-Seo…seo..hyun-Jessica thậty không còn tin vào mắt mình nữa,trước
mắt cô là ai đây?Là emgái cô,là đứa em gái mà cô yêu quý nhất.Cô ôm
chầm lấy Seohyun,nói:
-Bé ngốc à,em có biết chị nhớ em đến thế nào không?Mà sao em lại ở đây vậy?
Đáp lại thái độ vui mừng của Jessica,Seohyunchỉ im lặng khôngnói gì.Cô
đẩy Jessica ra,đứng dậy,phủi quần áo và cúi đầu:
-Xin lỗi công chúa,đã khyua rồi người nên đi ngủ sớm để giữ gìnsức
khỏe,thần xin cáo lui.
-Sao?-Jessica đứng người,sao đứaem gái à cô tin tưởng và yêuquý nhất
lại có thẻ nói với cô những lời tệ bạc vậy,cứ như họ chưa từng là chị
em vậy-Em nói sao cơ?Seohyun?Em có còn nhớ chị là ai không?
-Thần xin lỗi nhưng có lẽ là công chúa đã nhầm thần với một ngườinào
đó,mời công chúa về tư cung nghỉ ngơi,thần xin phép-Nói rồi Seohyun
lui đi.Jessica định thần lạimột lát,không thấy em đâu,cô chạy theo
hướng lúc nãy mà Seohyun vừa đi.Vừa chạy cô vừa gọi:
-Seohyun à,Seohyun,em hãy ra đâyđi.Chị biết đó là em mà,em bị mất trí
nhớ đúng không?Hãy về với chịđi,chị sẽ giúp em nhớ lại tất cả.
Bỗng từ đau,một cánh tay màu đen bịt lấy miệng cô,Jessica giãy
giụa,lúc này cô thật sự rất sợ nhưng không thể thoát ra được tay của
tên đó.Hắn bắt cô uống thuốc mê và đưa cô đi.Trước khi thuốn mê tái
phát,cô bỗng nở một nụ cười”Donghae oppa,em biết mà,ngày này cuối cùng
cũng sẽ dến,hãy tìm một người vợ kháctốt hơn em nhé.Đừng tìm em”rồi cô
ngất hẳn.
-Này,tỉnh chưa?Còn định ngủ đếnbao giờ thế?Tôi đợi cô suốt ba mươi phút rồi đấy.
Jessica từ từ mở mắt,trước mắt côcảnh tượng thật khủng khiếp.ParkHanul
cùng đồng bọn đang ngồi chễm chệ trước mắt cô,cả người cô bị trói
tay,từ cánh tay xuống mu bàn chân đều có chỗ bị rỉ máuvà thâm,có lẽ cô
đã bị bọn chúng đánh lúc đang ngấtxỉu.Park hanul bước lại gần cô,nởmột
nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Sao?Chắc cô bất ngờ lắm nhỉ?Có gì trăn trối trước khi chết không?
Nhưng đáp lại thái độ của Park Hanul,không phải là một cô gái đang
khóc vì biết mình sắp chết mà ngược lại,Jessica nở một nụ cười đầy tự
tin,nó khiến cho ParkHanul có phần hới run sợ.
-Bất ngờ sao?Tôi chẳng thấy bất ngờ?Vì tôi đã biết trước mà.Trăn trối
sao,tôi muốn rằng cô sẽ chẳng bao giờ chiếm trọn trái tim của em rể
tôi đâu.
Park Hanul cười man rợ:
-Ha ha,rất tiếc nhưng hình như lờitrăn trối của cô không thành hiện
thực rồi.Vì nếu một khi Kyuhyun đã chọn tôi thì chắc chắn anh ấy đã
dành trọn trái timcho tôi rồi.
-Thật sao?Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy điều mà cô vừa nói là sai
lầm.Không phải bây giờ thì cũng sẽ là lần sau.-Jessica vẫn giữ khuôn
mặt đầy tự tin.
-IM MIỆNG,sắp chết đến nơi còn già mồm-Park Hanul quát.
-Tôi chết vẫn có người thay tôi.Tôikhông sợ đâu,tôi sẽ cứ nóiđấy.
Jessica nói nhưng tim cô đập mạnh,cô biết ngày này cuối cùng cũng sẽ
đến nhưng không biết rằng nó lại đến quá sớm như vậy.Cô có nhiều việc
muốn làm,muốn hoàn thành hết nhưngtất cả lại bị bỏ dở,giờ cô sắp đối
mặt với cái chết,nhắm mắt,cô cố để những giọt nước mắt không trào
ra,để cho hỉnh ảnh người con trai ấy hiện rõ trong trái tim cô một lần
cuối.
Lúc đó,Seohyun đã quay lại vườn thượng uyển vì lúc đó cô bõng thấy
trong người nóng ran,cái cảm giác sợ hãi như sắp mất mộtai đó cứ trào
dâng trong cô,côcốchạy thật nhanh đến vườn thượng uyển nhưng người đó
đãkhông còn ở đây nữa.Môi cô mímchặt cố bật ra từng tiếng:”Jessicaunni
à,unni…”
-Này thả tôi ra,mấy người đưa tôiđi đâu thế?-Jessica giãy giụa.
-Đưa cô đi đâu thì đưa,hỏi nhiều.-Park Hanul tỏ vẻ khó chịu.
Sợ,đó là tất cả những gì mà Jessica cảm nhận được vào lúc này.
…
-Đến rồi,dừng lại-Park Hanul báo hiệu cho đồng bọn.Nơi mà Park Hanul
đang đứng là một vách núi-Sao?Đây sẽ là nơi đưa cô đếncái chết.Cô hài
lòng chứ.
-Rất hài lòng là đằng khác,cô hỏi thừa quá-Jessica nhoẻn miệng cười.
-Coi như cái cười của cô là tạm biệt tôi,cô rất gan đấy.Được rồi,làm
đi-Park Hanul nói xong quay sang đồng bọn.Một người cở trói cho
jessica,còn hai người còn lại thì giữ khư khư tay cô.
-1,2,3..Làm đi!-Park Hanul nói.Sau khi nghe tiếng của thủ lĩnh,hai
tênđó đã đẩy Jessica xuống,cô rơi vớitốc độ chóng mặt.Tuy vậy,Jessica
vẫn còn nghe Park Hanul nói vọnglại.
-Game over!Cuối cùng thì cô cũng chỉ là cái bóng của tôi thôi.
Cô cười,một nụ cười chua xót.Bên dưới vực thẳm sâu hun hút kia là
biển.Cô có thể cảm nhận được cái giận dữ của biển cả,từng đợt sóng như
muốn nhấn chìm con người nhỏ bé củacô.Tạm biệt ư,côsẽ nói lời tạm biệt
với cuộc đời còn dang dở sao?Cô không muốn nhưng cô vẫn phải nói.”Tạm
biệt tất cả,hãy thứ lỗi cho em,Donghae oppa.Cảm ơn và xin lỗi”.
Trái tim hai người thiếu nữ sẽ mãimãi là bất hạnh sao?Hai con người
nhưng chung một trái tim,cả hai đều không gặp được hạnh phúc.Đến bao
giờ họ mới thấy được ánh sáng của hạnh phúc.Đến bao giờ họ mới nhận
thấy được tình yêu của mình,hay có lẽ sẽ chẳng bao giờ vậy?Có lẽ…
mắt cô là ai đây?Là emgái cô,là đứa em gái mà cô yêu quý nhất.Cô ôm
chầm lấy Seohyun,nói:
-Bé ngốc à,em có biết chị nhớ em đến thế nào không?Mà sao em lại ở đây vậy?
Đáp lại thái độ vui mừng của Jessica,Seohyunchỉ im lặng khôngnói gì.Cô
đẩy Jessica ra,đứng dậy,phủi quần áo và cúi đầu:
-Xin lỗi công chúa,đã khyua rồi người nên đi ngủ sớm để giữ gìnsức
khỏe,thần xin cáo lui.
-Sao?-Jessica đứng người,sao đứaem gái à cô tin tưởng và yêuquý nhất
lại có thẻ nói với cô những lời tệ bạc vậy,cứ như họ chưa từng là chị
em vậy-Em nói sao cơ?Seohyun?Em có còn nhớ chị là ai không?
-Thần xin lỗi nhưng có lẽ là công chúa đã nhầm thần với một ngườinào
đó,mời công chúa về tư cung nghỉ ngơi,thần xin phép-Nói rồi Seohyun
lui đi.Jessica định thần lạimột lát,không thấy em đâu,cô chạy theo
hướng lúc nãy mà Seohyun vừa đi.Vừa chạy cô vừa gọi:
-Seohyun à,Seohyun,em hãy ra đâyđi.Chị biết đó là em mà,em bị mất trí
nhớ đúng không?Hãy về với chịđi,chị sẽ giúp em nhớ lại tất cả.
Bỗng từ đau,một cánh tay màu đen bịt lấy miệng cô,Jessica giãy
giụa,lúc này cô thật sự rất sợ nhưng không thể thoát ra được tay của
tên đó.Hắn bắt cô uống thuốc mê và đưa cô đi.Trước khi thuốn mê tái
phát,cô bỗng nở một nụ cười”Donghae oppa,em biết mà,ngày này cuối cùng
cũng sẽ dến,hãy tìm một người vợ kháctốt hơn em nhé.Đừng tìm em”rồi cô
ngất hẳn.
-Này,tỉnh chưa?Còn định ngủ đếnbao giờ thế?Tôi đợi cô suốt ba mươi phút rồi đấy.
Jessica từ từ mở mắt,trước mắt côcảnh tượng thật khủng khiếp.ParkHanul
cùng đồng bọn đang ngồi chễm chệ trước mắt cô,cả người cô bị trói
tay,từ cánh tay xuống mu bàn chân đều có chỗ bị rỉ máuvà thâm,có lẽ cô
đã bị bọn chúng đánh lúc đang ngấtxỉu.Park hanul bước lại gần cô,nởmột
nụ cười nửa miệng quen thuộc.
-Sao?Chắc cô bất ngờ lắm nhỉ?Có gì trăn trối trước khi chết không?
Nhưng đáp lại thái độ của Park Hanul,không phải là một cô gái đang
khóc vì biết mình sắp chết mà ngược lại,Jessica nở một nụ cười đầy tự
tin,nó khiến cho ParkHanul có phần hới run sợ.
-Bất ngờ sao?Tôi chẳng thấy bất ngờ?Vì tôi đã biết trước mà.Trăn trối
sao,tôi muốn rằng cô sẽ chẳng bao giờ chiếm trọn trái tim của em rể
tôi đâu.
Park Hanul cười man rợ:
-Ha ha,rất tiếc nhưng hình như lờitrăn trối của cô không thành hiện
thực rồi.Vì nếu một khi Kyuhyun đã chọn tôi thì chắc chắn anh ấy đã
dành trọn trái timcho tôi rồi.
-Thật sao?Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy điều mà cô vừa nói là sai
lầm.Không phải bây giờ thì cũng sẽ là lần sau.-Jessica vẫn giữ khuôn
mặt đầy tự tin.
-IM MIỆNG,sắp chết đến nơi còn già mồm-Park Hanul quát.
-Tôi chết vẫn có người thay tôi.Tôikhông sợ đâu,tôi sẽ cứ nóiđấy.
Jessica nói nhưng tim cô đập mạnh,cô biết ngày này cuối cùng cũng sẽ
đến nhưng không biết rằng nó lại đến quá sớm như vậy.Cô có nhiều việc
muốn làm,muốn hoàn thành hết nhưngtất cả lại bị bỏ dở,giờ cô sắp đối
mặt với cái chết,nhắm mắt,cô cố để những giọt nước mắt không trào
ra,để cho hỉnh ảnh người con trai ấy hiện rõ trong trái tim cô một lần
cuối.
Lúc đó,Seohyun đã quay lại vườn thượng uyển vì lúc đó cô bõng thấy
trong người nóng ran,cái cảm giác sợ hãi như sắp mất mộtai đó cứ trào
dâng trong cô,côcốchạy thật nhanh đến vườn thượng uyển nhưng người đó
đãkhông còn ở đây nữa.Môi cô mímchặt cố bật ra từng tiếng:”Jessicaunni
à,unni…”
-Này thả tôi ra,mấy người đưa tôiđi đâu thế?-Jessica giãy giụa.
-Đưa cô đi đâu thì đưa,hỏi nhiều.-Park Hanul tỏ vẻ khó chịu.
Sợ,đó là tất cả những gì mà Jessica cảm nhận được vào lúc này.
…
-Đến rồi,dừng lại-Park Hanul báo hiệu cho đồng bọn.Nơi mà Park Hanul
đang đứng là một vách núi-Sao?Đây sẽ là nơi đưa cô đếncái chết.Cô hài
lòng chứ.
-Rất hài lòng là đằng khác,cô hỏi thừa quá-Jessica nhoẻn miệng cười.
-Coi như cái cười của cô là tạm biệt tôi,cô rất gan đấy.Được rồi,làm
đi-Park Hanul nói xong quay sang đồng bọn.Một người cở trói cho
jessica,còn hai người còn lại thì giữ khư khư tay cô.
-1,2,3..Làm đi!-Park Hanul nói.Sau khi nghe tiếng của thủ lĩnh,hai
tênđó đã đẩy Jessica xuống,cô rơi vớitốc độ chóng mặt.Tuy vậy,Jessica
vẫn còn nghe Park Hanul nói vọnglại.
-Game over!Cuối cùng thì cô cũng chỉ là cái bóng của tôi thôi.
Cô cười,một nụ cười chua xót.Bên dưới vực thẳm sâu hun hút kia là
biển.Cô có thể cảm nhận được cái giận dữ của biển cả,từng đợt sóng như
muốn nhấn chìm con người nhỏ bé củacô.Tạm biệt ư,côsẽ nói lời tạm biệt
với cuộc đời còn dang dở sao?Cô không muốn nhưng cô vẫn phải nói.”Tạm
biệt tất cả,hãy thứ lỗi cho em,Donghae oppa.Cảm ơn và xin lỗi”.
Trái tim hai người thiếu nữ sẽ mãimãi là bất hạnh sao?Hai con người
nhưng chung một trái tim,cả hai đều không gặp được hạnh phúc.Đến bao
giờ họ mới thấy được ánh sáng của hạnh phúc.Đến bao giờ họ mới nhận
thấy được tình yêu của mình,hay có lẽ sẽ chẳng bao giờ vậy?Có lẽ…
/41
|