Chương 8. Thu phục hắn
Editor: TTX
Do Lâm Mạt nhiên không ngờ tới tình huống này, nên cô chỉ có thể chấp nhận số phận, áp chế sự sợ hãi trong lòng, lại ngồi vào xe Kỉ Vân Khởi. Sau khi xe khởi động, cô không kìm chế được mà quay đầu nhìn lại vài lần, nhìn ra xa xa thấy trong tiểu khu là lớp lớp biệt thự, không nhịn được mà cảm thán: "Sao có người lại đi ở nơi này ? Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một tiểu khu duy nhất, ngoài cửa không phải sông thì là quốc lộ, ngay cả cái cửa hàng cũng không có. Sao lại chạy đến nơi mà đến phân chim còn không có này để sống ?"
"Nơi này rất yên tĩnh, phong cảnh không tệ". Lúc này Kỉ Vân Khởi cũng không phóng nhanh, có lẽ là sợ Lâm Mạt Nhiên chịu kích thích quá độ, cố ý chạy chậm lại, lái xe rất vững vàng, còn mở nhạc nhẹ, giúp cô dần dần lấy lại cảm xúc thăng bằng.
"Đúng thế, rất yên tĩnh, nhưng mà làm sao anh lại chạy đến đây ?"
"Đây là nhà tôi, tôi chỉ cảm thấy địa hình có vẻ quen thuộc, con đường này bình thường có rất ít xe chạy qua, dùng để chặn chiếc xe thể thao kia là thích hợp nhất’’.
Lâm Mạt Nhiên nghe xong cằm đều sắp rớt xuống: "Anh…đầu óc anh được cấu tạo từ gì vậy, sao lại nghĩ ra biện pháp kỳ lạ như vậy ? Chạy đến cửa nhà mình chỉ vì muốn chặn một chiếc xe ? Nếu anh muốn cô ta dừng xe thì có thể đỗ xe lại ven đường, rồi chờ cô ta xuống xe là được. Chuyện này đáng để anh chạy nhanh thế sao ? Muốn đem người ta dọa chết à ?"
"Cô không biết như thế rất kích thích sao ?"
"Vâng ! Không phải kích thích thích bình thường đâu ạ". Lâm Mạt Nhiên cảm thấy cảm giác buồn nôn kia lại xuất hiện, liền nhanh chóng ngậm chặt miệng.
Kỉ Vân Khởi thấy cô không khỏe, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước khoáng, nhét vào trong tay cô, sau đó lại cười tủm tỉm như trước, tự mình lái xe. Lâm Mạt Nhiên cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay, quan sát vẻ mặt của Kỉ Vân Khởi, lại phát hiện tên này thực sự rất may mắn. Nhìn khuôn mặt kia của hắn, rất dễ khiến cho người ta tức giận, rồi lại cảm thấy phát giận lên hắn lại rất vô nhân đạo.
Diện mạo cùng tính cách của Kỉ Vân Khởi hoàn toàn đối lập nhau. Nhìn qua thì cả người hắn đều vô hại, thậm chí có chút trẻ con, nhưng thực ra lại là người quyết đoán, hơn nữa trong xương lại tồn tại những suy nghĩ không an phận, lúc nào cũng nghĩ đến mạo hiểm. Lúc bình thường nói chuyện to gan lớn mật còn chưa tính, ngay cả lúc có chuyện cũng không quan tâm, đến mạng cũng có thể không cần. Bây giờ nghĩ lại, Lâm Mạt Nhiên lại càng sợ, nếu vừa rồi chiếc xe kia mà không kịp dừng lại, thì hiện tại Kỉ Vân Khởi nhất định cả người đầy máu, đang nằm trên xe cứu thương.
Coi như hắn còn có lương tâm, tuy rằng nổi điên, nhưng cuối cùng còn nhớ quay đầu xe, điều khiển xe nhắm ngay hướng xe thể thao đang tới. Cho dù có chết, có lẽ cũng là hắn chết trước.
Nghĩ đến đây, Lâm Mạt Nhiên tốt bụng mở miệng nói: "Về sau anh lái xe phải cẩn thận. Ở đây không phải là nước Mỹ, ở Trung Quốc, lái xe như thế là không được, có thể bị phạt tù".
"Cho dù ở Mỹ, lái xe như thế cũng không được".
Lời nói của Kỉ Vân Khởi khiến Lâm Mạt Nhiên một lúc lâu cũng không phản ứng lại, mãi đến khi nước đọng ngoài vỏ chai rớt xuống, mới giật mình tỉnh lại: "Này, thế sao anh còn dám chạy xe như vậy ? Anh như vậy, sao lại chưa bị bắt ngồi tù thế ?"
Kỉ Vân Khởi xoay người qua, cười hồn nhiên, thành thật nói: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận, sẽ không xúc động như vậy nữa".
"Lần sau ? Lần sau tôi mà còn ngồi xe anh thì tôi chính là heo!" Không cần phải xen vào chuyện sống chết của hắn, mặc kệ hắn tự nổi điên đi. Lâm Mạt Nhiên cảm thấy, một ngày nào đó, chính cô sẽ nhìn thấy tên người kia trong danh sách những người tử vong do tai nạn giao thông ở trên tivi.
Một đường lo lắng đề phòng ngồi trên xe, về đến nhà, Lâm Mạt Nhiên liền chạy trối chết. Cả đời này của cô, trừ bỏ trong đám cưới của chị họ bị bắt quả tang làm chuyện xấu hổ rồi bỏ chạy thì đây cũng là lần cô trốn nhanh nhất. Lần đầu là vì xấu hổ, còn lần này là do tiếc mạng. Mất mặt là nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn. Kỉ Vân Khởi này nhất định là khắc tinh của cô.
Kỉ Vân Khởi có chút buồn cười nhìn Lâm Mạt Nhiên nhảy khỏi xe, liền chạy vọt vào nhà mà không quay đầu lại. Nhịn không được nở nụ cười, một bên cười, một bên lại rút di động ra nhấn một dãy số, giọng điệu vui vẻ nói: "Úc Thù à ? Đã lâu không gặp, buổi tối ra ngoài ăn bữa cơm đi nhé."
Bên này Kỉ Vân Khởi đang bận tán gái, còn bên kia, Lâm Mạt Nhiên lại không tốt số như vậy. Lúc cô về đến nhà, mẹ già còn chưa về, ba già
/14
|