, có lẽ đám chiến sĩ Yêu tộc đang giữ bọn Hỏa Sư Đà là thù hạ của y, lập tức thả người.
Bọn Hỏa Sư Đà lo cho Vũ La, cũng không chịu đi, la hét vài câu với người Bát Đại Thần Trủng, sau đó không ngờ ở lại chờ xem.
Vũ La thầm gật gật đầu, coi như bọn họ cũng có chút lương tâm.
Ôn Chiêu Hòa vẫn nở nụ cười hòa nhã, nhìn Vũ La:
- Tiểu huynh đệ, xem như chúng ta có thành ý rồi chứ?
Vũ La nhìn lão một cái, nói thẳng:
- Ta lấy Hoàn Hồn Thảo, không thương lượng gì cả.
- Tiểu tử thối ngươi quả thật vô cùng ngang ngược!
Khoái Tông không nhịn được lại thóa mạ, trừ y ra, còn vài tên Đại Tế Ti khác cũng biến sắc, hừ lạnh một tiếng.
Ôn Chiêu Hòa nhướng mày vừa muốn nói, Vũ La lập tức ngắt lời lão:
- Ta cần Hoàn Hồn Thảo có việc, không thể nào đưa ra được. Các vị có gì thắc mắc, cứ tìm người Thanh Khâu.
Sắc mặt Ôn Chiêu Hòa khẽ biến, thận trọng nói:
- Lúc trước Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật cũng đã có nói, trên người tiểu huynh đệ có túi vật Thanh Khâu. Chỉ là Hoàn Hồn Thảo này quan hệ trọng đại, nếu tiếu huynh đệ không ngại, có thể lấy túi vật ra cho chúng ta nhìn qua được chăng?
Vũ La bị Nhan lão chơi khăm một vố, đang lo không có cơ hội trả thù, hiện tại cơ hội đã tới trước mắt, hắn tỏ ra hết sức hào sảng, lấy chiếc nhẫn bạch hồ ra giơ lên cao:
- Ai không tin cứ lại đây nhìn xem.
Ngoại trừ Nguyễn Xạ Nhật ra, bảy Đại Tế Ti còn lại lập tức tiến lại.
Những người này cũng không phải là chiến sĩ Yêu tộc tầm thường, ánh mắt ai nấy sắc bén, chỉ cần liếc qua đã có thể xác thực đây chính là túi vật Thanh Khâu.
Trong đám Đại Thánh Yêu tộc, Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc rất ít khi đưa túi vật cho người ngoài, chiếc nhẫn bạch hồ này nói rõ quan hệ giữa Vũ La và Thanh Khâu không phải tầm thường.
Sắc mặt bọn Đại Tế Ti trở nên hết sức khó coi. Không thể đắc tội với Thanh Khâu, nhưng mọi người vất vả một phen, càn quét Bách Thảo Tiên Điền, xông tới Niên Luân Mộ Địa, tử thương hết sức nặng nề, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy?
Sắc mặt Khoái Tông ngược lại trở nên dễ coi hơn. Y đường đường là Đại Tế Ti Thanh Nguyệt Thần Trủng, lúc trước lại bị Vũ La thóa mạ ầm ĩ một trận trước của nhà, chuyện này đã lan truyền toàn Đông Thổ. Hiện tại Vũ La là người Thanh Khâu, thân phận như vậy, cho dù hắn đứng trước cửa bất cứ Thần Trủng nào thóa mạ, cũng không ai dám cãi, tự nhiên không phải là Thanh Nguyệt Thần Trủng của y mất mặt, chuyện này hợp với lẽ thường.
Quả nhiên là thiên địa chí bảo.
Vũ La nhìn Quỷ Linh Ngọc Khuê trong Âm Cực Chi Nhãn nọ một cái, sau đó mới lưu luyến thu hồi ánh mắt. Bảo bối này thật tốt, đáng tiếc với thực lực của Vũ La hiện tại vẫn chưa thể thu được, cho dù có pho tượng chiến thần trợ giúp hắn, hắn cũng không có cách nào mang theo trên người. Chỉ cần hơi tiếp xúc, chắc chắn Vũ La sẽ bị đông cứng thành một pho tượng băng.
- Chiến thần.
- Có mạt tướng!
Vũ La vừa bay lên vừa nói:
- Hãy canh giữ nơi này cẩn thận, sau khi ta rời khỏi, hãy tạm thời phong bế nơi này. Kẻ nào dám tự tiện xâm nhập, giết chết không tha!
- Tuân mệnh!
Vũ La không thiếu quyết đoán, Âm Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh Ngọc Khuê chính là thiên địa chí bảo, quan hệ trọng đại. Pho tượng chiến thần này thực lực hùng mạnh, bên ngoài còn có Niên Luân Mộ Địa, bảo vệ nơi đây không thành vấn đề.
Trong lòng hắn lo lắng cho Chu Nghiên và Nhan Chỉ Vi, không dám chần chờ lâu. Sau khi dặn dò pho tượng chiến thần vài câu, lập tức bảo pho tượng chiến thần đưa mình ra ngoài.
Cũng không biết pho tượng chiến thần sử dụng thù đoạn nào, Vũ La cảm giác được thần kiếm Thiên Tinh của mình có liên hệ kỳ diệu nào đó với mộ địa này, hắn có thể dùng thần kiếm Thiên Tinh liên hệ trực tiếp với phố tượng chiến thần.
Có được thù đoạn này, vào thời điểm cần thiết, Vũ La có thể thông qua thần kiếm Thiên Tinh triệu hồi trực tiếp hai mươi chiến sĩ hùng mạnh nọ.
---------
Nguyễn Xạ Nhật đứng bên ngoài tấm bia đá sáu mặt, vẻ mặt đau khổ. Bên trong giếng ở trung tâm bia đá, tầng tầng hào quang dâng lên giống như sóng nước. Đúng lúc này, Nguyễn Xạ Nhật chợt nhìn thấy một người từ trong giếng bay lên.
- Vũ La!
Nguyễn Xạ Nhật kinh hô một tiếng.
Vũ La ra khỏi giếng, nhìn quanh một vòng không khỏi cau mày.
- Không phải là ta gọi bọn họ tới đây, bọn họ không tìm được gì ở Bách Thảo Tiên Điền, cho nên mới chạy tới.
Vũ La không nói gì, liếc nhìn bảy tên Đại Tế Ti bên ngoài tấm bia đá một cái, sau đó nhìn ra xa. Bên ngoài mười gốc Quỳ Mộc, chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng đông như kiến bao vây thành một vòng, mà bọn Hỏa Sư Đà đang bị bắt giữ ở giữa, cũng không biết bị sử dụng thủ đoạn cấm chế gì. Bọn họ nhìn thấy Vũ La, rõ ràng tỏ ra vô cùng lo lắng nhưng lại không thể cử động, cũng không thế lên tiếng nói.
Sắc mặt Vũ La tỏ ra âm trầm:
- Đây là đạo đãi khách của Bát Đại Thần Trủng sao?
Nguyễn Xạ Nhật lặng im không nói, y bị Vũ La đả kích liên tiếp mấy lần, đã hoàn toàn không còn khí thế gì trước mặt Vũ La nữa.
Khoái Tông có chút căm tức trừng mắt nhìn Vũ La. Lần trước Vũ La thóa mạ một phen làm mất hết thể diện của Thanh Nguyệt Thần Trủng, đáng tiếc sau đó Vũ La được người của Thanh Khâu đón đi, Khoái Tông không dám phát tác. Không ngờ oan gia lộ hẹp, lại chạm mặt ở nơi này.
Y tiến lên một bước hỏi:
- Vũ La, không cần phải nói nhiều như vậy, phải chăng Hoàn Hồn Thảo đang ở trong này, ngươi lấy được rồi sao?
Vũ La vung tay lên:
- Thay một người khác tới đây nói chuyện với ta, ta không muốn nhiều lời với kẻ tiểu nhân bội bạc.
- Ngươi...
Khoái Tông đùng đùng nổi giận, Vũ La không hề tỏ ra yếu thế, hai mắt trợn trừng, giận dữ quát:
- Khoái Tông, ta biết Khoái Cương đã chết, bằng không ân oán giữa Thanh Nguyệt Thần Trủng ngươi với ta cũng không dễ dàng chấm dứt như vậy. Nếu ngươi còn không biết tiến thối, chớ trách ta không nói tình cảm!
Khoái Tông giận dữ, nhưng không chắc quan hệ giữa Thanh Khâu và Vũ La rốt cục là thế nào. Y gánh vác vận mệnh cả một Thần Trủng trên vai, tự nhiên không dám khinh suất trêu chọc Vũ La. Y chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, giọng tức tối:
- Ai tới hỏi hắn đi, bản tọa mặc kệ.
Vũ La không phải hù dọa y, cho dù không mượn dùng lực lượng Thanh Khâu Cửu Vĩ Bạch Hồ, hiện tại Vũ La có thể điều động hai mươi chiến sĩ thực lực không thua gì Nguyễn Xạ Nhật. Đừng nói là Thanh Nguyệt Thần Trủng, cho dù là Bát Đại Thần Trủng liên hợp lại, Vũ La cũng có đủ thực lực đánh trực diện.
Huống chi gần đây hắn thăng tiến cảnh giới hai cấp, nếu đơn độc đả đấu đã không còn sợ Khoái Tông, tự nhiên không cần khách sáo với y.
Nguyễn Xạ Nhật vẫn lặng yên không nói, đám Đại Tế Ti còn lại nhìn thoáng qua nhau, rốt cục một lão nhân râu tóc bạc phơ đằng hắng một tiếng, cất bước đi ra.
Vị lão nhân này tỏ ra cẩn thận vô cùng, đứng cách tấm bia đá Lục hợp Thanh Long đại trận, khẽ ôm quyền nhìn Vũ La:
- Có lẽ vị này là Vũ La các hạ gần đây thanh danh nổi bật Đông Thổ, lão hán là Đại Tế Ti của Tông Nhật Thần Trủng Ôn Chiêu Hòa.
Lão nhân tỏ ra khách sáo với Vũ La, tự nhiên hắn cũng lấy lễ mà đãi:
- Lão trượng vẫn khỏe.
Ôn Chiêu Hòa mỉm cười:
- Tiểu huynh đệ, bao nhiêu người chúng ta chạy tới đây chính là vì Hoàn Hồn Thảo. Nếu ngươi lấy được, vậy hãy sảng khoái mang ra, mọi người thương lượng với nhau một phen. Lúc nào cũng có biện pháp giải quyết, đều là Yêu tộc với nhau, thật sự không cần dùng binh đao nói chuyện.
Ôn Chiêu Hòa lại nhìn về phía sau vẫy tay:
- Thả những người kia ra.
Vài tên Đại Tế Ti tỏ ra do dự:
- Ôn lão...
Ôn Chiêu Hòa xua tay:
- Những người này không quan trọng, cũng không cần liên lụy bọn họ.
Mấy tên Đại Tế Ti lại nhìn nhau, một tên trong đó vung tay lên, có lẽ đám chiến sĩ Yêu tộc đang giữ bọn Hỏa Sư Đà là thù hạ của y, lập tức thả người.
Bọn Hỏa Sư Đà lo cho Vũ La, cũng không chịu đi, la hét vài câu với người Bát Đại Thần Trủng, sau đó không ngờ ở lại chờ xem.
Vũ La thầm gật gật đầu, coi như bọn họ cũng có chút lương tâm.
Ôn Chiêu Hòa vẫn nở nụ cười hòa nhã, nhìn Vũ La:
- Tiểu huynh đệ, xem như chúng ta có thành ý rồi chứ?
Vũ La nhìn lão một cái, nói thẳng:
- Ta lấy Hoàn Hồn Thảo, không thương lượng gì cả.
- Tiểu tử thối ngươi quả thật vô cùng ngang ngược!
Khoái Tông không nhịn được lại thóa mạ, trừ y ra, còn vài tên Đại Tế Ti khác cũng biến sắc, hừ lạnh một tiếng.
Ôn Chiêu Hòa nhướng mày vừa muốn nói, Vũ La lập tức ngắt lời lão:
- Ta cần Hoàn Hồn Thảo có việc, không thể nào đưa ra được. Các vị có gì thắc mắc, cứ tìm người Thanh Khâu.
Sắc mặt Ôn Chiêu Hòa khẽ biến, thận trọng nói:
- Lúc trước Đại Tế Ti Nguyễn Xạ Nhật cũng đã có nói, trên người tiểu huynh đệ có túi vật Thanh Khâu. Chỉ là Hoàn Hồn Thảo này quan hệ trọng đại, nếu tiếu huynh đệ không ngại, có thể lấy túi vật ra cho chúng ta nhìn qua được chăng?
Vũ La bị Nhan lão chơi khăm một vố, đang lo không có cơ hội trả thù, hiện tại cơ hội đã tới trước mắt, hắn tỏ ra hết sức hào sảng, lấy chiếc nhẫn bạch hồ ra giơ lên cao:
- Ai không tin cứ lại đây nhìn xem.
Ngoại trừ Nguyễn Xạ Nhật ra, bảy Đại Tế Ti còn lại lập tức tiến lại.
Những người này cũng không phải là chiến sĩ Yêu tộc tầm thường, ánh mắt ai nấy sắc bén, chỉ cần liếc qua đã có thể xác thực đây chính là túi vật Thanh Khâu.
Trong đám Đại Thánh Yêu tộc, Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc rất ít khi đưa túi vật cho người ngoài, chiếc nhẫn bạch hồ này nói rõ quan hệ giữa Vũ La và Thanh Khâu không phải tầm thường.
Sắc mặt bọn Đại Tế Ti trở nên hết sức khó coi. Không thể đắc tội với Thanh Khâu, nhưng mọi người vất vả một phen, càn quét Bách Thảo Tiên Điền, xông tới Niên Luân Mộ Địa, tử thương hết sức nặng nề, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy?
Sắc mặt Khoái Tông ngược lại trở nên dễ coi hơn. Y đường đường là Đại Tế Ti Thanh Nguyệt Thần Trủng, lúc trước lại bị Vũ La thóa mạ ầm ĩ một trận trước của nhà, chuyện này đã lan truyền toàn Đông Thổ. Hiện tại Vũ La là người Thanh Khâu, thân phận như vậy, cho dù hắn đứng trước cửa bất cứ Thần Trủng nào thóa mạ, cũng không ai dám cãi, tự nhiên không phải là Thanh Nguyệt Thần Trủng của y mất mặt, chuyện này hợp với lẽ thường.
/862
|