Khi đám người Phượng Tĩnh Xu hạ xuống từ trên không, một bóng người màu xanh lục đi ra từ một doanh trại khác trong rừng cây nhỏ, giống như đã sớm ngờ tới, chờ ở ngoài rừng cây.
Vừa nhìn thấy người nọ, Phượng Tĩnh Xu bĩu môi, nói: Người thật đúng là thành bán tiên! Ngay cả chúng ta ở chỗ này cũng biết!
Người nọ cười hì hì nói: Tất nhiên! Không có chút phân lượng, sao dám làm sư phụ của ngươi! Người này chính là sư phụ của Phượng Tĩnh Xu, Lục Miểu chân nhân.
Lúc này, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu bên cạnh cung kính hành lễ với Lục Miểu chân nhân, nói: Đồ nhi bái kiến sư phụ!
Được rồi, được rồi, Lục Miểu chân nhân khoát khoát tay, Lễ lộc gì, thiệt là, hai người các ngươi quá tuân thủ quy củ, tuyệt không giống như oa nhi đi theo bên cạnh các ngươi! Trong lời nói ám chỉ Phượng Tĩnh Xu không có quy củ, lắng nghe tiếp, lại vẫn có thể nghe ra một chút oán giận.
Những người còn lại, cũng ngạc nhiên nhìn Lục Miểu chân nhân, dáng vẻ kia tựa như đang nhìn động vật quý hiếm trong vườn thú vậy. Bọn họ đã nghe qua đại danh của Lục Miểu chân nhân, chỉ là, người này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là nhân vật trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy được kỳ nhân tiếng tăm lừng lẫy võ lâm này. Nhưng, nếu nói là kỳ nhân võ lâm, sao hắn lại không có một chút phong phạm đại sư, từ lúc bắt đầu, giống như một lão ngoan đồng vậy, khiến bọn họ rất kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là càng là đại sư càng quái dị trong truyền thuyết sao?
Lục Miểu chân nhân bị mấy nam nhân nhìn vậy có chút lạ, không khỏi nói với Phượng Tĩnh Xu: Oa nhi, sao mấy nam nhân phía sau ngươi lại nhìn ta như vậy hả?
Phượng Tĩnh Xu liếc mắt nhìn các nam nhân bên cạnh bị Lục Miểu chân nhân nói cũng có chút xin lỗi, cười nhạo nói: d,0dylq.d Nhìn sự hiếm lạ thôi!
Nói xong, lướt qua Lục Miểu chân nhân, đi vào trại lính. Người phía sau Phượng Tĩnh Xu cũng đi theo nàng, chỉ để lại một Lục Miểu chân nhân đang thừ người ra.
Lúc đến trại lính, đoàn người bị chặn lại.
Người tới là ai! Binh sĩ canh giữ trại để vũ khí trong tay chắn ngang trước mặt Phượng Tĩnh Xu.
Mau tránh ra! Lục Miểu chân nhân theo kịp phía sau bước lên trước, Nhanh đi bẩm báo vương gia, Tiếu vương gia và Phượng Trạch công chúa đến rồi!
Dạ! Binh lính vừa nghe thấy hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, vội vàng thả vũ khí ngăn chặn xuống, nhanh chân chạy vào lều của Hiền vương.
Đám người Phượng Tĩnh Xu đi theo hướng binh lính chạy đi.
Nửa đường, đột nhiên một bóng dáng hiện ra chắn trước mặt Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bị một người ôm lấy.
Tĩnh Xu! Cuối cùng muội cũng đến rồi! Không đợi Phượng Tĩnh Xu phản ứng kịp, người nọ lại kéo khoảng cách giữa hai người ra, sau đó hai bàn tay bắt đầu quấy rối sờ loạn ở trên người Phượng Tĩnh Xu, còn không ngừng hỏi : Muội ở đất phong vẫn tốt đó chứ? Tình hình bên kia đã khống chế được chưa? Có bị thương không? Tỷ xem thử, để tỷ xem một chút!
Ách. . . . . . Một hồi trời đất quay cuồng, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu thấy rõ chủ nhân đôi bàn tay quấy rối sờ tới sờ lui ở trên người nàng——
Cái đó, Mộng Cơ. . . . . . Co quắp khóe miệng, Phượng Tĩnh Xu liếc một cái bên cạnh tối mặt trung nam nhân, cười khan nói: Bình tĩnh, bình tĩnh đi! Lấy lại tay trước đã.
Nghe thấy lời Phượng Tĩnh Xu nói, Tử Mộng Cơ sững sờ, lúc này mới cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo truyền đến từ bên cạnh, giật mình, theo bản năng rút lại móng vuốt nhỏ của mình.
Ha ha! Muội muội, xem ra muội càng ngày càng quý rồi, ngay cả sờ cũng sờ không được! Một hồi tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một bóng người màu tím mang theo nụ cười lười biếng đi tới, cánh tay ngọc đã từng mang vòng tay hồ ly, giờ lại bị băng gạc trắng che phủ.
Tỷ tỷ! Phượng Tĩnh Xu nhìn bóng dáng chậm rãi đi tới, vui mừng kêu một tiếng.
Ơ, cũng không tệ lắm, còn nhớ rõ người đang vào sinh ra tử ở biên cảnh như chúng ta đấy! Tính tình Tâm Mộng Hồ mang theo sự cay độc ẩn chứa quyến rũ, da.nlze.qu;ydo/nn cười duyên đến gần Phượng Tĩnh Xu, Để tỷ tỷ véo thử khuôn mặt nhỏ bé này xem, có gầy đi không? Nói xong, định đưa tay bẹo má Phượng Tĩnh Xu.
Không đợi đám người Phượng Duy Tĩnh có động tác, một cái tay đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Tâm Mộng Hồ.
Làm gì, buông ra! Tâm Mộng Hồ cũng không quay đầu lại, khẽ quát một tiếng.
Tay bị thương, không nên động. Người nọ
Vừa nhìn thấy người nọ, Phượng Tĩnh Xu bĩu môi, nói: Người thật đúng là thành bán tiên! Ngay cả chúng ta ở chỗ này cũng biết!
Người nọ cười hì hì nói: Tất nhiên! Không có chút phân lượng, sao dám làm sư phụ của ngươi! Người này chính là sư phụ của Phượng Tĩnh Xu, Lục Miểu chân nhân.
Lúc này, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu bên cạnh cung kính hành lễ với Lục Miểu chân nhân, nói: Đồ nhi bái kiến sư phụ!
Được rồi, được rồi, Lục Miểu chân nhân khoát khoát tay, Lễ lộc gì, thiệt là, hai người các ngươi quá tuân thủ quy củ, tuyệt không giống như oa nhi đi theo bên cạnh các ngươi! Trong lời nói ám chỉ Phượng Tĩnh Xu không có quy củ, lắng nghe tiếp, lại vẫn có thể nghe ra một chút oán giận.
Những người còn lại, cũng ngạc nhiên nhìn Lục Miểu chân nhân, dáng vẻ kia tựa như đang nhìn động vật quý hiếm trong vườn thú vậy. Bọn họ đã nghe qua đại danh của Lục Miểu chân nhân, chỉ là, người này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là nhân vật trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy được kỳ nhân tiếng tăm lừng lẫy võ lâm này. Nhưng, nếu nói là kỳ nhân võ lâm, sao hắn lại không có một chút phong phạm đại sư, từ lúc bắt đầu, giống như một lão ngoan đồng vậy, khiến bọn họ rất kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là càng là đại sư càng quái dị trong truyền thuyết sao?
Lục Miểu chân nhân bị mấy nam nhân nhìn vậy có chút lạ, không khỏi nói với Phượng Tĩnh Xu: Oa nhi, sao mấy nam nhân phía sau ngươi lại nhìn ta như vậy hả?
Phượng Tĩnh Xu liếc mắt nhìn các nam nhân bên cạnh bị Lục Miểu chân nhân nói cũng có chút xin lỗi, cười nhạo nói: d,0dylq.d Nhìn sự hiếm lạ thôi!
Nói xong, lướt qua Lục Miểu chân nhân, đi vào trại lính. Người phía sau Phượng Tĩnh Xu cũng đi theo nàng, chỉ để lại một Lục Miểu chân nhân đang thừ người ra.
Lúc đến trại lính, đoàn người bị chặn lại.
Người tới là ai! Binh sĩ canh giữ trại để vũ khí trong tay chắn ngang trước mặt Phượng Tĩnh Xu.
Mau tránh ra! Lục Miểu chân nhân theo kịp phía sau bước lên trước, Nhanh đi bẩm báo vương gia, Tiếu vương gia và Phượng Trạch công chúa đến rồi!
Dạ! Binh lính vừa nghe thấy hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, vội vàng thả vũ khí ngăn chặn xuống, nhanh chân chạy vào lều của Hiền vương.
Đám người Phượng Tĩnh Xu đi theo hướng binh lính chạy đi.
Nửa đường, đột nhiên một bóng dáng hiện ra chắn trước mặt Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bị một người ôm lấy.
Tĩnh Xu! Cuối cùng muội cũng đến rồi! Không đợi Phượng Tĩnh Xu phản ứng kịp, người nọ lại kéo khoảng cách giữa hai người ra, sau đó hai bàn tay bắt đầu quấy rối sờ loạn ở trên người Phượng Tĩnh Xu, còn không ngừng hỏi : Muội ở đất phong vẫn tốt đó chứ? Tình hình bên kia đã khống chế được chưa? Có bị thương không? Tỷ xem thử, để tỷ xem một chút!
Ách. . . . . . Một hồi trời đất quay cuồng, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu thấy rõ chủ nhân đôi bàn tay quấy rối sờ tới sờ lui ở trên người nàng——
Cái đó, Mộng Cơ. . . . . . Co quắp khóe miệng, Phượng Tĩnh Xu liếc một cái bên cạnh tối mặt trung nam nhân, cười khan nói: Bình tĩnh, bình tĩnh đi! Lấy lại tay trước đã.
Nghe thấy lời Phượng Tĩnh Xu nói, Tử Mộng Cơ sững sờ, lúc này mới cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo truyền đến từ bên cạnh, giật mình, theo bản năng rút lại móng vuốt nhỏ của mình.
Ha ha! Muội muội, xem ra muội càng ngày càng quý rồi, ngay cả sờ cũng sờ không được! Một hồi tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một bóng người màu tím mang theo nụ cười lười biếng đi tới, cánh tay ngọc đã từng mang vòng tay hồ ly, giờ lại bị băng gạc trắng che phủ.
Tỷ tỷ! Phượng Tĩnh Xu nhìn bóng dáng chậm rãi đi tới, vui mừng kêu một tiếng.
Ơ, cũng không tệ lắm, còn nhớ rõ người đang vào sinh ra tử ở biên cảnh như chúng ta đấy! Tính tình Tâm Mộng Hồ mang theo sự cay độc ẩn chứa quyến rũ, da.nlze.qu;ydo/nn cười duyên đến gần Phượng Tĩnh Xu, Để tỷ tỷ véo thử khuôn mặt nhỏ bé này xem, có gầy đi không? Nói xong, định đưa tay bẹo má Phượng Tĩnh Xu.
Không đợi đám người Phượng Duy Tĩnh có động tác, một cái tay đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Tâm Mộng Hồ.
Làm gì, buông ra! Tâm Mộng Hồ cũng không quay đầu lại, khẽ quát một tiếng.
Tay bị thương, không nên động. Người nọ
/222
|