Tay đang bưng tách trà của Tạ Duẫn Du hơi dừng một chút, đôi mắt đen quét về phía Tiểu Ngũ, lặp lại lời của Tiểu Ngũ, Ngươi nói Văn tiểu thư trúng tà?
Dạ, thuộc hạ nghe người bên trong phủ nói như vậy.
Chuyện vô căn cứ! Tạ Duẫn Du hừ nhẹ nói.
Thiếu gia, nhưng bọn họ nói rất chắc chắn là có chuyện lạ, hơn nữa thuộc hạ thấy chính xác là Văn tiểu thư xuống giường đi lại, nói chuyện với thị vệ nữa mà!
Ngươi xác định người ngươi thấy là Văn tiểu thư? Tạ Duẫn Du lườm hắn.
Chuyện này....Thuộc hạ không thấy rõ Văn tiểu thư, nhưng cô nương này gầy như sào trúc....Không, thuộc hạ nói đây là gầy thật sự, nhìn qua chính là dáng vẻ của người bệnh....
Người rất gầy, có thể người ngươi gặp là một nha đầu, không nhất định là Văn tiểu thư. Tạ Duẫn Du thản nhiên nói.
Nói vậy làm thuộc hạ nhớ, theo lý thì, bên cạnh Văn tiểu thư hẳn là phải có vài nha đầu hầu hạ, nhưng hôm nay thuộc hạ không thấy có người thứ hai ở trong phòng. Tiểu Ngũ nhíu mày, nói ra chỗ khả nghi.
Không ai trong phòng?
Nếu thật sự là Văn tiểu thư, như vậy, thời gian qua nàng luôn ốm yếu mà lúc đang phát sốt nàng lại xuống giường sẽ không hợp lý, mà bên cạnh lại không có thị nữ chăm sóc, càng chứng minh thêm là phu thê Văn Tín Chương đang nói dối.
Hơn nữa từ trước đến nay hắn đến Văn phủ, bọn họ luôn nghĩ cách giữ hắn lại dùng cơm, để cho hắn gặp Văn Tịnh An, hôm nay ngược lại thái độ khác thường cấp bách muốn hắn rời đi, cái này có phần ý vị sâu xa...
Hơn nữa bọn họ còn nhắc tới Hoàng đại sư....
Hoàng đại sư? Chẳng qua là kẻ tà thuyết mê hoặc người khác mà thôi. Tạ Duẫn Du cười nhạt.
Thiếu gia, người không thấy vẻ mặt Văn lão gia hôm nay rất kỳ quái sao, giống như chột dạ cái gì đó. Tiểu Ngũ khẳng định cảm thấy kỳ quái.
Như vậy là ngươi hy vọng Văn tiểu thư trúng tà sao? Tạ Duẫn Du nhìn thuộc hạ thân cận đang đứng bên cạnh, buồn cười hỏi.
Đương nhiên không phải! Tiểu Ngũ liên tiếp phủ nhận, lập tức lại nổi lên can đảm nói: Nhưng mà....Vạn nhất Văn tiểu thư thực sự như thế, không chỉ Văn gia bị ảnh hưởng, còn có thiếu gia người đó.
Ta? Nhiều lắm thì đổi một thê tử khác, không có gì đáng lo cả. Tạ Duẫn Du hờ hững nói. Dù sao thân là đương gia kế nhiệm của trấn Song Long, còn sợ không có thê sao?
Thiếu gia thật sự muốn đổi thê tử sao? Tiểu Ngũ cho rằng thiếu gia từ chối yêu cầu từ hôn của lão gia, cố ý muốn thành hôn với Văn tiểu thư quyết tâm như thế vậy mà lại dễ dàng thay đổi.
Đáy mắt Tạ Duẫn Du hiện lên một chút ánh sáng, đột nhiên nói: Nếu đến cuối tháng nàng không có biện pháp vào cửa, ta đây chỉ có thể cưới người khác.
Tiểu Ngũ không hiểu lời của Tạ Duẫn Du, nhưng từ nhỏ đã theo thiếu gia, hắn biết ít nhiều, đối với việc thành thân kỳ thực thiếu gia cũng không có bao nhiêu hứng thú, sở dĩ chọn Văn tiểu thư, cũng chính bởi vì nàng nhiều bệnh , như vậy có thể cho nàng chiếm vị trí thiếu phu nhân trấn Song Long, cũng sẽ không can thiệp cuộc sống của thiếu gia, nói thực, hắn cảm thấy thiếu gia là một người lạnh lùng.
Cuối tháng? Thiếu gia, cuối tháng người muốn cưới Văn tiểu thư sao? Sao lại vội như vậy? Tiểu Ngũ la lên, lần đầu tiên hắn nghe được Tạ Duẫn Du định rõ ngày thành thân đến vậy.
Đúng vậy, tháng sau phụ thân ta trở về từ quan ngoại, ta cũng không muốn kế hoạch của ta bị đại lễ của ông làm đảo loạn. Tạ Duẫn Du lạnh nhạt nói.
Đại lễ? Thiếu gia, người nói vậy là sao? Tiểu Ngũ không hiểu.
Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ hiểu. Tạ Duẫn Du nói với nụ cười không đổi.
Việc nên làm bây giờ, là chuẩn bị hôn lễ.
Thiếu gia, người muốn thành thân trước khi bảo chủ về sao? Như vậy được không?
Có gì không được?! Thiếu gia cưới thê, theo lý bảo chủ nên chủ trì hôn lễ, nếu không bảo chủ sẽ bị đau lòng.
Tiểu ngũ ơi Tiểu Ngũ ngươi có thấy phụ thân ta đau lòng bao giờ chưa? Tạ Duẫn Du lắc đầu cười nói.
Dạ?” Tiểu Ngũ bị hỏi á khẩu không trả lời được, đúng vậy hắn theo thiếu gia từ nhỏ, nhưng không thường nhắc đến bảo chủ, trên thực tế, bảo chủ ở bên ngoài đã nhiều năm, không thường ở trấn Song Long.
Ông sẽ không đau lòng, có lẽ có chút tức giận. Bất quá, ít nhất ông hiểu được, ta sẽ không như ông muốn lấy nữ nhân ông vừa ý. Tạ Duẫn Du cười, xoay người nhìn Tiểu Ngũ đáy mắt hiện lên tia sáng khó hiểu.
Tiểu Ngũ nghe xong ngẩn ra. Bảo chủ muốn thiếu gia cưới thiên kim nhà ai?
Ai quan tâm, chờ ông ấy dẫn người về sẽ biết. Tạ Duẫn Du ngồi uống trà đạo.
Bảo chủ mang vị tiểu thư kia trở về? Vậy thiếu gia cưới Văn tiểu thư, không phải ở cùng một phòng sao? Tiểu Ngũ lo lắng trấn Song Long sẽ trở thành chiến trường của nữ nhân, hơn nữa còn có bảo chủ ở giữa.
Trấn Song Long không nhỏ, các nàng sẽ không gặp mặt. Tạ Duẫn Du cuời vô tình.
Thiếu gia, người sẽ không phải muốn nhấc lên sóng gió trong nhà chứ? Nhìn khuôn mặt thiếu gia mỉm cười, Tiểu Ngũ hoài nghi là thiếu gia cố ý làm sự việc phát triển thành như vậy.
Tiểu Ngũ, ta thấy ngươi rất nhàn rỗi, chỉ toàn suy nghĩ lung tung, như vậy đi! Ngày mai qua tiền trang cẩn thận phụ giúp, xem ngươi có thể hay không bận rộn một chút. Tạ Duẫn Du giương mắt nhìn thuộc hạ đi theo mình nhiều năm qua mép chén trà, cười nhạt nói.
À? Thiếu gia, Tiểu Ngũ không rỗi, Tiểu Ngũ không rỗi chút nào, Tiểu Ngũ còn muốn giúp thiếu gia chuẩn bị hôn lễ! Tha cho hắn đi! Muốn hắn tính toán sổ sách, đến lúc đó bán mình đi cũng không đủ đền tiền.
Tạ Duẫn Du nhíu mày nhìn hắn, Chuyện hôn lễ không cần ngươi phải lo, nhưng đúng là có chuyện cần ngươi đi làm.
Xin thiếu gia cứ việc phân phó, chỉ cần không tính toán ghi chép, chuyện gì Tiểu Ngũ cũng chịu làm. Tiểu Ngũ lập tức đứng nghiêm.
Ta muốn ngươi đi điều tra thêm, bây giờ tên đạo sĩ Văn gia mời đang làm gì. Từ trước đến nay Tạ Duẫn Du rất hứng thú với những điều bí ẩn, hắn muốn biết rốt cuộc trong hồ lô của Văn gia bán thuốc gì.
Tiểu Ngũ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, toét miệng cười. Dạ, chuyện Tiểu Ngũ giỏi nhất là ra sức, Tiểu Ngũ nhất định sẽ tra ra tên đạo sĩ kia đang làm cái quỷ gì.
Khóe miệng Tạ Duẫn Du khẽ nhếch lên, mặc kệ Văn gia giở trò gì, chỉ cần Văn Tinh An có thể gả vào trấn Song Long, hắn không cần biết nàng có trúng tà hay không. Tuyệt không để ý
----
Nhìn bộ dạng Văn Tín Chương trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi nói không ra lời, ý cười bên miệng Tạ Duẫn Du càng đậm.
Duẫn Du, không phải là ta....Nghe lầm chứ? Cuối tháng con muốn đón....Đón Tình nhi qua cửa sao? Văn Tín Chương lắp bắp hỏi.
Thế bá không có nghe sai, tiểu chất đúng là đã nói như vậy.
Tại....Tại sao? Tại sao lại vội như vậy? Rốt cuộc Văn Tín Chương nhịn không nổi đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, xanh cả mặt hỏi.
Đúng là ngày có chút vội, nhưng mà....Gia phụ đã sớm có phê bình kín đáo đối với việc cuộc hôn sự này bị kéo dài rất lâu, trước mắt...Đã bắt đầu có dự định khác.... Tạ Duẫn Du ôn hòa ám chỉ.
Sắc mặt Văn Tín Chương càng thêm khó coi, thấp thỏm không yên hỏi: Dự dịnh khác? Thân gia ông ấy....Muốn từ hôn?
Không dối gạt bá phụ, quả thực là gia phụ có dự định như vậy.
Làm sao có thể?! Hôn sự của hai nhà chúng ta là tự mẫu thân con định xuống, làm sao ông ấy có thể không để ý đến nguyện vọng của người đã mất, tự ý hủy hôn chứ? Hiện tại Văn Tín Chương chỉ cố bám riết lấy nguyện vọng của mẫu thân Tạ Duẫn Du.
Nhắc tới mẫu thân, trong mắt Tạ Duẫn Du hiện lên một tia ưu ức, trong chốc lát mới nói tiếp, Bởi vì là vong mẫu chỉ định hôn sự, nên vãn bối sẽ không vi phạm, nhưng không ngờ lại tranh chấp cùng với gia phụ, cho nên mới muốn thành thân với Văn tiểu thư trước khi gia phụ trở về.
Phải....Đúng vậy, con nói cũng có lý. Văn Tín Chương vội gật đầu, nhưng mà ai biết, tình hình của Tình nhi vào cuối tháng có thể giải quyết được không?
Thế bá, chẳng lẽ người không đồng ý hôn sự của chúng con? Tạ Duẫn Du rũ đôi mắt mờ mịt xuống, khẽ hỏi.
Làm sao có thể? Hiền chất nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn....Tình nhi nhiều bệnh, gả đi thật sự là uất ức cho con. Văn Tín Chương bảy phần thật tâm, ba phần khách khí nói.
Thế bá nói quá lời, tuy rằng thân thể Văn tiểu thư suy nhược, nhưng mà dịu ngoan động lòng người, săn sóc thông tuệ, có thể lấy nàng làm vợ là tiểu điệt may mắn. Tạ Duẫn Du và Văn tiểu thư đã nói chuyện với nhau vài lần, hiểu được nàng chỉ yếu nhược, cũng không phải là nữ tử được nuông chiều.
Đúng vậy, Tình nhi thông minh, dịu dàng, sẽ là một tri kỷ, một thê tử tốt. Văn Tín Chương đối với nữ nhi cuả mình, ngoại trừ thân thể bên ngoài yếu nhược, nhưng những phương diện khác rất chắc chắn.
Tiểu chất nghe nói thân thể tiểu thư gần đây đã tốt lên, lúc này sớm giải quyết chuyện hôn sự miễn cho đêm dài lắm mộng! Người nói có phải không? Tạ Duẫn Du cười nói.
Thân thể Tình nhi tốt hơn nhiều so với thời gian trước, nhưng....
Thế bá, cơ hội sẽ không chờ người. Tạ Duẫn Du thản nhiên cười nói.
Làm sao Văn Tín Chương không hiểu ám chỉ của Tạ Duẫn Du chứ? Lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở lại trong bụng.
Đúng vậy, thân thể tốt nên thành thân sớm, xử lý một lần. Văn Tín Chương cười to phụ họa theo Tạ Duẫn Du.
Ý của thế bá, là đồng ý với đề nghị của tiểu chất là cuối tháng đón dâu? Đáy mắt Tạ Duẫn Du lộ vẻ hài lòng, hữu lễ nói.
Văn Tín Chương không có lý do để phản đối, đành phải cứng rắn bày ra khuôn mặt tươi cười nói: Hiền chất yên tâm, ta và phu nhân sẽ bàn luận chuyện này.
Vậy, tiểu chất chuẩn bị hôn lễ trước, chờ tin của thế bá.
Văn Tín Chương cười to. “Được, cứ chờ tin của ta.”
Sau khi tiễn bước Tạ Duẫn Du, Văn Tín Chương suy sụp ngồi trên ghế trong phòng thở dài.
Văn phu nhân nhận được tin, vội chạy đến đại sảnh, hỏi thẳng: Lão gia, thiếp nghe nói Duẫn Du yêu cầu cuối tháng thành thân với Tình nhi, việc này có thật không?
Văn Tín Chương ngẩng đầu nhìn thê tử, vô lực gật đầu trả lời: Đúng vậy, việc này có thật.”
Vậy lão gia nói thế nào?
Còn có thể nói thế nào? Không đáp ứng, cửa hôn sự này sẽ bị hủy! Duẫn Lịch đối với chuyện hôn sự này vốn cũng có chút bất mãn, nhưng vẫn không mở miệng từ hôn, nếu chúng ta không đáp ứng, nữ nhân khác sẽ thay Tình nhi lên làm thiếu phu nhân trấn Song Long. Văn Tín Chương tức giận nói.
Văn phu nhân lo lắng xoay khăn tay. Lúc này Tạ gia yêu cầu thành hôn, thật là họa vô đơn chí, nhưng mà chuyện hôn sự này quả thực đã ôm lâu lắm rồi. Nếu không thành hôn. Chỉ sợ hiền tế (con rể) hoàn mỹ này sẽ chạy mất. Nhưng mà....Haizz! Văn Tín Chương đau khổ trong lòng, miệng khó trả lời!
Lão gia, Hoàng đại sư bày đàn tìm hồn phách Tình nhi đã nhiều ngày như vậy, thế nào mà một chút tin tức cũng không có? Có phải nữ nhi đã mất rồi không? Văn phu nhân cắn môi hỏi.
Nói bậy! Nữ nhi nhất định sẽ tốt thôi, chỉ là không biết phiêu đãng đến người nào đây. Văn Tín Chương trừng mắt với thê tử.
Nếu trước cuối tháng còn không kịp tìm nữ nhi về, chẳng lẽ chuyện hôn sự này phải bị hủy?
Sẽ không, sẽ không đâu, chúng ta phải tin tưởng Hoàng đại sư. Văn Tín Chương nôn nóng xua tay nói.
Nhưng mà....Cho dù hồn phách nữ nhi có trở về, thân thể của nàng....
Ta nghe hạ nhân nói, từ sau chuyện đó, thân thể nữ nhi ngược lại tốt lên, bây giờ có thể xuống giường đi lại. Văn Tín Chương lúc vui lúc buồn.
Này....Lão gia, thiếp có ý này.... Văn phu nhân nhìn trượng phu, muốn nói lại thôi.
Chuyện gì? Phu nhân cứ nói.
Thiếp nghĩ, chúng ta và nữ nhi....Và cái vật ám trên người nữ nhi làm thương lượng, xin nàng thay nữ nhi gả đi trước....
Lời bà còn chưa nói xong, Văn Tín Chương đã trừng mắt, lập tức cắt lời nói: Không được, không thể được! Sao có thể?! Đây là hành vi lừa gạt! Nếu bị vạch trần, mặt mũi Văn gia chúng ta sẽ thế nào? Huống hồ cái người kia là tốt hay xấu chúng ta cũng không rõ, tùy tiện tìm nàng bàn điều kiện, ai biết nàng sẽ yêu cầu cái gì? Chúng ta đem cái gì đó không sạch sẽ tặng cho người Tạ gia lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai chịu trách nhiệm đây?
Lão gia, bọn thị vệ từng tiếp xúc với nàng đều nói không có việc gì, có thể thấy được nàng không phải là yêu ma hung ác, chúng ta thành tâm bàn bạc với nàng, có lẽ nàng sẽ giúp chúng ta.
Nếu muốn giúp chúng ta, nên trả thân xác lại cho nữ nhi của ta, mà không phải là chiếm lấy. Văn Tín Chương nhớ tới còn tức giận.
Lão gia----
Không được nhắc lại chuyện này, chúng ta từ từ chờ tin của Hoàng đại sư. Văn Tín Chương trách mắng.
Văn phu nhân nuốt vào lời đã đến bên miệng, bất đắc dĩ thở dài.
/17
|