Người con gái cứ đứng lặng đó mà khóc,cô và anh chỉ các nhau có vài
mét thôi mà không thể gặp lại nhau được,có lẽ định mệnh đã muốn họ như
thế.Hai trái tim,hai con người nhưng một cảm xúc,rồihọ sẽ đi đến
đâuđây.Tình yêu có thể dang tay chào đón họ một lần nữa không,liệu họ
có thể trở về bên nhau một lần nữa không?Hay định mệnh sẽ chia cắt họ
mãi mãi…..
————–****—————
Mặt Seohyun vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng miệng cô lại mỉm cười.Tại
sao chứ?Cô nhìn anhmà lòng quặn thắt,muốn chạy ào lại ôm lấy anh,muốn
được anh an ủi,vỗ về nhưng tất cả giờ chỉ còn là dĩ vãng,giờ cô chỉ
mong anh hạnh phúc,cô không nhớ được anh là ai,nhưngtrái tim cô vẫn
cònmãi hình bóng của anh.Cô thấy mình thật yếu đuối vì đã không giữ
được anh,dể giờ đay anh đã thuộc về người con gái khác.Trái tim cứ rỉ
máu từng hồi,nước mắt mặn chát cứ mãi chạy dài trên khuôn mặt cô.Giá
như giờ anh có thể ở đây để lau nước mắt cho cô,giá như anh có thể ở
cạnh cô để ôm ấp vỗ về cô như ngày nào,giá như có anh ở đây,cô sẽ
không khóc nữa nhưng cô biết điều đó chẳng thể xảy ra.Hít vào,thở ra
thật nhẹ,cô nhắm mắt,cố quên đi tất cả,cô có biết đâu,ở ven hồ đằng
sau vườn thượng uyển,hai chú thiên nga đang nở một nụ cười hạnh
phúc…..
————–~~~~~~~~~~—————-
-Chà,các cháu đã lớn phổng phaothế này rồi cơ đấy.Chả bằng hồi xưa,cứ
gầy tong teo là thế.-Vua Ilu cười nhìn Donghae vàKyuhyun.
-Anh này,cứ đua.-Hoàng hậu huých nhẹ tay chồng.
-Ồ,không sao đâu.Mà hồi xưa đúng như thế thật mà-Taeyeon xua xua tay.
-Mẫu hậu,hồi đó con nặng hơn Kyuhyun 4 kí-Donghae thanh minh.
-Thì cũng như con cò hương cả thôi mà-Taeyeon nói và không quên tặng
cho Donghae một cái nhìn sắc lém,Donghae cũng cúi đầu nhìn đi chỗ
khác.Jessica bụmmiệng cười.
-À mà hai con của cậu đâu rồi.-Hangeng hỏi.
-Đây đây.-Vua xứ Ilu nhờ người đưa hai con của mình vào.
-Kính chào hoàng hậu và đức vua-Yonghwa và Sulli cúi đầu lễ phép.
-Ơ,Yonghwa…-Kyuhyun ngạc nhiên.
-Kyuhyun-Yonghwa cũng không kém
-Hai con quen nhau sao?-Hangengthắc mắc.
-Vâng,con và Yonghwa quen nhau khi còn học ở học viện hoàng
gia.-Kyuhyun nói,đoạn anh quay lại Sulli-Chào.
-Vâng chào anh-Sulli đỏ mặt,lần đầu tiên rong cô có một cảm giácnhư
thế,trống ngực đập thìnhthịch.Cô đã yêu anh rồi sao?…Park Hanul cũng
để ý đến thái độ của Sulli và cau mày.Cuộc tình tay ba này sẽ sắp diễn
ra sao?Kết thúc sẽnhư thế nào?Hạnh phúc hay khổ đau…
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Sau khi nhận phòng,Donghae thảmình trên chiếc giường êm ái màngủ ngon
lành.Jessica thở dài nhìn Donghae.
“Vừa mới đến mà ngủ ngay liền được à?Anh là người hay là heo vậy?”
Jessica nhẹ mở cửa để Donghae không biết và bước ra ngoài vườn.Cô nhắm
mắt cảm nhận những cơn gió nhẹ đang đùa giỡn với mái tóc óng vàng của
cô.Chợt cô nhìn thấy một người mặc bộ đồ cung nữ đang tỉa cành trong
vườn thượng uyển.Jessica mỉm cười bước lại gần,cô hỏi:
-Chào cô,trông cô có vẻ rất thích tỉa cành nhỉ?
-….-Người đó vẫn không trả lời.
-Cô có nghe tôi nói không?-Jessicahơi ngạc nhiên.
-…-Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.
-Này cô,cô có nghe tôi nói không?-Jessica bắt đầu hết kiên nhẫn.
-Xin lỗi-cô gái đó nói nhỏ chỉ đủ để cô và Jessica nghe,cô cúi đầu rồi
bước đi.Nhưng nếu không có viên gạch chết tiệt đứng chắn đường cô gái
đó thì đã không xảyra chuyện này.
“BỊCH”
-Ôi đau quá-Cô gái rên rỉ.
-Cô không sao chứ!Để tôi đi lấy bông cho nha-Jessica nhìn vết thương ở
chân cô gái đó và nói.Một cơn gió tai quái bỗng nhẹlướt qua.Mái tóc cô
gái cứ bay theo chiều gió.Đột nhiên,jessica nhìn lên:
-Seo….Seo..hyun…….
mét thôi mà không thể gặp lại nhau được,có lẽ định mệnh đã muốn họ như
thế.Hai trái tim,hai con người nhưng một cảm xúc,rồihọ sẽ đi đến
đâuđây.Tình yêu có thể dang tay chào đón họ một lần nữa không,liệu họ
có thể trở về bên nhau một lần nữa không?Hay định mệnh sẽ chia cắt họ
mãi mãi…..
————–****—————
Mặt Seohyun vẫn còn ướt đẫm nước mắt nhưng miệng cô lại mỉm cười.Tại
sao chứ?Cô nhìn anhmà lòng quặn thắt,muốn chạy ào lại ôm lấy anh,muốn
được anh an ủi,vỗ về nhưng tất cả giờ chỉ còn là dĩ vãng,giờ cô chỉ
mong anh hạnh phúc,cô không nhớ được anh là ai,nhưngtrái tim cô vẫn
cònmãi hình bóng của anh.Cô thấy mình thật yếu đuối vì đã không giữ
được anh,dể giờ đay anh đã thuộc về người con gái khác.Trái tim cứ rỉ
máu từng hồi,nước mắt mặn chát cứ mãi chạy dài trên khuôn mặt cô.Giá
như giờ anh có thể ở đây để lau nước mắt cho cô,giá như anh có thể ở
cạnh cô để ôm ấp vỗ về cô như ngày nào,giá như có anh ở đây,cô sẽ
không khóc nữa nhưng cô biết điều đó chẳng thể xảy ra.Hít vào,thở ra
thật nhẹ,cô nhắm mắt,cố quên đi tất cả,cô có biết đâu,ở ven hồ đằng
sau vườn thượng uyển,hai chú thiên nga đang nở một nụ cười hạnh
phúc…..
————–~~~~~~~~~~—————-
-Chà,các cháu đã lớn phổng phaothế này rồi cơ đấy.Chả bằng hồi xưa,cứ
gầy tong teo là thế.-Vua Ilu cười nhìn Donghae vàKyuhyun.
-Anh này,cứ đua.-Hoàng hậu huých nhẹ tay chồng.
-Ồ,không sao đâu.Mà hồi xưa đúng như thế thật mà-Taeyeon xua xua tay.
-Mẫu hậu,hồi đó con nặng hơn Kyuhyun 4 kí-Donghae thanh minh.
-Thì cũng như con cò hương cả thôi mà-Taeyeon nói và không quên tặng
cho Donghae một cái nhìn sắc lém,Donghae cũng cúi đầu nhìn đi chỗ
khác.Jessica bụmmiệng cười.
-À mà hai con của cậu đâu rồi.-Hangeng hỏi.
-Đây đây.-Vua xứ Ilu nhờ người đưa hai con của mình vào.
-Kính chào hoàng hậu và đức vua-Yonghwa và Sulli cúi đầu lễ phép.
-Ơ,Yonghwa…-Kyuhyun ngạc nhiên.
-Kyuhyun-Yonghwa cũng không kém
-Hai con quen nhau sao?-Hangengthắc mắc.
-Vâng,con và Yonghwa quen nhau khi còn học ở học viện hoàng
gia.-Kyuhyun nói,đoạn anh quay lại Sulli-Chào.
-Vâng chào anh-Sulli đỏ mặt,lần đầu tiên rong cô có một cảm giácnhư
thế,trống ngực đập thìnhthịch.Cô đã yêu anh rồi sao?…Park Hanul cũng
để ý đến thái độ của Sulli và cau mày.Cuộc tình tay ba này sẽ sắp diễn
ra sao?Kết thúc sẽnhư thế nào?Hạnh phúc hay khổ đau…
=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=
Sau khi nhận phòng,Donghae thảmình trên chiếc giường êm ái màngủ ngon
lành.Jessica thở dài nhìn Donghae.
“Vừa mới đến mà ngủ ngay liền được à?Anh là người hay là heo vậy?”
Jessica nhẹ mở cửa để Donghae không biết và bước ra ngoài vườn.Cô nhắm
mắt cảm nhận những cơn gió nhẹ đang đùa giỡn với mái tóc óng vàng của
cô.Chợt cô nhìn thấy một người mặc bộ đồ cung nữ đang tỉa cành trong
vườn thượng uyển.Jessica mỉm cười bước lại gần,cô hỏi:
-Chào cô,trông cô có vẻ rất thích tỉa cành nhỉ?
-….-Người đó vẫn không trả lời.
-Cô có nghe tôi nói không?-Jessicahơi ngạc nhiên.
-…-Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.
-Này cô,cô có nghe tôi nói không?-Jessica bắt đầu hết kiên nhẫn.
-Xin lỗi-cô gái đó nói nhỏ chỉ đủ để cô và Jessica nghe,cô cúi đầu rồi
bước đi.Nhưng nếu không có viên gạch chết tiệt đứng chắn đường cô gái
đó thì đã không xảyra chuyện này.
“BỊCH”
-Ôi đau quá-Cô gái rên rỉ.
-Cô không sao chứ!Để tôi đi lấy bông cho nha-Jessica nhìn vết thương ở
chân cô gái đó và nói.Một cơn gió tai quái bỗng nhẹlướt qua.Mái tóc cô
gái cứ bay theo chiều gió.Đột nhiên,jessica nhìn lên:
-Seo….Seo..hyun…….
/41
|