Sáng hôm sau.
-Chị chuẩn bị đi nhá.-Nhỏ gọi điện réo tôi.
Khuôn mặt đáng thương với hai dòng nước mắt đen từ mắt tôi. Tôi đang trong vệ sinh. Mếu máo,chắc do hôm qua ăn nhiều. Vãi thật,một sự thốn không hề nhẹ.
-Cứ..u..chị..hai đứa.-Tôi rên trong điện thoại.
-Aishhh…chị đừng có giả vờ nữa. Nghề này xưa rồi. Lại lười học nên biện cớ để xin phép chứ gì. Chị mà không nhanh em cho lết bộ đi học đấy.-Nói xong nhỏ tắt máy không thương tiết.
-Vân….Vân…Vân…-Tôi hét lớn đến nổi tưởng chừng lửa ở trong miệng tôi mà ào ra.-Không được rồi,phải đi viện,kiểu này mình xuống cấp mất. Từ Minh Ân này không thể từ trần sớm như vậy được. Mình còn trình diễn ở Việt Nam nữa mà.
Tôi ôm lấy bụng eo thon của mình ra khỏi nhà vệ sinh.
Ọc….ọc…ọc
Nhưng nó không cho ra. Tôi bắt nhanh lại cánh cửa của nhà vệ sinh và lao vào một cách gấp gáp. Nếu không thì sàn nhà sẽ có những thứ gì thì mấy chế liên tưởng giúp nhân vật chính này với nhá.
Và rồi cũng mang đồ đẹp lết ra ngoài được. Đang trong tư thế chiến binh,cặp kính đen to của tôi rụ xuống. Gía mà có ai ở đây giúp tôi với. Tôi thuề là sẽ hậu tạ nhiều lần. Nhưng hình như là một con ruồi cũng không có chứ nói gì con người. Khốn thật! Chắc sau vụ này phải đi chùa nhiều để khỏi mang tiếng “ do ăn ở “ quá.
“Cạch”
Thiên sứ cứu tinh xuất hiện
Là chàng.
Chàng chuẩn bị đi học với chiếc xe đạp cụt màu trắng phong cách đó. Tôi nuốt nước bọt xuống,mặt kệ mất mặt hay gì đó…tôi chạy nhanh qua con đường nhỏ chỉ cần một bước. Vừa đến là túm lấy áo chàng,chân tôi rụ rồi. Đứng không vững.
-Gì vậy?-Cái mặt chàng xanh lét nhìn tôi.
-Cứ…u….tôi với.-Tôi ôm bụng nói nhỏ đủ chàng và tôi nghe.
-Bị gì?-Khốn chưa,người ta sắp chết đến nơi còn hỏi bệnh,hắn là diễn viên chứ có phải là bác sĩ đâu mà bị gì với không bị gì.
-Bệnh viện…-Tôi hét lên.-Đau bụng.
-Hả?-Nghe xong,hắn tròn mắt nhìn tôi. Có lẽ là trường hợp đầu tiên. Hắn bối rối,bồng xốc tôi lên. Thế là đèo tôi đến bệnh viện bằng xe đạp ấy.
-Nhanh lên.-Tôi báu lấy áo hắn.
-Biết rồi. Bà im lặng cho tôi.-Được lên chức bà mới hay chứ. Tôi mặc dù bị đau nhưng không có nghĩa là sự tức giận không có. Tôi xiết chặt áo hắn lại cho hắn nghẹt thở luôn. Mặc kệ hắn đang chở tôi.
-Aishh….nghẹt thở tôi cái bà này.-Hắn hét vào. Tự nhiên hôm qua thấy khuôn mặt lạnh băng,bây giờ lại xuất hiện khuôn mặt nóng nảy.Đúng là diễn viên nhiều mặt thật chứ.
Cơ mà tự nhiên đang suy nghĩ. Từ đâu,cái nắm tay ấm áp của hắn nắm lấy tay tôi kéo đến eo hắn. Tôi đỏ mặt với hành động ấy. Ngoài đời chứ không phải đang đóng phim.
-Như thế cho an toàn.-Hắn dốc hết sức chở tôi.
Ọc..ọc ….ọc.
Tiếng đau bụng làm tan cái không khí ấy.
“Kít”
Và rồi bệnh viện cũng xuất hiện. Tôi xuống xe,lết từng bước đến cửa. Nhưng có ai ngờ,sự ga lăng của hắn đã làm t-rym tôi tưng tưng. Hắn bồng nhấc tôi lên.
-Đi không được đâu. Để tôi bồng bà.-Nhưng ghét nhất vẫn là từ “bà” của hắn.
Vào phòng bệnh,hắn đặt tôi xuống giường. Bác sĩ đến nhanh chóng.
-Bé bị làm sao đây?-Bác sĩ hỏi hắn.
-Dạ..xổ tả ạ.-Sự thật nó luôn phủ. Tôi không biết giấu mặt vào đâu,lấy tay che mặt lại trong khi đó hắn và bác sĩ đang chăm chăm vào tôi.
20 phút sau khi bác sĩ đến khám và cho tôi thuốc. Và bây giờ là thời kì quan trọng nhất,đó là tiêm thuốc. Tôi sợ điều này,phải nói là cực sợ.
Năm tôi 4 tuổi,chỉ cần thấy cây kim là tôi ngất rồi. Bây giờ mà ngất thì ngại lắm. Tôi nuốt nước bọt nhắm mắt thật kĩ.
-Sợ hả cô bé?-Bác sĩ đoán trung tim đen của tôi.
-…..-Hắn im lặng nhìn bản mặt ấy của tôi. Chắc mắc cười lắm lắm nhỉ?
Bất chợt,cây kim chưa đưa vào thì tôi đã nắm lấy tay hắn. Có lẽ mất phương hướng cầm nhầm. Cho vậy đi :v :v :v cực ngại. Nhưng sao hắn không buông ra mà lại nắm chặt tay tôi hơn. Hay hắn biết được tôi đang sợ….nỗi sợ thứ nhất thôi,còn nhiều điều nữa.
-Chị chuẩn bị đi nhá.-Nhỏ gọi điện réo tôi.
Khuôn mặt đáng thương với hai dòng nước mắt đen từ mắt tôi. Tôi đang trong vệ sinh. Mếu máo,chắc do hôm qua ăn nhiều. Vãi thật,một sự thốn không hề nhẹ.
-Cứ..u..chị..hai đứa.-Tôi rên trong điện thoại.
-Aishhh…chị đừng có giả vờ nữa. Nghề này xưa rồi. Lại lười học nên biện cớ để xin phép chứ gì. Chị mà không nhanh em cho lết bộ đi học đấy.-Nói xong nhỏ tắt máy không thương tiết.
-Vân….Vân…Vân…-Tôi hét lớn đến nổi tưởng chừng lửa ở trong miệng tôi mà ào ra.-Không được rồi,phải đi viện,kiểu này mình xuống cấp mất. Từ Minh Ân này không thể từ trần sớm như vậy được. Mình còn trình diễn ở Việt Nam nữa mà.
Tôi ôm lấy bụng eo thon của mình ra khỏi nhà vệ sinh.
Ọc….ọc…ọc
Nhưng nó không cho ra. Tôi bắt nhanh lại cánh cửa của nhà vệ sinh và lao vào một cách gấp gáp. Nếu không thì sàn nhà sẽ có những thứ gì thì mấy chế liên tưởng giúp nhân vật chính này với nhá.
Và rồi cũng mang đồ đẹp lết ra ngoài được. Đang trong tư thế chiến binh,cặp kính đen to của tôi rụ xuống. Gía mà có ai ở đây giúp tôi với. Tôi thuề là sẽ hậu tạ nhiều lần. Nhưng hình như là một con ruồi cũng không có chứ nói gì con người. Khốn thật! Chắc sau vụ này phải đi chùa nhiều để khỏi mang tiếng “ do ăn ở “ quá.
“Cạch”
Thiên sứ cứu tinh xuất hiện
Là chàng.
Chàng chuẩn bị đi học với chiếc xe đạp cụt màu trắng phong cách đó. Tôi nuốt nước bọt xuống,mặt kệ mất mặt hay gì đó…tôi chạy nhanh qua con đường nhỏ chỉ cần một bước. Vừa đến là túm lấy áo chàng,chân tôi rụ rồi. Đứng không vững.
-Gì vậy?-Cái mặt chàng xanh lét nhìn tôi.
-Cứ…u….tôi với.-Tôi ôm bụng nói nhỏ đủ chàng và tôi nghe.
-Bị gì?-Khốn chưa,người ta sắp chết đến nơi còn hỏi bệnh,hắn là diễn viên chứ có phải là bác sĩ đâu mà bị gì với không bị gì.
-Bệnh viện…-Tôi hét lên.-Đau bụng.
-Hả?-Nghe xong,hắn tròn mắt nhìn tôi. Có lẽ là trường hợp đầu tiên. Hắn bối rối,bồng xốc tôi lên. Thế là đèo tôi đến bệnh viện bằng xe đạp ấy.
-Nhanh lên.-Tôi báu lấy áo hắn.
-Biết rồi. Bà im lặng cho tôi.-Được lên chức bà mới hay chứ. Tôi mặc dù bị đau nhưng không có nghĩa là sự tức giận không có. Tôi xiết chặt áo hắn lại cho hắn nghẹt thở luôn. Mặc kệ hắn đang chở tôi.
-Aishh….nghẹt thở tôi cái bà này.-Hắn hét vào. Tự nhiên hôm qua thấy khuôn mặt lạnh băng,bây giờ lại xuất hiện khuôn mặt nóng nảy.Đúng là diễn viên nhiều mặt thật chứ.
Cơ mà tự nhiên đang suy nghĩ. Từ đâu,cái nắm tay ấm áp của hắn nắm lấy tay tôi kéo đến eo hắn. Tôi đỏ mặt với hành động ấy. Ngoài đời chứ không phải đang đóng phim.
-Như thế cho an toàn.-Hắn dốc hết sức chở tôi.
Ọc..ọc ….ọc.
Tiếng đau bụng làm tan cái không khí ấy.
“Kít”
Và rồi bệnh viện cũng xuất hiện. Tôi xuống xe,lết từng bước đến cửa. Nhưng có ai ngờ,sự ga lăng của hắn đã làm t-rym tôi tưng tưng. Hắn bồng nhấc tôi lên.
-Đi không được đâu. Để tôi bồng bà.-Nhưng ghét nhất vẫn là từ “bà” của hắn.
Vào phòng bệnh,hắn đặt tôi xuống giường. Bác sĩ đến nhanh chóng.
-Bé bị làm sao đây?-Bác sĩ hỏi hắn.
-Dạ..xổ tả ạ.-Sự thật nó luôn phủ. Tôi không biết giấu mặt vào đâu,lấy tay che mặt lại trong khi đó hắn và bác sĩ đang chăm chăm vào tôi.
20 phút sau khi bác sĩ đến khám và cho tôi thuốc. Và bây giờ là thời kì quan trọng nhất,đó là tiêm thuốc. Tôi sợ điều này,phải nói là cực sợ.
Năm tôi 4 tuổi,chỉ cần thấy cây kim là tôi ngất rồi. Bây giờ mà ngất thì ngại lắm. Tôi nuốt nước bọt nhắm mắt thật kĩ.
-Sợ hả cô bé?-Bác sĩ đoán trung tim đen của tôi.
-…..-Hắn im lặng nhìn bản mặt ấy của tôi. Chắc mắc cười lắm lắm nhỉ?
Bất chợt,cây kim chưa đưa vào thì tôi đã nắm lấy tay hắn. Có lẽ mất phương hướng cầm nhầm. Cho vậy đi :v :v :v cực ngại. Nhưng sao hắn không buông ra mà lại nắm chặt tay tôi hơn. Hay hắn biết được tôi đang sợ….nỗi sợ thứ nhất thôi,còn nhiều điều nữa.
/20
|