Tiểu Uy : Ầy, đồ lùn , cô cũng có lúc vạy hả , mặt cứ rũ ra thế ….?
Tiết Khiết nhìn Tiểu Uy khó chịu , tay ném chai nước uống dở về phía Tiểu Uy : Im đi , tôi đang đien tiết đây, vị trí thứ tư dấy …?
Tiểu Uy cười khẩy trêu tức Tiểu Khiết : Tội nghiệp , cô biết không , dù không muốn nhưng người ta vẫn in tên tôi ở vị trí số hai … Thế nào , vừa lùn lại vừa ngốc …
Lại cuộc khẩu chiến diễn ra . Lạ thật , cứ mỗi lần như vậy ,Tiểu Khiết cảm thấy rất thoải mái . Cứ như mình lại là chính mình . Cảm giác hiếm hoi …
Vài tiết học nhàm chán . Chúng kéo dài hơn Tiểu Khiết nghĩ . Cuối cùng tiếng chuôn giải thoát cũng vang lên . Rảo bước qua hành lang trở về tiệm sửa xe , nhưng tiếng loa từ phòng giám hiệu triệu tập …
Lại là căn phòng lạnh lẽo ấy , thầy hiệu trưởng bên bàn làm việc . Một vài phút chỉ là đề cập chuyện xin lỗi . Cũng phải, dù sao lúc ấy nghi oan này nọ là sai . Nhưng dù sao thì cũng xin lỗi công khai rồi …
Thầy ghiệu trưởng : Vậy em muốn làm thêm không , ý thầy là gia sư ..?
Tiểu Khiết tròn mắt nhìn thầy hiệu trưởng khó hiểu . Tay chỉ ngược về phía mình hỏi lại :
-Em sao … thật ra cũng được ạ , nhưng em …
Thầy hiệu trưởng gạt phắt mỉm cười : Em, nhận lời là được rồi..
Hiệu trưởng từ tốn đưa ra một tờ giấy giới thiệu . Người này muốn học tiếng Ý , ba buổi một tuần , lương cao gấp đôi bình thương …
Bước khỏi cổng trường , liên tục gọi mà không ai trả lời , thực sự thì có người bắt máy .. Một lát chỉ nhận được tin nhắn hẹn gặp ở quán cà phê gần trường phía tay trái . Tiểu Khiết vội lấy mấy cuốn giáo trình rồi tới ngay . Qúan này , mấy lần Tiểu Khiết đi ngang nhưng không chú tâm lắm . Một quán chỉ dành cho dân VIP . Vừa đẩy cửa vào , một nhân viên nữ mặc đồng phục dẫn cô lên thẳng tầng hai . ..Cả một tầng không thấy bóng người . Chỉ có một người con trai đang đội mũ trùm ngồi quay lưng lại giơ tay ra hiệu( người đã thuê cả tầng hai của quán cà phê này) …Cuối cùng cũng gặp , nhưng không hiểu sao , dù Tiểu Khiết hỏi gì người ấy cũng chỉ điềm đạm gật hay lắc đầu
Tiểu Khiết : Xem ra , tôi thật sự không thể dạy người chỉ gật và lắc đầu ..xin lỗi , tôi phải đi trước
Thoạt đứng dậy thì người đó giữ chặt lấy tay Tiểu Khiết . Chiếc mũ kéo xuống lộ rõ khuôn mặt thanh tú …Vương Tử . Tiểu Khiết thẫn thờ nhìn vào đôi mắt đày mê hoặc ấy , nhưng đảy tay Vương Tử ra
Tiểu Khiết : Tưởng ai , ra là anh … Vậy thì tôi càng không thể nhận lời … chào ..
Vương Tử như hét lên : Đứng yên đó cho tôi …? Nghe tôi hỏi đây , vì sao cô …Cô chuyển tới đây
Tiểu Khiết lắc đầu cượi nhạt : Anh ..là ai ? là ai mà có quyền hỏi tôi những câu vô lý và ngu ngốc như vậy chứ . Tôi thích tới đây được chưa .
Vẫn bằng giọng gằn xuống , Vương Tử dáp lời : Thật sao ..? vậy còn thái hậu và Tiểu Huan thì sao ..? Cô mãi lừa dối bản thân như vậy sao .. Huge nói hết cho tôi rồi .
Tiểu Khiết nhìn anh cương nghị : Không đúng , không phải , những lời anh nói là bịa đặt …Tôi không thể ở đây .. vì tôi vốn không còn chút tình cảm gì cả .. Xin lỗi , tôi phải đi
Vương Tử vẫn chen ngang : Được , cô cứ việc đi đi . Tôi sẽ mãi nghĩ về cô , ăn , ngủ , kể cả làm bất cứ chuyện gì . Tôi sẽ luôn ghĩ co thích tôi . Sao hay chuyện đó là thật . Nếu không sao cô từ chối dạy tôi …Chứng minh tôi xem đi
Tiểu Khiết quay lưng không dám trả lời đối phương trực diện
- Được , tôi sẽ chứng minh điều ấy , cứ như hợp đồng đi , tối nay bảy giờ , tôi sẽ tới . Đừng quên , tôi chỉ là gia sư ..
Tiếng bước chân xa dần , khoảng không trống vắng , mọi vật vẫn vẫn vậy , chỉ có lòng người đang xao động . Lại là đối mặt . Ăn vội bữa tối sau khi từ tiệm sửa xe về . Tiểu Khiết phô tô đống sách tiếng I – ta – li –a . Mượn xe đạp của Tiểu Uy , tối muộn cũng chẳng còn xe buýt đâu mà đi . Căn biệt thự lớn hiện ra trước mắt . Cầm tờ giấy đọc kĩ lại cái địa chỉ . Đúng rồi . Tiểu Khiết nhấn chuông khi một người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc như người giúp việc ra mở cửa .
-Chào cô , cô dạy tiếng cho thiếu gia , mời cô lên tầng luôn , thiếu gia đang chờ…
Tiểu Khiết lễ phép cúi chào lại người phụ nữ rồi bước lên tầng hai của căn nhà rộng lớn này . Nội thất bày trí khá cầu kì .. Tầng hai , chỉ là một khoảng rộng hành lang và duy nhất một căn phòng . Vậy chăc phòng này rồi . Tiểu Khiết mạnh dạn tiến vào . Qủa không sai , đúng là căn phòng này . Nhưng hình như không có chủ nhân trong này . Tiểu Khiết ngồi về phía chiếc bàn làm việc kê sẵn . Tim đập nhanh hơn hồi nãy , cầu chúa không phải như vậy , cô đặt tay lên lồng ngực tự trấn an “ mọi chuyện sẽ qua mau thôi “. Tiếng nước róc rách chảy trong phòng tắm . Tiểu Khiết doán vậy . Đặt những cuốn tài liệu lên bàn xem lại . Thật ra là để quên đi mình đang ở đâu . Có lẽ Vương Tử đang tắm . Đèn trong phòng để mờ . Cả phần chính giữa , bàn học và đèn phòng tắm . Cắm cúi khoanh đỏ phần cần học , tiếng mở cửa – chính xác là cửa phòng tắm của Vương Tử bật mở , Tiểu Khiết cố giữ đầu mình tập trng vào đống sách . Một mùi hương sực nức lan toả khắp căn phòng . Và một hơi thở quá sat . Ngay bên tai cô còn ghe rõ nhịp tim của anh đập – Vương Tử . Chiếc áo choàng tắm thắt lỏng . Vương Tử đang nhoài người từ phía sau
Vương Tử : Sách hả “gia sư”
Tiểu Khiết giật mình kéo ghế ra xa . Nhưng càng kéo thì Vương Tử lại càng tiến tới . Mặt cô nóng bừng như người say rượu vậy
Tiểu Khiết : Cũng muộn rồi , học thôi …( tay xếp lại sách và đẩy về phía Vương Tử )
Anh cười rồi đưa mắt nhìn Tiểu Khiết tinh nghịch , miệng vẫn thì thầm bên tai Tiểu kHIẾT : Chưa bao giờ học gia sư xinh như vậy cả ..?Cô giáo …
Tiểu Khiết bực dọc nói lớn : Anh có học không thì bảo tôi còn biết . Tôi không dư hơi nói chuyện tào lao và nghe những lời khen lố bịch của một kẻ đào hoa vô lối như anh
Vương Tử lại cười , đẹp quá , chết tiệt , tại sao lại như vậy
-Uhm , được , học thì học .. Làm gì ghê vậy chứ
Kì thực mục đích của Vương Tử chỉ là lần nữa tiếp cận Tiểu Khiết , những thứ tiếng này đã học cả , có lẽ vậy nên bài tập tiểu Khiết cho anh đều làm đúng
Tiểu Khiết : Làm bài tập đúng hết vậy học làm gì chứ , anh trêu tôi đấy hả ?
Vươeng Tử : Chẳng phải trước kia cô kêu tôi “ học không bao giờ là hết” hả ..?
Tiểu Khiết thay đổi sắc mặt lặng đi trong phút chốc : Đừng nhắc hai từ quá khứ nữa . Tôi không quen anh …
Tiết Khiết nhìn Tiểu Uy khó chịu , tay ném chai nước uống dở về phía Tiểu Uy : Im đi , tôi đang đien tiết đây, vị trí thứ tư dấy …?
Tiểu Uy cười khẩy trêu tức Tiểu Khiết : Tội nghiệp , cô biết không , dù không muốn nhưng người ta vẫn in tên tôi ở vị trí số hai … Thế nào , vừa lùn lại vừa ngốc …
Lại cuộc khẩu chiến diễn ra . Lạ thật , cứ mỗi lần như vậy ,Tiểu Khiết cảm thấy rất thoải mái . Cứ như mình lại là chính mình . Cảm giác hiếm hoi …
Vài tiết học nhàm chán . Chúng kéo dài hơn Tiểu Khiết nghĩ . Cuối cùng tiếng chuôn giải thoát cũng vang lên . Rảo bước qua hành lang trở về tiệm sửa xe , nhưng tiếng loa từ phòng giám hiệu triệu tập …
Lại là căn phòng lạnh lẽo ấy , thầy hiệu trưởng bên bàn làm việc . Một vài phút chỉ là đề cập chuyện xin lỗi . Cũng phải, dù sao lúc ấy nghi oan này nọ là sai . Nhưng dù sao thì cũng xin lỗi công khai rồi …
Thầy ghiệu trưởng : Vậy em muốn làm thêm không , ý thầy là gia sư ..?
Tiểu Khiết tròn mắt nhìn thầy hiệu trưởng khó hiểu . Tay chỉ ngược về phía mình hỏi lại :
-Em sao … thật ra cũng được ạ , nhưng em …
Thầy hiệu trưởng gạt phắt mỉm cười : Em, nhận lời là được rồi..
Hiệu trưởng từ tốn đưa ra một tờ giấy giới thiệu . Người này muốn học tiếng Ý , ba buổi một tuần , lương cao gấp đôi bình thương …
Bước khỏi cổng trường , liên tục gọi mà không ai trả lời , thực sự thì có người bắt máy .. Một lát chỉ nhận được tin nhắn hẹn gặp ở quán cà phê gần trường phía tay trái . Tiểu Khiết vội lấy mấy cuốn giáo trình rồi tới ngay . Qúan này , mấy lần Tiểu Khiết đi ngang nhưng không chú tâm lắm . Một quán chỉ dành cho dân VIP . Vừa đẩy cửa vào , một nhân viên nữ mặc đồng phục dẫn cô lên thẳng tầng hai . ..Cả một tầng không thấy bóng người . Chỉ có một người con trai đang đội mũ trùm ngồi quay lưng lại giơ tay ra hiệu( người đã thuê cả tầng hai của quán cà phê này) …Cuối cùng cũng gặp , nhưng không hiểu sao , dù Tiểu Khiết hỏi gì người ấy cũng chỉ điềm đạm gật hay lắc đầu
Tiểu Khiết : Xem ra , tôi thật sự không thể dạy người chỉ gật và lắc đầu ..xin lỗi , tôi phải đi trước
Thoạt đứng dậy thì người đó giữ chặt lấy tay Tiểu Khiết . Chiếc mũ kéo xuống lộ rõ khuôn mặt thanh tú …Vương Tử . Tiểu Khiết thẫn thờ nhìn vào đôi mắt đày mê hoặc ấy , nhưng đảy tay Vương Tử ra
Tiểu Khiết : Tưởng ai , ra là anh … Vậy thì tôi càng không thể nhận lời … chào ..
Vương Tử như hét lên : Đứng yên đó cho tôi …? Nghe tôi hỏi đây , vì sao cô …Cô chuyển tới đây
Tiểu Khiết lắc đầu cượi nhạt : Anh ..là ai ? là ai mà có quyền hỏi tôi những câu vô lý và ngu ngốc như vậy chứ . Tôi thích tới đây được chưa .
Vẫn bằng giọng gằn xuống , Vương Tử dáp lời : Thật sao ..? vậy còn thái hậu và Tiểu Huan thì sao ..? Cô mãi lừa dối bản thân như vậy sao .. Huge nói hết cho tôi rồi .
Tiểu Khiết nhìn anh cương nghị : Không đúng , không phải , những lời anh nói là bịa đặt …Tôi không thể ở đây .. vì tôi vốn không còn chút tình cảm gì cả .. Xin lỗi , tôi phải đi
Vương Tử vẫn chen ngang : Được , cô cứ việc đi đi . Tôi sẽ mãi nghĩ về cô , ăn , ngủ , kể cả làm bất cứ chuyện gì . Tôi sẽ luôn ghĩ co thích tôi . Sao hay chuyện đó là thật . Nếu không sao cô từ chối dạy tôi …Chứng minh tôi xem đi
Tiểu Khiết quay lưng không dám trả lời đối phương trực diện
- Được , tôi sẽ chứng minh điều ấy , cứ như hợp đồng đi , tối nay bảy giờ , tôi sẽ tới . Đừng quên , tôi chỉ là gia sư ..
Tiếng bước chân xa dần , khoảng không trống vắng , mọi vật vẫn vẫn vậy , chỉ có lòng người đang xao động . Lại là đối mặt . Ăn vội bữa tối sau khi từ tiệm sửa xe về . Tiểu Khiết phô tô đống sách tiếng I – ta – li –a . Mượn xe đạp của Tiểu Uy , tối muộn cũng chẳng còn xe buýt đâu mà đi . Căn biệt thự lớn hiện ra trước mắt . Cầm tờ giấy đọc kĩ lại cái địa chỉ . Đúng rồi . Tiểu Khiết nhấn chuông khi một người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc như người giúp việc ra mở cửa .
-Chào cô , cô dạy tiếng cho thiếu gia , mời cô lên tầng luôn , thiếu gia đang chờ…
Tiểu Khiết lễ phép cúi chào lại người phụ nữ rồi bước lên tầng hai của căn nhà rộng lớn này . Nội thất bày trí khá cầu kì .. Tầng hai , chỉ là một khoảng rộng hành lang và duy nhất một căn phòng . Vậy chăc phòng này rồi . Tiểu Khiết mạnh dạn tiến vào . Qủa không sai , đúng là căn phòng này . Nhưng hình như không có chủ nhân trong này . Tiểu Khiết ngồi về phía chiếc bàn làm việc kê sẵn . Tim đập nhanh hơn hồi nãy , cầu chúa không phải như vậy , cô đặt tay lên lồng ngực tự trấn an “ mọi chuyện sẽ qua mau thôi “. Tiếng nước róc rách chảy trong phòng tắm . Tiểu Khiết doán vậy . Đặt những cuốn tài liệu lên bàn xem lại . Thật ra là để quên đi mình đang ở đâu . Có lẽ Vương Tử đang tắm . Đèn trong phòng để mờ . Cả phần chính giữa , bàn học và đèn phòng tắm . Cắm cúi khoanh đỏ phần cần học , tiếng mở cửa – chính xác là cửa phòng tắm của Vương Tử bật mở , Tiểu Khiết cố giữ đầu mình tập trng vào đống sách . Một mùi hương sực nức lan toả khắp căn phòng . Và một hơi thở quá sat . Ngay bên tai cô còn ghe rõ nhịp tim của anh đập – Vương Tử . Chiếc áo choàng tắm thắt lỏng . Vương Tử đang nhoài người từ phía sau
Vương Tử : Sách hả “gia sư”
Tiểu Khiết giật mình kéo ghế ra xa . Nhưng càng kéo thì Vương Tử lại càng tiến tới . Mặt cô nóng bừng như người say rượu vậy
Tiểu Khiết : Cũng muộn rồi , học thôi …( tay xếp lại sách và đẩy về phía Vương Tử )
Anh cười rồi đưa mắt nhìn Tiểu Khiết tinh nghịch , miệng vẫn thì thầm bên tai Tiểu kHIẾT : Chưa bao giờ học gia sư xinh như vậy cả ..?Cô giáo …
Tiểu Khiết bực dọc nói lớn : Anh có học không thì bảo tôi còn biết . Tôi không dư hơi nói chuyện tào lao và nghe những lời khen lố bịch của một kẻ đào hoa vô lối như anh
Vương Tử lại cười , đẹp quá , chết tiệt , tại sao lại như vậy
-Uhm , được , học thì học .. Làm gì ghê vậy chứ
Kì thực mục đích của Vương Tử chỉ là lần nữa tiếp cận Tiểu Khiết , những thứ tiếng này đã học cả , có lẽ vậy nên bài tập tiểu Khiết cho anh đều làm đúng
Tiểu Khiết : Làm bài tập đúng hết vậy học làm gì chứ , anh trêu tôi đấy hả ?
Vươeng Tử : Chẳng phải trước kia cô kêu tôi “ học không bao giờ là hết” hả ..?
Tiểu Khiết thay đổi sắc mặt lặng đi trong phút chốc : Đừng nhắc hai từ quá khứ nữa . Tôi không quen anh …
/30
|