Cho dù nàng có bệnh nghề nghiệp, nhưng bây giờ thân phận bây giờ của nàng là thiên kim tiểu thư, nếu có hứng thú với vụ án giết người, không bao lâu tin tức sẽ truyền đi, phu thê văn gia lại tới cửa nhắc nàng thân là Văn Tinh An nên có cá tính và chú ý mọi chuyện, nàng nhìn họ đã không vui, cho nên có thể ít gây chuyện thì ít đi gây chuyện.
Lâm bộ đầu nhìn hai người trước mắt ở bên ngoài làm hành động thân mật không e dè, ngược lại có chút không được tự nhiên.
Tạ thiếu gia và thiếu phu nhân thật tình thâm.
Đột nhiên hai má Trâu Tranh đỏ lên, cố gắng rút tay về, nói sang chuyện khác: Lâm bộ đầu, bất kệ phát hiện ra chuyện gì, xin cho chúng ta biết.
Đương nhiên rồi. Tạ thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng ta cáo từ trước. Lâm bộ đầu chắp tay với hai người, cùng bộ khoái nâng thi thể Tiểu Như rời đi.
Bộ khoái vừa đi, lập tức Trâu Tranh trừng mắt với Tạ Duẫn Du nói: Ngươi nói vậy với Lâm bộ đầu, nếu truyền ra ngoài, phu thê Văn gia đến cửa tìm ta thì sao?
Hắn mỉm cười, lay tay nói: Xin lỗi, là ta sơ sót. Nhưng mà, nàng có kinh nghiệm như vậy, chẳng lẽ không muốn tham gia điều tra?
Lấy danh nghĩa Văn Tinh An tham gia điều tra sao? Nàng nhún vai nói.
Vậy nàng muốn chờ kết quả điều tra của bộ đầu sao?
Ai nói, không thể tự ra mặt điều tra, thì ta sẽ điều tra ngầm. Nàng nhíu mày cười. Hơn nữa, ta có cảm giác, nếu là giết người, vậy thì hung thủ, nhất định là người trong trấn. (Trấn này không phải là một thị trấn mà một khu nhà của Tạ Duẫn Du giống như một khu điền trang hay sơn trang đó, rất rộng)
Tất nhiên, nếu không nàng ta sẽ không chết ở trong hồ. Tạ Duẫn Du cười nhạt nói.
Đúng vậy, trấn Song Long tuy lớn, nhưng đối với việc ra vào của người ngoài được quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường muốn vào cũng không đơn giản, cho dù không phải người trong trấn, cũng nhất định có thể tự do ra vào mà không bị mọi người nghi ngờ, mới quen thuộc mọi nơi trong này. Trâu Tranh thích nói chuyện với người thông minh.
Chính vì vậy, nàng chỉ cần tập trung điều tra vào các nam nhân trong trấn cũng như tất cả nam nhân thường ra vào trấn .
Đúng vậy! So với mò kim đáy biển thì đơn giản hơn. Ngươi không biết đâu, thời của chúng ta, so với tình huống bây giờ còn phức tạp hơn nhiều, có khi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tìm được hung thủ, hơn nữa, vì coi trọng chứng cứ, vụ án mạng thường trở thành án chưa giải quyết, nhiều năm chưa giải quyết được. Nàng thở dài.
Tạ Duẫn Du khẽ nhíu mày, không nói lại.
Lâm bộ đầu nhìn hai người trước mắt ở bên ngoài làm hành động thân mật không e dè, ngược lại có chút không được tự nhiên.
Tạ thiếu gia và thiếu phu nhân thật tình thâm.
Đột nhiên hai má Trâu Tranh đỏ lên, cố gắng rút tay về, nói sang chuyện khác: Lâm bộ đầu, bất kệ phát hiện ra chuyện gì, xin cho chúng ta biết.
Đương nhiên rồi. Tạ thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng ta cáo từ trước. Lâm bộ đầu chắp tay với hai người, cùng bộ khoái nâng thi thể Tiểu Như rời đi.
Bộ khoái vừa đi, lập tức Trâu Tranh trừng mắt với Tạ Duẫn Du nói: Ngươi nói vậy với Lâm bộ đầu, nếu truyền ra ngoài, phu thê Văn gia đến cửa tìm ta thì sao?
Hắn mỉm cười, lay tay nói: Xin lỗi, là ta sơ sót. Nhưng mà, nàng có kinh nghiệm như vậy, chẳng lẽ không muốn tham gia điều tra?
Lấy danh nghĩa Văn Tinh An tham gia điều tra sao? Nàng nhún vai nói.
Vậy nàng muốn chờ kết quả điều tra của bộ đầu sao?
Ai nói, không thể tự ra mặt điều tra, thì ta sẽ điều tra ngầm. Nàng nhíu mày cười. Hơn nữa, ta có cảm giác, nếu là giết người, vậy thì hung thủ, nhất định là người trong trấn. (Trấn này không phải là một thị trấn mà một khu nhà của Tạ Duẫn Du giống như một khu điền trang hay sơn trang đó, rất rộng)
Tất nhiên, nếu không nàng ta sẽ không chết ở trong hồ. Tạ Duẫn Du cười nhạt nói.
Đúng vậy, trấn Song Long tuy lớn, nhưng đối với việc ra vào của người ngoài được quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường muốn vào cũng không đơn giản, cho dù không phải người trong trấn, cũng nhất định có thể tự do ra vào mà không bị mọi người nghi ngờ, mới quen thuộc mọi nơi trong này. Trâu Tranh thích nói chuyện với người thông minh.
Chính vì vậy, nàng chỉ cần tập trung điều tra vào các nam nhân trong trấn cũng như tất cả nam nhân thường ra vào trấn .
Đúng vậy! So với mò kim đáy biển thì đơn giản hơn. Ngươi không biết đâu, thời của chúng ta, so với tình huống bây giờ còn phức tạp hơn nhiều, có khi phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể tìm được hung thủ, hơn nữa, vì coi trọng chứng cứ, vụ án mạng thường trở thành án chưa giải quyết, nhiều năm chưa giải quyết được. Nàng thở dài.
Tạ Duẫn Du khẽ nhíu mày, không nói lại.
/17
|