Binh lính thủ vệ lập tức lĩnh mệnh đi.
Bản thân Phượng Tĩnh Xu cũng hiểu, lần này ngủ mê man, là do trước đó sử dụng tiên thuật quá độ, mấy ngày nay khi nàng ngủ, tất cả Linh Lung trong cơ thể đều bận rộn bổ sung năng lượng đã mất ổn định trong cơ thể nàng, nếu không, nàng đã sớm chết rồi, nào còn có thể tỉnh lại nữa, hơn nữa vừa tỉnh lại đã bị tươi đẹp tập kích. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Phượng Tĩnh Xu lại nổi lên gợn sóng, đối với Phượng Hàm Tiếu, nàng thật sự không biết nên làm sao mới phải. . . . . .
Đang suy nghĩ, trướng mành bị người dùng lực nhấc lên, từng tiếng hô kích động theo đó vang lên.
Chạy đến nhanh nhất, là một người áo đỏ vội vã, toàn thân hắn ướt dầm dề, trên chân ngay cả giầy cũng không kịp mang, đoán chừng là vừa nghe thấy tin tức này đã nhảy xuống giường chạy thẳng tới, trên bàn chân nhỏ như bạch ngọc còn dính vết bùn.
Tỷ tỷ! Một tiếng kêu mừng rỡ, vừa muốn nhào tới, cổ áo thấm ướt đã bị tóm gọn.
Miệng mím lại, hắn đáng thương nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Văn Nhân Tĩnh Phong mặc bộ áo xanh, thắt lưng thêu chỉ xinh đẹp, trong miệng không ngừng nói ra lời tình cảm: Thư nhi, đệ xem thử cả người đệ kia, đều ướt hết! Đệ còn dám nhào đến chỗ tỷ tỷ đệ? Ngộ nhỡ để cho nàng bị phong hàn thì làm sao?
Vừa nghe hắn nói như vậy, Tuân Thư nào còn uất ức, lập tức lui về phía sau, mang áy náy trên mặt.
Cái người này, dọa đến đệ ấy đấy! Phượng Tĩnh Xu tức giận liếc Văn Nhân Tĩnh Phong, người này, tình cảm thay đổi, cũng không sợ nàng tức giận? Còn dám tới hù dọa Thư nhi? Hắn không suy nghĩ một chút ban đầu hắn lấy cớ gì ở lại bên cạnh nàng!
Bị Phượng Tĩnh Xu trừng, Văn Nhân Tĩnh Phong có chút sợ.
Nàng cũng chưa từng nói với hắn cái gì, ngay cả nụ hôn kia, đều là mấy cái nam nhân kia ngầm thừa nhận, nhưng nàng không mở miệng, hắn thế nào cũng không tính được một người chính thức ! Vì vậy hắn rất sợ nàng trở mặt, nói không cần hắn nữa!
Vì vậy hoảng hốt, tiến lên hai bước, đi tới mép giường của nàng, kéo cái chăn, ấp úng nói: Người ta, người ta cũng lo lắng cho đệ ấy thôi. . . . . .
Nói xong, vẫn không quên lấy bao y phục cầm trong tay đưa cho Tuân Thư, Đệ còn không mau đi thay, đợi lát nữa thì đệ cũng sẽ bị bệnh, ngã bệnh thì không thể đến gần tỷ tỷ của đệ nữa!
Tuân Thư thở gấp, vội vàng chui vào sau tấm bình phong.
Trong trướng, mấy nam nhân khác thấy đều lắc đầu mà cười, xem ra hôm nay tiểu quan thanh lâu lẳng lơ cũng gặp phải “ma ma” ăn gắt gao rồi!
Được, đừng có bày cái mặt đó cho ta xem, giống như ta bạc đãi ngươi vậy. Phượng Tĩnh Xu liếc mắt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Văn Nhân Tĩnh Phong mừng rỡ như điên, vội vàng chuyển cái mông, gắt gao bám ở vị trí kia, giống như không dời đi được nửa tấc, một đầu tóc dài cũng yêu kiều dựa vào trên vai Phượng Tĩnh Xu, xê dịch chút, lại cọ một chút, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.
Như mèo vậy! Phượng Tĩnh Xu không chịu
Bản thân Phượng Tĩnh Xu cũng hiểu, lần này ngủ mê man, là do trước đó sử dụng tiên thuật quá độ, mấy ngày nay khi nàng ngủ, tất cả Linh Lung trong cơ thể đều bận rộn bổ sung năng lượng đã mất ổn định trong cơ thể nàng, nếu không, nàng đã sớm chết rồi, nào còn có thể tỉnh lại nữa, hơn nữa vừa tỉnh lại đã bị tươi đẹp tập kích. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Phượng Tĩnh Xu lại nổi lên gợn sóng, đối với Phượng Hàm Tiếu, nàng thật sự không biết nên làm sao mới phải. . . . . .
Đang suy nghĩ, trướng mành bị người dùng lực nhấc lên, từng tiếng hô kích động theo đó vang lên.
Chạy đến nhanh nhất, là một người áo đỏ vội vã, toàn thân hắn ướt dầm dề, trên chân ngay cả giầy cũng không kịp mang, đoán chừng là vừa nghe thấy tin tức này đã nhảy xuống giường chạy thẳng tới, trên bàn chân nhỏ như bạch ngọc còn dính vết bùn.
Tỷ tỷ! Một tiếng kêu mừng rỡ, vừa muốn nhào tới, cổ áo thấm ướt đã bị tóm gọn.
Miệng mím lại, hắn đáng thương nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Văn Nhân Tĩnh Phong mặc bộ áo xanh, thắt lưng thêu chỉ xinh đẹp, trong miệng không ngừng nói ra lời tình cảm: Thư nhi, đệ xem thử cả người đệ kia, đều ướt hết! Đệ còn dám nhào đến chỗ tỷ tỷ đệ? Ngộ nhỡ để cho nàng bị phong hàn thì làm sao?
Vừa nghe hắn nói như vậy, Tuân Thư nào còn uất ức, lập tức lui về phía sau, mang áy náy trên mặt.
Cái người này, dọa đến đệ ấy đấy! Phượng Tĩnh Xu tức giận liếc Văn Nhân Tĩnh Phong, người này, tình cảm thay đổi, cũng không sợ nàng tức giận? Còn dám tới hù dọa Thư nhi? Hắn không suy nghĩ một chút ban đầu hắn lấy cớ gì ở lại bên cạnh nàng!
Bị Phượng Tĩnh Xu trừng, Văn Nhân Tĩnh Phong có chút sợ.
Nàng cũng chưa từng nói với hắn cái gì, ngay cả nụ hôn kia, đều là mấy cái nam nhân kia ngầm thừa nhận, nhưng nàng không mở miệng, hắn thế nào cũng không tính được một người chính thức ! Vì vậy hắn rất sợ nàng trở mặt, nói không cần hắn nữa!
Vì vậy hoảng hốt, tiến lên hai bước, đi tới mép giường của nàng, kéo cái chăn, ấp úng nói: Người ta, người ta cũng lo lắng cho đệ ấy thôi. . . . . .
Nói xong, vẫn không quên lấy bao y phục cầm trong tay đưa cho Tuân Thư, Đệ còn không mau đi thay, đợi lát nữa thì đệ cũng sẽ bị bệnh, ngã bệnh thì không thể đến gần tỷ tỷ của đệ nữa!
Tuân Thư thở gấp, vội vàng chui vào sau tấm bình phong.
Trong trướng, mấy nam nhân khác thấy đều lắc đầu mà cười, xem ra hôm nay tiểu quan thanh lâu lẳng lơ cũng gặp phải “ma ma” ăn gắt gao rồi!
Được, đừng có bày cái mặt đó cho ta xem, giống như ta bạc đãi ngươi vậy. Phượng Tĩnh Xu liếc mắt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Văn Nhân Tĩnh Phong mừng rỡ như điên, vội vàng chuyển cái mông, gắt gao bám ở vị trí kia, giống như không dời đi được nửa tấc, một đầu tóc dài cũng yêu kiều dựa vào trên vai Phượng Tĩnh Xu, xê dịch chút, lại cọ một chút, trong miệng phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.
Như mèo vậy! Phượng Tĩnh Xu không chịu
/222
|