Tĩnh Nữ Truyền

Chương 203 - Chương 40.2

/222


Những người khác thấy dáng vẻ này của nàng, đều không khỏi cười.

Hay là chúng ta tự đến giới thiệu đi! Kim Bích Đạc cười tiến lên, Nếu không hôm nay sẽ không còn cơ hội để vương gia biết đâu. Vương gia, kẻ hèn này tên Kim Bích Đạc, là nhân sĩ thành Long Hải Hí Triều quốc.

Hoa Ngọc Dung ra mắt vương gia. Hoa Ngọc Dung cũng tự báo danh tính.

Tại hạ Văn Nhân Tĩnh Phong, ra mắt vương gia. Lúc Văn Nhân Tĩnh Phong đối mặt Phượng Vu Dực, thu lại hơi thở quyến rũ trên người, lập tức nghiêm chỉnh.

Đệ Ngũ Long Quỳ bái kiến vương gia. Đệ Ngũ Long Quỳ cũng mang theo nụ cười tiến lên.

Long Ứng Tình bái kiến Vương gia. Long Ứng Tình đi theo sau Đệ Ngũ Long Quỳ, báo ra tên họ của mình.

Long Ứng Tình! ? Phượng Vu Dực nghe cái tên này, vẻ mặt thay đổi, Sao nhị hoàng tử Việt Sa quốc lại chạy đến nơi này?

Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ ở bên cạnh cũng nghi ngờ mang vẻ mặt phòng bị trừng mắt nhìn Long Ứng Tình.

Đừng khẩn trương, hắn đi theo ta tới đây, không có địch ý. Phượng Tĩnh Xu phất tay nói.

Muội muội, dù muội nói muốn thu hết mỹ nam thiên hạ, nhưng cũng không thể không phân biệt được thời điểm ai cũng thu hết chứ? Tâm Mộng Hồ la ầm lên.

Phượng Tĩnh Xu kéo Long Ứng Tình đến trước giường Phượng Vu Dực nói: Phụ thân, hắn không có ác ý, cũng sẽ không làm ra chuyện gì có hại cho chúng ta, ngược lại, hắn còn có thể giúp chúng ta kết thúc chiến tranh sớm hơn! Thấy sắc mặt lại Phượng Vu Dực lại thay đổi, Phượng Tĩnh Xu vội vàng nói: Cha, lời của con không phải ý đó, hắn là đệ đệ ruột của Long Ứng Thiên, sao có thể bán đứng huynh trưởng của mình chứ? Ý của con rất nhanh cha sẽ biết. Hơn nữa, lần này nếu không phải hắn, có lẽ cha sẽ không gặp được con nữa!

Phượng Vu Dực vừa nghe thấy, không để ý Phượng Tĩnh Xu nói cái gì mà trợ giúp đánh giặc, lại ngồi thẳng dậy kéo tay Phượng Tĩnh Xu hỏi: Con nói gì? Đã xảy ra chuyện gì? Lời vừa rồi của con là có ý gì?

Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, họ nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, trong ánh mắt có lo lắng.

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, Tất cả đều đã qua, dù trải qua rất nhiều việc, nhưng bây giờ đã tốt rồi.

Cái gì mà tốt! Rốt cuộc con giấu giếm ta chuyện gì!? Phượng Vu Dực không để Phượng Tĩnh Xu qua loa, trực tiếp ép hỏi, đôi mắt sắc bén cũng quét qua các nam nhân đi theo nàng, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, nhìn Phượng Tĩnh Xu hỏi: Tuân Thư đâu?

Phượng Tĩnh Xu căng thẳng, sắc mặt cũng thay đổi theo.

Phụ thân, người đừng ép Tĩnh nhi nữa. Phượng Duy Tĩnh đưa tay choàng qua bờ vai Phượng Tĩnh Xu, chống lại ánh mắt của Phượng Vu Dực, Nên để hài nhi nói đi! Từ lúc rời khởi Lộng Phong quốc, nói đến một số chuyện đã xảy ra dọc theo đường đi. . . . . .

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

“Không ngờ ngắn ngủn mấy tháng qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy! Phượng Vu Dực cảm thán lắc đầu, Tuân Thư này, ngày đó, lúc nó gặp ta và nương con, để chúng ta đồng ý hôn sự của các con, lúc ấy, ta đã cảm thấy đứa bé này dù là một đứa bé ngốc, nhưng tất nhiên bất phàm. Không ngờ, nó lại vì con ta mà làm đến mức độ như thế.

Thở dài, hắn lại nhìn các nam nhân bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, Bây giờ mặc dù nói hình như hơi sớm, nhưng ta hi vọng sau này mặc kệ các ngươi có thể tiến đến với Xu nhi hay không, đều phải nhớ lấy, chớ để lo trước mà không lo sau, làm ra chuyện khiến Xu nhi đau lòng!

Khởi bẩm vương gia, Hùng tướng quân và Diêu quân sư cầu kiến! Bên ngoài trướng mành truyền tới tiếng của binh lính.

Mau mời bọn họ vào đi!

Hùng tướng quân? Là vị tướng quân nghe nói rất có tài năng đó sao? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, nàng ngược lại muốn nhìn thử vị tướng quân rất có tài năng này có dung mạo ra sao.

Trướng mành bị vén lên, hai bóng người đi vào.

Nghe tiếng bước chân, vừa thận trọng vừa chậm rãi, bước chân người phía trước có lực, còn người phía sau lại có lực vững vàng, hai người này, một trước một sau, hẳn là tướng quân Hùng Thao trấn thủ thành Á Lý và quân sư của hắn, Diêu Nịnh Hàm.

Vương gia! Hai người Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm đi vào trong, chào Phượng Vu Dực.

Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội quan sát hai người, nam tử trước mặt, một thân y phục mạnh mẽ, tóc dài dùng một cây trâm đặc biệt hình kiếm cố đinh lại, làn da bởi vì quanh năm lộ ra ngoài mà phơi thành màu đồng khỏe mạnh, nhưng mà đối với thẩm mỹ thời này, có hơi ngăm đen một chút. Trong đầu Phượng Tĩnh Xu đột nhiên nhớ lại một tướng quân khác nàng đã từng gặp —— tướng lĩnh quân địch lúc này của bọn họ, Viêm Vũ Thụy. Hai người cùng là tướng quân, lại khác biệt một trời một vực.

Hùng Thao nhìn qua uy vũ vạm vỡ, rất có dáng dấp một con người rắn rỏi, mà Viêm Vũ Thụy, lại mang cho người ta ấn tượng nguội lạnh cuồng dã.

Lại nhìn người sau lưng Hùng Thao, quân sư của hắn, Diêu Nịnh Hàm.

Người này mười hai tuổi đã đầu quân, mười lăm tuổi được đề bạt làm phó tướng, mười tám tuổi đã thoái chức tướng lĩnh ẩn thân ở hậu phương, làm quân sư của Hùng Thao, hắn lấy trí tuệ xuất sắc của hắn và thường thức cùng tố chất quân sự trở thành một quân sư xuất sắc, trên nhiều khía cạnh đều đưa ra ý kiến quan trọng cho Hùng Thao, trong quân đội là một nhân vật đầy đủ văn võ hiếm có.

Phượng Tĩnh Xu nhìn kỹ hắn, hắn mặc một bộ trường sam màu cam hiếm thấy, tạo cho người cảm giác không lạnh nhạt như thư sinh, cũng không ương ngạnh như vũ phu, cũng có chút giống. . . . . . một đốm lửa, một ngọn lửa dần dần thiêu đốt.

Nếu nói màu đỏ của Tuân Thư làm cho người ta không thể không có cảm giác như lửa đốt, thì màu cam của Diêu Nịnh Hàm chính là ngọn lửa nguội chưa nóng kịp.

Lúc Phượng Tĩnh Xu quan sát Diêu Nịnh Hàm, hắn cũng đang quan sát Phượng Tĩnh Xu.

Thiếu nữ vừa mới mười lăm trước mặt hắn chính là Phượng Trạch công chúa nổi tiếng thiên hạ sao?

Nàng kinh thế hãi tục muốn ngắm hết mỹ nam thiên hạ, nàng là kỳ tài tự tay tổ chức một yến tiệc tuyệt thế thiên cổ, nàng có khí khái nam nhi dám xả thân chống cự hiểm nguy, tất cả đều khiến hắn kinh thán không thôi!

Đây là một người thế nào mà có thể khiến cả thiên hạ thán sợ!

Nhớ Diêu Nịnh Hàm hắn lúc ở tuổi nàng, được thăng chức làm phó tướng, lúc ấy, hắn còn đắc ý cho rằng bản thân có thể được thành tựu ở độ tuổi như vậy đã là hiếm có thế gian. Hắn vạn vạn không ngờ, mấy năm trôi qua, trong thiên hạ đã xuất hiện một kỳ nữ tữ như vậy. Hắn không chỉ tò mò về nàng, còn bội phục nàng từ trong thâm tâm!

Xu nhi, hai vị này chính là tướng quân Hùng Thao trấn thủ thành Á Lý và quân sư của hắn, Diêu Nịnh Hàm, Hùng tướng quân, Diêu quân sư, đây là hoàng chất Hàm Tiếu, tiểu nữ Tĩnh Xu và các bằng hữu của nàng. Phượng Vu Dực giới thiệu cho hai bên.

Tĩnh Xu ra mắt Hùng tướng quân, Diêu quân sư! Phượng Tĩnh Xu đứng lên hành lễ với hai người, Đa tạ hai vị đã chăm sóc gia phụ!

Ra mắt tướng quân, quân sư! Mấy người Phượng Hàm Tiếu cũng hành lễ với Hùng Thao và Diêu Nịnh Hàm theo.

Thì ra là Tiếu vương gia và Phượng Trạch công chúa! Trên vẻ mặt nghiêm túc của Hùng Thao xuất hiện nụ cười, hắn là ôm quyền hành lễ với mọi người, nói: Hùng Thao bái kiến chư vị!

Kẻ hèn Diêu Nịnh Hàm, ra mắt chư vị! Diêu Nịnh Hàm chào hỏi, lập tức chuyển sang


/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status