Cứ xem như Lâm Nghiên Hy đa nghi, hay là kẻ ghen tuông mù quáng, nhưng cô nhớ rất rõ lời Kiều Lục Nghị từng nói, anh cho Thư Lê đến đây để cô ta theo bảo vệ cô, nhiều hơn là làm tai mắt thay anh quản lý mọi việc cô làm.
Vậy tại sao Thư Lê càng ngày lại càng quan tâm đến Kiều Lục Nghị một cách lộ liễu thế kia?
Lâm Nghiên Hy quả thật tự ti khi so với cô gái khác thích anh, cũng tự ti bản thân không xứng với Kiều Lục Nghị, nhưng điều đó không có nghĩa cô để người khác xen vào phá hoại khi cái tên nằm trên giấy kết hôn cùng anh là cô.
Chỉ cần Kiều Lục Nghị nói để ý đến cô gái khác, bất kể là ai thì Lâm Nghiên Hy sẵn sàng ký vào đơn ly hôn trả lại tự do để anh tìm hạnh phúc.
Trường hợp nhăm nhe hay giả nhân giả nghĩa với mục đích tiếp cận Kiều Lục Nghị, phá vỡ hạnh phúc của người khác có ý đồ xấu, Lâm Nghiên Hy nhất định không để họ đạt được mục đích.
Nếu Lâm Nghiên Hy là kẻ nhu nhược hay yếu đuối, hay nếu lòng tin không vững thì hôm nay cô đã không đáp trả lại một cách dễ dàng và lưu loát với phong thái tự tin như thế.
Cho rằng Lâm Nghiên Hy hống hách, kiêu ngạo dựa vào Kiều Lục Nghị cũng không sai, cho rằng cô tự tin thái quá cũng rất đúng.
Tuy quãng thời gian ở bên cạnh nhau chỉ mới hơn một năm ngắn ngủi, nhưng hình bóng và cái tên Kiều Lục Nghị đã khắc sâu vào cả tâm trí và trái tim Lâm Nghiên Hy suốt hơn mười năm.
Bỗng nhiên chồng mình bị cô gái khác “dòm ngó”, mấy ai lại không ghen?
Đêm muộn ở nhà, A Lãng nằm nghiêng mình trên sofa ở phòng khách, mắt dán lên tivi nhưng dáng vẻ suy tư không hề tập trung.
Hàn Mạt từ bếp đi ra, thay vì ngồi xuống ghế đơn lại nhấc chân A Lãng lên rồi ngồi xuống ghế dài, rồi lại đặt chân cậu gác lên đùi mình.
Liếc thấy A Lãng mãi nghĩ ngợi như kẻ mất hồn, Hàn Mạt thảnh thơi nâng cốc trà nóng cầm trên tay lên nhấp một ngụm, từ tốn cất tiếng hỏi: "Đang nghĩ chuyện gì?"
A Lãng liếc nhìn Hàn Mạt một cái rồi lại thở ra khó hiểu: "Anh nói xem, chuyện gia đình Annie tìm người thân thất lạc, mà vụ tai nạn năm đó lại xảy ra cùng thời điểm, cùng nơi, chẳng lẽ chỉ đơn giản là trùng hợp?"
Khóe môi Hàn Mạt hơi nhếch lên ẩn ý, anh lắc nhẹ đầu, trầm ngâm nói: "Trùng hợp hay không thì khoan hãy bàn tới, nhưng việc cô ta xuất hiện trước mắt ông chủ chắc chắn là có mục đích."
A Lãng nghe đến đây liền lật đật ngồi dậy, nhíu mày nghi hoặc, nghĩ cách nào cũng khó thông: "Ông chủ biết còn giữ bên cạnh, đây là đùa với lửa!"
Trong ánh mắt Hàn Mạt ẩn hiện ý lười nhác, điềm thản nhắc nhở: "Nếu ông chủ dễ chơi như vậy, cậu ta đã không tồn tại đến ngày hôm nay."
Ánh trăng ngoài kia chiếu rọi tỏa sáng, bên trong phòng khách hai con người lại nở nụ cười vô cùng đen tối.
Đồng hồ gần mười giờ, Lâm Nghiên Hy vẫn ngồi ngoài ban công hóng gió.
Chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài xõa theo từng cơn gió bay nhè nhẹ.
Kiều Lục Nghị từ sòng bạc trở về, vừa vào phòng đã bắt gặp cảnh tượng quá đỗi xao xuyến.
Trong mắt người đàn ông đang yêu, cô gái xấu xí đến cỡ nào cũng trở thành Tây Thi.
Ngày đó, Kiều Lục Nghị đơn giản là ấn tượng mới sự kiên cường của Lâm Nghiên Hy, sau quãng thời gian hơn mười năm đằng đẵng dõi theo cô, anh lại không thể tìm ra khuyết điểm để ngừng để tâm đến.
Có lẽ giống như người ta thường nói: Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Kiều Lục Nghị ung dung tiến về phía ban công, vòng tay ôm Lâm Nghiên Hy từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô hít hà một lúc mới ngẩng đầu lên hỏi: "Sao hôm nay lại ngủ muộn?"
Mi mắt vẫn luôn nhắm của Lâm Nghiên Hy khẽ mở ra, trước mắt không còn một màu đen như mực, mà là sự mờ ảo len lỏi giữa màn đêm.
Khóe môi cô bất giác cong lên, không có ý định nói cho Kiều Lục Nghị biết cô đang dần lấy lại được ánh sáng, chỉ nói sang một vấn đề khác: "Không có gì, vì sáng nay vừa thức dậy đã nhớ đến anh, trước lúc đi ngủ cũng nhớ đến anh..."
Đáy mắt Kiều Lục Nghị ngập ý cười, nhưng kỹ lưỡng ngẫm ra lại có ý không đúng.
Chính xác hơn, lúc chiều tối Lâm Nghiên Hy mang cơm đến sòng bạc, anh đã sớm nhận ra tâm tình cô hôm nay rất tốt.
Lần trước lỡ "trượt tay" đủ làm Lâm Nghiên Hy giận, lần này Kiều Lục Nghị vượt quá giới hạn cho phép, không lý nào cô lại không giận.
Kiều Lục Nghị bất an vòng ra trước ngồi chổm xuống trước mặt Lâm Nghiên Hy, nắm lấy bàn tay cô mân mê, tầm mắt dán chặt trên mặt cô, nghiêm túc dò la: "Em không giận sao?"
Biểu cảm Lâm Nghiên Hy bỗng ngỡ ngàng, ngây ngô hỏi ngược lại: "Sao lại giận?"
"Tối qua..."
Kiều Lục Nghị chỉ mới thốt ra hai chữ, mặt mũi Lâm Nghiên Hy thoáng cái đã đanh lại, bàn tay đang được anh nắm liền đẩy ra, không khách khí tuyên bố: "Suýt thì quên.
Ông chủ Kiều, em lập tức nhờ người dọn phòng lớn bên cạnh cho anh, đêm nay anh ngủ một mình nhất định rất ngon giấc."
Kiều Lục Nghị: "..."
/87
|