Tình Yêu Điên Cuồng Của Chúc Anh Đài (Sắc)

CHƯƠNG 3 .2

/77


Bất kể là ai thì cũng tốt hơn ở cùng Mã Văn Tài.

 

Nàng  còn ai muốn thay đổi bạn cùng phòng nữa, nhưng do dự một hồi vẫn không thốt lên được, nàng đứng dậy, cáo từ chủ quản.

 

Chúc Anh Đài dựa vào tường và run run đi men theo tường giảng đường, may vừa đúng lúc giải lao.

 

Hoa cỏ cây cối bên ngoài giảng đường tươi tốt, từ khe hở của những kẽ lá lọt vào khuôn mặt xinh đẹp, đẹp tựa tranh vẽ.

 

"Huynh là Chúc Anh Đài sao? Mã huynh đã xin phép cho huynh rồi, nếu huynh bị bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần đến đây." Thiếu niên bên cửa sổ thấy nàng còn cách mình bước ba bước liền tiến đến phía nàng.

 

Các thiếu niên đang đùa giỡn trong giảng đường đột nhiên im lặng, tập trung nhìn Chúc Anh Đài đứng dưới bóng cây, dây thắt lưng ôm lấy eo thon của nàng, nhìn thật yếu đuối đáng thương, nếu nàng là nữ nhân thì còn đẹp đến nhường nào nữa?

 

Mã Văn Tài đang ngồi ở hàng ghế đầu đương nhiên cũng phát hiện ra nàng, vén màng có lau ra nhìn, thấy Chúc Anh Đài cười nói với Đồng Huệ, mặt toát ra vẻ dịu dàng.

 

Có phải ngoại trừ hắn ra, ai cũng có thể không? Tay Mã Văn Tài siết chặt nắm thành quyền, chắp tay với phu tử xin nghỉ rồi đứng dậy rời đi.

 

"Anh Đài, thân thể không khỏe đừng đi lung tung bên ngoài, bị trúng gió thì phải làm sao? Mã Văn Tài đứng bên cạnh Đồng Huệ, dịu dàng nói.

 

Nhìn thấy hắn tới gần, Chúc Anh Đài run lên, gót chân vô thức lùi về phía saụ

 

Nàng muốn xoay người bỏ chạy nhưng chân nàng  như bị cắm rễ, cố định tại chỗ, không thể cử động được.

 

Khóe miệng Mã Văn Tài nhếch lên thành một nụ cười, chặn Chúc Anh Đài lại và bế nàng lên.

 

"Ta đưa đệ về nghỉ ngơi."

 

"Không cần." Trán Chúc Anh Đài toát mồ hôi lạnh, trở về nghỉ ngơi sao, chẳng qua lại muốn đè nàng lên giường rồi thao lộng.

 

"Chúc huynh, sắc mặt huynh thật sự không tốt lắm, để Mã huynh đưa huynh trở về đi."  Mặt Đồng Huệ toát ra sự quan tâm, chỉ có điều đường đường hai đại người nam nhân mà lại đi bế kiểu công chúa thì có hơi  kỳ quái.

 

 

 

Mã Văn Tài bế Chúc Anh Đài trên tay, bàn tay vuốt ve chiếc eo đang run rẩy của nàng.

 

"Mã Văn Tài, ngươi là đồ cầm thú." Chúc Anh Đài thấy xung quanh không có ai, mắng thẳng vào mặt hắn.

 

"Ta cầm thú sao?" Mã Văn Tài tự nhận giáo dưỡng của mình rất tốt, lại luôn bị nàng chọc giận.

 

Ngày tân hôn nàng bỏ rơi hắn và quan viên hai họ đang chờ trong viện, đi tự sát trước bia mộ của Lương Sơn Bá, làm hắn hổ thẹn bị người chế nhạo, bây giờ lại nói hắn là cầm thú?

 

"Nếu nàng đã nói như vậy, nếu ta không làm chuyện cầm thú thì sao xứng với hai chữ cầm thú này..." Mã Văn Tài nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Hắn đóng sập cửa phòng lại, ném Chúc Anh Đài lên giường.

 


/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status