Vũ La nhìn mọi người, cười hăng hắc vô cùng gian xảo:
- Các vị cũng không cần thất vọng, Thanh Khâu lấy đi Hoàn Hồn Thảo, tự nhiên sẽ bồi thường cho các vị. Các vị cứ việc tới Thanh Khâu thỉnh cầu, trước đó Nhan lão đã nói với ta, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người hài lòng, có lẽ ích lợi sẽ không thua kém gì Hoàn Hồn Thảo.
- Thật vậy sao?
Vốn Ôn Chiêu Hòa đã thất vọng, vừa nghe hắn nói như vậy hết sức vui mừng.
Vũ La lại giơ nhẫn bạch hồ lên:
- Các ngươi xem có thật không?
Ôn Chiêu Hòa cười sang sảng:
- Ta đã nói trước, chẳng lẽ Đại Thánh đi tranh ích lợi với chúng ta?
Trên thực tế nếu không phải thật sự cần, thông thường Đại Thánh Yêu tộc tuyệt không tranh cướp bảo vật gì với Bát Đại Thần Trủng cả. Bọn họ đã sống mấy vạn năm, thứ có thể khiến cho bọn họ coi trọng cũng thật sự không nhiều lắm.
Vũ La cười thầm trong lòng, lão già mất nết kia chơi ta một vố, lần này trả lại cho lão...
Hoàn Hồn Thảo quả thật là hiếm có, nếu bồi thường cho Bát Đại Thần Trủng mỗi Thần Trủng một phần lễ không kém Hoàn Hồn Thảo, lại thêm những Thần Tràng nhỏ kiếm chác chút đỉnh nữa, cho dù Nhan lão giàu nứt đố đổ vách, phen này đủ khiến cho lão phải đau lòng.
Ôn Chiêu Hòa chắp tay cúi đầu:
- Nếu là như vậy, chúng ta xin tạ ơn Đại Thánh trước.
Bảy tên Đại Tế Ti còn lại cũng bái tạ, trong lòng Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy kỳ quái, cũng không biết mình nghĩ gì.
Vũ La xuyên qua lưu quang, ra khỏi Lục hợp Thanh Long đại trận, nhìn mọi người ôm quyền nói:
- Tiểu tử còn có chuyện quan trọng, xin đi trước một bước!
Ngọc Tung Trùng bay lên, Vũ La đang chuẩn bị rời đi, thình lình trong cánh rừng bên cạnh vang lên thanh âm sang sảng như tiếng hồng chung:
- Chậm đã, để Hoàn Hồn Thảo lại rồi hãy nói.
Vũ La làm như không nghe thấy, Ngọc Tung Trùng thần quang lóe sáng, tăng tốc bay đi. Không ngờ trong cánh rừng gần đó dâng lên một bức màn sáng khổng lồ, bao trùm thiên địa, phong tỏa hoàn toàn cả Niên Luân Mộ Địa.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến, quát to một tiếng:
- Không cần biết ngươi là ai, còn chưa hiểu nữa sao, ta đại biểu cho Thanh Khâu.
- Thanh Khâu có thể có người như ngươi...
Thanh âm nọ còn chưa nói xong, Vũ La liền lớn tiếng cắt ngang:
- Ngu xuẩn, nhìn nhìn lại dưới chân ta!
Vũ La chưa thể hoàn toàn phát động Ngọc Tung Trùng, cho nên tạm thời dị bảo này vẫn hiện ra dưới chân hắn.
Người trong rừng không có tiếng động, một lúc lâu sau vầng sáng nọ cũng không thấy triệt tiêu. Vũ La âm thầm thở dài, xem ra trận chiến này là không thể tránh né.
Quả nhiên, thanh âm nọ cắn răng nói:
- Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng với Thiết gia ta, cho dù Thanh Khâu cùng Nộ Long đảo liên thù, chúng ta cũng không thể thoái nhượng. Xin các hạ ra giá, chỉ cần Thiết gia chúng ta có thể lấy ra, tuyệt đối không chút cau mày.
- Nộ Long đảo!
- Thiết gia Yêu tộc Đại Thánh Thâm Uyên Huyết Ngạc Thiết Hoành Giang!
- Trên dị bảo dưới chân thiếu niên nọ, dường như có ấn ký của Đại Thánh Hồng Phá Hải Nộ Long đảo...
Bên ngoài mười gốc Quỳ Mộc, đám chiến sĩ Yêu tộc bình thường như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không rõ người nọ cùng Vũ La đang nói chuyện gì, nhưng tám Đại Tế Ti trong rừng hiểu được, cả bọn sắc mặt tái nhợt, giật mình kinh hãi.
May là vừa rồi bọn họ chưa động thù cùng Vũ La, không ngờ lai lịch của tiểu tử này lớn như vậy. Ngoại trừ Thanh Khâu, còn có chỗ dựa khác là Nộ Long đảo.
Mà lần này tìm kiếm Hoàn Hồn Thảo, lại có thể kinh động cả Thiết Hoành Giang, ba vị Đại Thánh Yêu tộc đều muốn có được Hoàn Hồn Thảo, rốt cục là có chuyện gì?
Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy thoải mái không ít, thì ra tiểu tử này còn có chỗ dựa là Nộ Long đảo. Nếu nói về chiến lực, Đại Thánh Hồng Phá Hải của Nộ Long đảo chắc chắn xếp trong ba vị trí đầu trong số Đại Thánh Yêu tộc ở Đông Thổ, tiểu tử này có chiến lực mạnh như vậy cũng không có chi là kỳ lạ.
Lúc trước y bị đả kích liên tục, rốt cục cũng tìm được một cái cớ để an ủi mình.
Sắc mặt Khoái Tông trở nên kỳ quái, trong lòng không nhịn được thóa mạ thầm: Tiểu tử này giả heo ăn hổ, thật là quá đáng... Lai lịch của hắn lớn như vậy, rõ ràng là lúc trước muốn đùa giỡn với mình ở Hỏa Nham cốc. Lúc ấy lão tử còn ra vẻ cao thủ, muốn kết giao với hắn, mời hắn uống trà, hiện tại nghĩ lại thật là bực tức.
Lai lịch Vũ La quá lớn, vừa rồi Khoái Tông vốn còn có chút oán hận, lại bị danh hiệu của Đại Thánh Hồng Phá Hải Nộ Long đảo đè xuống, chút oán hận này lập tức phát tiết ra ngoài như cái rắm.
Hiện tại y chỉ cảm thấy hơi bực tức, nhớ lại dáng vẻ trên cao chót vót của mình trên đỉnh Hỏa Nham cốc, lại cảm thấy khi ấy mình giống như một tên hề, hết sức nực cười. Càng nghĩ càng cảm thấy tiếu tử Vũ La này thật là đáng hận, rõ ràng hắn muốn đùa cợt với mình.
May là lúc hắn đứng trước cửa Thanh Nguyệt Thần Trủng thóa mạ ầm ĩ, mình không thể ra đánh, bằng không e rằng lúc này Thanh Nguyệt Thần Trủng đã không còn tồn tại...
Kế đó Khoái Tông lại run lên. Sau những hiệu lầm liên tiếp, trong cảm nhận của Khoái Tông, Vũ La đã trở thành một tên tiểu tử âm hiểm giảo hoạt, liệt vào loại người ‘tuyệt đối nguy hiểm’. Khoái Tông âm thầm quyết định, về sau trăm ngàn lần đừng có chuyện gì liên quan tới người này, cho dù là có, cũng nhất định phải sinh lòng kính trọng, không cầu lão nhân gia ngài chiếu cố ta, chỉ cần lão nhân gia ngài đừng chơi ta là được...
Vũ La không muốn động thù, dù sao Thiết Hoành Giang cũng là một trong số những Đại Thánh Yêu tộc, là nhân vật ngang hàng với Nhan lão và Hồng Phá Hải, thuộc về lão quái vật siêu cấp sống mấy vạn năm, đối phó Vũ La dễ như trở bàn tay.
Huống hồ việc này mình cũng vô cùng oan uổng, nếu vì vậy mà chuốc lấy một cường địch, Vũ La cảm thấy mất nhiều hơn được.
Hắn đang cảm thấy khó xử trong lòng, người Thiết gia cũng không dễ chịu gì hơn.
Dưới một ngọn sơn phong có hai lão nhân và một thiếu niên. Trong tay một lão nhân đang cầm một chiếc hộp ngọc, bên trong hộp ngọc toát ra từng tia tinh quang chui xuống lòng đất.
Chính những tia tinh quang này xuyên qua mặt đất bay ngược trở lên, hóa thành vầng sáng phong tỏa toàn Niên Luân Mộ Địa.
Thiếu niên kia đang tỏ ra khó xử:
- Kim thúc, nếu hắn không chịu, vậy chúng ta phải làm sao...
Chiến lực của Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc Thiết Hoành Giang hết sức hùng mạnh, lại thêm cuồng vọng, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu ngốc. Thiết gia đối phó với Thanh Khâu hoặc Nộ Long đảo đã có chút cật lực, đừng nói là một lần đối phó hai nhà.
Nguyên nhân cũng là vì thần thuật của Cửu Vĩ Bạch Hồ vô song Đông Thổ, chiến lực Thất Thù Giao Long thiên hạ vô địch, cả hai nhà này đều khắc chế Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc.
Nhưng gần đây Thiết gia đã xảy ra một ít biến cố, cho nên nhất định phải lấy cho bằng được Hoàn Hồn Thảo.
Thiết Hoành Giang cũng là sơ ý, không ngờ rằng có Đại Thánh khác tới tranh cướp Hoàn Hồn Thảo, cho nên chỉ phái một đứa cháu chạy tới.
Vốn lão có ý để cho y rèn luyện một phen.
Ngoài ra, vì muốn ổn thỏa, lại phái thêm hai lão bộc tùy tùng có thực lực không tầm thường đi theo.
Lão cho rằng bằng vào danh hiệu Đại Thánh của mình, Bát Đại Thần Trủng sẽ không dám không tuân. Chỉ cần báo ra danh hiệu, ắt sẽ ngoan ngoãn hai tay dâng lên Hoàn Hồn Thảo. Hai lão bộc này cũng mang theo không ít bảo bối, đủ để bồi thường cho Bát Đại Thần Trủng.
Kết quả gặp gỡ Vũ La, cháu Thiết Hoành Giang tên là Thiết Sư Lan, cũng đã mấy trăm tuổi, nhưng từ nhỏ đã được che chở, chưa từng trải qua sóng gió, đừng nói là đưa ra quyết định có nên đồng thời tuyên chiến với Thanh Khâu và Nộ Long đảo hay không.
Thiết Sư Lan biết rất rõ ràng, nếu dùng vũ lực ngăn Vũ La lại, chẳng khác nào tuyên chiến cùng hai vị Đại Thánh Yêu tộc.
Cho nên Thiết Sư Lan vô cùng lo lắng, sau khi đưa ra điều kiện thấp thỏm không yên, không ngừng hỏi lão nhân bên cạnh. Lão nhân cũng hết sức bất đắc dĩ, vốn tường rằng chuyến đi này thoải mái nhẹ nhàng, ngờ đâu đưa tới cục diện như hiện tại.
Vũ La hiểu rất rõ ràng, không cần biết sau khi Thiết gia đoạt Hoàn Hồn Thảo, Nhan lão và Hồng Phá Hải trả thù thế nào, mình không thể đợi được tới lúc đó. Bất kể thế nào, phải qua được cửa ải trước mắt rồi hãy nói.
- Các vị cũng không cần thất vọng, Thanh Khâu lấy đi Hoàn Hồn Thảo, tự nhiên sẽ bồi thường cho các vị. Các vị cứ việc tới Thanh Khâu thỉnh cầu, trước đó Nhan lão đã nói với ta, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người hài lòng, có lẽ ích lợi sẽ không thua kém gì Hoàn Hồn Thảo.
- Thật vậy sao?
Vốn Ôn Chiêu Hòa đã thất vọng, vừa nghe hắn nói như vậy hết sức vui mừng.
Vũ La lại giơ nhẫn bạch hồ lên:
- Các ngươi xem có thật không?
Ôn Chiêu Hòa cười sang sảng:
- Ta đã nói trước, chẳng lẽ Đại Thánh đi tranh ích lợi với chúng ta?
Trên thực tế nếu không phải thật sự cần, thông thường Đại Thánh Yêu tộc tuyệt không tranh cướp bảo vật gì với Bát Đại Thần Trủng cả. Bọn họ đã sống mấy vạn năm, thứ có thể khiến cho bọn họ coi trọng cũng thật sự không nhiều lắm.
Vũ La cười thầm trong lòng, lão già mất nết kia chơi ta một vố, lần này trả lại cho lão...
Hoàn Hồn Thảo quả thật là hiếm có, nếu bồi thường cho Bát Đại Thần Trủng mỗi Thần Trủng một phần lễ không kém Hoàn Hồn Thảo, lại thêm những Thần Tràng nhỏ kiếm chác chút đỉnh nữa, cho dù Nhan lão giàu nứt đố đổ vách, phen này đủ khiến cho lão phải đau lòng.
Ôn Chiêu Hòa chắp tay cúi đầu:
- Nếu là như vậy, chúng ta xin tạ ơn Đại Thánh trước.
Bảy tên Đại Tế Ti còn lại cũng bái tạ, trong lòng Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy kỳ quái, cũng không biết mình nghĩ gì.
Vũ La xuyên qua lưu quang, ra khỏi Lục hợp Thanh Long đại trận, nhìn mọi người ôm quyền nói:
- Tiểu tử còn có chuyện quan trọng, xin đi trước một bước!
Ngọc Tung Trùng bay lên, Vũ La đang chuẩn bị rời đi, thình lình trong cánh rừng bên cạnh vang lên thanh âm sang sảng như tiếng hồng chung:
- Chậm đã, để Hoàn Hồn Thảo lại rồi hãy nói.
Vũ La làm như không nghe thấy, Ngọc Tung Trùng thần quang lóe sáng, tăng tốc bay đi. Không ngờ trong cánh rừng gần đó dâng lên một bức màn sáng khổng lồ, bao trùm thiên địa, phong tỏa hoàn toàn cả Niên Luân Mộ Địa.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến, quát to một tiếng:
- Không cần biết ngươi là ai, còn chưa hiểu nữa sao, ta đại biểu cho Thanh Khâu.
- Thanh Khâu có thể có người như ngươi...
Thanh âm nọ còn chưa nói xong, Vũ La liền lớn tiếng cắt ngang:
- Ngu xuẩn, nhìn nhìn lại dưới chân ta!
Vũ La chưa thể hoàn toàn phát động Ngọc Tung Trùng, cho nên tạm thời dị bảo này vẫn hiện ra dưới chân hắn.
Người trong rừng không có tiếng động, một lúc lâu sau vầng sáng nọ cũng không thấy triệt tiêu. Vũ La âm thầm thở dài, xem ra trận chiến này là không thể tránh né.
Quả nhiên, thanh âm nọ cắn răng nói:
- Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng với Thiết gia ta, cho dù Thanh Khâu cùng Nộ Long đảo liên thù, chúng ta cũng không thể thoái nhượng. Xin các hạ ra giá, chỉ cần Thiết gia chúng ta có thể lấy ra, tuyệt đối không chút cau mày.
- Nộ Long đảo!
- Thiết gia Yêu tộc Đại Thánh Thâm Uyên Huyết Ngạc Thiết Hoành Giang!
- Trên dị bảo dưới chân thiếu niên nọ, dường như có ấn ký của Đại Thánh Hồng Phá Hải Nộ Long đảo...
Bên ngoài mười gốc Quỳ Mộc, đám chiến sĩ Yêu tộc bình thường như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không rõ người nọ cùng Vũ La đang nói chuyện gì, nhưng tám Đại Tế Ti trong rừng hiểu được, cả bọn sắc mặt tái nhợt, giật mình kinh hãi.
May là vừa rồi bọn họ chưa động thù cùng Vũ La, không ngờ lai lịch của tiểu tử này lớn như vậy. Ngoại trừ Thanh Khâu, còn có chỗ dựa khác là Nộ Long đảo.
Mà lần này tìm kiếm Hoàn Hồn Thảo, lại có thể kinh động cả Thiết Hoành Giang, ba vị Đại Thánh Yêu tộc đều muốn có được Hoàn Hồn Thảo, rốt cục là có chuyện gì?
Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy thoải mái không ít, thì ra tiểu tử này còn có chỗ dựa là Nộ Long đảo. Nếu nói về chiến lực, Đại Thánh Hồng Phá Hải của Nộ Long đảo chắc chắn xếp trong ba vị trí đầu trong số Đại Thánh Yêu tộc ở Đông Thổ, tiểu tử này có chiến lực mạnh như vậy cũng không có chi là kỳ lạ.
Lúc trước y bị đả kích liên tục, rốt cục cũng tìm được một cái cớ để an ủi mình.
Sắc mặt Khoái Tông trở nên kỳ quái, trong lòng không nhịn được thóa mạ thầm: Tiểu tử này giả heo ăn hổ, thật là quá đáng... Lai lịch của hắn lớn như vậy, rõ ràng là lúc trước muốn đùa giỡn với mình ở Hỏa Nham cốc. Lúc ấy lão tử còn ra vẻ cao thủ, muốn kết giao với hắn, mời hắn uống trà, hiện tại nghĩ lại thật là bực tức.
Lai lịch Vũ La quá lớn, vừa rồi Khoái Tông vốn còn có chút oán hận, lại bị danh hiệu của Đại Thánh Hồng Phá Hải Nộ Long đảo đè xuống, chút oán hận này lập tức phát tiết ra ngoài như cái rắm.
Hiện tại y chỉ cảm thấy hơi bực tức, nhớ lại dáng vẻ trên cao chót vót của mình trên đỉnh Hỏa Nham cốc, lại cảm thấy khi ấy mình giống như một tên hề, hết sức nực cười. Càng nghĩ càng cảm thấy tiếu tử Vũ La này thật là đáng hận, rõ ràng hắn muốn đùa cợt với mình.
May là lúc hắn đứng trước cửa Thanh Nguyệt Thần Trủng thóa mạ ầm ĩ, mình không thể ra đánh, bằng không e rằng lúc này Thanh Nguyệt Thần Trủng đã không còn tồn tại...
Kế đó Khoái Tông lại run lên. Sau những hiệu lầm liên tiếp, trong cảm nhận của Khoái Tông, Vũ La đã trở thành một tên tiểu tử âm hiểm giảo hoạt, liệt vào loại người ‘tuyệt đối nguy hiểm’. Khoái Tông âm thầm quyết định, về sau trăm ngàn lần đừng có chuyện gì liên quan tới người này, cho dù là có, cũng nhất định phải sinh lòng kính trọng, không cầu lão nhân gia ngài chiếu cố ta, chỉ cần lão nhân gia ngài đừng chơi ta là được...
Vũ La không muốn động thù, dù sao Thiết Hoành Giang cũng là một trong số những Đại Thánh Yêu tộc, là nhân vật ngang hàng với Nhan lão và Hồng Phá Hải, thuộc về lão quái vật siêu cấp sống mấy vạn năm, đối phó Vũ La dễ như trở bàn tay.
Huống hồ việc này mình cũng vô cùng oan uổng, nếu vì vậy mà chuốc lấy một cường địch, Vũ La cảm thấy mất nhiều hơn được.
Hắn đang cảm thấy khó xử trong lòng, người Thiết gia cũng không dễ chịu gì hơn.
Dưới một ngọn sơn phong có hai lão nhân và một thiếu niên. Trong tay một lão nhân đang cầm một chiếc hộp ngọc, bên trong hộp ngọc toát ra từng tia tinh quang chui xuống lòng đất.
Chính những tia tinh quang này xuyên qua mặt đất bay ngược trở lên, hóa thành vầng sáng phong tỏa toàn Niên Luân Mộ Địa.
Thiếu niên kia đang tỏ ra khó xử:
- Kim thúc, nếu hắn không chịu, vậy chúng ta phải làm sao...
Chiến lực của Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc Thiết Hoành Giang hết sức hùng mạnh, lại thêm cuồng vọng, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu ngốc. Thiết gia đối phó với Thanh Khâu hoặc Nộ Long đảo đã có chút cật lực, đừng nói là một lần đối phó hai nhà.
Nguyên nhân cũng là vì thần thuật của Cửu Vĩ Bạch Hồ vô song Đông Thổ, chiến lực Thất Thù Giao Long thiên hạ vô địch, cả hai nhà này đều khắc chế Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc.
Nhưng gần đây Thiết gia đã xảy ra một ít biến cố, cho nên nhất định phải lấy cho bằng được Hoàn Hồn Thảo.
Thiết Hoành Giang cũng là sơ ý, không ngờ rằng có Đại Thánh khác tới tranh cướp Hoàn Hồn Thảo, cho nên chỉ phái một đứa cháu chạy tới.
Vốn lão có ý để cho y rèn luyện một phen.
Ngoài ra, vì muốn ổn thỏa, lại phái thêm hai lão bộc tùy tùng có thực lực không tầm thường đi theo.
Lão cho rằng bằng vào danh hiệu Đại Thánh của mình, Bát Đại Thần Trủng sẽ không dám không tuân. Chỉ cần báo ra danh hiệu, ắt sẽ ngoan ngoãn hai tay dâng lên Hoàn Hồn Thảo. Hai lão bộc này cũng mang theo không ít bảo bối, đủ để bồi thường cho Bát Đại Thần Trủng.
Kết quả gặp gỡ Vũ La, cháu Thiết Hoành Giang tên là Thiết Sư Lan, cũng đã mấy trăm tuổi, nhưng từ nhỏ đã được che chở, chưa từng trải qua sóng gió, đừng nói là đưa ra quyết định có nên đồng thời tuyên chiến với Thanh Khâu và Nộ Long đảo hay không.
Thiết Sư Lan biết rất rõ ràng, nếu dùng vũ lực ngăn Vũ La lại, chẳng khác nào tuyên chiến cùng hai vị Đại Thánh Yêu tộc.
Cho nên Thiết Sư Lan vô cùng lo lắng, sau khi đưa ra điều kiện thấp thỏm không yên, không ngừng hỏi lão nhân bên cạnh. Lão nhân cũng hết sức bất đắc dĩ, vốn tường rằng chuyến đi này thoải mái nhẹ nhàng, ngờ đâu đưa tới cục diện như hiện tại.
Vũ La hiểu rất rõ ràng, không cần biết sau khi Thiết gia đoạt Hoàn Hồn Thảo, Nhan lão và Hồng Phá Hải trả thù thế nào, mình không thể đợi được tới lúc đó. Bất kể thế nào, phải qua được cửa ải trước mắt rồi hãy nói.
/862
|