Có thể nào , sao lại là như vậy chứ . Suốt một năm qua . Vương Tử đã sống ra sao ? Rượu . Lại cần đến thứ thuốc an thần này . Khó ngủ , đã tư một năm nay, Vương Tử luôn phải dùng đến nó để có được một giấc ngủ ngon . Choáng váng bước tới tủ bàn . Một ngăn kéo hỗn độn , một mớ giấy tờ , không ảnh thì là hợp đồng quảng cáo, đại diện phát ngôn , thư từ của người hâm mộ . Anh mạnh tay xô đống giấy vẫn trong thái thái không mấy tỉnh táo ấy. Phía đáy của hộc tủ , những tấm hình Vương Tử và Tiểu Khiết chụp lần cuối đi chơi . Những ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt cô gái trong ảnh “ ngày hôm ấy, em đã không nhìn vào mắt anh để nói , đúng không , phải chăng .. khôn gì cả , Tôi đã làm cái quái gì trong suốt một năm qua thế nhỉ , tôi đang sống hay ..cũng chạy trốn . Xin lỗi em … nếu tất cả đã quá muộn”
Căn phòng nhỏ của Tiểu Khiết , cả ngày mệt mỏi rồi . Bị cảm , mất việc , và một Valentine buồn . À quên , Valentine vốn không có ý nghĩa gì với cô mà . Một ngày đáng hét . Năm nào cũng thế , cứ ngày này là ngoài kia lại là những ..những gì nhỉ , cặp tình nhân . Tay đặt trên mặt cảm ứng của chiếc laptop . Tiểu Khiết dán mắt vào màn hình xem vài tập Mr Bean để cảm thấy thoải mái hơn , vậy nhưng chẳng thấy ra sao cả . Từ khi nào vậy , từ khi nào Tiểu Khiết cảm thấy mình đang sống thật quá vô vị . Ngày trước , khi còn là Tiểu Thư của Thẩm gia y võ , dù là một bộ phim rất bình thường , cũng có thể dễ dàng cười . Cứ như là con gười khác vậy . Mất cả người bạn thân nhất . Phải chăng cuộc sống vui vẻ với cô đã hết . Không , Tiểu Khiết đâu già dặn tới mức để nghĩ tới những chuyện này . Tắt ứng dụng , Tiểu Khiết lướt qua kiểm tra mail , mấy bài spam . Như mọi lần , chắc chắn chúng sẽ vào hộp thư rác , nhưng bỗng dưng hôm nay Tiểu Khiết lại vào đọc . Ngày valen ine, có lẽ vì thế mà :
“ Anh làm em yêu anh , vì anh đã mang đến cho em đau khổ , vì sao ư? Vì cái đau khổ sẽ mãi hằn trong tim còn hạnh phúc thì chớp nhoánh bay vào không trung”
Chắc lại một nhỏ nào thất tình đây, Tỉeu Khiết che miệng cười một mình . Bỗng dưng cô thấy mình khác quá . ước gì “ tôi chưa từng gặp anh “ . Đã quá nhiều lần tự dặn với lòng mình . Nhưng không thể, không sao ..qua hôm nay , mọi chuyện sẽ khác
Đôi khi tôi muốn
Muốn gì nhỉ?
Chẳng gì cả, chỉ là một cuộc sống bình thường
Tôi là ai
Chẳng là ai cả
Nếu trong vũ trụ bao la có triệu , hay cả tỉ vì sao
Họ sẽ nói mình là một trong các vì sao ấy
Không , tôi chưa bao giờ nghĩ mình trông nhỏ bé vậy
Ngẫm lại
Thôi đi
Mi mắt trĩu nặng rồi một giấc ngủ đến …….
Trời vừa sáng , Tiểu Khiết nhanh chân tới trường , hôm nay công bố kết quả thi giữa kì . Tiểu Khiết muốn xem kết quả sớm . Nếu không lát chen chân cũng không kịp nữa . Dù sao nếu không lọt vào top ba người dẫn đầu , cô cũng không thể tiếp tục theo học vì .. vừa bị mất việc . Nắng , không có nắng , hôm nay trời mát , ít nhất là hơn hôm qua , lạnh như cắt da cắt thịt . Một ngày buồn , …Chẳng mấy đã tới trường rồi . Cánh cổng khép mở hé . Tường rào cao rợp nhưng cây lưu niên , đây vốn là đại học cổ nhất Đài Loan . Bảng thông báo ngay cổng vào . Tiểu Khiết đưa mắt tìm tên và điểm số . Bần tay chạm lên trán vẻ căng thẳng . Khong ổn rồi . Vị trí thứ tư . Không lọt vào TOP 3 , tại sao chứ . Có lẽ nào đây là kết quả của cuộc trốn chạy ý thức , trốn chạy cuộc sống , chốn chạy bản thân , không - Tiểu Khiết khuya tay gạt đi ý nghĩ tiêu cực kia , chỉ là không may thôi . Chán nản , một mình ngồi ben chiếc ghế lộ thiên tại một góc trống ở khoảng sân , nhắm mắt cảm nhận khôn gian mát lành khi ấy .. Thật lâu , cho tới khi , tiếng cười nói rộn vang . Một tiếng nói đánh thức cô
Căn phòng nhỏ của Tiểu Khiết , cả ngày mệt mỏi rồi . Bị cảm , mất việc , và một Valentine buồn . À quên , Valentine vốn không có ý nghĩa gì với cô mà . Một ngày đáng hét . Năm nào cũng thế , cứ ngày này là ngoài kia lại là những ..những gì nhỉ , cặp tình nhân . Tay đặt trên mặt cảm ứng của chiếc laptop . Tiểu Khiết dán mắt vào màn hình xem vài tập Mr Bean để cảm thấy thoải mái hơn , vậy nhưng chẳng thấy ra sao cả . Từ khi nào vậy , từ khi nào Tiểu Khiết cảm thấy mình đang sống thật quá vô vị . Ngày trước , khi còn là Tiểu Thư của Thẩm gia y võ , dù là một bộ phim rất bình thường , cũng có thể dễ dàng cười . Cứ như là con gười khác vậy . Mất cả người bạn thân nhất . Phải chăng cuộc sống vui vẻ với cô đã hết . Không , Tiểu Khiết đâu già dặn tới mức để nghĩ tới những chuyện này . Tắt ứng dụng , Tiểu Khiết lướt qua kiểm tra mail , mấy bài spam . Như mọi lần , chắc chắn chúng sẽ vào hộp thư rác , nhưng bỗng dưng hôm nay Tiểu Khiết lại vào đọc . Ngày valen ine, có lẽ vì thế mà :
“ Anh làm em yêu anh , vì anh đã mang đến cho em đau khổ , vì sao ư? Vì cái đau khổ sẽ mãi hằn trong tim còn hạnh phúc thì chớp nhoánh bay vào không trung”
Chắc lại một nhỏ nào thất tình đây, Tỉeu Khiết che miệng cười một mình . Bỗng dưng cô thấy mình khác quá . ước gì “ tôi chưa từng gặp anh “ . Đã quá nhiều lần tự dặn với lòng mình . Nhưng không thể, không sao ..qua hôm nay , mọi chuyện sẽ khác
Đôi khi tôi muốn
Muốn gì nhỉ?
Chẳng gì cả, chỉ là một cuộc sống bình thường
Tôi là ai
Chẳng là ai cả
Nếu trong vũ trụ bao la có triệu , hay cả tỉ vì sao
Họ sẽ nói mình là một trong các vì sao ấy
Không , tôi chưa bao giờ nghĩ mình trông nhỏ bé vậy
Ngẫm lại
Thôi đi
Mi mắt trĩu nặng rồi một giấc ngủ đến …….
Trời vừa sáng , Tiểu Khiết nhanh chân tới trường , hôm nay công bố kết quả thi giữa kì . Tiểu Khiết muốn xem kết quả sớm . Nếu không lát chen chân cũng không kịp nữa . Dù sao nếu không lọt vào top ba người dẫn đầu , cô cũng không thể tiếp tục theo học vì .. vừa bị mất việc . Nắng , không có nắng , hôm nay trời mát , ít nhất là hơn hôm qua , lạnh như cắt da cắt thịt . Một ngày buồn , …Chẳng mấy đã tới trường rồi . Cánh cổng khép mở hé . Tường rào cao rợp nhưng cây lưu niên , đây vốn là đại học cổ nhất Đài Loan . Bảng thông báo ngay cổng vào . Tiểu Khiết đưa mắt tìm tên và điểm số . Bần tay chạm lên trán vẻ căng thẳng . Khong ổn rồi . Vị trí thứ tư . Không lọt vào TOP 3 , tại sao chứ . Có lẽ nào đây là kết quả của cuộc trốn chạy ý thức , trốn chạy cuộc sống , chốn chạy bản thân , không - Tiểu Khiết khuya tay gạt đi ý nghĩ tiêu cực kia , chỉ là không may thôi . Chán nản , một mình ngồi ben chiếc ghế lộ thiên tại một góc trống ở khoảng sân , nhắm mắt cảm nhận khôn gian mát lành khi ấy .. Thật lâu , cho tới khi , tiếng cười nói rộn vang . Một tiếng nói đánh thức cô
/30
|