Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 11

/61


S.I.U lại rơi vào tình trạng náo loạn, tuyệt nhiên độ “đau đầu” không có thua gì scandal nhân ngày Valentine Trắng giữa anh Dương và Hoàng. Đó là việc Tuấn và Uyên “đường ai nấy đi”, sau một trận cãi nhau “long trời lở đất”.

Mười lăm người còn lại trong nhóm đều shock nặng và tuyệt nhiên không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Đặc biệt lại tôi – cái đứa rất hay đi “thần tượng” và “khâm phục” tình yêu của thiên hạ. Dẫu biết đây không phải chuyện để mình tham gia, nhưng quả thật tôi vô cùng ấm ức, bởi lẽ tôi vừa mới biết được tường tận “tiểu thuyết tình yêu” của hai đứa nó, thì đùng một cái: chia tay.

Thằng nhóc Tuấn, cho tới thời điểm này, thì teen Hà Nội không ai không biết nó rồi, nó thậm chí còn nổi tiếng ngang ngửa Hotboy Hoàng Dương của S.I.U ấy chứ. Đơn giản vì bố mẹ Tuấn đều làm trong đài truyền hình, bất kể chương trình lớn nào cũng dẫn nó đi theo. Mà thằng “quý tử” của hai ông bà thì đẹp trai có thừa, lại vô cùng tài năng, nên luôn được xuất hiện bên cạnh các ca sĩ trong đủ vai trò, thậm chí nó còn xuất hiện trong music video của một vài ca sĩ với vai trò diễn viên nữa cơ.

Là “thiếu gia” nhà giàu, lại nổi tiếng như thế, chẳng trách sao thằng nhóc có vô số “vệ tinh”. Mà nguyên nhân khiến thằng nhóc được yêu mến nhường ấy, một phần cũng là do cái vẻ ngoài cực kì Badboy. Tôi đã từng nói rồi mà, mặt Tuấn cực kì…đểu. Đẹp trai nhưng đểu thế, ấy mà vẫn vô số gái theo. Thế mà thằng bé chỉ chung tình với một người duy nhất, không ai khác ngoài Uyên – đứa em út đỏng đảnh của S.I.U.

Uyên đang theo học ở một trường chuyên múa, xinh đẹp và tài năng, đó là điều không phải bàn cãi. Nhưng nếu khi đã thân, mọi người sẽ nhận ra cuộc sống không hề ưu ái nó. Đối với tôi, Uyên chính là “phiên bản đời thật” của Na Hyun Jung trong “Lord of study”. Bố mẹ con bé đều đang ở nước ngoài, hàng tháng vứt về cho nó một đống tiền, để nó tự bươn trải với cuộc sống. Giống như Hyun Jung, Uyên luôn khoác lên mình cái vỏ bọc hào nhoáng để che đậy nỗi cô đơn của chính mình.

Hai đứa nó quen nhau rồi thích nhau, bình thường như mọi câu chuyện tình yêu ở trên đời này. Nhìn bề ngoài bọn nó nhắng nhít và ngốc nghếch vậy thôi, nhưng thực chất cả hai đều hiểu chuyện và rất biết suy nghĩ. Tôi đã rất ngưỡng mộ cái “couple” này cũng vì nhẽ ấy!

Vậy mà vào một hôm nắng đẹp, tôi đang dựa đầu vào vai Trâm, thiu thiu ngủ ở…phòng tập, thì tiếng cửa đóng đến “rầm” một cái vang lên. Tôi và Trâm nháo nhào ngồi dậy, bắt đầu liếc nhìn quanh phòng, nhận ra rằng mọi người cũng ngơ ngác chẳng kém gì hai chúng tôi hiện tại. Uyên – chủ nhân của vụ “đập cửa” kia, sà vào người tôi, bù lu bù loa khóc.

Trong lúc tôi còn ngớ người ra chưa kịp hiểu chuyện gì, thì mọi người đã lại gần chỗ tôi và Uyên. Chị Mai rụt rè lên tiếng hỏi, sau khi Hoàng – cái đứa nhiều chuyện nhất nhóm cũng lắc đầu ái ngại, tỏ vẻ không biết gì:

“Uyên! Sao thế?”

Uyên không trả lời chị. Ngược lại, câu hỏi của chị còn khiến nó òa khóc to hơn. Tôi chỉ biết ôm lấy Uyên, vỗ vỗ vào người con bé, chứ chưa xác định được xem mình nên hỏi gì lúc này.

Anh Khánh hắng giọng, kéo Uyên ra khỏi người tôi, rồi nhìn thẳng vào mắt nó bằng một ánh mắt đặc-biệt-lo-lắng. Điều đó cũng chẳng có gì là lạ. Đối với anh, Uyên thật sự là một đứa em gái mà.

“Nói anh nghe, ai làm em của anh khóc?”

“Tuấn.” – Uyên cụp mắt xuống, điệu bộ thút thít của nó khiến không chỉ tôi, mà cả tất cả mọi người đều cảm thấy thương xót nó. Cho dù không nói thì ai ai cũng biết, khi hai đứa nó cãi nhau, chính Tuấn mới là người bị luôn bắt nạt.

“Ừ. Thế Tuấn làm gì em?” – Anh Khánh gật đầu, vẫn tỏ ra kiên nhẫn và hỏi han Uyên.

“Tuấn nói dối em.”

“_”

“Tuấn bảo Tuấn mệt nên đi ngủ, cơ mà trên đường tới đây, đi qua công viên Lê-nin, thấy Tuấn ở đó.”

“_”

“Em gọi điện hỏi, nói rõ là em nhìn thấy rồi, mà vẫn chối, bảo không phải, còn nói em nhiều chuyện. Ức quá đi!!!!!!!!!!!!!!!”

Tất cả mọi người đều im lặng sau lời than thở của Uyên, bởi lẽ đó là những xung đột…vô cùng đời thường, mà bất kể đôi yêu nhau nào cũng mắc phải, mà đặc biệt là hai cái đứa này. Ừ thì những lần trước Tuấn và Uyên cãi nhau, cũng chỉ xoay quanh những chuyện: có người xin số điện thoại Tuấn, có người tặng hoa cho Uyên, đến muộn, không nghe điện thoại,… Trời ơi, không chỉ tôi, mà tất cả mọi người trong S.I.U, đều thuộc làu làu rồi ấy!

“Em chia tay Tuấn rồi.”

“Phụt!”

Ngay sau khi Uyên dứt lời, thì ngồi ở góc phòng, anh Dương lập tức…sặc nước. Tôi và mọi người cố lơ anh đi, vẫn nhìn Uyên chằm chằm, cố xác minh xem có phải tôi nghe nhầm không? Chia tay? Sao chỉ một chuyện cỏn con như thế thôi cũng chia tay thế hả trời?

“Đùa hả Uyên?”

My trợn mắt nhìn Uyên. Con bé không khác gì tôi, đều đang ngạc nhiên tột độ trước câu “phán” xanh rờn của Uyên. Uyên không nói gì, chỉ lắc đầu. Điều đó khiến cho cả phòng tập rơi vào trạng thái im lặng.

Anh Khánh nhíu mày, suy nghĩ gì đó, rồi định lên tiếng. Nhưng vừa lúc đó, cảnh cửa phòng bật mở, Tuấn bước vào với gương mặt đỏ tưng bừng vì giận dữ. Tất cả chúng tôi đều ngước lên nhìn Tuấn với vẻ thăm dò, chỉ trừ Uyên, con bé vẫn đang dán mắt vào…chai nước để góc phòng của anh Dương.

“Xin lỗi! Em tới muộn.”

Tuấn nhìn anh Khánh nói, mặt nặng như chì, tuyệt nhiên chẳng buồn để ý tới Uyên. Phen này, sóng gió to rồi đây! Mọi lần dù cãi nhau rồi…tuyệt giao, hai đứa vẫn thường len lén nhìn trộm người kia, để xem người ta có còn chú ý đến mình hay không. Vậy mà hôm nay lại như thế, rõ ràng là không hay tí nào!

“Ngồi xuống đây đi!”

Kim lên tiếng, nó khẽ ngồi nhích lại gần tôi, cố ý để cho Tuấn ngồi gần Uyên. Nhưng thằng nhóc bướng bỉnh kia chỉ gật đầu, rồi ngồi xuống cạnh Hoàng, sắc mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

Anh Khánh lắc đầu, khẽ chép miệng:

“Hai đứa có gì thì nói luôn đi!”

“Em không có gì để nói hết.” – Uyên ngả lưng vào tường nói, tuyệt nhiên không một lần nhìn Tuấn.

“Tuấn!” – Anh Việt liếc mắt sang phía Tuấn, hắng giọng.

“Em không thích nói!”

“Tuấn!” – Lần này là đến anh Dương. Tôi cũng như mọi người, không biết ai đúng ai sai, nhưng dường như các “đàn anh” đều đang bênh vực Uyên, bởi lẽ nó là út, lại thêm đôi mắt sưng vù vì khóc nữa, ai mà không động lòng cho được – “Đàn ông con trai không được làm con gái khóc. Chẳng phải em nói không bao giờ để Uyên khóc hả?”

Điều này thì tôi biết, và lời anh Dương nói hoàn toàn chính xác. Tuấn rất thương Uyên, thằng nhóc đặc biệt sợ Uyên khóc. Bởi lẽ con bé luôn nhí nhố, nhõng nhẽo trước mặt mọi người, nhưng khi ở một mình nó cực kì dễ khóc, bởi cảm giác cô đơn và tủi thân khi không có bố mẹ ở bên.

Nghe anh Dương nói vậy, Tuấn có hơi chững lại, rồi quay mặt đi, thái độ của thằng nhóc đúng là rất trẻ con.

“Các anh kệ đi mà! Giờ thì điều đó có quan trọng nữa đâu!”

Uyên ngồi thu mình trong góc phòng, bộ dạng hệt như con mèo ngấm nước mưa, khẽ cựa quậy.

“Uyên! Em thôi đi!” – Tôi nhíu mày nhìn Uyên, cố ngăn không cho con bé khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Con người trong lúc giận dữ thường nói những lời tai hại mà mình không kiểm soát được, bản thân tôi là một ví dụ rất điển hình đó thôi. Trong lúc này, khi không hiểu chuyện gì xảy ra, mà các “anh nhớn” đều đứng về phía Uyên, thì tôi cũng nên “kiểm soát” thái độ của Uyên một chút, tránh để con bé được nước làm tới.

“Phải rồi, phải rồi! Không là gì nữa đâu.” – Tuấn cười khẩy, điệu bộ thằng bé trông rất đáng sợ.

“Thật phí thời gian với một kẻ thích nói dối!”

“Tôi nói câu đó mới phải! Tôi quả thực là phí thời gian cho một đứa con gái không biết điều như Uyên!”

“Hay thật! Bây giờ lại thành lỗi của tôi hả?”

“Uyên là người yêu tôi chứ không phải mẹ tôi nha. Tôi làm gì, đi đâu, đâu nhất thiết phải báo với Uyên chứ?”

“Thôi đi! Tôi không có kiểm soát ai cả. Nếu không nói thật được thì thôi, nhưng đừng bao giờ nói dối tôi. Tôi ghét những ai nói dối!”

“Uyên đúng là đồ ngốc! Tôi không tranh luận với Uyên nữa, rõ bực mình!”

“Phải rồi! Tôi luôn làm Tuấn bực mình mà. Không có tôi, Tuấn làm được nhiều việc hơn, được đi chơi với nhiều người hơn, phải không?”

“Uyên nghĩ mọi chuyện đi đâu thế hả? Chẳng phải Uyên nói chia tay sao, sao còn quan tâm đến việc của tôi?”

“Phải rồi, phải rồi! Tuấn không liên quan gì đến tôi nữa. Tôi không muốn nhìn thấy mặt Tuấn nữa!”

“TUẤN! UYÊN! HAI ĐỨA THÔI ĐI!”

Anh Khánh lớn tiếng quát, một hành động vô cùng hiếm thấy ở anh, ngay sau khi xác nhận rằng cả Tuấn lẫn Uyên đều đang hoàn toàn mất bình tĩnh. Đặc biệt là Uyên, gương mặt nó đỏ tía tai, trong khi đôi mắt đỏ hoe. Tuấn đứng phắt dậy, đùng đùng bỏ ra khỏi phòng tập, khiến cho hội con trai trong nhóm phải hớt hải chạy theo.

Hội con gái chúng tôi ngồi lại cùng Uyên, thật khó để an ủi con bé. Nói nó đừng khóc nữa thì đúng là phí lời, mà cao giọng trách Tuấn cũng không xong. Tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? Rõ ràng đây chỉ là một sự hiểu lầm không đáng có mà, chỉ cần bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau thôi là mọi chuyện đều có thể giải quyết cả.

“Uyên à…”

Chị Trang rụt rè lên tiếng, rồi lại im lặng, không biết nói gì thêm. Uyên ấm ức, vơ lấy túi xách ném ra phía cửa, khiến đồ đạc trong túi văng ra tung tóe. My kiên nhẫn đứng dậy, nhặt từng món đồ cất lại vào túi cho Uyên. Ngược lại, con bé vẫn ngồi đó, cắn môi thật chặt, ấm ức khóc không ra tiếng.

“Đáng ghét! Mất công người ta mua thuốc. Đồ nói dối đáng ghét!”

Đến giờ thì có lẽ tôi đã hiểu vì sao Uyên lại bực bội và dứt khoát đời chia tay như thế, khi phát hiện ra Tuấn nói dối mình. Ban nãy nó có kể là do Tuấn kêu mệt nên đi ngủ trước. Uyên cảm thấy lo cho Tuấn, nên đã đi mua một đống thuốc về đây, để cuối cùng phát hiện ra thằng nhóc đáng ghét đó chẳng ốm đau tẹo nào, mà đang tung tăng chạy nhảy ở ngoài đường.

My nhìn đống thuốc mà mình vừa nhặt từ dưới đất lên, vội vã nhét vào trong túi xách của Uyên, tránh để con bé nhìn thấy rồi lại bù lu bù loa lên nữa.

.

.

.

Ngày qua ngày, tôi nhanh chóng nhận ra đây không phải là kiểu “giận dỗi” trẻ con giữa hai đứa nó nữa. Đã được một tuần rồi, mà Tuấn và Uyên vẫn không thèm nhìn mặt nhau. Thậm chí, Uyên còn tránh giờ Tuấn tới phòng tập để khỏi phải nhìn mặt thằng bé. Nếu đã vô tình bắt gặp, thì đi qua nhau như những người không quen không biết.

Tôi để ý, có vẻ như Tuấn đã bắt đầu…biết sợ. Nó thường lén nhìn Uyên những lúc ngồi nghỉ, nhưng vẫn cứng đầu, không thèm làm lành trước. Đến nước đấy thì tôi cũng chịu thật! Chẳng biết phải tham gia vơi tư cách ra sao. Nhiều khi tôi đưa mắt “cầu cứu” anh Dương, nhưng đáp lại tôi chỉ là cái nụ cười hớn hở, như kiểu “anh không liên quan đâu”. Tôi không hiểu nổi, sau hôm hội con trai chạy theo Tuấn, chuyện gì đã xảy ra mà khi trở về, ai nấy cũng xem như chẳng có chuyện to tát gì xảy ra cả.

Còn về phía Uyên, con bé đúng là không thể không lo lắng. Khi gặp gỡ mọi người, nó vẫn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn cười đùa vui vẻ, thậm chí có hôm nó còn lôi kéo anh nào khá đẹp trai đèo mình tới phòng tập để trêu tức Tuấn. Vậy mà bất cứ khi nào chỉ có một mình, nó đều khóc. Tôi và My biết điều đó rất rõ, vì mấy lần hai đứa mò sang nhà Uyên xem con bé như thế nào, đều thấy hai mắt nó đỏ hoe.

Hai đứa này đúng là cực kì cứng đầu!

“Anh Dương!!!!!!!!!!!”

Tôi lẽo đẽo đi theo phía sau anh Dương, nhõng nha nhõng nhẽo để thu hút sự chú ý của anh. Tại sao trong khi hội con gái đang loạn cào cào lên lo lắng, thì đám con trai lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Nhất là anh Khánh, rõ ràng hôm đấy anh lớn tiếng quát Tuấn và Uyên, khiến cả nhóm đều giật nảy mình, vậy mà bây giờ trông anh lại vô cùng bình thản. Nhưng mà trực tiếp ra hỏi anh Khánh thì đúng là không hay ho chút nào, tôi vẫn thân với anh Dương hơn, và anh Dương cũng là người dễ thuyết phục hơn.

“Gì chứ? Sao em cứ bám theo anh thế?”

“Em không biết đâu! Sao các anh lại dửng dưng trước nỗi đau của…nhân loại thế?”

“Con bé này hay nhỉ! Việc của người ta, có phải việc của mình đâu mà em quan tâm?”

“Nhưng mà Uyên nó như em gái em.”

“Nó cũng là em gái anh mà.”

“Anh_”

“Kệ bọn nó đi! Em đang làm mọi chuyện rối tung lên đấy!”

“Cái gì? Em đang làm mọi chuyện rối tung lên?”

“Ừ.”

“Em ghét anh! Anh không quan tâm đến Uyên thì thôi! Em không nói chuyện với anh nữa!”

Tôi bặm môi, cố trợn mắt lên lườm anh Dương, rồi đùng đùng quay lưng bỏ đi. Đáng ghét thật! Tôi đang quan tâm đến Uyên, anh đã vô tâm thì thôi, tôi cũng chẳng trách làm gì, nhưng sao lại có thể nói tôi đang làm mọi chuyện rối tung lên cơ chứ? Chẳng lẽ trông tôi…ăn hại tới thế sao?

“Này này khoan đã!” – Anh Dương vội chạy ra đứng chắn trước mặt tôi – “Anh có nói anh không quan tâm đến Uyên đâu?”

“Rõ ràng là thế còn gì?”

“Con nhóc này! Ra đây anh bảo!”

.

.

.

Chiều chủ nhật, một ngày cực kì đẹp trời. Đơn giản là bởi khi nãy Hà Nội bỗng đổ mưa, nhưng hiện tại mưa đã tạnh, và cầu vồng xuất hiện. Cực kì lãng mạn nhé. Kẻ nào hôm nay ở nhà ru rú học bài, thì đúng là…thần kinh có vấn đề rồi!

“Tình yêu của chị!”

Tôi ôm chầm lấy Uyên, ngay khi vừa nhìn thấy bóng con bé thấp thoáng trong phòng tập vắng vẻ. Con bé quay lại nhìn tôi, vẻ mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên.

“Sao giờ này chưa ai tới hả chị?”

“Ừ. Hôm nay anh Khánh có việc nên cho nghỉ rồi. Em không biết hả?”

“Dạ không!” – Uyên nhíu mày ngạc nhiên – “Vậy sao chị tới đây?”

“Ờ thì, chị cũng vừa mới biết đấy mà.”

“Vậy em về đây! Chào chị!”

“Khoan khoan!” – Tôi vội tóm lấy Uyên – “Hôm nay trời đẹp thế này mà em định về nhà hả?”

“Chứ sao ạ?”

“Đi chơi với chị nhé! Chị đang chán!”

Uyên ngây người ra suy nghĩ. Tôi sợ con bé phản đối, nên phải lập tức tóm lấy nó đi luôn. Uyên và tôi đi xe riêng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng là mấy. Tôi tin rằng con bé sẽ không lợi dụng lúc tôi sơ hở mà…tẩu thoát. Tôi dừng xe, khiến cho Uyên cũng dừng lại theo. Đôi lông mày thanh tú của nó khẽ nhíu lại, phảng phất một sự khó chịu.

“Chị Linh! Sao lại tới đây?”

“Tự dưng muốn nghịch cát í mà.”

Tôi cười với Uyên, rồi dắt xe vào gửi. Uyên sau một hồi nhăn nhó, cũng phải đi theo tôi. Tôi hiểu vì sao con bé lại cảm thấy khó chịu. Đơn giản vì đây chính là nơi khiến Uyên phát hiện ra Tuấn nói dối mình. Nhưng mặc kệ sự khó chịu của Uyên, tôi vẫn tóm lấy tay con bé kéo đi. Công viên Thống Nhất không đông như những công viên khác, ở đây chủ yếu là trẻ con, nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài đứa “to xác” muốn trở về tuổi thơ như tôi vào đây. Hay ho là, hôm nay số lượng “những đứa trẻ to xác” ấy, lại còn đông hơn cả các em thiếu nhi. Tình cờ hay ngẫu nhiên đây?

“Uyên này!”

Tôi lên tiếng gọi Uyên, khi con bé đang ngồi trên cầu trượt, đôi mắt nhìn xa xăm, trông rất buồn. Uyên ngước lên nhìn tôi, không trả lời, nhưng nét mặt thì như thể lắng nghe tôi nói tiếp.

“Em còn thích Tuấn phải không?”

“Dạ.” – Uyên cười khẽ, rồi lại im lặng. Bọn trẻ này nay hay thật! Luôn thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, My cũng thế, giờ lại đến Uyên nữa, chẳng bù cho mấy anh chị đây. Thế đấy, vẫn còn thích mà sao tỏ thái độ như người xa lạ thế? Hành động của Uyên, đâu chỉ khiến mình nó đau lòng đâu.

“Tuấn là người đầu tiên em thích đấy chị ạ.” – Uyên đột ngột lên tiếng, thấy tôi không nói gì, nó lại nói tiếp – “Tuấn cũng là người duy nhất ở bên em nữa. Chia tay Tuấn, ngoài S.I.U, em chẳng còn ai cả!”

Tôi để ý, giọng Uyên có gì đó thoáng nghẹn ngào. Con bé không khóc, hoặc là đã khóc cạn nước mắt rồi. Tôi đã từng nghĩ Uyên mạnh mẽ lắm, khi một mình nó bươn trải với cuộc sống như thế. Nhưng nghĩ ra, nó cũng chỉ là một đứa con gái mười sáu tuổi đầu, tuổi đời của nó còn quá nhỏ và không phải chuyện gì nó cũng dễ dàng đối mặt được.

“Vậy sao em không tha thứ cho Tuấn?”

“Các anh chị nghĩ em trẻ con lắm phải không, khi chia tay Tuấn chỉ vì việc như thế?” – Uyên cười, rồi quay sang tôi. Tôi không muốn nói dối con bé, nên thoáng gật đầu – “Nhưng chị à, em cực kì ghét ai nói dối em, Tuấn cũng biết điều đấy, thế mà vẫn đối xử với em như vậy.”

“_”

“Chị không biết đâu! Năm em học lớp bảy, bố mẹ em cũng nói dối em, họ nói rằng họ sang Mĩ trước, rồi sẽ đón em sang cùng. Nhưng cuối cùng thì bọn họ chia tay nhau, tái hôn, hàng tháng gửi tiền về cho em. Thậm chí còn chưa bao giờ về nước thăm em nữa.”

Tôi thấy tim mình như thắt lại. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Uyên yếu đuối dường này. Con bé không khóc, nó chỉ cười khẩy, nhưng chính điều đó còn khiến tôi cảm thấy nó đáng thương hơn rất nhiều. Từ năm lớp bảy, vậy là suốt ba năm qua nó đã sống như vậy sao? Tôi đã từng đến nhà Uyên rồi, đó là một căn nhà tập thể ở Giảng Võ. Trong nhà có đẩy đủ tất cả những thiết bị hiện đại nhất, nhưng trống trải vô cùng.

Tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp Uyên ở phòng tập, con bé nổi bần bật với chiếc áo hồng, luôn nhìn mọi người và cười rất tươi. Uyên cười trông rất xinh, và bất cứ khi nào tôi vô tình quay sang, đều thấy con bé đang cười. Suốt khoảng thời gian tôi ở S.I.U, nụ cười của Uyên là một trong những điều mà tôi nhớ nhất về phòng tập cuối đường Nguyễn Du ấy. Nhìn con bé vui vẻ, xinh xắn, nhà giàu, lại có người yêu như Tuấn, tôi đã không dưới hai lên ghen tỵ với Uyên. Nhưng khi nghe con bé tâm sự và qua những câu chuyện của mọi người, tôi nhận ra chính Uyên mới là người bất hạnh nhất.

Uyên nhìn tôi, khẽ cười:

“Chị đừng nhìn em như thế! Bây giờ em có S.I.U rồi mà, anh chị không khác gì anh chị ruột của em cả.”

“Hâm quá! Em vẫn còn Tuấn mà.”

Tôi cười, cố ngăn cho mình không khóc trước bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ của Uyên. Tôi đứng dậy kéo tay Uyên chạy về phía đài phun nước, mặc cho con bé còn ngơ ngác không hiểu gì. Khi đến nơi, không chỉ riêng Uyên, mà cả tôi – cái đứa đã được anh Dương cùng mọi người tiết lộ trước kịch bản, cũng không khỏi ngạc nhiên.

Xung quanh vòi phun nước là vô số chùm bóng bay trái tim màu trắng-hồng, được xếp dọc đường đi dẫn tới đài phun nước rất chỉnh tề, ngay ngắn và rất đẹp. Đặc biệt, phía bên trên đài phun nước là cầu vồng lấp lánh. Liệu đây có phải là ý của ông trời không nhỉ?

Tôi để ý, khi Uyên còn đang nhìn về phía đài phun nước với vẻ mặt hết sức tò mò, thì bước ra chính giữa, một người đặc-biệt-quen-thuộc với con bé xuất hiện trong bộ vest đen và chiếc đàn ghita. Cái sự xuất hiện có phần hơi…thái quá đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là “những đứa trẻ to xác” mà không rõ vô tình hay cố ý xuất hiện trong công viên hôm nay.

“Khoan đã! Ít ra em cũng phải nghe anh nói, rồi mới đi được chứ!”

Tuấn luống cuống lên tiếng, khi nhìn thấy Uyên quay lưng toan bỏ đi. Đến lúc này tôi mới ngớ người, nhận ra nhiệm vụ của mình là phải canh chừng Uyên, vậy mà khi nãy tôi lại bị “hút hồn” bởi vẻ ngoài lịch lãm của Tuấn. Uyên quay lại nhìn Tuấn, điệu bộ con bé như kiểu :”Có gì thì nói nhanh lên!”

Số người tò mò đứng lại xem càng lúc càng đông hơn, và có vẻ như điều đó khiến cho Tuấn cảm thấy…xấu hổ. Thằng nhóc ôm lấy cây ghita, lúng túng gãi đầu, điệu bộ lóng ngóng đến phát tội. Rồi cuối cùng, sau khi nhìn thấy Uyên có vẻ mất kiên nhẫn, Tuấn mới đành phải lên tiếng:

“Ừm… Em biết đấy, anh vốn không định biến mọi chuyện thành ra thế này!... Ngày hôm nay là sinh nhật em, đúng chứ? Ừm… Anh vốn dĩ chỉ định quay một clip tặng cho em, nhưng cuối cùng lại cãi nhau, nên anh đành phải nghe theo anh Hoàng, nghĩ ra cách chúc mừng “quá khoa trương” này…”

Tuấn nói, mặt mũi đỏ tía tai, hoàn toàn không hợp với bộ dạng Badboy thường ngày của thằng bé. Phía bên ngoài, đám đông liên tục trầm trồ, rồi đưa mắt về phía Uyên, tỏ rõ sự ghen tỵ. Uyên vẫn yên lặng không nói gì, nhưng theo tôi quan sát, thì có một chút gì đó xao động rồi. Uyên vốn là một đứa con gái cực kì yếu đuối, phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ và nhí nhảnh mà.

“Hic, anh biết, ăn mặc thế này thật chả ra làm sao cả, trông rõ ngớ ngẩn, nhưng mà mọi người cứ nói như thế này mới…“thành tâm”. Anh xin lỗi nhé, hôm đấy đúng là anh nói dối em. Anh định rủ mấy đứa bạn ra đây quay clip tặng em, không ngờ bị em bắt gặp >”< Vì muốn giữ bí mật nên anh giấu, thậm chí cáu gắt nữa. Anh xin lỗi!”

Uyên vẫn im lặng, nhưng hai đôi mắt nó đã dần đỏ hoe lên từ bao giờ không rõ. Tôi muốn chạy ra dỗ Uyên, nhưng mà đây không phải là lúc tôi nên xen vào. Mọi chuyện đều đang diễn ra đúng như dự kiến mà.

“Anh ngoài nhảy ra, chưa hát bao giờ. Đây là lần đầu tiên anh hát tiếng Hàn nhé. Tất nhiên là không thể nào hay bằng Si Won của em được, nhưng đừng giận anh nữa nhé!”

Tuấn gãi đầu gãi tai, rồi bắt đầu chỉnh lại cây đàn ghita trong tay. Một vài người bắt đầu reo lên khi những nốt nhạc đầu tiên của "No Other" vang lên, theo một phong cách khác. Đó là một bài hát rất lãng mạn, đúng là chỉ dành cho những người yêu nhau. Giọng của Tuấn khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng lôi cuốn. Đặc biệt, từng từ, từng câu hát, Tuấn đều vừa hát vừa nhìn Uyên. Ánh mắt thằng bé, chân thật vô cùng!

Nói thẳng ra ấy, tôi thật sự…không hiểu chính xác Tuấn đang hát gì. Tôi chỉ mới xem Vsub của bài này có vài lần thôi, và nói thật thì nó “ngấm” vào đầu tôi không được nhiều cho lắm. Nhưng tôi biết là Uyên hiểu được, nó không những là một E.L.F, mà còn đi học tiếng Hàn nữa. Nhất là khi đây lại là bài hát dành cho mình, tôi tin Uyên là người hiểu được rõ nhất ý nghia của bài hát lúc này.

“Không có một ai giống như em

Khi anh ngắm nhìn những người xung quanh tất cả đều như một

Anh tự hỏi có thể tìm nơi đâu

Một người tuyệt vời như em

Một trái tim đẹp đẽ như của em

Một món quà quý giá như em

Thật may mắn làm sao

Người luôn được bảo vệ em chính là anh

Có phải em đang hỏi rằng

“Tìm đâu được một chàng trai hạnh phúc đến như anh”

Một chàng trai hạnh phúc như anh

Một chàng trai luôn mỉm cười giống như anh

Một người hạnh phúc nhất trên đời

Khi đôi tay vẫn luôn ấm áp của em

Dần lạnh lẽo buốt giá

Khi trái tim vốn thường mạnh mẽ của em

Bỗng trở nên đau khổ

Anh sẽ nắm lấy đôi tay em, sẽ dịu dàng ôm em vào lòng

Chỉ ước gì những điều ấy có thể làm em mỉm cười

Và được vỗ về an ủi

Em không cần phải biết đâu

Rằng trái tim anh luôn mong muốn

Được mang lại nhiều điều hơn nữa cho em

Trái tim reo lớn và nói với anh rằng

Tâm hồn anh đang bay bổng

Những ngày phía trước còn dài rộng hơn khoảng thời gian anh đã yêu em

Và sẽ luôn chờ đợi em

Với cảm xúc vẹn nguyên như ngày đầu.”

Vsub by cuterainbow123@youtube [IMG]file:///C:/Users/user/AppData/Local/Temp/msohtml1/01/clip_image001.gif[/IMG]

Bài hát của Tuấn đang trôi dần về những nốt nhạc cuối cùng, cùng lúc đó, mọi người trong S.I.U xuất hiện, trên tay mỗi người cầm một tấm bảng có chữ, mà khi ghép lại sẽ được dòng chữ “I always beside you”, cho dù láo nháo ở cuối hàng, Hoàng và Kim đứng nhầm chỗ, khiến cho dòng chữ có đôi chút sai sót. Nhưng mà như vậy cũng đâu có sao, với cá nhân tôi, mọi thứ như thế này là đã quá hoàn hảo rồi.

Uyên bỗng dưng bật khóc như một đứa trẻ con. À không, nó đúng là một đứa trẻ con, nhưng tới hôm nay mới trở về đúng với lứa tuổi của mình. Tuấn cầm hộp quà bước về phía Uyên, mặt thằng bé vẫn chưa hề có dấu hiệu bớt đỏ.

“Đừng giận nữa nhé! Những gì hôm đó anh nói toàn là để…chọc tức em mà thôi. Em biết em rất quan trọng mà, làm gì có chuyện anh cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức!”

“_”

“Các anh chị cũng mắng anh rồi, lần sau anh sẽ không “âm thầm” làm việc này nữa. Có gì anh cũng chia sẻ với mọi người, để tránh hiểu lầm như lần này. Các anh chị ấy cũng bảo anh chuyển lời tới em: em không bao giờ một mình cả, S.I.U là gia đình của em. Nếu em vì chuyện gì mà khóc, người đầu tiên ăn đòn sẽ là anh đấy.”

“_”

“Cuối cùng, chúc mừng sinh nhật!... Em đừng có khóc vào ngày vui như thế này chứ?!”

“Lần sau… đừng nói dối nữa nhé!”

“Biết rồi, biết rồi! Không có lần sau đâu mà ^_^”

S.I.U đua nhau thả bóng bay lên trời. Đơn giản vì nó ngoài tác dụng làm đẹp ban nãy, thì giờ hoàn toàn chẳng có chút giá trị nào, cho dù thật lòng mà nói, tôi nhìn theo mà tiếc ngẩn tiếc ngơ. Mà thôi, coi như thả những chùm bóng đó đi, thả luôn cả những giận dỗi vô cớ của hai đứa ngốc kia nữa. Cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng như những chùm bóng bay, nhưng bọn nó vẫn chưa tới tuổi phải lo lắng quá nhiều. Nhiều người cũng có thể cười khẩy trước cái tình yêu trẻ con của bọn nó, nhưng học sinh mà, nếu không có ít nhất một kỉ niệm để đời, thì còn gì là đời học sinh nữa chứ.

Hạnh phúc nhỏ bé của bọn nó, giống hệt những chùm bong bóng. Đẹp, nhưng mong manh lắm. Nhưng có lẽ vì thế, bọn chúng mới cần nâng niu và giữ gìn những điều nhỏ bé bên cạnh mình

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status