Editor: Mộc Du
Hoa Khóc Tuyết yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài, Đúng vậy a, không có ngộ nhỡ, Mộ Lương rất lợi hại a, làm sao có thể xảy ra chuyện gì. . . . . .
Chàng nếu thật lợi hại như vậy thì máu này là cái gì! Hoa Khóc Tuyết hung tợn nhìn hắn chằm chằm, một màn hộc máu vừa rồi của hắn vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, hiện tại nhớ lại trái tim vẫn cảm thấy một hồi đau đớn.
Trong mắt Mộ Lương tràn đầy ý cười, nhìn A Noãn giống như một con mèo nhỏ xù lông, bất đắc dĩ thở dài: Không phải nàng nói, nếu trong vòng một ngày ta luyện xong thì nàng mới tha thứ cho ta sao? Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ?
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, xen lẫn bất đắc dĩ cùng dịu dàng, Hoa Khóc Tuyết muốn tức cũng không tức giận được, thôi được rồi đều là do nàng.
A Noãn, tha thứ cho ta rồi sao? Mộ Lương nhẹ nhàng vuốt ve tay của nàng, động tác kia, giống như là vuốt lông cho con mèo nhỏ, giọng nói vô cùng cưng chiều.
Hoa Khóc Tuyết mấp máy môi, vẫn là nghẹn ra một chữ Ừm , nàng không thể nói mà không giữ lời.
Hai mắt Mộ Lương sáng lên, động tác nhanh chóng từ trong bồn nước leo ra ngoài, nhìn nàng với ánh mắt viết đầy khát vọng, hắn đã lâu không có thỏa mãn. . . . . .
Hoa Khóc Tuyết nhìn cơ thể hắn còn ướt nước, toàn thân cao thấp không có một tí thịt dư, vóc người cân xứng không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, da cũng là bóng loáng như ngọc, lại thêm khí chất cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cho người phẫn hận kia. . . . . .
Hoa Khóc Tuyết hơi đỏ mặt nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nỉ non: Mộ Lương, cái người này thật đúng là nghiệt chướng. . . . . .
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Ha ha, vậy A Noãn của ta chính là tiểu yêu tinh. Mộ Lương tà khí cười một tiếng, một tay ôm ngang nàng lên, đi về chiếc giường lớn của bọn họ, lụa đỏ đã được thay, hiện tại ở mặt trên được phủ lên một tầng tơ lụa màu tím.
Mộ Lương nhẹ nhàng đẩy nàng lên trên giường, tà ác cười một tiếng, bổ nhào tới.
Ba ngày sau.
Trạch Lương và Trạch Hàn thì ở lại thành Dương Châu trông coi Thánh vương phủ.
Mộ Lương dẫn theo Hoa Khóc Tuyết, Trạch Linh, Bạch Thánh Vũ, hai vợ chồng Hoa Trảm Lãng chuẩn bị tiến về đô thành của Phong Quốc, Phong Đô.
Tuyết Tuyết, những thứ này đều là đồ ăn vặt mà ngươi thích ăn, ta không thể đi theo ngươi nên ngươi phải tự mình làm một chút thức ăn, chớ có cảm thấy khó ăn rồi lại không chịu ăn biết không?
Bạch Thánh Diêu ở một bên lôi kéo Hoa Khóc Tuyết thao thao bất tuyệt, nàng thân là hoàng hậu, không thể đi theo đám người bọn họ, không ai giúp Tuyết Tuyết làm này làm kia, cũng không biết Tuyết Tuyết có quen ăn thức ăn của người khác làm hay không.
Ai yêu, Thánh Diêu a, Hoàng thúc sẽ chăm sóc cho Hoàng thẩm mà, nàng không cần phải lo lắng như thế. Mộ Lê có chút ghen tỵ, thê tử của hắn đối với Hoàng thẩm còn tốt hơn nhiều so với mình, việc này làm cho trong lòng hắn rất khó tiếp thụ.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Nói thì nói như thế. . . . . .
Thánh Diêu. Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn nàng nói: Không cần phải lo lắng cho ta, ngươi chuyên tâm phụ tá Mộ Lê là được.
Ta có thể giúp hắn cái gì? Bạch Thánh Diêu có chút không hiểu, nàng không thể vào triều hoặc là giúp hắn phê chuẩn tấu chương.
Mấy ngày này, chỉ sợ là Vân Tự sẽ có động tác, chính ngươi phải cẩn thận một chút. Mộ Lương đem bọc quần áo bỏ lên xe ngựa, chậm rãi đi tới, ôm chầm lấy Hoa Khóc Tuyết.
Mộ Lê hạ mắt suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Mộ Lương thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt có chút thâm thúy, giọng nói không giống với sự trêu chọc thường ngày: Lê, hoàng thúc không thể giúp ngươi cả đời, có một số việc, ngươi phải tự mình đối mặt.
Mặc dù giang sơn này là Hoàng thúc cưỡng ép giao cho ta, nhưng kỳ thực Hoàng gia gia đã đem nó giao lại cho ta, vậy nên ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, huống chi hiện tại ta còn có người phải bảo vệ.
Mộ Lê trịnh trọng gật đầu, ngay sau đó dịu dàng nhìn về phía Bạch Thánh Diêu.
Bạch Thánh Diêu lại không có ý định cùng hắn nùng tình mật ý, khẩn trương nhìn Mộ Lương hỏi: Vương gia, ta phải cần chú ý những gì?
Thánh Diêu, ngươi chú ý cho kỹ việc ăn uống thường ngày của hắn, đừng để cho người khác hạ độc hắn. Hoa Khóc Tuyết lạnh nhạt nói.
Còn nữa không? Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, khuôn mặt ảo não: Ngươi dạy cho ta nửa ngày huyễn thuật, lúc nhanh lúc chậm, cũng chỉ mới đột phá có tầng bảy huyễn thuật, ta không bảo vệ cho Mộ Lê được. . . .
Hoa Khóc Tuyết yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài, Đúng vậy a, không có ngộ nhỡ, Mộ Lương rất lợi hại a, làm sao có thể xảy ra chuyện gì. . . . . .
Chàng nếu thật lợi hại như vậy thì máu này là cái gì! Hoa Khóc Tuyết hung tợn nhìn hắn chằm chằm, một màn hộc máu vừa rồi của hắn vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, hiện tại nhớ lại trái tim vẫn cảm thấy một hồi đau đớn.
Trong mắt Mộ Lương tràn đầy ý cười, nhìn A Noãn giống như một con mèo nhỏ xù lông, bất đắc dĩ thở dài: Không phải nàng nói, nếu trong vòng một ngày ta luyện xong thì nàng mới tha thứ cho ta sao? Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ?
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, xen lẫn bất đắc dĩ cùng dịu dàng, Hoa Khóc Tuyết muốn tức cũng không tức giận được, thôi được rồi đều là do nàng.
A Noãn, tha thứ cho ta rồi sao? Mộ Lương nhẹ nhàng vuốt ve tay của nàng, động tác kia, giống như là vuốt lông cho con mèo nhỏ, giọng nói vô cùng cưng chiều.
Hoa Khóc Tuyết mấp máy môi, vẫn là nghẹn ra một chữ Ừm , nàng không thể nói mà không giữ lời.
Hai mắt Mộ Lương sáng lên, động tác nhanh chóng từ trong bồn nước leo ra ngoài, nhìn nàng với ánh mắt viết đầy khát vọng, hắn đã lâu không có thỏa mãn. . . . . .
Hoa Khóc Tuyết nhìn cơ thể hắn còn ướt nước, toàn thân cao thấp không có một tí thịt dư, vóc người cân xứng không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, da cũng là bóng loáng như ngọc, lại thêm khí chất cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cho người phẫn hận kia. . . . . .
Hoa Khóc Tuyết hơi đỏ mặt nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nỉ non: Mộ Lương, cái người này thật đúng là nghiệt chướng. . . . . .
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Ha ha, vậy A Noãn của ta chính là tiểu yêu tinh. Mộ Lương tà khí cười một tiếng, một tay ôm ngang nàng lên, đi về chiếc giường lớn của bọn họ, lụa đỏ đã được thay, hiện tại ở mặt trên được phủ lên một tầng tơ lụa màu tím.
Mộ Lương nhẹ nhàng đẩy nàng lên trên giường, tà ác cười một tiếng, bổ nhào tới.
Ba ngày sau.
Trạch Lương và Trạch Hàn thì ở lại thành Dương Châu trông coi Thánh vương phủ.
Mộ Lương dẫn theo Hoa Khóc Tuyết, Trạch Linh, Bạch Thánh Vũ, hai vợ chồng Hoa Trảm Lãng chuẩn bị tiến về đô thành của Phong Quốc, Phong Đô.
Tuyết Tuyết, những thứ này đều là đồ ăn vặt mà ngươi thích ăn, ta không thể đi theo ngươi nên ngươi phải tự mình làm một chút thức ăn, chớ có cảm thấy khó ăn rồi lại không chịu ăn biết không?
Bạch Thánh Diêu ở một bên lôi kéo Hoa Khóc Tuyết thao thao bất tuyệt, nàng thân là hoàng hậu, không thể đi theo đám người bọn họ, không ai giúp Tuyết Tuyết làm này làm kia, cũng không biết Tuyết Tuyết có quen ăn thức ăn của người khác làm hay không.
Ai yêu, Thánh Diêu a, Hoàng thúc sẽ chăm sóc cho Hoàng thẩm mà, nàng không cần phải lo lắng như thế. Mộ Lê có chút ghen tỵ, thê tử của hắn đối với Hoàng thẩm còn tốt hơn nhiều so với mình, việc này làm cho trong lòng hắn rất khó tiếp thụ.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Nói thì nói như thế. . . . . .
Thánh Diêu. Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn nàng nói: Không cần phải lo lắng cho ta, ngươi chuyên tâm phụ tá Mộ Lê là được.
Ta có thể giúp hắn cái gì? Bạch Thánh Diêu có chút không hiểu, nàng không thể vào triều hoặc là giúp hắn phê chuẩn tấu chương.
Mấy ngày này, chỉ sợ là Vân Tự sẽ có động tác, chính ngươi phải cẩn thận một chút. Mộ Lương đem bọc quần áo bỏ lên xe ngựa, chậm rãi đi tới, ôm chầm lấy Hoa Khóc Tuyết.
Mộ Lê hạ mắt suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Mộ Lương thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt có chút thâm thúy, giọng nói không giống với sự trêu chọc thường ngày: Lê, hoàng thúc không thể giúp ngươi cả đời, có một số việc, ngươi phải tự mình đối mặt.
Mặc dù giang sơn này là Hoàng thúc cưỡng ép giao cho ta, nhưng kỳ thực Hoàng gia gia đã đem nó giao lại cho ta, vậy nên ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt, huống chi hiện tại ta còn có người phải bảo vệ.
Mộ Lê trịnh trọng gật đầu, ngay sau đó dịu dàng nhìn về phía Bạch Thánh Diêu.
Bạch Thánh Diêu lại không có ý định cùng hắn nùng tình mật ý, khẩn trương nhìn Mộ Lương hỏi: Vương gia, ta phải cần chú ý những gì?
Thánh Diêu, ngươi chú ý cho kỹ việc ăn uống thường ngày của hắn, đừng để cho người khác hạ độc hắn. Hoa Khóc Tuyết lạnh nhạt nói.
Còn nữa không? Bạch Thánh Diêu gật đầu một cái, khuôn mặt ảo não: Ngươi dạy cho ta nửa ngày huyễn thuật, lúc nhanh lúc chậm, cũng chỉ mới đột phá có tầng bảy huyễn thuật, ta không bảo vệ cho Mộ Lê được. . . .
/147
|