Tiểu Khiết cứ đi mà chẳng biết mình đi đâu .Hồ Thiền Quang ngự tại giữa hoàng cung .Tiểu Khiết lặng một hồi ngắm những gợn nước li ti trong gió .Vui thật , trong nhà họ Thẩm cũng có một cái hồ .Tiểu Khiết không biết bơi gì cả .Hồi nhỏ một lầm suýt chết đuối nhưng một người bạn .Thật ra là một môn sinh của cha Tiểu Khiết cứu. Đấy cũng có thể coi là một yếu điểm của Tiểu Khiết .Tự trấn an lại mình .Nhớ để làm gì , chỉ càngthêm căm ghét nơi này.Một cái bóng thấp thoáng bên kia mặt hồ .Là vua Vương Tử trực
Tử Trực : Cháu không khóc à ….
Tiểu Khiết nhìn đức vua mà ngạc nhiên nhưng không chút cuống quít
Tiểu Khiết : Tôi chẳng việc gì phải khóc lóc cả , đấy không phải là tôi
Vua Tử trực cười nhẹ .: Cháu không sợ ta coi hành vi vừa này là thất lễ sao .Ta có thể phạt cả gia tộc cháu đấy
Tiểu Khiết nhìn ra xa và trả lời không suy nghĩ : Nếu ngài làm vậy thì ngài không còn là một vị vua nữa ..Xin lỗi nếu như tôi xúc phạm .Nhưng nếu đây là mục dích của ngài múon tôi rời khỏi đây thì tôi sẽ “ giữ vững tinh thần “ Miễn là cha mẹ tôi an toàn .
Ròi cái bóng nhỏ bé ấy lại bước đi .Về đúng điểm khởi đầu nó biến mất .Mọi người trong căn phòng đều không còn đó .Một căn phòng lạnh lẽo .Tiểu Khiết nhẹ nhàng tiến về phòn mình đóng cửa khẽ nhất có thể để cho không ai biết .Nhưng cá cung nữ đã thấy rồi .Một cung nữ gõ cửa báo cho Vương Tử biết chuyện Tiểu Khiết về rồi .Cửa phòng Tiểu Khiết hé mở đôi chút . Đủ để người ngoài biết mình đang làm gì .Có lẽ Tiểu Khiết quên đóng cửa .Vương Tử khẽ nhìn qua khe cửa .Tiểu Khiết đang nói chuyện một mình .Thật ra là đang nói với đống thú nhồi bông Popey mới đúng
Tiểu Khiết : Cậu biết không Popey , hôm nay có một người nói tôi thiếu tư cách đấy .Cô ta nói Cha mẹ tôi không biết dạy tôi .Nhưng chẳng sao cả ….Tôi không quan tâm . À , cậu có nhớ anh Huge không , tôi nhớ anh ấy lắm .Cả “ thằng ngốc ấy nữa( một người bạn quan trọng với Tiểu Khiết ).Cả ba mẹ nữa .Nhưng không làm vậy thì…
Vương Tử đẩy cửa phòng bước vào
Vương Tử : Cô nói chuyện với cả thú nhồi bông cơ à …
Tiểu Khiết đứng dậy nhìn Vương Tử bằng ánh mắt khó chịu : Tôi làm gì kệ tôi , ra khỏi phòng tôi ngay …Đứng cạnh anh lại làm anh khó chịu khiến người khác hiểu lầm .
Vương Tử : Thy mặt họ xin lỗi cô
Tiểu Khiết ném về phía Vương Tử cái nhìn khó chịu hơn lúc trước : Anh muốn gãy cổ hả , ra khỏi đây ngay ….
Vương Tử quay đi , chẳng chút vướng bận .
Vương Tử : Đừng dọa tôi bằng cái giọng đấy .Cò nữa , lát nữa cô ăn tối đi .Vừa nãy cô chưa ăn gì …
Tiểu Khiết chẳng buồn trả lời , đóng mạnh cánh cửa .Lại một htế giới cô đơn .Thật ra , Tiểu Khiết vốn cô đơn rồi. Khi còn là người của Thẩm gia , cha mẹ rất nghiêm khắc với Tiểu Khiết .Luôn bắt phải đạt những mục tiêu lớn trong đời .Còn nhớ khi chỉ đạt hạnh ba hồi học cấp hai ,Tiểu Khiết bị ba phạt cấm túc hai ngày ngồi thiền .Nhưng Tiểu Khiết chẳng kêu than .Chỉ có Huge là hay quan tâm Tiểu Khiết .Và cả “ thằng ngốc “ấy nữa .
Đôi chút cảm nhận của Tiểu Khiết về tên hôn phu băng trôi bắc cực ấy.Mã ngoài thì cũng tạm mặc dù rất muốn thừa nhận là đẹp trai .Nhưng quên mất .Trong mắt Tiểu Khiết , ca ca của cô là đẹp nhất.Trời không nóng cũng chẳng lạnh nhưngkhó thở quá .Bệnh hen chết tiệt . Đúng , cái căn bệnh khiến người khác lúc nào cũng lo lắng . Đôi khi nó làm Tiểu Khiết thấy như người bị thương hại.Lấy cái ống xịt hen trong ngăn tủ ra .Tiểu Khiết hít một hơi thật sâu thở thật đều .Ca ca Tiểu Khiết dạy cô như vậy mà .Lại là suy nghĩ lung tung .Tiểu Khiết gọi cho Huge nhưng không được nên chỉ để lại tin nhắn .Mệt mỏi lết xác lên chiếc giường rộng chẳng có gì là êm ấm ấy .
Trời lại sáng thứ ánh sáng nhạt .Hơi ấm từ chiếc chăn chỉ muốn ngủ tiếp .Nhưng quen rồi .Tiểu Khiết vốn là con nhà “võ “ nên quen với việc luyện tập này lắm rồi .Mặc bộ đồ võ gia , chạy quanh cái hồ nước hôm qua .Lại là vua Tử Trực , Ông đang luyện kiếm đạo với với mấy võ sư nhật .Có vẻ như bọn họ nhường ông .Có cả rất nhiều người ở đó . Ít ra là cô thấy tên thái tử hách dịch kia .Thấy cả Meimei , điều đó cũng làm Tiểu Khiết không muốn đến gần làm phiền .Nhưng Tử Trực hoàng đế nhìn thấy và gọi Tiểu Khiết lại . Đành vậy thôi.
Tiểu Khiết đế nơi thì vua tử Trực đã hỏi : Có múon vận động chút không ….
Tiểu Khiết ông định nói gì nên chỉ giữ im lặng .Một thanh kiếm sắc bén được mang đến chỗ Tiểu Khiết.Cầm nó trên tay một cách thuần thuc khiến cho Hoàng Thái Hậu cùng Meimei Nhu Triết và Yatou thấy sợ .
Tiểu Khiết nhẹ nhàng xoay kiếm một cách thuần thục .Vua Tử Trực cũng vậy .Trận “đấu bắt đầu” . Ánh mắt sắc bén khéo léo đỡ từng kiếm của Vua Tử Trực .Thật các võ sư vừa nãy nhường nhà vua đấy thôi . Để hiểu rõ hơn thì tình thế trận đáu đang tố cáo điều đó .Vua Tử Trực bị Tiểu Khiết gạt được kiếm ra khiến mọi người đều hoảng sợ
Tử trực : Khá . không ngờ gia tộc họ Thẩm lại nhiều tài vậy
Tiểu Khiết lại vùi vào cái laptop không trả lời .Vương Tử cầm một cái hộp gì đó đặt trước mặt Tiểu Khiết.Một cái hộp vuông được gói ghém cẩn thận như quà .Tiểu Khiết thấy nhưng ngoảnh đi cố tình không biết .Dù sao thì Tiểu Khiết đoán trong ấy là thứ không hợp với mình .Nhưng Vương Tử đẩy cái hộp lại gần hơn :
Vương Tử : Cho cô đấy .Tôi vừa chạy ra ngoài tìm , chắc cô thích đấy .Vì tôi nghĩ nó rất hợp với cô
Tiểu Khiết nghi ngờ nhưng vẫn mở hộp quà ra .Là một cái gì đó … Hơi thiếu vải thì phải..Một bộ đồ ngủ rất chi “gợi cảm” .Tiết Khiết hạ cái tay xuống mặt rất tức giận khiến Vương Tử không thể nhịn cười .hỉ biết ôm bụng mà cười .Nhưng dần dần nét mặt ấy thay đổi đến khác lạ .
Tiểu Khiết nói bằng gịong nhẹ nhàng : Thật cám ơn anh quá .Thật không ngờ anh tâm lý như vậy . Từ bé đến giờ chẳng ai quan tâm tôi như vậy cả …
Vương Tử thấy vậy nghĩ Tiểu Khiết thích thật nên cũng không để ý .Tiến lại gần hơn …Vừa mới lại gần thì một cú đấm chết người dành riêng cho Vương .Kèm theo là một lời khiêu khích : Tính đùa tôi hả , chuẩn bị tâm lý đi đồ biến thái ….
Tiểu Khiết bỏ ra khỏi phòng kèm theo cái nhìn sắc bén .Vừa đi được mấy bước thấy Vương Tử chưa kịp đứng dậy quay lại dẫm mạnhvào chân Vương Tử một cái nữa .Vương Tử lồm cồm ngồi dậy nhìn theo cái bóng xa dần .Một cảm xúc lạ như thoáng qua : “ cô ta .. cũng thú vị đấy chứ “
Tiểu Khiết ra ngoài ban công ngồi .Mệt lắm rồi .Nhưng không thể quay lại với tên cà chớn kia được .Không còn gì bực tức hơn nữa . Địa ngục mở ra trước mắt ôi không .Một bàn tay to lớn đặt trên vai Tiểu Khiết .Là Á Luân .Tiểu Khiết rụt người lại nhìn Á Luân đề phòng
Tiểu Khiết : Anh qua đây làm gì vậy .Gần sáng rồi ( gịong đề phòng lộ rõ )
Á Luân thấy hàng động trẻ con của Tiểu Khiết thì chỉ khẽ mỉm cười trong lòng rồi trả lời bằng giọng rất thoải mái và chậm rãi
Á Luân : Tôi cũng như cô không gnủ được thôi .Hôm nay mệt quá nên tôi không ngủ được
Chẳng trả lời một loạt những suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu Tiểu Khiết “ anh ta nói khônngủ được - chắc thiếu người đẹp nên khó ngủ dây .Còn nữa mệt – cái từ này nghe khiêu gợi quá “ chỉ nghĩ đến đây thôi sao mà muốn ó máu cam quá .Có tiếng nói của ai đó từ xa vọng lại .Là Vương Tử
Vương Tử tiến sát lại gần kéo Tiểu Khiết ra sau : Khuya rồi , Á Luân anh không ngủ hả …..
Á Luân khẽ mỉm cười nói với Vương Tử thật khẽ đến Tiểu Khiết cũng không nghe rõ : Vậy chăm sóc vợ cho tốt nhé . Đừng để như Tiểu Huân , hoàng thái tử ạ ..
Vương Tử đáp lại bằng khuôn mặt lạnh tan hư mọi khi . Ôi trình độ diễn xuất phải nói là cực kì đỉnh cao .Lôi Tiểu Khiết vào phòng vừa đi vừa nói : Đám cung nữ nhìn tháy báo lại với hoàng hậu là không hay đâu .May là chưa kết hôn với cô không thì cô gây họa mất .Mà cô cũng coi chừng với cái tên đó .Hắn …
Không để Vương Tử nói hết .Tiểu Khiết đáp lời ngay : Hắn cua gái siêu hạng hơn anh chứ gì (tay khua khua làm như không có chuyện gì xảy ra ) .Hey ah, anhkhông cần khiêm tốn thế đâu .Anh em nhà anh thế hết cả ý mà .Không cần khách …(Tiểu Khiết giơ tay che miệng ngáp )
Vương Tử biết có vẻ Tiểu Khiết mệt mỏi nên cố ý lảng ra một chỗ để Tiểu Khiết ngủ nhưng Tiểu Khiết cứ đi vòng quanh mà chẳng gnủ nghê gì vì ‘sợ”…. Điều đó khiến Vương Tử bực mình .Tiểu Khiết ngồi bên một mép giường .Vương Tử tiến sát lại chox Tiểu Khiết
Vương Tử : Cô đi ngủ đi , tôi có làm gì cô đâu …..Hay cô muốn tôi giúp cô biết thế nào là ngủ hả ….
Tiểu Khiết vừa nghe câu nói ấy thì tức khắc nhảy lên giường chùm chăn kín đầu . Đêm ấy Vương Tử không ngủ .Ngồi bên chiếc ghế bành .Cuộc sống vốn nhàm chán .Từ khi trở thsfnh thái tử .Những gười phụ nữ xung quanh cứ như thiên nga vậy .Qúa xa vời .Họ chỉ xây dựng cho mình một hình tượng quá đỗi hoàn hảo để rồi cho người khác nhận ra họ thiếu quá nhiều thứ .Cứ như một con búp bê bằng sứ vậy .Còn ở đâu đó , với loại phụ nữ khác .Họ đến với đàn ong chỉ vì tiền , danh vọng , thỏa mãn trí tò mò và chết mệt bởi vẻ bề ngoài của Vương Tử .Nhưng ở đây lại có một cô gái hoàn toàn khác .Tài có , tật có ..Nhưng phải thừa nhận rằng “rất thú vị”.Nhưng những thứ thứ lạ thì ai cũng muốn có nó ….
Tiếng nói trong của Yatou vừa tắt thì Vương Tử nhìn sang Đại ca với khuôn mặt như hối lỗi hai tay giơ ra lắc đầu tạ tội rồi nhanh chóng bước đi.Qúan bar mấy người họ hay tụ tập cách đây không xa .Quasn này do Tiểu Út làm ông chủ nên chỉ họ vào uống thôi .Không thì là thượng lưu chứ dân thường đâu được vào .Vương Tử sớm nhận ra Tiểu Huân đang được Yatou dìu lại phía mình . Đỡ lấy Tiểu Huân còn đang sau xỉn .Chiếc xe dời bánh về thẳng hoàng cung . Đặt Tiểu huan xuống giường rồi quay về phía mấy cung nữ nhờ chăm sóc thì Tiểu Huân gạt gạt tay như từ chối .Vậy là họ lui ra ngoài .Tiếng rì rào bên goài không ngớt : Thái Tử với tiểu thư không biết sẽ thế nào đây…..
Vương Tử quay lại nhìn Tiểu Huân âu yếm . Ánh mắt sâu nhưng thiếu chút cảm xúc gì đó .Hình như là yêu thương .Rồi Tiểu Huân chìm vào giấc ngủ mệt mỏi .Rất lâu .Tay vẫn giữ chặt tay của Vương Tử …..
Chiều đến . Ánh sáng vàng nhạt chuyển sang cam đỏ trải trên những triền đồi ngoại thành , những bông hoa dại trong nắng xế chiều đẹp theo cách khác .Tiểu Khiết và Á Luân trên đường trở về .Gĩưa họ thân hơn trước rất nhiều .Hôm nay , Á Luân đã kết bạn được rất nhiều người .Anh cảm thấy vui vì ít ra những người vô gia cư ấy nói chuyện thật lòng và vui vẻ .Tiểu Khiết thay đổi cách nhìn về Á Luân .Coi anh từ “kẻ đào hoa” thành bạn bè .Mối quan hệ liệu có tiến triển .Nhưng với riêng Á Luân , tình cảm dành cho Tiểu Khiết bây giờ không chỉ đơn thuần là Tình bạn .Nó tiến thêm một bước nữa .Không biết nó có phải …Hình hư là tình yêu .Cũng không biết nữa .Chỉ biết Á Luân muốn “cướp” cô bé “kì cục” này từ hoàng thái tử , từ hoàng cung đẻ đưa cô ấy đi thật xa .Nơi cô ấy có thể nở nụ cười rạng rỡ nhất .Thứ chỉ anh được thấy ….
Thật mau chóng khi họ trở về cung . Á Luân trở về khu của mình .Tiểu Khiết cũng vậy …..
Trong căn phòng sang trọng rộng lớn ấy .Dường như đang có một chuyện không vui cho lắm .Hình như một cuộc cãi vã
Tiểu Huân : Anh nói sao ….hai người ở cùng phòng chung giường … sao lại có chuyện
Vương Tử ngắt lời : Anh nói rồi , bọn anh không xảy ra gì cả .Em nghĩ anh như thế sao …
Tiểu Huân nước mắt lưng tròng :Em biết , anh lạnh lùng anh vô cảm .Anh luôn thế .Nhưng biết đâu được cô ta chủ động .Anh thừa biết sức hút của mình với con gái …Cô ta
Vương Tử nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của Tuẩn Huân nói gằn xuống : Em đừng có nghĩ cô ấy là loại người như thế .Cô ấy không như vậy ….
Tiểu Huân hìn Vương Tử như càng căm tức Tiểu Khiết : Anh nói …Anh bảo vệ cô ta sao …được chứng minh anh không thích cô ta đi
Vương Tử nói rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Tiểu Huân nghe thấy :Anh không thích cô ta …
Nhưng anh không ngờ …Tiểu Huân ngồi trên giường và cởi từng chiếc nút áo của mình ra .Ngay trước mặt anh .Thật không thẻ tin được .Chiếc áo cứ thế dần được cởi ra .Tiểu Huân ….Vương Tử khá bối rối quay đi : Em đừng làm thế , anh không ….
Tiểu Huân như càng bực tức chạy lại ôm ngang eo Vương Tử : Anh … không thể nhìn em như vậy sao hay anh ….
Tiểu Huân đang nói dở chừng thì Tiểu Khiết đẩy cửa đi vào (vì phòng chưa sửa xong ).Một cảng tượng rát lãng mạn như đập vao mắt Tiểu Khiết .Một cô gái xinh đẹp với hàng nút áo đã được cởi bỏ và tên hoàng tử giả nai quay đi .Tiểu Khiết bối rối hét lên rồi quay mặt đi
Tiểu Khiểt :Tô…i…t.. ô.i nhầm phòng , xin lỗi hai người nhé … Hai người cứ “tiếp tục” đi…Tôi đi đây
Vừa nói vừa chạy thẳng ra ngoài đóng sập cửa lại . Áp lưng vào cánh cửa cười hí hửng: : đang khúc hấp dẫn , biết thế chờ lát xông phải , gạo nấu thành cơm thì mình và anh ta không phải kết hôn ..yeah…”
Tiểu Khiết có vẻ vui về việc đó .Chạy ra ngoài vừa đi vừa hát khiến các cung nữ khác cũng thấy lạ .Còn trong căn phòng kia , hai người cũng đang rất khó xử .Vương Tử thoát khỏi vòng tay của Tiểu Huân đi về phía cửa chẳng quay lại .Có vẻ như đây là tình huống rất khó xử với Vương Tử .Không thể quay lại cũng như rất khó nói lên lời gì
Vương Tử trả lời lưng vẫn quay về phía Tiểu Huân : Em mặc áo vào đi, anh sẽ cho người đưa em về .Lần sau…Em đừng làm vậy…..
Đẩy cánh cửa bước ra nét gì đó hơi buồn .Vương Tử không ngờ một người như Tiểu Huân lại làm như vậy …..
Tối rồi .Bữa tối lại được dọn ra như bao ngày .Vương Tử ngồi ăn trước , cũng thắc mắc không thấy Tiểu Khiết vì nghe ddasm cung nữ nói Tiểu Khiết chạy đi đâu đó nhưng không ra khỏi cung .Chưa ăn được miếng nào thì ..Tiểu Khiết chạy từ đâu vào ngồi phịch xuống bàn ăn lấy ăn để .Vương Tử nhìn Tiểu Khiết bằng ánh mắt kì lạ
Vương Tử : Cô ăn từ từ thôi , không biết đang ngồi ăn với thái tử điện hạ hả ..?...
Tiểu Khiết nhìn lên : ất inh ạnh ưa ái tử iện hạ ( rất vinh hạnh thưa thái tử điện hạ )
Vương Tử cũng chẳng hiểu Tiểu Khiết làm sao nữa .Sau bữa ăn cả hai ngồi xem ti vi ở phòng khách lớn .Thật ra trong phòng Vương Tử .Vương Tử nghĩ con gái thích phim tình cảm nên bật kênh phim truyền hình “bi đát” theo lời ông tổng quản nói lên .Không ngờ tới khúc hai người chia tay .Tiểu Khiết ôm bụng cười ngặt ghẽo(thật chẳng có chút nữ tính nào)
Tiểu Khiết kéo kéo tay Vương Tử .Trong khi Vương Tử thì ngớ người không biết cô cười cái gì : Anh xem … mũi cái anh chàng tên suk ki ấy to thế không biết .Lúc chia tay mà còn khóc nữa .Cái cô kia rõ ràng yêu sao phải bỏ anh ta …
Vương Tử nhìn sang Tiểu Khiết .Lớn từng này mà đầu óc đơn giản quá : Cô lạ nhỉ …Nếu như từ bỏ để bảo vệ người mình yêu cũng đáng lắm chứ …
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương Tử Tiểu Khiết im bặt . Đi về phía chiếc giường ngủ …
Vương Tử : Cô đi ngủ hả…mới có tám giờ thôi mầ …
Tiểu Khiết : Điều hoà lạnh quá , đắp chăn ấm hơn (lại cười) ..Mà anh với cái cô lúc chiều thế nào rồi ..Tôi vào đúng khúc gay cấn …Chậm chút là hai người …Thế là anh với cô ta toại nguyện ..Tôi không phải kết hôn với anh ..(cười sặc sụa).
Vương Tử nbhìn Tiểu Khiết cười có vẻ rất vui .Cắt cái bánh kem mới mua..Từ từ nhẹ nhàng …Tiểu Khiết cũng lạ vì sao lại mua bánh kem hôm nay nhưng không hỏi vì không muốn gây chiến
Vương Tử : Cô ăn không ……
Tiểu Khiết thấy Vương Tử thay đổi thái độ thì hơi lo lắng rồi lắc đầu .Miếng bánh cắt gọn trên cái đĩa nhỏ xíu .Vương Tử tiến về chiếc giường ,Ngồi ở một góc nhìn Tiểu Khiết , tay đưa miếng bánh lên ăn : Tôi không ngờ cô ấy làm thế ….Ngay cả bây giờ …
Tiểu Khiết lại cười : Nghĩa là chuyện chưa thành .. úi giời … anh cũng giả nai giỏi nhỉ , tôi cứ nghĩ anh sẽ ôm cô ấy rồi chủ động …
Mắt Tiểu Khiết long lanh nhìn lên trên nhà ra vẻ rất lãng mạn ….
Vương Tử lại ăn thêm một miếng nữa nhưng cả người ép sát Tiểu Khiết xuống .Tiểu Khiết như người bất động vậy .Mắt mở rất to .Còn Vương Tử thì nhìn cô , rát gần , rất dịu dàng .Một nụ cười thật quyến rũ như khiến Tiểu Khiết không thể cưỡng lại
Vương Tử : Cô nghĩ thế sao …Cô nghĩ tôi sẽ chủ động sao …
Tiểu Khiết ngây thở gật đầu lia lịa .Nhưng chưa kịp làm gì hết thì một nụ hôn lại được Vương Tử đặt xuống .Rất ấm áp , rất ngọt ngào ,Vị ngọt của đôi môi , vị ngọt của bánh kem .Tiểu Khiết ghét đồ ngọt nhưng không thể cưỡng lại trước nụ hôn ấy . Đôi môi Vương Tử khẽ chạm tới .Tiểu Khiết lúc đầu có phản kháng nhưng càng về sau lại buông thõng cơ thể đón láy nó .Cánh tay vững chãi của Vương Tử chạm nhẹ lên mái tóc Tiểu Khiết . Ánh đèn mờ như khiến mọi thứ mờ ảo .Vương Tử vẫn không ngừng lại.Rõ ràng chỉ định nạt Tiểu Khiết nhưng không ngừng lại được .Mọi thứ như mờ ảo .Vương Tử cứ thế hôn tiểu Khiết mà chẳng biết mình bị sao nữa .Không thể dứt ra được .Bàn tay khẽ nâng đầu Tiểu Khiết , siết chặt cả người Tiểu Khiết .Tiểu Khiết giật mình nhận ra .Cô ép mình đẩy Vương Tử ra
Tiểu Khiết mặt đỏ lựng lên chỉ tay về phía Vương Tử : Đồ bỉ ổi , xấu xa , sao anh lại lợi dụng như thế hả …
Vừa nói vừa chạy thẳng vào nhà vệ sinh .Có lẽ để “xúc miệng” .Vương Tử bị đẩy ra nhìn theo cái bong chạy đi khẽ cười .Chạm tay lên đôi môi mình .Không hiểu sao mỗi lần hôn Tiểu Khiết Vương Tử không ngừnglại được .Nó khác hẳn với khi anh hôn Tiểu Huân .Cái nụ hôn như xa lạ …
Tiểu Khiết từ trong nhà vệ sinh bước ra .Tay vẫn vầm giấy quệt miệng liên tục : Đồ biến thái ….
Vương Tử thì nằm một góc giường ôm cái thứ mà Tiểu Khiết không thể thiếu khi đi ngủ Popey ….Tiểu Khiết lao tới giành lại bằng được…Nhưng Vương Tử vẫn cố tình trêu ngươi .Anh càng ôm chặt hơn giả vờ nhăm mắt ngủ …Nhưng Tiểu Khiết giật mạnh khiến Vương Tử hụt đà và ….Cả thân hình Tiểu Khiết ôm lấy Vương Tử ………….
Tử Trực : Cháu không khóc à ….
Tiểu Khiết nhìn đức vua mà ngạc nhiên nhưng không chút cuống quít
Tiểu Khiết : Tôi chẳng việc gì phải khóc lóc cả , đấy không phải là tôi
Vua Tử trực cười nhẹ .: Cháu không sợ ta coi hành vi vừa này là thất lễ sao .Ta có thể phạt cả gia tộc cháu đấy
Tiểu Khiết nhìn ra xa và trả lời không suy nghĩ : Nếu ngài làm vậy thì ngài không còn là một vị vua nữa ..Xin lỗi nếu như tôi xúc phạm .Nhưng nếu đây là mục dích của ngài múon tôi rời khỏi đây thì tôi sẽ “ giữ vững tinh thần “ Miễn là cha mẹ tôi an toàn .
Ròi cái bóng nhỏ bé ấy lại bước đi .Về đúng điểm khởi đầu nó biến mất .Mọi người trong căn phòng đều không còn đó .Một căn phòng lạnh lẽo .Tiểu Khiết nhẹ nhàng tiến về phòn mình đóng cửa khẽ nhất có thể để cho không ai biết .Nhưng cá cung nữ đã thấy rồi .Một cung nữ gõ cửa báo cho Vương Tử biết chuyện Tiểu Khiết về rồi .Cửa phòng Tiểu Khiết hé mở đôi chút . Đủ để người ngoài biết mình đang làm gì .Có lẽ Tiểu Khiết quên đóng cửa .Vương Tử khẽ nhìn qua khe cửa .Tiểu Khiết đang nói chuyện một mình .Thật ra là đang nói với đống thú nhồi bông Popey mới đúng
Tiểu Khiết : Cậu biết không Popey , hôm nay có một người nói tôi thiếu tư cách đấy .Cô ta nói Cha mẹ tôi không biết dạy tôi .Nhưng chẳng sao cả ….Tôi không quan tâm . À , cậu có nhớ anh Huge không , tôi nhớ anh ấy lắm .Cả “ thằng ngốc ấy nữa( một người bạn quan trọng với Tiểu Khiết ).Cả ba mẹ nữa .Nhưng không làm vậy thì…
Vương Tử đẩy cửa phòng bước vào
Vương Tử : Cô nói chuyện với cả thú nhồi bông cơ à …
Tiểu Khiết đứng dậy nhìn Vương Tử bằng ánh mắt khó chịu : Tôi làm gì kệ tôi , ra khỏi phòng tôi ngay …Đứng cạnh anh lại làm anh khó chịu khiến người khác hiểu lầm .
Vương Tử : Thy mặt họ xin lỗi cô
Tiểu Khiết ném về phía Vương Tử cái nhìn khó chịu hơn lúc trước : Anh muốn gãy cổ hả , ra khỏi đây ngay ….
Vương Tử quay đi , chẳng chút vướng bận .
Vương Tử : Đừng dọa tôi bằng cái giọng đấy .Cò nữa , lát nữa cô ăn tối đi .Vừa nãy cô chưa ăn gì …
Tiểu Khiết chẳng buồn trả lời , đóng mạnh cánh cửa .Lại một htế giới cô đơn .Thật ra , Tiểu Khiết vốn cô đơn rồi. Khi còn là người của Thẩm gia , cha mẹ rất nghiêm khắc với Tiểu Khiết .Luôn bắt phải đạt những mục tiêu lớn trong đời .Còn nhớ khi chỉ đạt hạnh ba hồi học cấp hai ,Tiểu Khiết bị ba phạt cấm túc hai ngày ngồi thiền .Nhưng Tiểu Khiết chẳng kêu than .Chỉ có Huge là hay quan tâm Tiểu Khiết .Và cả “ thằng ngốc “ấy nữa .
Đôi chút cảm nhận của Tiểu Khiết về tên hôn phu băng trôi bắc cực ấy.Mã ngoài thì cũng tạm mặc dù rất muốn thừa nhận là đẹp trai .Nhưng quên mất .Trong mắt Tiểu Khiết , ca ca của cô là đẹp nhất.Trời không nóng cũng chẳng lạnh nhưngkhó thở quá .Bệnh hen chết tiệt . Đúng , cái căn bệnh khiến người khác lúc nào cũng lo lắng . Đôi khi nó làm Tiểu Khiết thấy như người bị thương hại.Lấy cái ống xịt hen trong ngăn tủ ra .Tiểu Khiết hít một hơi thật sâu thở thật đều .Ca ca Tiểu Khiết dạy cô như vậy mà .Lại là suy nghĩ lung tung .Tiểu Khiết gọi cho Huge nhưng không được nên chỉ để lại tin nhắn .Mệt mỏi lết xác lên chiếc giường rộng chẳng có gì là êm ấm ấy .
Trời lại sáng thứ ánh sáng nhạt .Hơi ấm từ chiếc chăn chỉ muốn ngủ tiếp .Nhưng quen rồi .Tiểu Khiết vốn là con nhà “võ “ nên quen với việc luyện tập này lắm rồi .Mặc bộ đồ võ gia , chạy quanh cái hồ nước hôm qua .Lại là vua Tử Trực , Ông đang luyện kiếm đạo với với mấy võ sư nhật .Có vẻ như bọn họ nhường ông .Có cả rất nhiều người ở đó . Ít ra là cô thấy tên thái tử hách dịch kia .Thấy cả Meimei , điều đó cũng làm Tiểu Khiết không muốn đến gần làm phiền .Nhưng Tử Trực hoàng đế nhìn thấy và gọi Tiểu Khiết lại . Đành vậy thôi.
Tiểu Khiết đế nơi thì vua tử Trực đã hỏi : Có múon vận động chút không ….
Tiểu Khiết ông định nói gì nên chỉ giữ im lặng .Một thanh kiếm sắc bén được mang đến chỗ Tiểu Khiết.Cầm nó trên tay một cách thuần thuc khiến cho Hoàng Thái Hậu cùng Meimei Nhu Triết và Yatou thấy sợ .
Tiểu Khiết nhẹ nhàng xoay kiếm một cách thuần thục .Vua Tử Trực cũng vậy .Trận “đấu bắt đầu” . Ánh mắt sắc bén khéo léo đỡ từng kiếm của Vua Tử Trực .Thật các võ sư vừa nãy nhường nhà vua đấy thôi . Để hiểu rõ hơn thì tình thế trận đáu đang tố cáo điều đó .Vua Tử Trực bị Tiểu Khiết gạt được kiếm ra khiến mọi người đều hoảng sợ
Tử trực : Khá . không ngờ gia tộc họ Thẩm lại nhiều tài vậy
Tiểu Khiết lại vùi vào cái laptop không trả lời .Vương Tử cầm một cái hộp gì đó đặt trước mặt Tiểu Khiết.Một cái hộp vuông được gói ghém cẩn thận như quà .Tiểu Khiết thấy nhưng ngoảnh đi cố tình không biết .Dù sao thì Tiểu Khiết đoán trong ấy là thứ không hợp với mình .Nhưng Vương Tử đẩy cái hộp lại gần hơn :
Vương Tử : Cho cô đấy .Tôi vừa chạy ra ngoài tìm , chắc cô thích đấy .Vì tôi nghĩ nó rất hợp với cô
Tiểu Khiết nghi ngờ nhưng vẫn mở hộp quà ra .Là một cái gì đó … Hơi thiếu vải thì phải..Một bộ đồ ngủ rất chi “gợi cảm” .Tiết Khiết hạ cái tay xuống mặt rất tức giận khiến Vương Tử không thể nhịn cười .hỉ biết ôm bụng mà cười .Nhưng dần dần nét mặt ấy thay đổi đến khác lạ .
Tiểu Khiết nói bằng gịong nhẹ nhàng : Thật cám ơn anh quá .Thật không ngờ anh tâm lý như vậy . Từ bé đến giờ chẳng ai quan tâm tôi như vậy cả …
Vương Tử thấy vậy nghĩ Tiểu Khiết thích thật nên cũng không để ý .Tiến lại gần hơn …Vừa mới lại gần thì một cú đấm chết người dành riêng cho Vương .Kèm theo là một lời khiêu khích : Tính đùa tôi hả , chuẩn bị tâm lý đi đồ biến thái ….
Tiểu Khiết bỏ ra khỏi phòng kèm theo cái nhìn sắc bén .Vừa đi được mấy bước thấy Vương Tử chưa kịp đứng dậy quay lại dẫm mạnhvào chân Vương Tử một cái nữa .Vương Tử lồm cồm ngồi dậy nhìn theo cái bóng xa dần .Một cảm xúc lạ như thoáng qua : “ cô ta .. cũng thú vị đấy chứ “
Tiểu Khiết ra ngoài ban công ngồi .Mệt lắm rồi .Nhưng không thể quay lại với tên cà chớn kia được .Không còn gì bực tức hơn nữa . Địa ngục mở ra trước mắt ôi không .Một bàn tay to lớn đặt trên vai Tiểu Khiết .Là Á Luân .Tiểu Khiết rụt người lại nhìn Á Luân đề phòng
Tiểu Khiết : Anh qua đây làm gì vậy .Gần sáng rồi ( gịong đề phòng lộ rõ )
Á Luân thấy hàng động trẻ con của Tiểu Khiết thì chỉ khẽ mỉm cười trong lòng rồi trả lời bằng giọng rất thoải mái và chậm rãi
Á Luân : Tôi cũng như cô không gnủ được thôi .Hôm nay mệt quá nên tôi không ngủ được
Chẳng trả lời một loạt những suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu Tiểu Khiết “ anh ta nói khônngủ được - chắc thiếu người đẹp nên khó ngủ dây .Còn nữa mệt – cái từ này nghe khiêu gợi quá “ chỉ nghĩ đến đây thôi sao mà muốn ó máu cam quá .Có tiếng nói của ai đó từ xa vọng lại .Là Vương Tử
Vương Tử tiến sát lại gần kéo Tiểu Khiết ra sau : Khuya rồi , Á Luân anh không ngủ hả …..
Á Luân khẽ mỉm cười nói với Vương Tử thật khẽ đến Tiểu Khiết cũng không nghe rõ : Vậy chăm sóc vợ cho tốt nhé . Đừng để như Tiểu Huân , hoàng thái tử ạ ..
Vương Tử đáp lại bằng khuôn mặt lạnh tan hư mọi khi . Ôi trình độ diễn xuất phải nói là cực kì đỉnh cao .Lôi Tiểu Khiết vào phòng vừa đi vừa nói : Đám cung nữ nhìn tháy báo lại với hoàng hậu là không hay đâu .May là chưa kết hôn với cô không thì cô gây họa mất .Mà cô cũng coi chừng với cái tên đó .Hắn …
Không để Vương Tử nói hết .Tiểu Khiết đáp lời ngay : Hắn cua gái siêu hạng hơn anh chứ gì (tay khua khua làm như không có chuyện gì xảy ra ) .Hey ah, anhkhông cần khiêm tốn thế đâu .Anh em nhà anh thế hết cả ý mà .Không cần khách …(Tiểu Khiết giơ tay che miệng ngáp )
Vương Tử biết có vẻ Tiểu Khiết mệt mỏi nên cố ý lảng ra một chỗ để Tiểu Khiết ngủ nhưng Tiểu Khiết cứ đi vòng quanh mà chẳng gnủ nghê gì vì ‘sợ”…. Điều đó khiến Vương Tử bực mình .Tiểu Khiết ngồi bên một mép giường .Vương Tử tiến sát lại chox Tiểu Khiết
Vương Tử : Cô đi ngủ đi , tôi có làm gì cô đâu …..Hay cô muốn tôi giúp cô biết thế nào là ngủ hả ….
Tiểu Khiết vừa nghe câu nói ấy thì tức khắc nhảy lên giường chùm chăn kín đầu . Đêm ấy Vương Tử không ngủ .Ngồi bên chiếc ghế bành .Cuộc sống vốn nhàm chán .Từ khi trở thsfnh thái tử .Những gười phụ nữ xung quanh cứ như thiên nga vậy .Qúa xa vời .Họ chỉ xây dựng cho mình một hình tượng quá đỗi hoàn hảo để rồi cho người khác nhận ra họ thiếu quá nhiều thứ .Cứ như một con búp bê bằng sứ vậy .Còn ở đâu đó , với loại phụ nữ khác .Họ đến với đàn ong chỉ vì tiền , danh vọng , thỏa mãn trí tò mò và chết mệt bởi vẻ bề ngoài của Vương Tử .Nhưng ở đây lại có một cô gái hoàn toàn khác .Tài có , tật có ..Nhưng phải thừa nhận rằng “rất thú vị”.Nhưng những thứ thứ lạ thì ai cũng muốn có nó ….
Tiếng nói trong của Yatou vừa tắt thì Vương Tử nhìn sang Đại ca với khuôn mặt như hối lỗi hai tay giơ ra lắc đầu tạ tội rồi nhanh chóng bước đi.Qúan bar mấy người họ hay tụ tập cách đây không xa .Quasn này do Tiểu Út làm ông chủ nên chỉ họ vào uống thôi .Không thì là thượng lưu chứ dân thường đâu được vào .Vương Tử sớm nhận ra Tiểu Huân đang được Yatou dìu lại phía mình . Đỡ lấy Tiểu Huân còn đang sau xỉn .Chiếc xe dời bánh về thẳng hoàng cung . Đặt Tiểu huan xuống giường rồi quay về phía mấy cung nữ nhờ chăm sóc thì Tiểu Huân gạt gạt tay như từ chối .Vậy là họ lui ra ngoài .Tiếng rì rào bên goài không ngớt : Thái Tử với tiểu thư không biết sẽ thế nào đây…..
Vương Tử quay lại nhìn Tiểu Huân âu yếm . Ánh mắt sâu nhưng thiếu chút cảm xúc gì đó .Hình như là yêu thương .Rồi Tiểu Huân chìm vào giấc ngủ mệt mỏi .Rất lâu .Tay vẫn giữ chặt tay của Vương Tử …..
Chiều đến . Ánh sáng vàng nhạt chuyển sang cam đỏ trải trên những triền đồi ngoại thành , những bông hoa dại trong nắng xế chiều đẹp theo cách khác .Tiểu Khiết và Á Luân trên đường trở về .Gĩưa họ thân hơn trước rất nhiều .Hôm nay , Á Luân đã kết bạn được rất nhiều người .Anh cảm thấy vui vì ít ra những người vô gia cư ấy nói chuyện thật lòng và vui vẻ .Tiểu Khiết thay đổi cách nhìn về Á Luân .Coi anh từ “kẻ đào hoa” thành bạn bè .Mối quan hệ liệu có tiến triển .Nhưng với riêng Á Luân , tình cảm dành cho Tiểu Khiết bây giờ không chỉ đơn thuần là Tình bạn .Nó tiến thêm một bước nữa .Không biết nó có phải …Hình hư là tình yêu .Cũng không biết nữa .Chỉ biết Á Luân muốn “cướp” cô bé “kì cục” này từ hoàng thái tử , từ hoàng cung đẻ đưa cô ấy đi thật xa .Nơi cô ấy có thể nở nụ cười rạng rỡ nhất .Thứ chỉ anh được thấy ….
Thật mau chóng khi họ trở về cung . Á Luân trở về khu của mình .Tiểu Khiết cũng vậy …..
Trong căn phòng sang trọng rộng lớn ấy .Dường như đang có một chuyện không vui cho lắm .Hình như một cuộc cãi vã
Tiểu Huân : Anh nói sao ….hai người ở cùng phòng chung giường … sao lại có chuyện
Vương Tử ngắt lời : Anh nói rồi , bọn anh không xảy ra gì cả .Em nghĩ anh như thế sao …
Tiểu Huân nước mắt lưng tròng :Em biết , anh lạnh lùng anh vô cảm .Anh luôn thế .Nhưng biết đâu được cô ta chủ động .Anh thừa biết sức hút của mình với con gái …Cô ta
Vương Tử nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của Tuẩn Huân nói gằn xuống : Em đừng có nghĩ cô ấy là loại người như thế .Cô ấy không như vậy ….
Tiểu Huân hìn Vương Tử như càng căm tức Tiểu Khiết : Anh nói …Anh bảo vệ cô ta sao …được chứng minh anh không thích cô ta đi
Vương Tử nói rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Tiểu Huân nghe thấy :Anh không thích cô ta …
Nhưng anh không ngờ …Tiểu Huân ngồi trên giường và cởi từng chiếc nút áo của mình ra .Ngay trước mặt anh .Thật không thẻ tin được .Chiếc áo cứ thế dần được cởi ra .Tiểu Huân ….Vương Tử khá bối rối quay đi : Em đừng làm thế , anh không ….
Tiểu Huân như càng bực tức chạy lại ôm ngang eo Vương Tử : Anh … không thể nhìn em như vậy sao hay anh ….
Tiểu Huân đang nói dở chừng thì Tiểu Khiết đẩy cửa đi vào (vì phòng chưa sửa xong ).Một cảng tượng rát lãng mạn như đập vao mắt Tiểu Khiết .Một cô gái xinh đẹp với hàng nút áo đã được cởi bỏ và tên hoàng tử giả nai quay đi .Tiểu Khiết bối rối hét lên rồi quay mặt đi
Tiểu Khiểt :Tô…i…t.. ô.i nhầm phòng , xin lỗi hai người nhé … Hai người cứ “tiếp tục” đi…Tôi đi đây
Vừa nói vừa chạy thẳng ra ngoài đóng sập cửa lại . Áp lưng vào cánh cửa cười hí hửng: : đang khúc hấp dẫn , biết thế chờ lát xông phải , gạo nấu thành cơm thì mình và anh ta không phải kết hôn ..yeah…”
Tiểu Khiết có vẻ vui về việc đó .Chạy ra ngoài vừa đi vừa hát khiến các cung nữ khác cũng thấy lạ .Còn trong căn phòng kia , hai người cũng đang rất khó xử .Vương Tử thoát khỏi vòng tay của Tiểu Huân đi về phía cửa chẳng quay lại .Có vẻ như đây là tình huống rất khó xử với Vương Tử .Không thể quay lại cũng như rất khó nói lên lời gì
Vương Tử trả lời lưng vẫn quay về phía Tiểu Huân : Em mặc áo vào đi, anh sẽ cho người đưa em về .Lần sau…Em đừng làm vậy…..
Đẩy cánh cửa bước ra nét gì đó hơi buồn .Vương Tử không ngờ một người như Tiểu Huân lại làm như vậy …..
Tối rồi .Bữa tối lại được dọn ra như bao ngày .Vương Tử ngồi ăn trước , cũng thắc mắc không thấy Tiểu Khiết vì nghe ddasm cung nữ nói Tiểu Khiết chạy đi đâu đó nhưng không ra khỏi cung .Chưa ăn được miếng nào thì ..Tiểu Khiết chạy từ đâu vào ngồi phịch xuống bàn ăn lấy ăn để .Vương Tử nhìn Tiểu Khiết bằng ánh mắt kì lạ
Vương Tử : Cô ăn từ từ thôi , không biết đang ngồi ăn với thái tử điện hạ hả ..?...
Tiểu Khiết nhìn lên : ất inh ạnh ưa ái tử iện hạ ( rất vinh hạnh thưa thái tử điện hạ )
Vương Tử cũng chẳng hiểu Tiểu Khiết làm sao nữa .Sau bữa ăn cả hai ngồi xem ti vi ở phòng khách lớn .Thật ra trong phòng Vương Tử .Vương Tử nghĩ con gái thích phim tình cảm nên bật kênh phim truyền hình “bi đát” theo lời ông tổng quản nói lên .Không ngờ tới khúc hai người chia tay .Tiểu Khiết ôm bụng cười ngặt ghẽo(thật chẳng có chút nữ tính nào)
Tiểu Khiết kéo kéo tay Vương Tử .Trong khi Vương Tử thì ngớ người không biết cô cười cái gì : Anh xem … mũi cái anh chàng tên suk ki ấy to thế không biết .Lúc chia tay mà còn khóc nữa .Cái cô kia rõ ràng yêu sao phải bỏ anh ta …
Vương Tử nhìn sang Tiểu Khiết .Lớn từng này mà đầu óc đơn giản quá : Cô lạ nhỉ …Nếu như từ bỏ để bảo vệ người mình yêu cũng đáng lắm chứ …
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Vương Tử Tiểu Khiết im bặt . Đi về phía chiếc giường ngủ …
Vương Tử : Cô đi ngủ hả…mới có tám giờ thôi mầ …
Tiểu Khiết : Điều hoà lạnh quá , đắp chăn ấm hơn (lại cười) ..Mà anh với cái cô lúc chiều thế nào rồi ..Tôi vào đúng khúc gay cấn …Chậm chút là hai người …Thế là anh với cô ta toại nguyện ..Tôi không phải kết hôn với anh ..(cười sặc sụa).
Vương Tử nbhìn Tiểu Khiết cười có vẻ rất vui .Cắt cái bánh kem mới mua..Từ từ nhẹ nhàng …Tiểu Khiết cũng lạ vì sao lại mua bánh kem hôm nay nhưng không hỏi vì không muốn gây chiến
Vương Tử : Cô ăn không ……
Tiểu Khiết thấy Vương Tử thay đổi thái độ thì hơi lo lắng rồi lắc đầu .Miếng bánh cắt gọn trên cái đĩa nhỏ xíu .Vương Tử tiến về chiếc giường ,Ngồi ở một góc nhìn Tiểu Khiết , tay đưa miếng bánh lên ăn : Tôi không ngờ cô ấy làm thế ….Ngay cả bây giờ …
Tiểu Khiết lại cười : Nghĩa là chuyện chưa thành .. úi giời … anh cũng giả nai giỏi nhỉ , tôi cứ nghĩ anh sẽ ôm cô ấy rồi chủ động …
Mắt Tiểu Khiết long lanh nhìn lên trên nhà ra vẻ rất lãng mạn ….
Vương Tử lại ăn thêm một miếng nữa nhưng cả người ép sát Tiểu Khiết xuống .Tiểu Khiết như người bất động vậy .Mắt mở rất to .Còn Vương Tử thì nhìn cô , rát gần , rất dịu dàng .Một nụ cười thật quyến rũ như khiến Tiểu Khiết không thể cưỡng lại
Vương Tử : Cô nghĩ thế sao …Cô nghĩ tôi sẽ chủ động sao …
Tiểu Khiết ngây thở gật đầu lia lịa .Nhưng chưa kịp làm gì hết thì một nụ hôn lại được Vương Tử đặt xuống .Rất ấm áp , rất ngọt ngào ,Vị ngọt của đôi môi , vị ngọt của bánh kem .Tiểu Khiết ghét đồ ngọt nhưng không thể cưỡng lại trước nụ hôn ấy . Đôi môi Vương Tử khẽ chạm tới .Tiểu Khiết lúc đầu có phản kháng nhưng càng về sau lại buông thõng cơ thể đón láy nó .Cánh tay vững chãi của Vương Tử chạm nhẹ lên mái tóc Tiểu Khiết . Ánh đèn mờ như khiến mọi thứ mờ ảo .Vương Tử vẫn không ngừng lại.Rõ ràng chỉ định nạt Tiểu Khiết nhưng không ngừng lại được .Mọi thứ như mờ ảo .Vương Tử cứ thế hôn tiểu Khiết mà chẳng biết mình bị sao nữa .Không thể dứt ra được .Bàn tay khẽ nâng đầu Tiểu Khiết , siết chặt cả người Tiểu Khiết .Tiểu Khiết giật mình nhận ra .Cô ép mình đẩy Vương Tử ra
Tiểu Khiết mặt đỏ lựng lên chỉ tay về phía Vương Tử : Đồ bỉ ổi , xấu xa , sao anh lại lợi dụng như thế hả …
Vừa nói vừa chạy thẳng vào nhà vệ sinh .Có lẽ để “xúc miệng” .Vương Tử bị đẩy ra nhìn theo cái bong chạy đi khẽ cười .Chạm tay lên đôi môi mình .Không hiểu sao mỗi lần hôn Tiểu Khiết Vương Tử không ngừnglại được .Nó khác hẳn với khi anh hôn Tiểu Huân .Cái nụ hôn như xa lạ …
Tiểu Khiết từ trong nhà vệ sinh bước ra .Tay vẫn vầm giấy quệt miệng liên tục : Đồ biến thái ….
Vương Tử thì nằm một góc giường ôm cái thứ mà Tiểu Khiết không thể thiếu khi đi ngủ Popey ….Tiểu Khiết lao tới giành lại bằng được…Nhưng Vương Tử vẫn cố tình trêu ngươi .Anh càng ôm chặt hơn giả vờ nhăm mắt ngủ …Nhưng Tiểu Khiết giật mạnh khiến Vương Tử hụt đà và ….Cả thân hình Tiểu Khiết ôm lấy Vương Tử ………….
/30
|