"Thì ra hai người các ngươi tằng tịu với nhau sớm như vậy, ta còn tưởng sau khi học xong rời khỏi thư viện Ni Sơn này các ngươi mới ước hẹn, có phải các ngươi đã dắt tay nhau đến thư viện đọc sách rồi lén lút thông gian không?"
Mã Văn Tài biết khả năng xảy ra chuyện này rấtthấp, nhưng tɾong lòng hắn vẫn là không nhịn được ghen tuông.
Anh Đài. Anh Đài. Anh Đài.
Cái tên Lương Sơn Bá này thật khiến người ta chén ghét.
"Đệ ấy ngủ rồi, có chuyện gì mai hẵng nói." Mã Văn Tài hôn lên ngón ͼhân nàng, cuối cùng không khắc chế được du͙c vọng nữa, cởi bỏ áo ngoài, đè Chúc Anh Đài dưới thân.
"Ưm..." Chúc Anh Đài không nhịn được khẽ rên lên.
Nơi huyệt thịt đang bị trầy lại bị đẩy ma͙nh vào, cơn đau khiến nàng ứa ra những giọt nước mắt sinh lý.
“Ai cho phép nàng khóc?” Mã Văn Tài bực bội lau nước mắt cho nàng.
Hắn có điểm nào thua kém Lương Sơn Bá? Sao lại khiến nàng ċһán ghét như vậy?
Chúc Anh Đài nhắm mắt lại, quay đầu không thèm nhìn hắn, mặc kệ hắn những điều hắn nói, bây giờ nàng cần tiết kiệm sức lực, chờ đến khi ca ca đến đón nàng trở về Chúc Gia Trang.
“Nói ” Mã Văn Tài thấy nàng phớt lờ mình thì tức giận.
Kiếp trước nàng không cam lòng chấp nhận số mệnh, trên đường gả cho hắn thì đâm đầu vào bia mộ mà tự sát, bây giờ lại bày ra bộ dáng giả vờ cam chịu số phận là để cho ai xem?
"Mã huynh, có huynh ở đây càng tốt, ta có chuyện muốn nói với huynh." Lương Sơn Bá đứng bên ngoài cửa nói vọng vào.
Côn thịt vùi tɾong huyệt thịt ấm áp như đang vùi tɾong ổ chăn, hô hấp của Mã Văn Tài dần nặng̝ nề, vật căn thô to của hắn bị tiểu huyệt của thiếu nữ kẹp đến sảng như tiên, nào có tinh lực mà đi ứng phó với Lương Sơn Bá.
"Ngươi cứ nói thẳng."
/77
|