Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 12

/61


Thời gian thấm thoát qua đi, quá nhanh để tôi có thể kịp đưa tay níu giữ lấy một chút gì đó thuộc về quá khứ. Ngày hôm nay đã là lễ bế giảng rồi. Có phải là nhanh quá hay không, khi mà tới ngày hôm nay, tôi đã phải chính thức chia tay thời học sinh của mình?

Trong khoảng thời gian gần đây, đúng hơn là từ khi ra viện, tôi gần như giành toàn bộ thời gian cho việc học. Bởi một lẽ đơn giản là gần một tuần nằm viện đã “ngốn” của tôi quá nhiều thời gian. Tôi đã ngu ngốc chọn cách từ bỏ tất cả đúng vào thời điểm nước rút, đề rồi bây giờ phải học nhiều gấp đôi những người bình thường. Cũng may là Kim luôn chép đủ bài hộ tôi, nó cũng nhiệt tình giảng lại cho tôi những chỗ mà tôi không hiểu nữa, nếu không thì tôi cũng chẳng biết làm sao. Được Kim giúp đỡ như vậy, nên tôi lại càng không dám buông lơi việc học hành. Vậy là “công cuộc” học hành của tôi về chuyên môn thì chưa biết như thế nào, nhưng lúc này đây tôi đã sụt đi tận bảy cân so với những ngày trước khi vào viện. Học hành là một chuyện, cái bụng kém đi nhiều sau khi được tôi nhét cho một đống thuốc linh tinh vào để tự tử cũng khiến tôi chẳng ăn uống gì nổi. Thôi thì để thi xong tốt nghiệp và đại học, tôi sẽ “chỉnh đốn” lại việc ăn uống sau vậy.

Dành hầu hết thời gian cho việc học là thế, song tôi vẫn kịp thời quan sát những gì đang diễn ra quanh mình.

Từ ngày tôi ra viện, bố mẹ tôi cư xử hoàn toàn bình thường với nhau, như thể giữa hai người chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Là con cái, tôi nên thấy hạnh phúc vì điều đó mới đúng. Nhưng tôi hiểu rằng một gáo nước đã hắt đi thì sẽ chẳng bao giờ lấy lại đầy đủ hay nguyên vẹn được. Trường hợp của gia đình tôi bây giờ cũng là thế thôi. Có hạnh phúc, có ấm êm, thì đó chỉ là cái vỏ ngoài. Tôi cũng hiểu được rằng tuy vẫn tỏ ra yêu thương gia đình tôi là như vậy, nhưng bố tôi chẳng thể nào dễ dàng cắt đứt liên lạc với người đàn bà kia. Ông đã nói rồi mà, giữa họ đã có một đứa con bằng tuổi tôi. Vậy nên trong lúc thi cử áp lực thế này, tôi cần bố tôi bao nhiêu, thì ắt hẳn người đó cũng cần bố như vậy. Đó là những mong ước rất đỗi bình thường của con người. Tôi là một đứa không thích bị san sẻ yêu thương, nhưng tôi cũng không có quyền gì để yêu cầu bố chỉ có thể yêu một mình mình.

Hằng ngày ngoài giờ đi làm, bố tôi hầu như cưa đôi thời gian: đến nhà người đàn bà đó rồi lại về với mẹ con tôi. Tôi không phải con ngốc mà không nhận thấy điều này. Cả mẹ tôi nữa, tôi đoán rằng bà cũng biết, nhưng vì tôi mà bà vẫn im lặng và nhẫn nhịn. Nhưng tôi tự hỏi mẹ tôi có thể chịu đựng đến bao giờ, khi tất cả mọi thứ trên đời này đều có một giới hạn nhất định mà thôi. Biết rằng mẹ làm tất cả là vì mình, nên tôi cũng biết thân biết phận, toàn tâm toàn ý cho việc học. Tôi biết chỉ có như vậy mới có thể khiến mẹ an lòng.

Và ngay lúc này đây, tôi không còn cô đơn hay ích kỉ che giấu tâm trạng của mình một mình nữa, bởi tôi đã tìm được cho mình một gia đình thứ hai. Tuy rằng lúc này không chỉ ba đứa đang ở trong năm cuối cấp là tôi, Kim và Trâm là phải lo cho việc học, mà trong nhóm còn rất nhiều người cũng đang là học sinh, phải lo cho bài vở của mình trong khoảng thời gian cuối kì, và trong giai đoạn này cũng không có buổi off hay buổi trình diễn nào, nên chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên như trước. Nhưng những cuộc gọi bất chợt, những tin nhắn động viên, luôn khiến mỗi người trong chúng tôi cảm thấy ấm lòng.

“Linh à!”

Tôi đang chìm trong suy nghĩ, bỗng dưng giật này mình bởi có một vòng tay đang vòng qua ôm mình chặt cứng. Không cần quay lại thì tôi cũng dễ dàng nhận ra đó là Kim rồi. Bình thường nó mạnh mẽ lắm, tự nhiên hôm nay lại tình cảm thế này, ắt hẳn là đang có tâm sự.

“Gì thế?” – Tôi nhẹ giọng hỏi lại Kim, khi mà khung cảnh xung quanh cũng như hành động của cô bạn thân khiến cho lòng tôi hiện lên những cảm xúc rất khó tả.

“Từ ngày mai tao không còn được học chung với mày nữa rồi.”

“Sao đâu nào! Tao với mày vẫn gặp nhau thường xuyên mà.”

“Ừ. Nhưng không còn được thế này nữa. Ở đây tao với mày có biết bao nhiêu kỉ niệm.”

Tôi cảm thấy cay cay sống mũi trước những lời nói của Kim. Nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khỏi người mình, tôi quay lại, đưa mắt nhìn khoảng sân trường thưa thớt bóng người trước mặt. Bế giảng rồi, chia tay rồi. Sẽ không còn những bài giảng của thầy cô, cũng không còn những trò tinh nghịch của thời áo trắng. Đây đã là lần thứ ba tôi đứng lặng người đi mà nhìn khoảng sân trường thân thương mà xa vắng. Thời gian ơi, sao có thể trôi nhanh như thế?

Ngày chia tay cấp một, bù lu bù loa khóc rống lên, sau đó lại bật cười toe toét khi thằng bạn nhìn mình khóc mà lăn ra cười sằng sặc.

Ngày chia tay cấp hai, vội vã chạy ào lên sân khấu mà ôm chầm lấy cô chủ nhiệm cùng cả lớp, nức nở nói rằng không muốn rời xa nơi đây.

Ngày chia tay cấp ba, tôi vẫn chưa khóc, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề nhiều lắm. Nếu có thể, thời gian ơi, làm ơn đừng trôi nữa! Tôi không muốn phải rời xa mái trường này một chút nào!

Suốt ba năm học dưới mái trường này, tôi chỉ có Kim là người bạn thân nhất. Đến khi chia tay rồi, tôi vẫn có thể gặp nó mỗi ngày, vậy mà giờ đây trong lòng tôi vẫn cảm thấy trống trải lạ thường. Gốc cây bàng, tán phượng già, phấn trắng, bảng đen,… Lần chia tay này là mãi mãi phải không?

“Tao không muốn lớn lên chút nào, Kim ạ.”

Tôi không nén nổi tiếng thở dài. Con người ta lạ lắm phải không? Khi còn bé, ta chỉ mong được lớn lên thật nhanh, để thoải mái làm những gì mình mong muốn. Vậy mà khi lớn lên rồi, thì ta lại thèm cái cảm giác bé bỏng, vô tư vô lo trong vòng tay bố mẹ biết bao nhiêu. Tôi cũng như vậy thôi. Mười hai năm đi học, không biết đã bao nhiêu lần tôi đã thầm rủa rằng cuộc sống này thật bất công với mình khi là học sinh phải “chìm nghỉm” trong vô số bài vở. Nhưng ngay bây giờ thôi, tôi lại mong thời gian quay lại, hoặc là ở mãi giây phút này thôi, để tôi được ở lại với trường thêm chút nữa, khi mà chỉ cần bước qua cánh cổng sắt màu xanh kia thôi, tôi sẽ không bao giờ là học sinh nữa.

“Linh! Kim!”

Tôi và Kim nhìn sang nơi phát ra tiếng nói. Là G7 với những đôi mắt sưng mọng nước vì khóc. Ngày hôm nay, con gái khối mười hai đều khóc, thậm chí có cả con trai, vậy mà tự dưng lòi ra tôi và Kim, là hai đứa đến giờ phút này vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào.

“Gì thế?”

Kim nhẹ giọng hỏi lại G7. Giờ phút này đây, tôi có cảm giác đối với Kim, G7 cũng là những người bạn rất thân thiết, rất đáng được quý trọng.

“Chụp ảnh nhé!”

Tôi và Kim nhanh chóng gật đầu trước nụ cười thân thiện khác hẳn ngày thường của Loan. Người ta nói rằng con trai dù đánh nhau, thì đến ngày hôm sau tất cả cũng vẫn là bạn; còn con gái đánh nhau, đến cả năm sau cũng không thèm nhìn mặt nhau nữa. Tôi vẫn giận G7, và tôi tin Kim cũng mang suy nghĩ giống tôi bây giờ. Đúng là không đơn giản hay dễ dàng gì để sẵn sàng bỏ qua cho những người đã gây tổn thương cho mình. Nhưng cuộc sống vốn không có quy luật nào cả, nếu cứ mãi cố chấp thì cuối cùng người thiệt thòi cũng chính là mình thôi. Ngày hôm nay đã là ngày ra trường rồi. Có thể rất lâu sau này, hay thậm chí là không bao giờ chúng tôi gặp lại nhau nữa. Vậy thì sao cứ phải cố chấp như thế, biến ngày hôm nay thành một kỉ niệm đẹp trong lòng chúng tôi không phải sẽ tốt hơn sao?

.

.

.

“Kim à! Hôm nay em mới biết là trông chị cũng nữ tính lắm đấy nhé!”

Hoàng khẽ lên tiếng trêu chọc, khi mà thằng nhóc nhận ra Kim ngày hôm nay vô cùng dịu dàng trong tà áo dài, khác hẳn phong cách sexy ngày thường của nó. Cả nhóm chúng tôi đã ngồi trong Felling Tea đến gần nửa tiếng rồi, mà Hoàng vẫn không thôi soi mói Kim. Nhưng mà Kim hôm nay cũng chẳng buồn phản kháng lại những lời châm chọc của Hoàng, khi mà giờ đây nó vẫn đang ngồi khóc thút thít khóc vì tiếc nuối những ngày tháng học sinh vừa qua của mình.

“Thôi đừng có trêu nó nữa!”

Anh Dương lên tiếng bênh vực Kim, sau khi ngồi hút sột soạt hộp trà sữa của mình. Tôi liếc nhìn anh, bỗng dưng cảm thấy buồn cười trước dáng vẻ của anh hiện tại. Mà từ ngày ra viện đến giờ, tôi vẫn cư xử với anh Dương như thể giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra cả. Chẳng phải anh đã nói đợi đến lúc tôi thi đại học xong trả lời cũng được mà, bản thân tôi cũng đâu có thừa nhận là thích anh rồi đâu. Vậy là mọi chuyện chưa có gì chính xác hết, cho nên không nói có thể sẽ tốt hơn.

“Thôi nào Kim, Trâm! Hai đứa định khóc đến bao giờ thế? Nhìn Linh xem này, nó có khóc gì đâu.”

Anh Việt thở dài, khi mà hết Kim lại tới Trâm cứ ngồi một góc sụt sịt. Anh đúng là không tâm lí gì hết! Con gái vốn nhạy cảm hơn con trai, trong ngày chia tay thế này có khóc cũng không lấy gì làm lạ. Anh đã không hiểu cho hai đứa nó thì thôi, lại còn lôi tôi ra làm ví dụ. Theo lời của anh, chỉ trong chốc lát anh đã biến tôi thành đứa con gái vô cảm rồi đấy!

“Hí hí Linh Linh! Lần đầu tiên em nhìn thấy chị mặc áo dài đấy nha.” – Hoàng tiếp tục buông lời châm chọc khi mà nó bắt gặp gương mặt ỉu xìu như cái bánh bao nhúng nước của tôi. Hình như “ghẹo gái” là thói quen khó bỏ của thằng nhóc thì phải – “Mà sao dạo này chị gầy thế? Hồi mới tới phòng tập, nhìn chị tròn xoe, yêu ơi là yêu!”

Hoàng tiếp tục véo von, chẳng buồn để tâm lúc này tôi chỉ muốn đấm cho nó một cái. Tôi lén đưa mắt nhìn anh Dương và nhanh chóng bắt gặp ánh mắt không hài lòng của anh. Ngoài bố mẹ tôi ra, thì anh Dương là người hay phàn nàn về chuyện tôi sụt cân nhất. Tối nào gọi điện cho tôi, anh cũng không dưới ba lần nói câu: “Cô làm ơn ăn uống tử tế cho tôi có được không?”. Tôi cũng lấy làm lạ, chẳng lẽ mọi người thích tôi béo hơn bây giờ sao?

“Học nhiều lắm cũng không nên đâu. Em nên chăm ăn vào!”

“Có phải em không muốn ăn đâu anh! Hồi đó em “nhỡ” uống nhiều thuốc linh tinh quá, giờ không ăn nhiều được ấy!”

Tôi “cãi” lại lời anh Khánh, thật ra là cố bao biện cho vẻ ngoài hiện tại của mình mà thôi. Anh Khánh vẫn đối xử với tôi rất tốt, vẫn quan tâm đến tôi rất nhiều, bất chấp việc tôi phũ phàng thừa nhận mình đã thích anh Dương ngay sau khi anh tỏ tình.

Vậy mà ngay sau khi cười tươi đáp lại anh Khánh, thì tôi lại cảm thấy không mấy tự nhiên vì bắt gặp ánh mắt không thoải mái gì của My. Con bé không tỏ thái độ gì cả, chỉ là nhìn thấy tôi và anh Khánh nói chuyện, nó cứ ngồi thu mình lại một góc, trông tách biệt hẳn với mọi người. Từ khi ra viện tới giờ, vì bận học nên tôi vẫn chưa có thời gian nói chuyện với My. Nhiều lần tôi cũng định hỏi chuyện, nhưng con bé lại tránh mặt. Cứ tưởng rằng chỉ có mình tôi là bị My đối xử như thế, ai ngờ anh Khánh cũng không thể nói chuyện được với con bé. My làm như thế này khiến tôi không biết phải làm sao cả. Nhiều khi tôi muốn nói cho anh Dương, nhưng như thế chẳng khác nào tự thú chuyện anh Khánh thích tôi. Tôi cũng muốn tâm sự với Kim, nhưng như thế chẳng khác nào phanh phui hết chuyện giữa My và anh Khánh, anh Khánh và tôi, tôi và anh Dương,… Trời ạ!

“Ê cẩn thận!”

Khi mà tôi còn đang ngẩn người ra suy nghĩ, thì bất ngờ cốc trà sữa của chị Trang đổ ụp lên áo tôi. Tôi bị choáng trong giây lát, vẫn không thể tin nổi vào chuyện vừa xảy ra. Ôi trời! Áo dài trắng đấy, chắc về mẹ tôi cạo đầu tôi mất! Tôi ngước lên nhìn chị Trang, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt “long lanh” của chị.

“Hu hu xin lỗi cưng nha! Tại cái lão già này này, chị đưa mà không chịu cầm luôn.”

“Gì thế?” – Anh Việt ngay lập tức cãi lại sau khi bị chị Trang đổ thừa – “Em vừa đưa vừa cắm mặt vào điện thoại xong lại đổ cho anh hả?”

Thôi xin! Tôi có trách cứ gì hai người đâu cơ chứ? Cớ sao lại phải đổ tội cho nhau! Tôi thở dài, ngán ngẩm nhìn xuống chiếc áo dài của mình. Áo dài trắng và trà sữa socola, tuyệt vời! Tôi bắt gặp vẻ mặt lúng túng của anh Dương, khi mà anh định cởi áo ra đưa cho tôi, nhưng lại chợt nhớ ra cái áo khoác đã vứt ở phòng tập. Lỗi là do tôi và Uyên cứ trêu anh trời nóng mà còn mặt áo khoác, ai ngờ đâu anh đang tìm cách khoe cái áo mẹ mới mua cho ở bên Mĩ. Ôi đúng là trẻ con!

“Này Linh!”

Tôi giật mình vì tiếng gọi của anh Khánh. Sau khi đi ra ngoài một lúc, anh đã trở lại và ném cho tôi cái áo bóng chày, chắc là vừa lấy ở trong xe. Anh Khánh luôn để quần áo trong cốp xe để dự phòng. Thói quen của anh thật khó hiểu, nhưng cũng nhờ đó mà mọi người trong nhóm luôn có quần áo để dự phòng mỗi khi có chuyện.

“Em cảm ơn!”

Tôi nhận lấy chiếc áo của anh Khánh, tự nhủ rằng mình khá có duyên với chiếc áo này. Vậy mà ngay sau đó, tôi bắt gặp hai ánh mắt không lấy gì làm dễ chịu. Một là anh Dương, khi anh tỏ thái độ như mỗi lần tôi làm anh cảm thấy không hài lòng. Ơ hay! Tôi có làm gì để anh đâu cơ chứ? Tôi đã nghe anh kể rằng chuyện anh Khánh đánh anh, anh Khánh cũng đã lên tiếng xin lỗi. Kể cũng phải thôi, anh Dương đâu có làm gì sai, chỉ vì tôi mà lại bị ăn đòn oan!

Người thứ hai là My, khi mà con bé không nói không rằng, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào hộp trà sữa trước mặt. Tôi định thi xong sẽ nói chuyện với My, nhưng cứ để con bé như thế này liệu có ổn không đây?

“Linh! Kim!”

Tôi rời mắt khỏi My, khi chợt nghe thấy giọng nói Sài Gòn quen thuộc vang lên bên tai mình. Ơ, là Ly à? Sao lại gặp cô bạn ở đây vậy? Ngày hôm nay Ly không tới trường bế giảng, tôi cứ nghĩ rằng cô bạn về Sài Gòn rồi cơ, cho dù chỉ còn mấy ngày nữa là thi và cái lí do đấy không hợp lí chút nào.

“Ly đi đâu thế?”

“Tất nhiên là vào đây uống trà sữa rồi.”

“Qua ngồi chung với bọn mình cho vui.”

“Thôi! Hai người đang đi với bạn mà.”

“Không sao đâu! Em qua đây ngồi cùng bọn chị đi!”

Ngay khi Ly vừa dứt lời, chị Mai đã đứng dậy kéo Ly lại gần chị ngồi. S.I.U là những người rất giỏi giao tiếp mà. Bằng chứng là những hôm tôi nằm viện, sau khi S.I.U từ bệnh viện trở về, bọn họ đã thuộc làu lí lịch của những người chung phòng bệnh với tôi.

“Chị đừng ngại! Bạn Linh hay bạn Kim thì cũng là bạn của bọn em hết.”

Hoàng hứng khởi nói, thằng nhóc luôn lắm điều như vậy mỗi khi nhìn thấy gái. Vì nó có ý tốt nên tôi bỏ qua thôi, chứ nếu không tôi đã đấm cho một cái vì cái tội gọi tên tôi trống không rồi.

“Sao hôm nay Ly không tới trường thế?”

Kim lên tiếng hỏi, trong khi mắt nó vẫn đang dán chặt vào chiếc điện thoại trên tay anh Dương. Giọng nó cũng đều đều, hoàn toàn khác xa dáng vẻ nhăn nhở, đùa cợt thường ngày.

“Nhà mình có chút việc.”

“Ừ! Cả lớp thiếu mỗi Ly.”

Kim tiếp tục nói, vẫn nhất định không chịu rời mắt khỏi cái điện thoại của anh Dương. Tôi không biết anh Dương và Kim đang xem gì trên điện thoại mà chăm chú như thế, nhưng tôi cảm thấy có đôi chút kì lạ. Mọi ngày Kim nói chuyện đều nhìn thẳng vào người đối diện. Dù nhiều lần nó có vừa nói chuyện với tôi vừa chơi điện tử, nhưng nó vẫn ngước mắt lên liên tục, để chắc chắn rằng tôi đang nghe những gì nó nói. Vậy mà hôm nay Kim không những không buồn để tâm đến Ly, mà thái độ của nó cũng thờ ơ thấy rõ. Những biểu hiện khác thường của Kim khiến cho tôi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Kim không thích sự hiện diện của Ly ở đây? Sao có thể như thế chứ, trước đây Kim còn vì bảo vệ cho Ly mà bị G7 đánh cơ mà.

“A! Em để ý, chị này cười giống chị Linh lắm nhé!”

Uyên đột nhiên reo lên, khi mà mọi người vẫn đang nhìn Kim chăm chăm. Uyên chống hai tay xuống bàn, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Ly, gật gù như thể phát hiện ra điều gì đó lí thú lắm. Khi mà mọi người nhất loạt quay sang nhìn tôi và Ly, chỉ trừ Kim, thì Uyên lại nói tiếp:

“Giống đúng không?”

Con bé nhìn Tuấn cười tươi, như thể chờ sự đồng tình của một người mà nó biết chắc chắn không bao giờ phản đối mình. Tuấn cũng gật gù hưởng ứng theo câu nói của Uyên:

“Ừ, công nhận giống.”

“Ừ giống đấy.”

“Linh mà bỏ lúm đồng tiền đi thì y hệt!”



“Chẳng thấy giống gì cả!”

Khi mà tôi đang loạn cào cào lên với vô số những lời nhận xét của mọi người xung quanh, thì anh Dương, sau khi (lại) hút sột soạt trân châu và rau câu, cũng ngẩng đầu lên buông câu phủ nhận chắc nịch. Tôi quay sang nhìn anh, nhận thấy anh lúc này cũng nhìn mình với một ánh mắt vô cùng khó đoán.

“Mắt thằng Dương có vấn đề rồi! Kim, em thấy giống không?”

Đến lúc này Kim mới chịu ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, sau khi bị anh Việt gọi đích danh. Nó nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thậm chí còn khó đoán hơn cả anh Dương khi nãy. Kim nhún vai, giọng điệu thở ơ thấy rõ, rồi lại chúi mặt vào chiếc điện thoại của anh Dương:

“Em không ý kiến! Giống hay không thì sao cơ chứ?”

Dường như không chỉ có cá nhân tôi, mà hầu hết mọi người trong nhóm bắt đầu nhận ra thái độ khác lạ của Kim ngày hôm nay. Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với nó thế?

“Bạn thi trường gì thế?”

Trong lúc mọi người còn đang chú ý tới Kim, thì Trâm đột nhiên lên tiếng hỏi Ly, có lẽ là để tránh không khí khá căng thẳng vừa nãy. Tuy nhiên, giọng nói của cô bạn cũng không rõ ràng cho lắm, ngày hôm nay Trâm đã khóc khá nhiều mà.

“À! Mình thi Sân khấu Điện ảnh.”

Ngay sau khi Ly dứt lời, thì tất cả mọi người trong nhóm đồng loạt quay sang nhìn anh Dương, người duy nhất trong nhóm có ước mơ và đang theo đuổi cái ngành đầy cám dỗ đấy. Nghe Ly nói vậy, anh Dương không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và thích thú, đã nhanh chóng…vứt cái điện thoại cho Kim để bắt chuyện với Ly:

“Thật hả? Anh cũng đang học điện ảnh này!”

“Vậy ạ? Ha ha, biết đâu sau này chúng ta sẽ đóng phim chung đó.”

Tôi á khẩu trước giọng điệu tràn đầy vẻ tự tin của Ly. Trong suy nghĩ của tôi, Ly là một cô bạn khá dịu dàng và nội tâm. Hằng này cô bạn chỉ đến lớp học rồi về nhà, không có giao tiếp nhiều với mọi người. Vậy nên tôi lấy làm ngạc nhiên lắm, khi thấy Ly bắt chuyện với anh Dương đầy vẻ hào hứng và tự tin như vậy. Đã vậy, Ly lại còn là người miền Nam nữa. Cô bạn mới chuyển ra Hà Nội sống được có một năm thôi, vậy mà dám theo đuổi cái ngành Sân khấu Điện ảnh, một ngành nghề đòi hỏi rất nhiều yếu tố. Ly quả thật là khá bản lĩnh, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hiền lành.

Vậy là từ lúc đó tôi ngồi im, nhường chỗ cho anh Dương và Ly nói chuyện. Hai người họ nói chuyện say sưa tới độ không chỉ tôi, mà cả nhóm không ai có thể xen vào câu chuyện của hai người. Nhìn Ly nói chuyện với anh Dương như thế, tôi chẳng tránh khỏi tủi thân. Tôi một là sẽ thi Cao đẳng Du lịch, hai là sẽ thi Đại học Thương mại theo ý mẹ tôi, chẳng có một chút gì liên quan tới ngành nghề của anh cả. Tôi cũng không có xem nhiều phim, vậy là trước niềm đam mê của anh, sự hiểu biết của tôi chẳng có là bao để tôi có thể nói chuyện với anh như Ly bây giờ.

Dẫu biết là như thế, nhưng tôi vẫn không thấy thoải mái khi nhìn anh Dương nói chuyện với Ly. Tôi chưa thấy anh nói chuyện với một ai mà say sưa đến như vậy, ngay cả lần nói chuyện với Hotgirl Quỳnh Chi ở S-box cũng không có nữa. Giá mà tôi có chút hiểu biết về điện ảnh, thì giờ tôi đã có thể trò chuyện cũng hai người họ, chứ không bị loại ra thành kẻ ngoài cuộc như bây giờ.



Tiếng rưỡi đồng hồ cuối cùng cũng trôi qua, chưa bao giờ lâu đến như thế! Tôi uể oải đứng dậy bước xuống cầu thang cùng mọi người trong nhóm. Xuống đến nơi rồi tôi mới té ngửa ra: trời mưa. Sao lạ vậy nhỉ? Khi chúng tôi mới tới đây trời còn nắng lắm cơ mà, dự báo thời tiết cũng đâu nói rằng hôm nay có mưa. Vậy mà hiện giờ mưa ào ào như trút nước, cứ đà này chẳng mấy chốc sẽ ngập đường cho mà xem.

Tôi thật sự không thích trời mưa, nếu không muốn nói thẳng ra là ghét. Mỗi lần nhìn mưa, tôi lại cảm thấy tâm trạng mình nao nao khó hiểu, và mưa cũng khiến đường phố xung quanh tôi bẩn kinh lên được. Ghét mưa là vậy, nhưng tôi lại rất thích không khí trời mưa! Dở hơi lắm phải không, khi mà tôi cảm thây vô cùng thích thú mỗi khi nhìn thấy mọi người vội vã trên đường để về nhà, hoặc núp dưới những mái hiên để tránh ướt. Hơn nữa mỗi khi trời mưa, cái mùi ngai ngái của đất lại sộc vào mũi tôi, khiến tôi cảm thấy gai người!

Anh Khánh thở dài, sau khi nhìn thấy “con” SH mới rửa sáng nay của mình nay đang “chìm nghỉm” trong biển nước:

“Khảo sát “dân tình” tí nhé! Hôm nay những ai mang theo áo mưa giơ tay nào!”

Tám trên mười sáu. À không, nếu tính cả Ly nữa thì sẽ là mười bảy. Chỉ vì hôm nay chị Hương – một Dancer khác trong nhóm về quê, mà thành ra bây giờ sĩ số lẻ loi như vậy đấy. Mà cái hội mang áo mưa, toàn là những người đi xe ga nên cốp rộng, có thể nhét đủ thứ linh tinh vào trong đó. Tôi đi xe số, hơn nữa hôm nay lại đi xe của Kim và dù sáng ngày ra mẹ có nhét áo mưa vào cặp thì tôi cũng đâu có đem, hôm nay bế giảng cơ mà. Nói tóm lại là hôm nay tôi không mang áo mưa!

“Ly đi gì về thế?” – Tôi quay sang hỏi Ly, khi mà bắt gặp cô bạn đang đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh khá ngán ngẩm và ái ngại.

“À! Mình đi xe buýt thôi.”

“Mà nhà Ly ở đâu thế?”

“Nghi Tàm cơ.”

“À! Vậy cùng đường với anh Dương rồi.”

Tôi buột miệng nói, xong rồi lại nhanh chóng cảm thấy hối hận vì lời nói của mình. Tôi cũng không biết vì lí do gì, nhưng mỗi khi nghĩ đến hình ảnh Ly cùng anh Dương nói chuyện say sưa ban nãy, là tôi lại cảm thấy khó chịu lắm. Biết không thể rút lại lời nói của mình, tôi đành miễn cưỡng nói tiếp:

“Hay là để anh Dương đưa Ly về nhé!”

“Này, có được không thế?” – Kim đột ngột xen vào khi thấy tôi nói như vậy. Tôi không hiểu được là ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra với nó nữa.

“Anh Dương đèo Ly về được không thế?”

“Ừ.”

Tôi quay sang nhìn anh Dương, cố cười tươi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vậy mà tôi lại cảm thấy một chút hụt hẫng, khi nhận được cái gật đầu nhanh chóng đó. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh Dương, quay ra nhìn biển nước mênh mông trước mặt mình. Ngập thật rồi. Biết làm thế nào để có thể về nhà đây?

Anh Khánh đưa tay kéo tôi vào hẳn bên trong mái hiên, khi nước mưa hắt mỗi lúc một nhiều hơn, rồi quay qua nói với mọi người trong nhóm:

“Nào! Bây giờ mọi người đưa áo mưa đây để sắp xếp, ưu tiên chị em phụ nữ trước nhé!”

Sau mệnh lệnh của “chỉ huy”, mọi người bắt đầu lục đục đưa áo mưa cho anh Khánh, trên gương mặt không giấu nổi sự ngán ngẩm. Tôi nhớ ban nãy mọi người còn hùa nhau uống trà sữa xong sẽ đi bi-a chơi, vậy mà bây giờ lại mưa thế này. Kể ra cũng tội nghiệp thật!

Giữa lúc chờ mọi người đưa áo mưa cho anh Khánh, tôi bắt gặp hình ảnh đơn độc của My. Con bé đang đứng nép mình bên trong mái hiên, tách biệt hẳn với mọi người, trong khi hai chân nó cứ di qua di lại trên mặt đất một cách vô thức, tạo thành những hình thù kì dị.

“Anh ơi! Để em xếp cho!”

Tôi lăm lăm tiến về phía anh Khánh, ngay khi một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu. Nhìn thấy tôi, anh Khánh cũng nhanh chóng nhường đống áo mưa kia lại cho tôi, như thể sợ tôi tranh giành mà làm…rách vậy.

“Tuấn và Uyên này, nhà xa về trước đi nhé!”

“Dạ, cảm ơn “hảo tỉ tỉ”!”

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status