CHƯƠNG 5
Bên ngoài không có động tĩnh gì, Mã Văn Tài đang xoa nắn nhũ hoa vươn cao, côn thịt ma͙nh mẽ ra vào nơi cửa động mềm mại.
Mặc kệ thế nào đi nữa, kiếp này Chúc Anh Đài phải là của hắn.
"Là chuyện liên quan đến Chúc Anh Đài, tổng quản nói ta đến thông báo với huynh." Lương Sơn Bá nói.
Mắt Chúc Anh Đài đột nhiên mở to, chuyện mà chủ quản nhờ Lương Sơn Bá chuyển lời chỉ có thể là việc nàng muốn đổi phòng.
Nếu Mã Văn Tài biết, sợ là việc lén đổi phòng của các học trò khác cũng bị hắn phá đám.
"Ồ?" Mã Văn Tài không hề có bỏ lỡ biểu cảm trên mặt nàng, ra vẻ hứng thú nhìn nàng.
Đuôi mắt thiếu nữ nhiễm tình du͙c ửng đỏ, ánh mắt đê mê, mị nhãn như tơ, nhưng giữa hai ͼhân mày vẫn có một tia cố chấp quật ℭường, thật là rung động lòng người.
Hắn có thể đoán được lý do nàng đi tìm chủ quản, vì sao lai muốn rời bỏ hắn?
Hay là ở trên giường, cảm thấy hắn không thể thỏa mãn được nàng?
Mã Văn Tài ôm lấy Chúc Anh Đài, đè nàng lên cánh cửa bên ngoài có Lương Sơn Bá đang đứng, bầu ngực nàng bị cửa ép đến bẹp, hắn ra sức thao nằng từ phía saụ
"Ưm..." Chúc Anh Đài không hiểu được sở thí¢h xấu xa của hắn, tiểu huyệt vì lo lắng mà càng xoắn chặt, xiết lấy dục căn đang dâm loạn từ phía saụ
Đầu nhũ hoa áp vào lớp giấy dầu tɾong mờ của cánh cửa, nếu Lương Sơn Bá nhìn xuống là có thể nhìn thấy quả anh đào hồng hào và hếch lên của Chúc Anh Đài.
Ngày xuân se lạnh, tờ giấy dầu trên cánh cửa mất đi sự chiếu rọi của ánh nắng, trở nên lạnh lẽo bóng loáng.
Bánh bao đẫy đà bị cọ xát đến tê dại ngứa ngáy, hô hấp Chúc Anh Đài ngưng trệ, nàng khẩn trương đến mức tim như ngừng đập.
Nàng có thể nhìn thấy chiếc bóng mờ của Sơn Bá in trên cánh cửa, nghe thấy hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng của chàng ấy.
Ngày nhập học, nàng chỉ đứng từ xa nhìn chàng, không dám tiến lên, bây giờ lúc họ ở gần nhau thì lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.
Nước mắt không tự chủ mà tuôn ra.
Ông trời luôn thí¢h trêu ngươi, vì sao người trọng sinh là Mã Văn Tài mà không phải là Lương Sơn Bá?
Dục căn to lớn xoay tròn căm loạn ở nơi sâu nhất, mị thịt bị kéo căn thành hình côn thịt, tất cả khe hở đều bị lấp đầy.
/77
|