Ta là Trâu Tranh, cũng là Văn Tinh An.
Tạ Duẫn Du không nói được lời nào nhìn nàng.
Trâu Tranh ngồi xuống lần nữa, tận lực giải thích rõ ràng việc linh hồn mình từ thế kỷ hai mốt xuyên qua triều Tống, nhập vào thân thể Văn Tinh An, lại nói rõ chuyện phu thê Văn gia vì giữ lại hiền tế tốt là hắn, mà cưỡng ép nàng thay Văn Tinh An gả đi.
Đang lúc tự thuật, Trâu Tranh cẩn thận quan sát nét mặt của Tạ Duẫn Du, chỉ thấy hắn như đeo mặt nạ, ngoại trừ bên ngoài cười như không cười, cảm xúc cũng không dao động gì.
Nam nhân này, thật là sâu không lường được.
Chờ sau khi nàng giải thích xong, Tạ Duẫn Du mới rũ mắt xuống, mở mắt ra, trong nháy mắt, hắn nhếch miệng cười nói: Để ta sắp xếp lại những chuyện ta vừa nghe một chút. Nàng nói nàng bây giờ là thân thể Văn Tinh An, mà linh hồn là Trâu Tranh, người đến từ thời đại....mấy trăm năm sau.
Phải Trâu Tranh gật đầu nói: Ngươi tin không?
Loại chuyện này thật không thể tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Cho nên....
Cho nên ngươi tin ta?
Hắn không trả lời, chỉ cho nàng một cái mỉm cười ôn hòa, hỏi lại: Nàng nói Hoàng đại sư có cách làm cho linh hồn nàng và Văn Tinh An đổi lại, nàng tin lời ông ta nói?
Lúc đầu không tin, nhưng khi ông ta dán lá tử phu lên tay ta, ta đau giống như bị lửa đốt, còn có thể không tin sao? Vừa nghĩ đến uy lực của lá tử phù, nàng nhịn không được rùng mình.
Mùa xuân sang năm? Hoàn hảo, còn đủ thời gian. Tạ Duẫn Du nhếch miệng cười khẽ.
Còn đủ thời gian là ý gì? Trâu Tranh cảm thấy khuôn mặt nho nhã của hắn hiện lên biểu tình quỷ dị.
Nàng hy vọng ở đây chờ quay lại thế giới của nàng? Hắn mỉm cười nói.
Phải.
Chúng ta bàn điều kiện, chỉ cần nàng thực hiện yêu cầu của ta, ta sẽ không vạch trần thân phận của nàng, cho nàng ở trấn Song Long chờ tới mùa xuân, thậm chí phá hủy lá tử phù giúp nàng, miễn cho lão kiêu ngạo kia uy hiếp.
Ngươi nói điều kiện trước đi. Nàng không vội đáp ứng, trước hết nghe hắn nói điều kiện ra.
Cha ta không vừa lòng với chuyện hôn sự với Văn gia, hơn nữa vừa ý con dâu tự ý dẫn người về, ta hy vọng nàng có thể làm cho ông ấy buông tha việc đưa nữ nhân đó cho ta. Hắn bình thản nói.
Ngươi có thể nghe mệnh lệnh hắn cưới Văn Tinh An, còn sợ ông ấy cứng rắn đưa nữ nhân cho ngươi sao? Ngươi chỉ cần cự tuyệt là đươc thôi mà?
Cưới Văn Tinh An là lúc trước vong mẫu định hôn sự, ta cưới nàng, nhiều lắm phụ thân chỉ tức giận, nhưng nữ nhân này....
Ta biết rồi, ngươi không muốn làm trái ý phụ thân, lại muốn ta làm lá chắn, đuổi nữ nhân đó ra xa ngươi? Nàng nhíu mày nói.
Tạ Duẫn Du rất vừa lòng với phản ứng của nàng, cười nói: Thế nào? Đồng ý không?
Nếu ngươi cưới là Văn Tinh An văn nhược, ngươi không cần nàng đối đầu phụ thân ngươi sao? Nàng tò mò hỏi.
Không cần nàng đối đầu, chỉ cần nàng bệnh tật triền miên cũng đủ cho phụ thân ta buồn bực. Hắn nhếch môi nói.
Trâu Tranh nhíu mày nhìn theo hắn nói: Dường như tình cảm của ngươi và phụ thân không tốt lắm, đúng không?
Trên đời này quan điểm hôn nhân giữa cha mẹ và con cái có chút đối lập, hai người chúng ta như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Tạ Duẫn Du khẽ cười, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Ngươi không lo lắng ta giữa chừng làm hư, đến lúc đó Văn Tinh An có ổn không?
Nếu cho nữ nhân đoa vào cửa, chỉ sợ nàng lại càng không ổn. Hắn cười một cách thờ ơ.
Ngươi....Còn chưa gặp qua vị con dâu cha ngươi vừa ý, vạn nhất ngươi vừa ý nàng, ta ở giữa quấy nhiễu,
có tính ta có số làm người xấu không?
Vạn nhất Tạ Duẫn Du thật sự vừa ý nữ nhân đó, nàng không biết nàng còn có thể diễn trò nữa hay không. Đổi lại, nhất định nàng sẽ khi dễ nữ nhân đó. Ai dạy qua cho nàng cách yêu đâu? Nữ nhân ghen tị, là chuyện thường tình.
Ta sẽ không thích nữ nhân ông ta vừa ý. Hắn bình thản trả lời.
Thật sự? Có thể làm cho phụ thân ngươi vừa ý, chọn làm con dâu, thật là có chỗ hơn người, ngươi có muốn tìm hiểu rõ trước rồi nói sau hay không?
Tuy nói sẽ ghen tị, nhưng công bằng cũng là một trong tích cách của nàng, chung quy nữ nhân chưa chuẩn bị tốt mà lên sân lập tức xuống đài đi!
Lúc trước nàng vẫn luôn công kích quan niệm nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, thế nào mà lúc này lại lo lắng khuyên ta đây?
Bởi vì, ngươi không thích Văn Tinh An, cũng không thích ta. Trâu Tranh bị lời của mình đâm bị thương, vẫn là cắn răng thành thật nói.
Tạ Duẫn Du trầm mặc nữa ngày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phía trước, bình thản nói: Bởi vì trong lòng cha ta có người khác, cho nên mẫu thân ta chịu khổ cả đời, hắn cho mẫu thân ta là đao phủ phá hư chuyện hắn và nữ nhân hắn yêu, đối với mẫu thân ta luôn lạnh nhạt mà buông lời trách cứ, khổ
Tạ Duẫn Du không nói được lời nào nhìn nàng.
Trâu Tranh ngồi xuống lần nữa, tận lực giải thích rõ ràng việc linh hồn mình từ thế kỷ hai mốt xuyên qua triều Tống, nhập vào thân thể Văn Tinh An, lại nói rõ chuyện phu thê Văn gia vì giữ lại hiền tế tốt là hắn, mà cưỡng ép nàng thay Văn Tinh An gả đi.
Đang lúc tự thuật, Trâu Tranh cẩn thận quan sát nét mặt của Tạ Duẫn Du, chỉ thấy hắn như đeo mặt nạ, ngoại trừ bên ngoài cười như không cười, cảm xúc cũng không dao động gì.
Nam nhân này, thật là sâu không lường được.
Chờ sau khi nàng giải thích xong, Tạ Duẫn Du mới rũ mắt xuống, mở mắt ra, trong nháy mắt, hắn nhếch miệng cười nói: Để ta sắp xếp lại những chuyện ta vừa nghe một chút. Nàng nói nàng bây giờ là thân thể Văn Tinh An, mà linh hồn là Trâu Tranh, người đến từ thời đại....mấy trăm năm sau.
Phải Trâu Tranh gật đầu nói: Ngươi tin không?
Loại chuyện này thật không thể tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Cho nên....
Cho nên ngươi tin ta?
Hắn không trả lời, chỉ cho nàng một cái mỉm cười ôn hòa, hỏi lại: Nàng nói Hoàng đại sư có cách làm cho linh hồn nàng và Văn Tinh An đổi lại, nàng tin lời ông ta nói?
Lúc đầu không tin, nhưng khi ông ta dán lá tử phu lên tay ta, ta đau giống như bị lửa đốt, còn có thể không tin sao? Vừa nghĩ đến uy lực của lá tử phù, nàng nhịn không được rùng mình.
Mùa xuân sang năm? Hoàn hảo, còn đủ thời gian. Tạ Duẫn Du nhếch miệng cười khẽ.
Còn đủ thời gian là ý gì? Trâu Tranh cảm thấy khuôn mặt nho nhã của hắn hiện lên biểu tình quỷ dị.
Nàng hy vọng ở đây chờ quay lại thế giới của nàng? Hắn mỉm cười nói.
Phải.
Chúng ta bàn điều kiện, chỉ cần nàng thực hiện yêu cầu của ta, ta sẽ không vạch trần thân phận của nàng, cho nàng ở trấn Song Long chờ tới mùa xuân, thậm chí phá hủy lá tử phù giúp nàng, miễn cho lão kiêu ngạo kia uy hiếp.
Ngươi nói điều kiện trước đi. Nàng không vội đáp ứng, trước hết nghe hắn nói điều kiện ra.
Cha ta không vừa lòng với chuyện hôn sự với Văn gia, hơn nữa vừa ý con dâu tự ý dẫn người về, ta hy vọng nàng có thể làm cho ông ấy buông tha việc đưa nữ nhân đó cho ta. Hắn bình thản nói.
Ngươi có thể nghe mệnh lệnh hắn cưới Văn Tinh An, còn sợ ông ấy cứng rắn đưa nữ nhân cho ngươi sao? Ngươi chỉ cần cự tuyệt là đươc thôi mà?
Cưới Văn Tinh An là lúc trước vong mẫu định hôn sự, ta cưới nàng, nhiều lắm phụ thân chỉ tức giận, nhưng nữ nhân này....
Ta biết rồi, ngươi không muốn làm trái ý phụ thân, lại muốn ta làm lá chắn, đuổi nữ nhân đó ra xa ngươi? Nàng nhíu mày nói.
Tạ Duẫn Du rất vừa lòng với phản ứng của nàng, cười nói: Thế nào? Đồng ý không?
Nếu ngươi cưới là Văn Tinh An văn nhược, ngươi không cần nàng đối đầu phụ thân ngươi sao? Nàng tò mò hỏi.
Không cần nàng đối đầu, chỉ cần nàng bệnh tật triền miên cũng đủ cho phụ thân ta buồn bực. Hắn nhếch môi nói.
Trâu Tranh nhíu mày nhìn theo hắn nói: Dường như tình cảm của ngươi và phụ thân không tốt lắm, đúng không?
Trên đời này quan điểm hôn nhân giữa cha mẹ và con cái có chút đối lập, hai người chúng ta như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Tạ Duẫn Du khẽ cười, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Ngươi không lo lắng ta giữa chừng làm hư, đến lúc đó Văn Tinh An có ổn không?
Nếu cho nữ nhân đoa vào cửa, chỉ sợ nàng lại càng không ổn. Hắn cười một cách thờ ơ.
Ngươi....Còn chưa gặp qua vị con dâu cha ngươi vừa ý, vạn nhất ngươi vừa ý nàng, ta ở giữa quấy nhiễu,
có tính ta có số làm người xấu không?
Vạn nhất Tạ Duẫn Du thật sự vừa ý nữ nhân đó, nàng không biết nàng còn có thể diễn trò nữa hay không. Đổi lại, nhất định nàng sẽ khi dễ nữ nhân đó. Ai dạy qua cho nàng cách yêu đâu? Nữ nhân ghen tị, là chuyện thường tình.
Ta sẽ không thích nữ nhân ông ta vừa ý. Hắn bình thản trả lời.
Thật sự? Có thể làm cho phụ thân ngươi vừa ý, chọn làm con dâu, thật là có chỗ hơn người, ngươi có muốn tìm hiểu rõ trước rồi nói sau hay không?
Tuy nói sẽ ghen tị, nhưng công bằng cũng là một trong tích cách của nàng, chung quy nữ nhân chưa chuẩn bị tốt mà lên sân lập tức xuống đài đi!
Lúc trước nàng vẫn luôn công kích quan niệm nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, thế nào mà lúc này lại lo lắng khuyên ta đây?
Bởi vì, ngươi không thích Văn Tinh An, cũng không thích ta. Trâu Tranh bị lời của mình đâm bị thương, vẫn là cắn răng thành thật nói.
Tạ Duẫn Du trầm mặc nữa ngày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phía trước, bình thản nói: Bởi vì trong lòng cha ta có người khác, cho nên mẫu thân ta chịu khổ cả đời, hắn cho mẫu thân ta là đao phủ phá hư chuyện hắn và nữ nhân hắn yêu, đối với mẫu thân ta luôn lạnh nhạt mà buông lời trách cứ, khổ
/17
|