Đến tối.
Tôi được xuất viện. Mặt tôi tươi hẳn,nếu còn ở lại đây thêm vài phút nào nữa thì tôi sẽ chết mất. Tôi ghét bệnh viện.
-Được về rồi đấy à?-Từ cửa bước vào là hắn hỏi ngay.
-Vơng thưa chú.-Tôi liếc sang hắn.
-Trả lời với người cứu mạng bà như thế đấy hả?-Hắn bỏ ngay điện thoại ra mắt ngước lên nhìn tôi.
-Phải.-Tôi cộc lốc.
-Đồ ăn cháo đá bát.-Hắn xỏ tay vào túi đi ra.
-Đợi tui.-Chưa kịp để hắn bước là tôi nhào ra chặn đường lại.
-Chuyện gì nữa?
-Cho tôi xin đi nhờ xe về với.-Tôi hạ nhục bản thân nói.
-Kẻ ăn cháo đá bát như bà thì không nên giúp lần hai.-Hắn mỉa mai tôi. Nói rồi,lại tiếp tục đi nhanh. Đi nhanh đến nổi sợ tôi chạy theo ám vậy.
-Nhưng lúc ra khỏi nhà tôi quên mất ví rồi.-Tôi nhìn theo nói to.
Hắn không trả lời tôi dù chỉ một hành động nhỏ thôi cũng được. Đi rẽ sang nơi khác. Tôi nhếch miệng xách ví đắt tiền mà không có tiền ấy lẽo đẽo ra bệnh viện. Không ngờ Từ Minh Ân cũng có ngày bết của bết như thế này. Biết vậy ngay từ đâu tôi đừng về Việt cho rồi.
Đi một chặng đường như đi thỉnh kinh ở Tây Du Ký vậy. Rã rời cả người. Vừa về đến nhà là tôi nhảy vồ lên chiếc giường thân yêu kia.
Tin…….Tin…….Tin…
Điện thoại reo. Là nhóc và nhỏ.
-Chuyện gì?-Tôi như đang giận vậy.
-Chị bị gì đấy? Có sao không?-Nhóc bây giờ mới thấy quan tâm tôi,hỏi một cách lo lắng không hề nhẹ.
-Aishhh..-Nhưng tôi lại tức,vùng mình dậy.-Chị mày bị gì mấy đứa biết không? Là xổ tả đấy…thế mà không ai tin chị. Lúc chị cần nhất,hức…hức…hức….tụi bây được lắm.
-Tại chị cả…chắc lại ăn hàng dồn dập chứ gì?-Nhóc nữa ghẹo nữa thật với tôi.
-Nè…-Tôi ấm ức.
-Thôi được rồi.-Nhỏ dựt lấy điện thoại của nhóc.-Chị nghe lịch diễn vào tuần này nè. –Nhỏ lục lọi trong cuốn sổ ghi chép.-Ngày mai có lịch từ 7h đến 8h tối ở nhà hát tại XXX. Chị sẽ trình diễn ca nhạc ở đó. Thứ 4 có lịch từ 8h đến 9h sáng trực tiếp phỏng vấn. Thứ 5 có ca diễn ca nhạc tại 6h tối đến 7h tối tại XXX. Thứ 6 đi nhận vai diễn viên với công ty quản lí tại quán café Smile.
-Ờiiii.-Tôi thở dài.
-Chị lấy giấy ghi lại đi.-Nhỏ cau mày. Bây giờ trông nhỏ như một bà cụ non vậy.
-Tại sao phải lấy giấy ghi lại chứ?-Tôi đặt lưung xuống chiếc nệm êm ấp.
-4 tuần tới tụi em có việc bận phải đi ra Hà Nội rồi. Chị phải lo liệu đấy.-nhỏ có vẻ lo lắng cho tôi trong 4 tuần tới.
-Cái gì?-Tôi vùng mình lần 2. –Không được. Mấy đứa đi rồi thì ai sẽ quản lí mấy công việc lặt vặt cho chị đây.
-Biết sao đây?-Nhỏ nhìn sang nhóc. Đương nhiên là cái thằng khỉ đấy còn nói gì nữa ngoài cái nhún vai.
-Hai đứa đi Hà Nội làm cái gì vậy?-Tôi cặn kẽ hỏi.-Có phải về ra mắt bố mẹ không? Phải rồi,nhà hai đứa ở đó mà. Chị biết rồi nhá. Không được,hai đứa không được đi. Mà nếu đi chị sẽ cuốn gói đi theo hai đứa đấy. –Tôi luyên thuyên miệng. Hai đứa thích nhau lâu rồi mà,cái từ hồi còn bé lẽo đẽo theo tôi cho đến bây giờ. Chắc chắn là về ra mắt bố mẹ hai bên rồi.
-Chị nè…không phải đâu.-Nhỏ hét lên. Nghe tới ra mắt bố mẹ là nhóc và nhỏ đỏ mặt hẳn. –Bố mẹ nghe tin hai tụi em mới về nước nên kêu về có chuyện gấp đấy.
-Chuyện gì mà gấp? Chị đi theo được không?-Nói thật,thiếu hai đứa ấy,tôi sống không nổi đâu. Tôi chỉ có hai đứa là bạn,chứ cuộc sống của tôi. Ngoài trừ đi diễn và đóng phim thì chẳng ai xen vào nữa cả. Nó tủi đến vậy đấy mấy thánh ạ.
-Chị bị bệnh rồi. Để mai em kêu người đến xem chị có uống nhầm thuốc đau bụng thành thuốc hóa người thành mấy nhà bệnh đao đẳng cấp không.-Nhóc dựt điện thoại của nhỏ.-Nhà người ta đi về có việc mà cứ muốn đi theo.
-AAAAAA…….-Tôi gãi đầu bù xù. Mười mấy năm qua,đây là lần đầu tiên đi diễn xuất không có hai đứa.
-Vậy thôi nhá,tụi em cúp máy ngủ. Mai cất cánh đi đây. Chị nhớ chăm sóc bản thân tốt nhá. Nếu thấy có triệu chứng không ổn liên quan đến mấy thói của bệnh đao thì cứ alo cho thằng nhóc này. Lập tức bệnh viện chợ rãy sẽ xuất hiện trước mặt chị ngay tỏng tích tắt hơ.-Nói xong nhóc tắt máy nhanh chóng. Nhóc thừa hiểu,nếu để lại vài giây thì tôi sẽ hét loạn lên trong điện thoại mất.
-Nè…-Ấy thế mà tôi vẫn loạn lên đấy chứ.
……………………………………….
-Nhà nó đấy sao?
-Vâng.
-Tụi mày làm nặng tay lên cho tao. Cảnh cáo nó là phải mạnh ay,nó mới chừa cái thói nổi tiếng làm phách.
-Còn chưa nói đến nó có liên quan về Lưu Xuân Lộc nữa.
-Từ Minh Ân là cái gì mà Lưu Xuân Lộc phải quan tâm chứ. Rõ ràng từ trước đến giờ Lưu Xuân Lộc chỉ diễn xuất với Trần Ngọc Thanh thôi.
Tôi được xuất viện. Mặt tôi tươi hẳn,nếu còn ở lại đây thêm vài phút nào nữa thì tôi sẽ chết mất. Tôi ghét bệnh viện.
-Được về rồi đấy à?-Từ cửa bước vào là hắn hỏi ngay.
-Vơng thưa chú.-Tôi liếc sang hắn.
-Trả lời với người cứu mạng bà như thế đấy hả?-Hắn bỏ ngay điện thoại ra mắt ngước lên nhìn tôi.
-Phải.-Tôi cộc lốc.
-Đồ ăn cháo đá bát.-Hắn xỏ tay vào túi đi ra.
-Đợi tui.-Chưa kịp để hắn bước là tôi nhào ra chặn đường lại.
-Chuyện gì nữa?
-Cho tôi xin đi nhờ xe về với.-Tôi hạ nhục bản thân nói.
-Kẻ ăn cháo đá bát như bà thì không nên giúp lần hai.-Hắn mỉa mai tôi. Nói rồi,lại tiếp tục đi nhanh. Đi nhanh đến nổi sợ tôi chạy theo ám vậy.
-Nhưng lúc ra khỏi nhà tôi quên mất ví rồi.-Tôi nhìn theo nói to.
Hắn không trả lời tôi dù chỉ một hành động nhỏ thôi cũng được. Đi rẽ sang nơi khác. Tôi nhếch miệng xách ví đắt tiền mà không có tiền ấy lẽo đẽo ra bệnh viện. Không ngờ Từ Minh Ân cũng có ngày bết của bết như thế này. Biết vậy ngay từ đâu tôi đừng về Việt cho rồi.
Đi một chặng đường như đi thỉnh kinh ở Tây Du Ký vậy. Rã rời cả người. Vừa về đến nhà là tôi nhảy vồ lên chiếc giường thân yêu kia.
Tin…….Tin…….Tin…
Điện thoại reo. Là nhóc và nhỏ.
-Chuyện gì?-Tôi như đang giận vậy.
-Chị bị gì đấy? Có sao không?-Nhóc bây giờ mới thấy quan tâm tôi,hỏi một cách lo lắng không hề nhẹ.
-Aishhh..-Nhưng tôi lại tức,vùng mình dậy.-Chị mày bị gì mấy đứa biết không? Là xổ tả đấy…thế mà không ai tin chị. Lúc chị cần nhất,hức…hức…hức….tụi bây được lắm.
-Tại chị cả…chắc lại ăn hàng dồn dập chứ gì?-Nhóc nữa ghẹo nữa thật với tôi.
-Nè…-Tôi ấm ức.
-Thôi được rồi.-Nhỏ dựt lấy điện thoại của nhóc.-Chị nghe lịch diễn vào tuần này nè. –Nhỏ lục lọi trong cuốn sổ ghi chép.-Ngày mai có lịch từ 7h đến 8h tối ở nhà hát tại XXX. Chị sẽ trình diễn ca nhạc ở đó. Thứ 4 có lịch từ 8h đến 9h sáng trực tiếp phỏng vấn. Thứ 5 có ca diễn ca nhạc tại 6h tối đến 7h tối tại XXX. Thứ 6 đi nhận vai diễn viên với công ty quản lí tại quán café Smile.
-Ờiiii.-Tôi thở dài.
-Chị lấy giấy ghi lại đi.-Nhỏ cau mày. Bây giờ trông nhỏ như một bà cụ non vậy.
-Tại sao phải lấy giấy ghi lại chứ?-Tôi đặt lưung xuống chiếc nệm êm ấp.
-4 tuần tới tụi em có việc bận phải đi ra Hà Nội rồi. Chị phải lo liệu đấy.-nhỏ có vẻ lo lắng cho tôi trong 4 tuần tới.
-Cái gì?-Tôi vùng mình lần 2. –Không được. Mấy đứa đi rồi thì ai sẽ quản lí mấy công việc lặt vặt cho chị đây.
-Biết sao đây?-Nhỏ nhìn sang nhóc. Đương nhiên là cái thằng khỉ đấy còn nói gì nữa ngoài cái nhún vai.
-Hai đứa đi Hà Nội làm cái gì vậy?-Tôi cặn kẽ hỏi.-Có phải về ra mắt bố mẹ không? Phải rồi,nhà hai đứa ở đó mà. Chị biết rồi nhá. Không được,hai đứa không được đi. Mà nếu đi chị sẽ cuốn gói đi theo hai đứa đấy. –Tôi luyên thuyên miệng. Hai đứa thích nhau lâu rồi mà,cái từ hồi còn bé lẽo đẽo theo tôi cho đến bây giờ. Chắc chắn là về ra mắt bố mẹ hai bên rồi.
-Chị nè…không phải đâu.-Nhỏ hét lên. Nghe tới ra mắt bố mẹ là nhóc và nhỏ đỏ mặt hẳn. –Bố mẹ nghe tin hai tụi em mới về nước nên kêu về có chuyện gấp đấy.
-Chuyện gì mà gấp? Chị đi theo được không?-Nói thật,thiếu hai đứa ấy,tôi sống không nổi đâu. Tôi chỉ có hai đứa là bạn,chứ cuộc sống của tôi. Ngoài trừ đi diễn và đóng phim thì chẳng ai xen vào nữa cả. Nó tủi đến vậy đấy mấy thánh ạ.
-Chị bị bệnh rồi. Để mai em kêu người đến xem chị có uống nhầm thuốc đau bụng thành thuốc hóa người thành mấy nhà bệnh đao đẳng cấp không.-Nhóc dựt điện thoại của nhỏ.-Nhà người ta đi về có việc mà cứ muốn đi theo.
-AAAAAA…….-Tôi gãi đầu bù xù. Mười mấy năm qua,đây là lần đầu tiên đi diễn xuất không có hai đứa.
-Vậy thôi nhá,tụi em cúp máy ngủ. Mai cất cánh đi đây. Chị nhớ chăm sóc bản thân tốt nhá. Nếu thấy có triệu chứng không ổn liên quan đến mấy thói của bệnh đao thì cứ alo cho thằng nhóc này. Lập tức bệnh viện chợ rãy sẽ xuất hiện trước mặt chị ngay tỏng tích tắt hơ.-Nói xong nhóc tắt máy nhanh chóng. Nhóc thừa hiểu,nếu để lại vài giây thì tôi sẽ hét loạn lên trong điện thoại mất.
-Nè…-Ấy thế mà tôi vẫn loạn lên đấy chứ.
……………………………………….
-Nhà nó đấy sao?
-Vâng.
-Tụi mày làm nặng tay lên cho tao. Cảnh cáo nó là phải mạnh ay,nó mới chừa cái thói nổi tiếng làm phách.
-Còn chưa nói đến nó có liên quan về Lưu Xuân Lộc nữa.
-Từ Minh Ân là cái gì mà Lưu Xuân Lộc phải quan tâm chứ. Rõ ràng từ trước đến giờ Lưu Xuân Lộc chỉ diễn xuất với Trần Ngọc Thanh thôi.
/20
|