Khi Tiêu Thiên Thiên và Hàn Tử Dương về đến Special thì đã 8h hơn, trong ký túc xá, ai nấy cũng cười tủm tỉm nhìn hai người đang bước vào. - Ủa? Có chuyện gì vui vậy mọi người? - Cô nhìn cái không khí "mờ ám" này mà không khỏi rùng mình. Hàn Tử Dương chẳng nói chẳng rằng, cứ lạnh lùng đi lên lầu.
- Cậu ta chịu nói chưa? - Lục Vân Anh nhìn thấy cậu đi khuất rồi mới nhào ra chỗ cô sáng mắt hỏi.
- Nói gì?
- Thì là......
Bốp!
Bỗng không biết từ đâu một quyển sách bay vút tới đập luôn vào đầu cô bạn. Lục Vân Anh trợn tròn mắt nhìn Hàn Tử Dương đang phóng hàng ngàn tia sát khí về phía mình.
"Ặc, cậu ta là ma hả? Đứng đó hồi nào nè trời???" Nhỏ than thầm.
- Ủa? Quyển sách này ở đâu ra vậy? - Tiêu Thiên Thiên ngạc nhiên cúi xuống nhặt quyển sách vừa giáng một cú đau vào đầu cô bạn mà không hay biết - À Vân Anh, cậu muốn nói gì?
- À....à....ý...ý....ý....tớ.....tớ.....là....là....- Cô nàng ấp úng, chưa biết nói gì thì Tiêu Thiên Phong liền lên tiếng.
- Cô ấy muốn hỏi em là Tử Dương đã nói cho em biết kế hoạch của Special trong tuần này chưa?
- Kế hoạch á? Là gì vậy? - Cô quay ra chỗ ông anh sinh đôi - Em tưởng tuần này là học để....
- Mấy cái bài thi vớ vẩn đấy em còn phải học à? Ở trường cũ em chơi suốt mà vẫn đứng đầu còn gì?
- À, ừ nhỉ...!!
Tiêu Thiên Thiên gãi đầu cười khì mà không hay biết rằng cả đám người đang thở phào nhẹ nhõm về một "vấn đề" nào đó mà "ai" cũng biết, à, trừ cô nàng ngốc nghếch kia thôi.
- Thế kế hoạch đi đâu? - Cô lên tiếng hỏi.
"Á..tụi mình chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này...." - Cả lũ một lần nữa xanh lè mặt, chưa kịp nghĩ ra cái gì thì một giọng nói vang lên.
- Pháp, sáng mai 7h bay, lo mà ăn tối rồi đi ngủ đi. - Hàn Tử Dương đứng ở cầu thang từ lúc nào, lạnh lùng buông câu nói.
- Hả???? - Toàn tập chín người la toáng lên. Và nhận ngay được ánh mắt "tràn ngập" hàn khí, ai nấy cũng biết điều mà im bặt, không dám hé lời nào (t/g: *lạnh gáy*).
Sáng hôm sau.............
6h.....
- Tiểu quỷ, dậy nhanh lên, không thì không kịp giờ ra sân bay đấy!!!! - Tiêu Thiên Phong hét ầm ĩ mà cô em gái "dễ thương" của cậu vẫn cứng đầu không chịu nghe, thậm chí còn "ban tặng" cậu một cú đá rõ đau.
- Lượn ra dùm đi, năm phút nữa thôi!!! - Cô vùi đầu vào chăn.
- Em...... - Tiêu Thiên Phong tức đến đen xì mặt, bất chợt như nghĩ ra cái gì đó, cậu cười nham nhở đi đến nói nhẹ vào tai cô - Tử Dương đang đi vào phòng em này!
- CÁI GÌ?????
Cô la ầm lên, bật dậy như cái lò xo, chạy nhanh vào WC, nhưng lại trượt chân và....RẦM!
- Á ĐAU QUÁ!!!!
Tiêu Thiên Phong ngán ngẩm nhìn cô em gái, thầm nghĩ "Cậu ta làm cái gì mà Tiểu quỷ lại có thể hoảng đến thế không biết?"
.....................
Tại sân bay: : :
- Ủa? Cậu sao vậy Thiên Thiên? Trán cậu thâm tím thế này? - Tuyết Nghiên lo lắng nhìn cô.
- À...à...mình bị ngã thôi. - Cô cười gượng, sao mà dám nói vì sợ Hàn Tử Dương chứ! Cô khẽ liếc qua ông anh, bắn hàng ngàn viên đạn với hàm ý "Từ từ rồi em xử lí anh!"
Tiêu Thiên Phong đang đứng nói chuyện với Minh Hạo Thần và Mộc Lý Nam, bất ngờ cậu thấy một luồng điện xẹt qua người.
- Này, sao vậy? - Mộc Lý Nam hươ tay trước mắt cậu.
- À...Không...Không có gì.
Cậu cười cười, nhìn qua Hàn Tử Dương thì thấy cậu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo như muốn nói "Ngu ngốc".
"Hai người này...Làm ơn tha cho tôi đi!!!" Tiêu Thiên Phong than thầm, khóc không ra nước mắt, xem ra cậu chẳng thể bình yên được rồi.
- Cậu ta chịu nói chưa? - Lục Vân Anh nhìn thấy cậu đi khuất rồi mới nhào ra chỗ cô sáng mắt hỏi.
- Nói gì?
- Thì là......
Bốp!
Bỗng không biết từ đâu một quyển sách bay vút tới đập luôn vào đầu cô bạn. Lục Vân Anh trợn tròn mắt nhìn Hàn Tử Dương đang phóng hàng ngàn tia sát khí về phía mình.
"Ặc, cậu ta là ma hả? Đứng đó hồi nào nè trời???" Nhỏ than thầm.
- Ủa? Quyển sách này ở đâu ra vậy? - Tiêu Thiên Thiên ngạc nhiên cúi xuống nhặt quyển sách vừa giáng một cú đau vào đầu cô bạn mà không hay biết - À Vân Anh, cậu muốn nói gì?
- À....à....ý...ý....ý....tớ.....tớ.....là....là....- Cô nàng ấp úng, chưa biết nói gì thì Tiêu Thiên Phong liền lên tiếng.
- Cô ấy muốn hỏi em là Tử Dương đã nói cho em biết kế hoạch của Special trong tuần này chưa?
- Kế hoạch á? Là gì vậy? - Cô quay ra chỗ ông anh sinh đôi - Em tưởng tuần này là học để....
- Mấy cái bài thi vớ vẩn đấy em còn phải học à? Ở trường cũ em chơi suốt mà vẫn đứng đầu còn gì?
- À, ừ nhỉ...!!
Tiêu Thiên Thiên gãi đầu cười khì mà không hay biết rằng cả đám người đang thở phào nhẹ nhõm về một "vấn đề" nào đó mà "ai" cũng biết, à, trừ cô nàng ngốc nghếch kia thôi.
- Thế kế hoạch đi đâu? - Cô lên tiếng hỏi.
"Á..tụi mình chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này...." - Cả lũ một lần nữa xanh lè mặt, chưa kịp nghĩ ra cái gì thì một giọng nói vang lên.
- Pháp, sáng mai 7h bay, lo mà ăn tối rồi đi ngủ đi. - Hàn Tử Dương đứng ở cầu thang từ lúc nào, lạnh lùng buông câu nói.
- Hả???? - Toàn tập chín người la toáng lên. Và nhận ngay được ánh mắt "tràn ngập" hàn khí, ai nấy cũng biết điều mà im bặt, không dám hé lời nào (t/g: *lạnh gáy*).
Sáng hôm sau.............
6h.....
- Tiểu quỷ, dậy nhanh lên, không thì không kịp giờ ra sân bay đấy!!!! - Tiêu Thiên Phong hét ầm ĩ mà cô em gái "dễ thương" của cậu vẫn cứng đầu không chịu nghe, thậm chí còn "ban tặng" cậu một cú đá rõ đau.
- Lượn ra dùm đi, năm phút nữa thôi!!! - Cô vùi đầu vào chăn.
- Em...... - Tiêu Thiên Phong tức đến đen xì mặt, bất chợt như nghĩ ra cái gì đó, cậu cười nham nhở đi đến nói nhẹ vào tai cô - Tử Dương đang đi vào phòng em này!
- CÁI GÌ?????
Cô la ầm lên, bật dậy như cái lò xo, chạy nhanh vào WC, nhưng lại trượt chân và....RẦM!
- Á ĐAU QUÁ!!!!
Tiêu Thiên Phong ngán ngẩm nhìn cô em gái, thầm nghĩ "Cậu ta làm cái gì mà Tiểu quỷ lại có thể hoảng đến thế không biết?"
.....................
Tại sân bay: : :
- Ủa? Cậu sao vậy Thiên Thiên? Trán cậu thâm tím thế này? - Tuyết Nghiên lo lắng nhìn cô.
- À...à...mình bị ngã thôi. - Cô cười gượng, sao mà dám nói vì sợ Hàn Tử Dương chứ! Cô khẽ liếc qua ông anh, bắn hàng ngàn viên đạn với hàm ý "Từ từ rồi em xử lí anh!"
Tiêu Thiên Phong đang đứng nói chuyện với Minh Hạo Thần và Mộc Lý Nam, bất ngờ cậu thấy một luồng điện xẹt qua người.
- Này, sao vậy? - Mộc Lý Nam hươ tay trước mắt cậu.
- À...Không...Không có gì.
Cậu cười cười, nhìn qua Hàn Tử Dương thì thấy cậu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo như muốn nói "Ngu ngốc".
"Hai người này...Làm ơn tha cho tôi đi!!!" Tiêu Thiên Phong than thầm, khóc không ra nước mắt, xem ra cậu chẳng thể bình yên được rồi.
/33
|