…
Nhược Vi dẫn cậu đến một nơi tách biệt với cuộc sống ồn ào náo nhiệt kia, một nơi cách xa thật xa trung tâm Thành phố, đi đến nổi hai chân Hoàng Nam muốn rụng rời. Một nơi ngoại ô, nơi không phải là những căn nhà cao tầng xen kẽ nhau, không phải những nhà hàng quán nước, vũ trường mọc chen chúc, mà có thể xem là một miền quê thanh bình hiền hòa nằm giữa Sài Gòn đông đúc này. Hoàng Nam mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt của mình.
-Tớ không ngờ lại có một nơi như thế này ở đây đó!
-Ừ, vì thế mới có một vườn ổi để chúng ta ăn trộm, Hi… hi…
-Lại ăn trộm.
Bọn nó dừng chân trước một bức tường cao cỡ 2 mét bằng gạch xây đã đóng rêu. Hoàng Nam thấy vậy mừng thầm trong bụng, hi vọng nó sẽ từ bỏ ý định ăn trộm ổi.
-Cao vậy làm sao mà trèo vào, đi về thôi.
Nhược Vi vẫn bước tiếp theo một lối mò đầy cỏ dại cao ngất, mấy cọng bông lau cứa vào da khiến cậu gãi sột sột.
-Đi theo lối này nhất định sẽ có đường vào. –Nó vui vẻ nói như chắc chắn lắm.
-Bộ cậu từng đi ăn trộm rồi hả? Sao chắc chắn dữ vậy?
-Thì Minh ‘’bò’’ nói với tớ á. Nó với lũ bạn hay vào đây ăn trộm lắm.
Hoàng Nam ậm ờ trong cổ, vừa đi vừa nhìn giáp vòng xung quanh, toàn cỏ là cỏ, u ám và rùng rợn. Cậu khẽ rùng mình rồi đưa tay lùa mấy cọng cỏ qua một bên để dẹp đường. Nhìn cô gái đang đi trước mình vẫn đang bước nhanh về phía trước, cậu chả biết nó là con trai hay con gái nữa. Đột nhiên nó đứng lại suýt chút nữa là cậu đâm sầm vào nó.
-Tới rồi tới rồi. Đây này!
Nhược Vi chỉ về phía một cái cửa bằng gỗ nằm khuất sau một bụi cây um tùm.
-Thì sao?
-Minh ‘’bò’’ nói cái cửa này là cửa sau của khu vườn, chỉ cần mở cọng dây chì cột ở cửa ra thì có thể vào vườn ổi rồi.
-Cậu đè bụi cây qua một bên đi, tớ mở cọng dây chì ra cho. –Cậu bước tới đẩy đẩy bụi cây ra để tìm chỗ mở.
-Cám ơn cậu nha, tớ biết cậu tốt với tớ mà.
Nó cười híp mắt bước tới lùa bụi cây qua, trong phút chốc bọn nó đã mở được cái cửa. Cậu đẩy cái cửa bằng gỗ mục ra. Và…
WOA! Một vườn ổi xum xuê trĩu quả, những trái ổi bay hương thơm nhẹ dịu khiến nó và cậu nuốt nước miếng.
-Woa, tuyệt thật!
Nó hét um lên bay tới hái một trái, Hoàng Nam nhăn mặt nói:
-Cậu bé cái mồm lại dùm tớ một cái, người ta nghe thấy bây giờ.
-Ờ ờ, tớ biết rồi!
Lần đầu tiên Hoàng Nam biết đi ăn trộm, mùi vị của trái ổi khi ăn trộm được-đúng như Nhược Vi nói-ngon hơn những trái ổi mua ngoài chợ hay siêu thị. Những trái ổi ngọt thơm và giòn hơn, mùi vị cũng tuyệt hơn nhiều.
-Nhoam… nhoam…ngon thiệt đó! –Nó vơ lấy một trái vừa nhai vừa quay qua cậu nói.
Thời gian trôi qua chậm chạp, nhưng những cùi ổi vẫn rơi xuống một cách không hề chậm. Bỗng nhiên có tiếng chó sủa, rồi tiếng người ta nói, tiếng những bước chân đang bước về phía hai tụi nó.
-Có người tới, về nhanh lên Nhược Vi.
-Ưm.. ưm… về về.
Bọn nó co chân co cẳng chạy đến phía cánh cửa, sắp chạy đến lối ra bọn nó nghe tiếng la:
-Hai người kia, dám vào đây ăn trộm ổi hả? Đứng lại… đứng lại…
Là ông chủ vườn, ông ta định vào đây hái ổi cho mấy đứa cháu thì thấy hai đứa nó. Kì này chết chắc. Bọn nó vẫn vác chân lên cổ chạy thục mạng, cố gắn lùa mấy mớ cỏ cao ngất kia, vẫn có tiếng bước chân ở đằng sau và tiếng la hét của ông chủ vườn khó tính.
-Đứng lại… hai đứa kia mau đứng lại…
-Tớ… đã bảo là đừng… đi ăn trộm rồi mà… mà không nghe… Hộc… hộc…-Hoàng Nam vừa chạy vừa nói vừa thở hộc hộc.
-Ai mà biết đâu… ông ta… chưa về… quê… Tớ chạy… chạy… hết nổi rồi…!
-Lũ ăn trộm, cái quân ăn trộm… mau đứng lại.
Tiếng ông chủ vườn nhỏ dần, nhỏ dần. Hai đứa bọn nó ra đến đường lớn, như vẫn chưa thấy an toàn nên bọn nó vẫn chạy, chạy là chạy. Rồi sau đó dừng lại, chống tay xuống gối thở dốc. Nhược Vi ngước lên nói:
-Nhưng dù sau bọn mình cũng được ăn no cả bụng rồi mà, chạy coi như là tập thể dục thôi. Há…!
-Ừ. Mệt muốn chết. Giờ mà đi bộ về nữa chứ.
Bây giờ là 10 giờ 25 phút. Nắng gắt chiếu khắp mọi nơi muốn cháy da, xe cộ chạy tấp nập ngược xuôi chở mọi người về quê ăn Tết. Bụi bay đầy đường, trên lề đường có một đôi trai gái đang lết từng bước một.
-Chắc tớ chết. Tớ mỏi chân, cõng tớ nữa nha! –Nhược Vi nhìn cậu cầu cứu.
-Thôi được rồi, leo lên đi.
Vậy là Hoàng Nam vừa lè lưỡi thở vừa phải vác một con heo trên lưng. Nhưng cậu vẫn không thấy mệt, chỉ thấy vui vui khi nó lau mồ hôi trên trán cho cậu. Hai chân Hoàng Nam rụng rời.
-Cám ơn cậu. –Nó lên tiếng.
-Vì cái gì?
-Vì tất cả. Và tớ muốn nói là: Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi. Hi… hi…
-Lại nữa à, tớ nghe không biết bao nhiêu lần rồi đấy.
-Tớ vẫn muốn nói mãi, nói mãi mãi là tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi!!!
‘’Đồ ngốc! Tớ thích cậu mà cậu không biết sao’’. Hoàng Nam mỉm cười.
Bíp… bíp…
-Hai đứa làm gì đi bộ trong trời nắng vậy. Lên xe tôi cho có giang.
Chiếc Lamborghini màu trắng chạy tới, ló đầu từ trong xe ra là Vĩnh Phúc.
-A! Anh Vĩnh Phúc, lâu rồi không gặp lại anh.
Cậu và nó leo lên xe, máy lạnh tỏa hơi mát rượi. Anh quay lại nói:
-Hai đứa ghé nhà tôi cái nha, đợi tôi lấy đồ rồi chở hai đứa về. Cũng gần đây thôi.
Nó gật đầu, Hoàng Nam thì không mấy thiện cảm với anh, từ cái hôm mà thấy anh và nó nói chuyện với nhau thì cậu chả thích.
…
Vĩnh Phúc chở bọn nó tới một căn nhà, à mà không, là một căn biệt thự lớn màu xanh. Nơi này khiến tim nó đập liên hồi. Là vì căn nhà quá to? Hay vì lí do gì khác?-Hai đứa vào nhà uống nước đi!
-Dạ!
Nó tươi cười kéo Hoàng nam với khuôn mặt tối đen vào nhà. Mới bước vào, nó gặp một người phụ nữ tay ôm con gấu bông đang ngồi ở sô fa. Bà ấy ngây ngô nhìn khiến Nhược Vi và Hoàng Nam hiểu ra vấn đề ở đây-mẹ của Vĩnh Phúc có thần kinh không ổn định.
-Bảo Nhi à, ai vậy? Là Vĩnh Phúc và bạn gái sao?
Bà ấy chạy lại nắm tay áo Vĩnh Phúc khi anh vừa bước từ cầu thang xuống. Vĩnh Phúc nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt buồn, lắc đầu:
-Không phải đâu mẹ, là bạn của con-Anh bước xuống, theo sau là mẹ, anh đưa tay giới thiệu.
-Đây là Nhược Vi, còn đây là… Hoàng Nam.
Mẹ anh nhìn Nhược Vi khiến nó giật mình. ‘’Sao bà ấy lại nhìn mình?’’.
-Ui da… -Nó la lên.
Hồi nãy lủi vào mấy bụi cỏ nên nó bị kiến cắn, kéo tay áo dài lên để bắt con kiến ra, Nhược Vi vô tình để lộ vết sẹo hình dấu ngã ở cánh tay trái. Đột nhiên mẹ Vĩnh Phúc đang đứng sau anh bay tới nắm lấy tay nó bấu chặt, mắt dán chặt vào vết sẹo.
-Bảo Nhi… Bảo Nhi… Con về với mẹ rồi. Là con thật sao Bảo Nhi, con đã về rồi… Bảo Nhi của mẹ…
-Con… con không phải…
Nhược Vi giật mình giật tay lại chạy ra đằng sau Hoàng Nam, Vĩnh Phúc bước tới ô lấy mẹ mình.
-Mẹ… mẹ à ! Không phải đâu, con là Bảo Nhi của mẹ đây, là con đây.
-Không phải… Bảo Nhi của tôi ở kia. Bảo Nhi à, đừng chạy. Bảo Nhi.
Nhược Vi hốt hoảng chạy ra khỏi căn biệt thự, chuyện gì đang xảy ra vậy. Sao bà ta lại nói nó là con gái của bà ta ? Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng khát khô, đầu óc hoảng loạn. Nó vẫn chạy, theo sau là cậu cũng đang chạy theo.
-Cậu sao vậy ? Chạy chậm chậm thôi.
Nó đứng lại thở, Hoàng Nam cũng vừa chạy tới. Vừa lúc xe Vĩnh Phúc cũng chạy tới, anh dừng xe lại.
-Hai đứa lên xe đi.
Bọn nó lại leo lên xe anh lần nữa. Nó vẫn lặng thinh không nói gì, chỉ vì nó quá hoảng sợ. Trong đầu nó hi vọng rằng… không bao giờ gặp lại người phụ nữ ấy lần nào nữa. Còn trong đầu của cậu và anh thì suy nghĩ chung về một vấn đề : tại sao mẹ anh lại nói nó là Bảo nhi, và đặc biệt là vết sẹo đó.
-Cho tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy.
-Không có gì, chắc tại bà ấy nhìn nhầm người. –Hoàng Nam lên tiếng, vì cậu biết nó không còn tinh thần để trả lời. Thoáng chốc đến nhà hai đứa bọn nó. Nhược Vi bước vào nhà với tâm trạng vô cùng thẩn thờ. Hoàng Nam định bước vào nhưng lại bị anh gọi giật lại.
-Cậu biết gia đình Nhược Vi sống ở đây bao lâu chưa ?
Một khoảng im lặng đủ để cậu nhớ lại sao đó trả lời :
-Hình như là 8 hay 9 năm về trước.
-Cám ơn.
Nói rồi Vĩnh Phúc vọt xe chạy đi, trên đường đi anh suy nghĩ về mối liên hệ giữa ba người Nhược Vi, mẹ cậu và Trương Lam Phong-người đàn ông là ba nó khiến mẹ anh hoảng sợ. Vĩnh Phúc lấy điện thoại bấm số rồi gọi, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Đầu dây bên kia lên tiếng :
-A lô, văn phòng thám tử M.A (Mystery Answers) xin nghe!
-Tôi có một chuyện này một các ông điều tra.
-Anh nói ra thử xem chúng tôi có thể giúp gì được.
-Mọi chuyện bắt đầu từ việc em gái của tôi bị mất tích…
…
Ánh nắng mặt trời êm dịu hòa quyện với mùi hương hoa mai đem đến cảm giác tuyệt vời. Ngoài đường, dòng người tấp nập ngược xuôi. Phong ccảnh ngày Tết thật đẹp. Đi đến đâu cũng nghe tiếng nhạc xuân, cũng nghe mùa xuân đang đến gần, đang xôn xao.Vài tiếng xì xào xung quanh, chủ yếu hướng vào cô gái đang đi bộ trên vỉa hè, mặc một chiếc quần đen và chiếc áo khoác trùm lấy đầu cũng màu đen nốt.
-Trời ạ! Ngày Tết mà mặc đồ gì đen thui thế kia.
-Kì lạ thật. Mà thôi kệ đi.
-Ừ, đi thôi…
Đó chính là lí do khiến Tịnh Nghi chán ghét việc ra đường nếu không có lí do chính đáng. Cô đút hai tay vào túi áo và thủng thẳng bước đi. Một đứa trẻ đang mãi nô đùa nên đâm sầm vào cô, đứa bé té phịch xuống đất, chùm bóng bóng trên tay suýt bay mất nếu Tịnh Nghi không đưa tay giữ lại. Đứa bé đứng lên, cầm lấy chùm bong bóng Tịnh Nghi đưa rồi cười toe toét như cám ơn, môi cô chợt vẽ lên một đường cong tuyệt hảo trên khuôn mặt khi nhìn thấy một đứa bé trạc 2, 3 tuổi cười với mình.
Tịnh Nghi vừa nhận nhiệm vụ mới, và nhiệm vụ này không dễ chịu tí nào. ‘’Các người chẳng nghĩ đến cảm xúc của tôi, chẳng nghĩ đến lòng tự tôn của tôi. Chết tiệt’’.
…
(Xin chào!^^ Tớ là Thanh Vy, hay còn gọi là Mộc Mộc (Tiểu Mộc), tớ là tác giả của truyện ‘’Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi’’. Mộc viết những dòng này để gửi lời xin lỗi chân thành và sâu sắc nhất đến các đọc giả của Mộc vì có một sự cố không hề nhỏ do Mộc gây ra ở chương 4. Chả là Mộc đã đánh máy nhầm ở chỗ: học lớp 11 rồi sao lại học ở Trường THCS MeiHouse, mà là THPT MeiHouse mới đúng nha các bạn. Ngoài ra, ở chương 14, Mộc đánh máy nhầm chỗ Trương Lam Phong thành Trương Lam Minh, thật ra là Trương Lam Phong mới đúng. Cho Mộc xin lỗi nhiều ạ…!!!)
…
Sáng hôm sau, cô thư kí bước lại đưa cho Vĩnh Phúc một sấp tài liệu, hồ sơ và các khoảng chi tiêu trong tháng mà công ty đã chi. Ngoài ra còn có 4 đơn xin việc đã được thư kí của anh chọn lọc kĩ càng và tỉ mẩn. Vĩnh Phúc cầm lên, đọc sơ qua, quăng bản xin việc thừ nhất xuống bàn-có nghĩ là người này không đủ tiêu chuẩn vào tập đoàn Lavarrent to lớn của anh-đơn thứ hai, rồi đơn thứ ba cũng đáp xuống bàn. Cầm lên lá đơn cuối cùng, đôi mắt của anh dừng lại ở tấm ảnh thẻ. Là một cô gái với đôi mắt màu đen láy và mái tóc đen thật đen, dài, xõa hai bên vai. Chỉ một từ thôi: Đẹp.
‘’Họ và tên: Dương Tịnh Nghi (18 tuổi). Tốt nghiệp loại A nghành quản trị kinh doanh, đậu cùng lúc hai trường Đại học lớn ở Tp Hồ Chí Minh (đạt thủ khoa) và du học hai năm ở Trường Quốc tế của Pháp. Nói thông thạo ba thứ tiếng Pháp, Anh và Nhật…’’
Vĩnh Phúc ngừng lại nhìn cô thư kí đang đứng gần đó:
-Cô từng bảo muốn chuyển về chi nhánh cho gần nhà đúng không?
-Ơ… dạ đúng, thưa giám đốc. –Chị ta giật mình khi nghe Vĩnh Phúc đột ngột nói.
-Từ ngày mai, cô có thể chuyển về chi nhánh Lavarrent 2 và quản lí chi nhánh đó hộ tôi. Tôi tin tưởng ở cô.
-Thật sao, thưa giám đốc? –Chị ta cứ ngỡ đâu là mình đang mơ, vừa có thể gần nhà lại được thăng chức lên làm quản lí. Còn gì vui hơn nữa chứ.
-Ừ. Và cô gái này được nhận vào làm thay cho công việc hiện tại của cô.
Vĩnh Phúc đưa bản xin việc đang cầm cho cô thư kí.
-Vâng.
Cô thư kí cầm lấy xấp đơn đi ra, hào hứng lấy điện thoại điện cho cô gái có cái tên lạ thường: Dương Tịnh Nghi.
-Sao? Tôi được nhận vào làm thư kí cho Tổng giám đốc? –Mọi chuyện thuận lợi quá dễ dàng, ngoài sức tưởng tượng của cô.
-Phải, ngày mai cô có thể đi làm ngay.
-Được.
Tịnh Nghi tắt máy, suy nghĩ cho những bước đi tiếp theo trong kế hoạch của cô. Nhưng không được vui cho lắm.
-Tớ không ngờ lại có một nơi như thế này ở đây đó!
-Ừ, vì thế mới có một vườn ổi để chúng ta ăn trộm, Hi… hi…
-Lại ăn trộm.
Bọn nó dừng chân trước một bức tường cao cỡ 2 mét bằng gạch xây đã đóng rêu. Hoàng Nam thấy vậy mừng thầm trong bụng, hi vọng nó sẽ từ bỏ ý định ăn trộm ổi.
-Cao vậy làm sao mà trèo vào, đi về thôi.
Nhược Vi vẫn bước tiếp theo một lối mò đầy cỏ dại cao ngất, mấy cọng bông lau cứa vào da khiến cậu gãi sột sột.
-Đi theo lối này nhất định sẽ có đường vào. –Nó vui vẻ nói như chắc chắn lắm.
-Bộ cậu từng đi ăn trộm rồi hả? Sao chắc chắn dữ vậy?
-Thì Minh ‘’bò’’ nói với tớ á. Nó với lũ bạn hay vào đây ăn trộm lắm.
Hoàng Nam ậm ờ trong cổ, vừa đi vừa nhìn giáp vòng xung quanh, toàn cỏ là cỏ, u ám và rùng rợn. Cậu khẽ rùng mình rồi đưa tay lùa mấy cọng cỏ qua một bên để dẹp đường. Nhìn cô gái đang đi trước mình vẫn đang bước nhanh về phía trước, cậu chả biết nó là con trai hay con gái nữa. Đột nhiên nó đứng lại suýt chút nữa là cậu đâm sầm vào nó.
-Tới rồi tới rồi. Đây này!
Nhược Vi chỉ về phía một cái cửa bằng gỗ nằm khuất sau một bụi cây um tùm.
-Thì sao?
-Minh ‘’bò’’ nói cái cửa này là cửa sau của khu vườn, chỉ cần mở cọng dây chì cột ở cửa ra thì có thể vào vườn ổi rồi.
-Cậu đè bụi cây qua một bên đi, tớ mở cọng dây chì ra cho. –Cậu bước tới đẩy đẩy bụi cây ra để tìm chỗ mở.
-Cám ơn cậu nha, tớ biết cậu tốt với tớ mà.
Nó cười híp mắt bước tới lùa bụi cây qua, trong phút chốc bọn nó đã mở được cái cửa. Cậu đẩy cái cửa bằng gỗ mục ra. Và…
WOA! Một vườn ổi xum xuê trĩu quả, những trái ổi bay hương thơm nhẹ dịu khiến nó và cậu nuốt nước miếng.
-Woa, tuyệt thật!
Nó hét um lên bay tới hái một trái, Hoàng Nam nhăn mặt nói:
-Cậu bé cái mồm lại dùm tớ một cái, người ta nghe thấy bây giờ.
-Ờ ờ, tớ biết rồi!
Lần đầu tiên Hoàng Nam biết đi ăn trộm, mùi vị của trái ổi khi ăn trộm được-đúng như Nhược Vi nói-ngon hơn những trái ổi mua ngoài chợ hay siêu thị. Những trái ổi ngọt thơm và giòn hơn, mùi vị cũng tuyệt hơn nhiều.
-Nhoam… nhoam…ngon thiệt đó! –Nó vơ lấy một trái vừa nhai vừa quay qua cậu nói.
Thời gian trôi qua chậm chạp, nhưng những cùi ổi vẫn rơi xuống một cách không hề chậm. Bỗng nhiên có tiếng chó sủa, rồi tiếng người ta nói, tiếng những bước chân đang bước về phía hai tụi nó.
-Có người tới, về nhanh lên Nhược Vi.
-Ưm.. ưm… về về.
Bọn nó co chân co cẳng chạy đến phía cánh cửa, sắp chạy đến lối ra bọn nó nghe tiếng la:
-Hai người kia, dám vào đây ăn trộm ổi hả? Đứng lại… đứng lại…
Là ông chủ vườn, ông ta định vào đây hái ổi cho mấy đứa cháu thì thấy hai đứa nó. Kì này chết chắc. Bọn nó vẫn vác chân lên cổ chạy thục mạng, cố gắn lùa mấy mớ cỏ cao ngất kia, vẫn có tiếng bước chân ở đằng sau và tiếng la hét của ông chủ vườn khó tính.
-Đứng lại… hai đứa kia mau đứng lại…
-Tớ… đã bảo là đừng… đi ăn trộm rồi mà… mà không nghe… Hộc… hộc…-Hoàng Nam vừa chạy vừa nói vừa thở hộc hộc.
-Ai mà biết đâu… ông ta… chưa về… quê… Tớ chạy… chạy… hết nổi rồi…!
-Lũ ăn trộm, cái quân ăn trộm… mau đứng lại.
Tiếng ông chủ vườn nhỏ dần, nhỏ dần. Hai đứa bọn nó ra đến đường lớn, như vẫn chưa thấy an toàn nên bọn nó vẫn chạy, chạy là chạy. Rồi sau đó dừng lại, chống tay xuống gối thở dốc. Nhược Vi ngước lên nói:
-Nhưng dù sau bọn mình cũng được ăn no cả bụng rồi mà, chạy coi như là tập thể dục thôi. Há…!
-Ừ. Mệt muốn chết. Giờ mà đi bộ về nữa chứ.
Bây giờ là 10 giờ 25 phút. Nắng gắt chiếu khắp mọi nơi muốn cháy da, xe cộ chạy tấp nập ngược xuôi chở mọi người về quê ăn Tết. Bụi bay đầy đường, trên lề đường có một đôi trai gái đang lết từng bước một.
-Chắc tớ chết. Tớ mỏi chân, cõng tớ nữa nha! –Nhược Vi nhìn cậu cầu cứu.
-Thôi được rồi, leo lên đi.
Vậy là Hoàng Nam vừa lè lưỡi thở vừa phải vác một con heo trên lưng. Nhưng cậu vẫn không thấy mệt, chỉ thấy vui vui khi nó lau mồ hôi trên trán cho cậu. Hai chân Hoàng Nam rụng rời.
-Cám ơn cậu. –Nó lên tiếng.
-Vì cái gì?
-Vì tất cả. Và tớ muốn nói là: Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi. Hi… hi…
-Lại nữa à, tớ nghe không biết bao nhiêu lần rồi đấy.
-Tớ vẫn muốn nói mãi, nói mãi mãi là tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi!!!
‘’Đồ ngốc! Tớ thích cậu mà cậu không biết sao’’. Hoàng Nam mỉm cười.
Bíp… bíp…
-Hai đứa làm gì đi bộ trong trời nắng vậy. Lên xe tôi cho có giang.
Chiếc Lamborghini màu trắng chạy tới, ló đầu từ trong xe ra là Vĩnh Phúc.
-A! Anh Vĩnh Phúc, lâu rồi không gặp lại anh.
Cậu và nó leo lên xe, máy lạnh tỏa hơi mát rượi. Anh quay lại nói:
-Hai đứa ghé nhà tôi cái nha, đợi tôi lấy đồ rồi chở hai đứa về. Cũng gần đây thôi.
Nó gật đầu, Hoàng Nam thì không mấy thiện cảm với anh, từ cái hôm mà thấy anh và nó nói chuyện với nhau thì cậu chả thích.
…
Vĩnh Phúc chở bọn nó tới một căn nhà, à mà không, là một căn biệt thự lớn màu xanh. Nơi này khiến tim nó đập liên hồi. Là vì căn nhà quá to? Hay vì lí do gì khác?-Hai đứa vào nhà uống nước đi!
-Dạ!
Nó tươi cười kéo Hoàng nam với khuôn mặt tối đen vào nhà. Mới bước vào, nó gặp một người phụ nữ tay ôm con gấu bông đang ngồi ở sô fa. Bà ấy ngây ngô nhìn khiến Nhược Vi và Hoàng Nam hiểu ra vấn đề ở đây-mẹ của Vĩnh Phúc có thần kinh không ổn định.
-Bảo Nhi à, ai vậy? Là Vĩnh Phúc và bạn gái sao?
Bà ấy chạy lại nắm tay áo Vĩnh Phúc khi anh vừa bước từ cầu thang xuống. Vĩnh Phúc nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt buồn, lắc đầu:
-Không phải đâu mẹ, là bạn của con-Anh bước xuống, theo sau là mẹ, anh đưa tay giới thiệu.
-Đây là Nhược Vi, còn đây là… Hoàng Nam.
Mẹ anh nhìn Nhược Vi khiến nó giật mình. ‘’Sao bà ấy lại nhìn mình?’’.
-Ui da… -Nó la lên.
Hồi nãy lủi vào mấy bụi cỏ nên nó bị kiến cắn, kéo tay áo dài lên để bắt con kiến ra, Nhược Vi vô tình để lộ vết sẹo hình dấu ngã ở cánh tay trái. Đột nhiên mẹ Vĩnh Phúc đang đứng sau anh bay tới nắm lấy tay nó bấu chặt, mắt dán chặt vào vết sẹo.
-Bảo Nhi… Bảo Nhi… Con về với mẹ rồi. Là con thật sao Bảo Nhi, con đã về rồi… Bảo Nhi của mẹ…
-Con… con không phải…
Nhược Vi giật mình giật tay lại chạy ra đằng sau Hoàng Nam, Vĩnh Phúc bước tới ô lấy mẹ mình.
-Mẹ… mẹ à ! Không phải đâu, con là Bảo Nhi của mẹ đây, là con đây.
-Không phải… Bảo Nhi của tôi ở kia. Bảo Nhi à, đừng chạy. Bảo Nhi.
Nhược Vi hốt hoảng chạy ra khỏi căn biệt thự, chuyện gì đang xảy ra vậy. Sao bà ta lại nói nó là con gái của bà ta ? Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng khát khô, đầu óc hoảng loạn. Nó vẫn chạy, theo sau là cậu cũng đang chạy theo.
-Cậu sao vậy ? Chạy chậm chậm thôi.
Nó đứng lại thở, Hoàng Nam cũng vừa chạy tới. Vừa lúc xe Vĩnh Phúc cũng chạy tới, anh dừng xe lại.
-Hai đứa lên xe đi.
Bọn nó lại leo lên xe anh lần nữa. Nó vẫn lặng thinh không nói gì, chỉ vì nó quá hoảng sợ. Trong đầu nó hi vọng rằng… không bao giờ gặp lại người phụ nữ ấy lần nào nữa. Còn trong đầu của cậu và anh thì suy nghĩ chung về một vấn đề : tại sao mẹ anh lại nói nó là Bảo nhi, và đặc biệt là vết sẹo đó.
-Cho tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy.
-Không có gì, chắc tại bà ấy nhìn nhầm người. –Hoàng Nam lên tiếng, vì cậu biết nó không còn tinh thần để trả lời. Thoáng chốc đến nhà hai đứa bọn nó. Nhược Vi bước vào nhà với tâm trạng vô cùng thẩn thờ. Hoàng Nam định bước vào nhưng lại bị anh gọi giật lại.
-Cậu biết gia đình Nhược Vi sống ở đây bao lâu chưa ?
Một khoảng im lặng đủ để cậu nhớ lại sao đó trả lời :
-Hình như là 8 hay 9 năm về trước.
-Cám ơn.
Nói rồi Vĩnh Phúc vọt xe chạy đi, trên đường đi anh suy nghĩ về mối liên hệ giữa ba người Nhược Vi, mẹ cậu và Trương Lam Phong-người đàn ông là ba nó khiến mẹ anh hoảng sợ. Vĩnh Phúc lấy điện thoại bấm số rồi gọi, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Đầu dây bên kia lên tiếng :
-A lô, văn phòng thám tử M.A (Mystery Answers) xin nghe!
-Tôi có một chuyện này một các ông điều tra.
-Anh nói ra thử xem chúng tôi có thể giúp gì được.
-Mọi chuyện bắt đầu từ việc em gái của tôi bị mất tích…
…
Ánh nắng mặt trời êm dịu hòa quyện với mùi hương hoa mai đem đến cảm giác tuyệt vời. Ngoài đường, dòng người tấp nập ngược xuôi. Phong ccảnh ngày Tết thật đẹp. Đi đến đâu cũng nghe tiếng nhạc xuân, cũng nghe mùa xuân đang đến gần, đang xôn xao.Vài tiếng xì xào xung quanh, chủ yếu hướng vào cô gái đang đi bộ trên vỉa hè, mặc một chiếc quần đen và chiếc áo khoác trùm lấy đầu cũng màu đen nốt.
-Trời ạ! Ngày Tết mà mặc đồ gì đen thui thế kia.
-Kì lạ thật. Mà thôi kệ đi.
-Ừ, đi thôi…
Đó chính là lí do khiến Tịnh Nghi chán ghét việc ra đường nếu không có lí do chính đáng. Cô đút hai tay vào túi áo và thủng thẳng bước đi. Một đứa trẻ đang mãi nô đùa nên đâm sầm vào cô, đứa bé té phịch xuống đất, chùm bóng bóng trên tay suýt bay mất nếu Tịnh Nghi không đưa tay giữ lại. Đứa bé đứng lên, cầm lấy chùm bong bóng Tịnh Nghi đưa rồi cười toe toét như cám ơn, môi cô chợt vẽ lên một đường cong tuyệt hảo trên khuôn mặt khi nhìn thấy một đứa bé trạc 2, 3 tuổi cười với mình.
Tịnh Nghi vừa nhận nhiệm vụ mới, và nhiệm vụ này không dễ chịu tí nào. ‘’Các người chẳng nghĩ đến cảm xúc của tôi, chẳng nghĩ đến lòng tự tôn của tôi. Chết tiệt’’.
…
(Xin chào!^^ Tớ là Thanh Vy, hay còn gọi là Mộc Mộc (Tiểu Mộc), tớ là tác giả của truyện ‘’Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi’’. Mộc viết những dòng này để gửi lời xin lỗi chân thành và sâu sắc nhất đến các đọc giả của Mộc vì có một sự cố không hề nhỏ do Mộc gây ra ở chương 4. Chả là Mộc đã đánh máy nhầm ở chỗ: học lớp 11 rồi sao lại học ở Trường THCS MeiHouse, mà là THPT MeiHouse mới đúng nha các bạn. Ngoài ra, ở chương 14, Mộc đánh máy nhầm chỗ Trương Lam Phong thành Trương Lam Minh, thật ra là Trương Lam Phong mới đúng. Cho Mộc xin lỗi nhiều ạ…!!!)
…
Sáng hôm sau, cô thư kí bước lại đưa cho Vĩnh Phúc một sấp tài liệu, hồ sơ và các khoảng chi tiêu trong tháng mà công ty đã chi. Ngoài ra còn có 4 đơn xin việc đã được thư kí của anh chọn lọc kĩ càng và tỉ mẩn. Vĩnh Phúc cầm lên, đọc sơ qua, quăng bản xin việc thừ nhất xuống bàn-có nghĩ là người này không đủ tiêu chuẩn vào tập đoàn Lavarrent to lớn của anh-đơn thứ hai, rồi đơn thứ ba cũng đáp xuống bàn. Cầm lên lá đơn cuối cùng, đôi mắt của anh dừng lại ở tấm ảnh thẻ. Là một cô gái với đôi mắt màu đen láy và mái tóc đen thật đen, dài, xõa hai bên vai. Chỉ một từ thôi: Đẹp.
‘’Họ và tên: Dương Tịnh Nghi (18 tuổi). Tốt nghiệp loại A nghành quản trị kinh doanh, đậu cùng lúc hai trường Đại học lớn ở Tp Hồ Chí Minh (đạt thủ khoa) và du học hai năm ở Trường Quốc tế của Pháp. Nói thông thạo ba thứ tiếng Pháp, Anh và Nhật…’’
Vĩnh Phúc ngừng lại nhìn cô thư kí đang đứng gần đó:
-Cô từng bảo muốn chuyển về chi nhánh cho gần nhà đúng không?
-Ơ… dạ đúng, thưa giám đốc. –Chị ta giật mình khi nghe Vĩnh Phúc đột ngột nói.
-Từ ngày mai, cô có thể chuyển về chi nhánh Lavarrent 2 và quản lí chi nhánh đó hộ tôi. Tôi tin tưởng ở cô.
-Thật sao, thưa giám đốc? –Chị ta cứ ngỡ đâu là mình đang mơ, vừa có thể gần nhà lại được thăng chức lên làm quản lí. Còn gì vui hơn nữa chứ.
-Ừ. Và cô gái này được nhận vào làm thay cho công việc hiện tại của cô.
Vĩnh Phúc đưa bản xin việc đang cầm cho cô thư kí.
-Vâng.
Cô thư kí cầm lấy xấp đơn đi ra, hào hứng lấy điện thoại điện cho cô gái có cái tên lạ thường: Dương Tịnh Nghi.
-Sao? Tôi được nhận vào làm thư kí cho Tổng giám đốc? –Mọi chuyện thuận lợi quá dễ dàng, ngoài sức tưởng tượng của cô.
-Phải, ngày mai cô có thể đi làm ngay.
-Được.
Tịnh Nghi tắt máy, suy nghĩ cho những bước đi tiếp theo trong kế hoạch của cô. Nhưng không được vui cho lắm.
/27
|