Cô nhanh chóng thay 1 bộ đồ khác để ra ngoài: 1 chiếc quần jean phối với áo thun đơn giản, mái tóc buộc cao, gọn gang đó chính là style yêu thích của cô. Trông cô giống như một thiên thần vậy!
Xuống nhà thấy thằng em đang nghịch, cô nhắc:
- Em học bài xong chưa mà ra đây chơi hả?
- Ơ…chị đi chợ hả? Mua kem cho Nghĩa với nha!! Nghĩa đánh trống lãng, cười tít mắt làm cô phải siêu lòng
- Được rồi! Hừ…học bài đi nghe chưa!! Cô đe dọa
- Okey chị hai!! Thằng nhóc cười rõ to
Cô cười rồi quay đi ra cửa. Đang dạo bước trên phố, bỗng từ xa có một bóng người bước gần tới cô, ép sát cô vào tường, nói: “Giúp tôi!!” Trông anh ta có vẻ đang rất vội, thôi thì cô tốt bụng một lần vậy.
- Giúp như thế nào? - Cô hỏi
- …. - Anh ta im lặng nhìn cô và……. Hôn……
“Cái quái gì vậy?” cô nghĩ thầm theo phản xạ đẩy anh ta ra nhưng bàn tay bé nhỏ của cô đã bị anh giữ lại đặt sau eo. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là cô tự nguyện, cô tức giận nhìn vào mắt anh ta bỗng chốc giật mình khi phía đằng sau có một đám người đằng đằng sát khí chạy về phía cô và anh đang đứng. Cô bình tĩnh lại và nhận ra tình huống này rất nhanh chóng cô ôm anh thật chặt để diễn cho thật giống đôi tình nhân đang hôn nhau…
- Mẹ kiếp… thằng nhãi này chạy nhanh thật!! Để ta bắt được là không xong đâu – Tên có vết sẹo dài trên mặt tức tối quát lớn làm cô có vẻ giật mình vội siết chặt tay, anh như đọc được tâm trạng của cô nên vội cầm nhẹ tay cô như đang trấn tỉnh…
- Bọn chúng đi rồi!! – Cô hơi đẩy anh ra, khi ấy anh mới tách ra khỏi môi cô.
- Ừm cảm ơn!! Cô cho tôi mượn điện thoại đi – anh nói
- Xin lỗi nhưng tôi không dùng… nếu không có việc gì nữa tôi xin phép !! – cô lịch sự bỏ đi
Nhưng chưa đi được ba bước đã bị anh giữ lại
- Ít ra cũng phải để lại tên để tôi còn biết đường trả ơn chứ!! – anh vội nói
- Không có gì đâu …nếu anh đã muốn biết thì tôi sẽ nói… tôi tên là Lê Nhã Kim 15 tuổi – không nhanh không chậm cô đáp
- Vậy sao?? Tôi là Nguyễn Hoàng Gia cũng 15 tuổi. Chào bạn – anh cũng nhàn nhã trả lời
- Chào…mình có việc phải đi trước!! – Cô vẫy vẫy tay rồi chạy đi…
“Thật thú vị” anh nghĩ thầm
Cô vừa đi thì một chiếc xe Pjico dừng cạnh đó, anh bước lên và không quên quát tên bạn của mình… “sao đến muộn vậy hả??”
- Hà hà…mình bị tắc đường – Mạnh cười xuề xòa
- Chỉ giỏi biện cớ!! Đi nhanh đi
Xuống nhà thấy thằng em đang nghịch, cô nhắc:
- Em học bài xong chưa mà ra đây chơi hả?
- Ơ…chị đi chợ hả? Mua kem cho Nghĩa với nha!! Nghĩa đánh trống lãng, cười tít mắt làm cô phải siêu lòng
- Được rồi! Hừ…học bài đi nghe chưa!! Cô đe dọa
- Okey chị hai!! Thằng nhóc cười rõ to
Cô cười rồi quay đi ra cửa. Đang dạo bước trên phố, bỗng từ xa có một bóng người bước gần tới cô, ép sát cô vào tường, nói: “Giúp tôi!!” Trông anh ta có vẻ đang rất vội, thôi thì cô tốt bụng một lần vậy.
- Giúp như thế nào? - Cô hỏi
- …. - Anh ta im lặng nhìn cô và……. Hôn……
“Cái quái gì vậy?” cô nghĩ thầm theo phản xạ đẩy anh ta ra nhưng bàn tay bé nhỏ của cô đã bị anh giữ lại đặt sau eo. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là cô tự nguyện, cô tức giận nhìn vào mắt anh ta bỗng chốc giật mình khi phía đằng sau có một đám người đằng đằng sát khí chạy về phía cô và anh đang đứng. Cô bình tĩnh lại và nhận ra tình huống này rất nhanh chóng cô ôm anh thật chặt để diễn cho thật giống đôi tình nhân đang hôn nhau…
- Mẹ kiếp… thằng nhãi này chạy nhanh thật!! Để ta bắt được là không xong đâu – Tên có vết sẹo dài trên mặt tức tối quát lớn làm cô có vẻ giật mình vội siết chặt tay, anh như đọc được tâm trạng của cô nên vội cầm nhẹ tay cô như đang trấn tỉnh…
- Bọn chúng đi rồi!! – Cô hơi đẩy anh ra, khi ấy anh mới tách ra khỏi môi cô.
- Ừm cảm ơn!! Cô cho tôi mượn điện thoại đi – anh nói
- Xin lỗi nhưng tôi không dùng… nếu không có việc gì nữa tôi xin phép !! – cô lịch sự bỏ đi
Nhưng chưa đi được ba bước đã bị anh giữ lại
- Ít ra cũng phải để lại tên để tôi còn biết đường trả ơn chứ!! – anh vội nói
- Không có gì đâu …nếu anh đã muốn biết thì tôi sẽ nói… tôi tên là Lê Nhã Kim 15 tuổi – không nhanh không chậm cô đáp
- Vậy sao?? Tôi là Nguyễn Hoàng Gia cũng 15 tuổi. Chào bạn – anh cũng nhàn nhã trả lời
- Chào…mình có việc phải đi trước!! – Cô vẫy vẫy tay rồi chạy đi…
“Thật thú vị” anh nghĩ thầm
Cô vừa đi thì một chiếc xe Pjico dừng cạnh đó, anh bước lên và không quên quát tên bạn của mình… “sao đến muộn vậy hả??”
- Hà hà…mình bị tắc đường – Mạnh cười xuề xòa
- Chỉ giỏi biện cớ!! Đi nhanh đi
/8
|