Ào ào. . . . . .
Mưa to kéo dài chọc người phiền lòng không ngừng rơi, chưa bao giờ gián đoạn.
Mưa rơi mang tới khí lạnh làm cho người ta không nhịn được run rẩy, từng người một ước gì co rúc ở trong chiếc chăn ấm áp không ra ngoài, cứ như vậy nghe tiếng mưa rơi mà ngủ một giấc.
Chỉ là không phải mỗi người đều tốt mạng thế này, giờ phút này các nam nhân ngồi quanh trên thảm lông dê đang thảo luận kia không thuộc về đám người tốt số đó.
Lều bị vén lên, Tĩnh Ảnh mặc một thân áo tơi đi vào. Một cỗ gió lạnh lẻn vào từ trướng mành được vén lên, khiến không khí trong trướng lều lạnh xuống một phần.
Ảnh, tình huống bên ngoài thế nào? Phượng Duy Tĩnh đặt câu hỏi đầu tiên.
Mưa này xem ra không tới mười ngày nửa tháng thì không dừng được. Tĩnh Ảnh lắc đầu, cởi áo tơi nón tre đi mưa xuống treo xong, lại nói với mấy nam nhân, Những ngày qua nghe tin dân chạy nạn tới tìm nơi nương tựa ngày càng nhiều.
Nếu như người cứ tiếp tục tới nhiều sợ rằng nơi này cũng chứa không nổi nữa? Chúng ta đã dẫn theo gần hai mươi vạn người rồi. Trong đám nam nhân này có thể coi là đầu óc linh hoạt, nhưng ai cũng không tính nhanh hơn bàn tính vàng Kim Bích Đạc.
Hoa Ngọc Dung nghe vậy không khỏi cau mày, Không nói tới không chứa nổi nhiều người như vậy, chỉ sợ đến lúc đó nhiều người, lương thực vật liệu mà chúng ta mang tới. . . . . . Những vật tư kia trước mắt mặc dù đủ, nhưng ai biết trận chiến tranh vô hình này sẽ khiến bọn họ hao tổn đến khi nào, nếu như không khống chế sử dụng chặt chẽ, nói không chừng đến lúc đó ngay cả hai mươi mấy vạn người cũng sẽ gia nhập đại quân chạy nạn.
Ta đã hạ lệnh cho Trương Liêm, Phượng Hàm Tiếu trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên lên tiếng, dẫn tới ánh mắt của mấy nam nhân, Ta đã để cho hắn an bài, lần lượt đưa từng nhóm người tìm nơi nương đến trong mấy thành trấn lớn, như vậy thì có thể làm chậm lại áp lực phía trước.
Nghe vậy, mấy người đều nhao nhao mà gật đầu, cảm thấy đây là một chủ ý thật tốt.
Nhưng có vài người không đưa được. Mím đôi môi quyến ru, Văn Nhân Tĩnh Phong thong thả ung dung nói lên cái nhìn của hắn, Những người này, một là người mắc bệnh, vì dự phòng dân chúng mang bệnh tiến vào thành trấn, lây bệnh tật cho người khỏe mạnh trong thành trấn, vì vậy phải khống chế chặt chẽ, điểm này chỉ sợ cũng phải làm phiền Đệ Ngũ thần y rồi, hai là người có một chút hữu dụng cũng không đưa được, tỷ như người bơi giỏi, có lẽ là có thể chút công dụng nào đó cũng không chừng.
Lời ấy lại được những người còn lại tán thành.
Hôm nay còn chưa có xảy ra chuyện lớn gì, chúng ta cũng chỉ cần xử lý tốt việc trước mắt, cũng hi vọng trời cao đừng làm ra cái gì ngoài ý muốn là được, còn lại, chờ Tĩnh nhi tỉnh rồi hãy nói! Phượng Duy Tĩnh tổng kết lại mà nói.
Tĩnh Ảnh mới ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, thì thầm trong miệng: Vậy ta đi tìm Trương Liêm bổ sung an bài trước.
Nhìn bóng dáng Tĩnh Ảnh rời đi, Phượng Hàm Tiếu ngồi xếp bằng cũng đưa hai chân dài mang giày vào.
Ngươi phải đi đâu? Hoa Ngọc Dung tò mò hỏi nói.
Mấy ngày nay chung đụng, không biết là dựa vào chuyện mọi người đã cùng nhau trải qua như thế chuyện hay là nguyên nhân khác, thái độ của mấy nam nhân đối với Phượng Hàm Tiếu lại cũng càng không giống đối đãi với một vương gia, ngược lại giống như là bằng hữu của mình cùng với huynh đệ vậy, ung dung tự tại.
Thân hình dừng lại,
Mưa to kéo dài chọc người phiền lòng không ngừng rơi, chưa bao giờ gián đoạn.
Mưa rơi mang tới khí lạnh làm cho người ta không nhịn được run rẩy, từng người một ước gì co rúc ở trong chiếc chăn ấm áp không ra ngoài, cứ như vậy nghe tiếng mưa rơi mà ngủ một giấc.
Chỉ là không phải mỗi người đều tốt mạng thế này, giờ phút này các nam nhân ngồi quanh trên thảm lông dê đang thảo luận kia không thuộc về đám người tốt số đó.
Lều bị vén lên, Tĩnh Ảnh mặc một thân áo tơi đi vào. Một cỗ gió lạnh lẻn vào từ trướng mành được vén lên, khiến không khí trong trướng lều lạnh xuống một phần.
Ảnh, tình huống bên ngoài thế nào? Phượng Duy Tĩnh đặt câu hỏi đầu tiên.
Mưa này xem ra không tới mười ngày nửa tháng thì không dừng được. Tĩnh Ảnh lắc đầu, cởi áo tơi nón tre đi mưa xuống treo xong, lại nói với mấy nam nhân, Những ngày qua nghe tin dân chạy nạn tới tìm nơi nương tựa ngày càng nhiều.
Nếu như người cứ tiếp tục tới nhiều sợ rằng nơi này cũng chứa không nổi nữa? Chúng ta đã dẫn theo gần hai mươi vạn người rồi. Trong đám nam nhân này có thể coi là đầu óc linh hoạt, nhưng ai cũng không tính nhanh hơn bàn tính vàng Kim Bích Đạc.
Hoa Ngọc Dung nghe vậy không khỏi cau mày, Không nói tới không chứa nổi nhiều người như vậy, chỉ sợ đến lúc đó nhiều người, lương thực vật liệu mà chúng ta mang tới. . . . . . Những vật tư kia trước mắt mặc dù đủ, nhưng ai biết trận chiến tranh vô hình này sẽ khiến bọn họ hao tổn đến khi nào, nếu như không khống chế sử dụng chặt chẽ, nói không chừng đến lúc đó ngay cả hai mươi mấy vạn người cũng sẽ gia nhập đại quân chạy nạn.
Ta đã hạ lệnh cho Trương Liêm, Phượng Hàm Tiếu trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên lên tiếng, dẫn tới ánh mắt của mấy nam nhân, Ta đã để cho hắn an bài, lần lượt đưa từng nhóm người tìm nơi nương đến trong mấy thành trấn lớn, như vậy thì có thể làm chậm lại áp lực phía trước.
Nghe vậy, mấy người đều nhao nhao mà gật đầu, cảm thấy đây là một chủ ý thật tốt.
Nhưng có vài người không đưa được. Mím đôi môi quyến ru, Văn Nhân Tĩnh Phong thong thả ung dung nói lên cái nhìn của hắn, Những người này, một là người mắc bệnh, vì dự phòng dân chúng mang bệnh tiến vào thành trấn, lây bệnh tật cho người khỏe mạnh trong thành trấn, vì vậy phải khống chế chặt chẽ, điểm này chỉ sợ cũng phải làm phiền Đệ Ngũ thần y rồi, hai là người có một chút hữu dụng cũng không đưa được, tỷ như người bơi giỏi, có lẽ là có thể chút công dụng nào đó cũng không chừng.
Lời ấy lại được những người còn lại tán thành.
Hôm nay còn chưa có xảy ra chuyện lớn gì, chúng ta cũng chỉ cần xử lý tốt việc trước mắt, cũng hi vọng trời cao đừng làm ra cái gì ngoài ý muốn là được, còn lại, chờ Tĩnh nhi tỉnh rồi hãy nói! Phượng Duy Tĩnh tổng kết lại mà nói.
Tĩnh Ảnh mới ngồi xuống không bao lâu lại đứng lên, thì thầm trong miệng: Vậy ta đi tìm Trương Liêm bổ sung an bài trước.
Nhìn bóng dáng Tĩnh Ảnh rời đi, Phượng Hàm Tiếu ngồi xếp bằng cũng đưa hai chân dài mang giày vào.
Ngươi phải đi đâu? Hoa Ngọc Dung tò mò hỏi nói.
Mấy ngày nay chung đụng, không biết là dựa vào chuyện mọi người đã cùng nhau trải qua như thế chuyện hay là nguyên nhân khác, thái độ của mấy nam nhân đối với Phượng Hàm Tiếu lại cũng càng không giống đối đãi với một vương gia, ngược lại giống như là bằng hữu của mình cùng với huynh đệ vậy, ung dung tự tại.
Thân hình dừng lại,
/222
|