Trở lại phòng ăn, ngồi xuống, chị Mạn nhìn chằm chằm gương mặt cô, thân thiết hỏi, “Tiểu Tịnh, có chuyện gì vậy?”
Diệp Tranh cũng nhìn ra sắc mặt Tô Tịnh không tốt, lập tức nắm lấy tay cô, “Có phải là mệt mỏi không?”
Người trước người sau, biểu hiện vô cùng quan tâm.
Tô Tịnh nhìn anh, nhẹ nhàng rút tay ra, “Xin lỗi, trong nhà xảy ra một số chuyện, sáng mai em phải trở về.”
Sắc mặt chị Mạn hơi thay đổi, đuôi lông mày được tô vẽ mảnh khảnh nhướn lên, ánh mắt lại quét qua gương mặt Tô Tịnh. Nhưng sắc mặt Tô Tịnh không phải là giả, sầu lo nửa phần cũng không giả, dù là ai cũng không nhìn ra sơ hở. Gia đình cô không hòa thuận, Diệp Tranh mơ hồ biết chút ít, cũng chỉ là nghe cô tình cờ đề cập tới. Anh lập tức vỗ vỗ mu bàn tay cô, vừa gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, vừa nói xin lỗi với chị Mạn.
Về trước thời gian, làm mất hứng thú của người bạn đi cùng, hẳn là nên nói lời xin lỗi.
Chỉ là, lại không hề có một câu an ủi Tô Tịnh.
Chị Mạn lái xe đưa hai người về nhà.
Dọc theo đường đi không ai nói câu nào, từ đĩa CD vang lên bài hát cũ của Trương Quốc Vinh, càng khiến Tô Tịnh cảm thấy bực mình. Vừa nghĩ như vậy, chị Mạn đã mở miệng trước, “Hai người có thấy lạnh không, chị mở cửa sổ thông gió một chút, ngột ngạt muốn chết rồi.”
Diệp Tranh vội vàng phụ họa, Tô Tịnh nâng mắt, lại chạm phải ánh mắt chị Mạn qua gương chiếu hậu.
Chị ta nhìn cô.
Cặp mắt kia hẹp dài quyến rũ, thoa phấn màu xám nơi đuôi mắt, lông mi cũng tô đến dày lên, cong vút.
Ánh mắt trắng trợn không chút kiêng dè, có một chút xâm lược, có một chút thương hại, như đang nhìn một con thú nhỏ bị lạc mất bầy đàn.
Thật muốn biết chị ta đang suy nghĩ cái gì, mắt đối mắt với chị ta qua kính chiếu hậu một lát, liền nghe thấy chị Mạn nói: “Diệp Tranh, cậu không cùng Tiểu Tịnh trở về sao, nhà con bé có chuyện, có cậu ở bên cạnh cũng tốt.”
Diệp Tranh nghiêng đầu nhìn Tô Tịnh, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua một chút, “Công ty mấy ngày nay đang bề bộn, em sợ là không đi được.” Dừng một lát, anh lại đặc biệt bổ sung,
“Để Tiểu Tịnh về trước xem qua, nếu cần thiết em cũng sẽ qua.”
Cửa xe đã kéo xuống một nửa, gió đêm lùa thẳng vào, làm gò má Tô Tịnh cũng trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt chị Mạn từ trong kính chiếu hậu nhìn cô chằm chằm, lộ ra ý cười sâu xa.
Tô Tịnh nghĩ, có nên phản kích không, vì người đàn ông bên cạnh này? Hay là nên ở thời điểm trong phòng ăn, hùng hổ xông tới, giội lên đầu mỗi người bọn họ một chén nước, hiên ngang xoay người rời đi? Hay là mạnh mẽ cho hắn một cái bạt tai, chất vấn tại sao tại sao tại sao?
Xin lỗi, đó chỉ là kịch bản phim Hàn.
Cô không làm được, không có sức lực diễn hí kịch như vậy, cũng không có động lực.
Tô Tịnh trong lòng nghĩ lung tung, không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Tranh, anh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng không đáp lại.
“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ trong nhà, có người ngoài trái lại cũng không tiện.” Tô Tịnh nhìn ánh mắt của chị Mạn trong gương chiếu hậu, làm bộ không hiểu sự khiêu khích của chị ta, quay đầu nói với Diệp Tranh, “Anh cũng không cần tới.”
Diệp Tranh là người cực kì nhạy bén, nghe cô nói hai chữ “người ngoài”, lông mày liền khẽ nhíu một cái. Cô gọi anh là người ngoài, danh phận phân biệt rất rõ ràng. Tuy nói trong lòng không thích, nhưng ở trước mặt chị Mạn cũng không tiện nói gì, chỉ quay mặt sang một bên.
Chị Mạn dường như không cam tâm, lại ra tay thăm dò, “Tiểu Tịnh là con gái một phải không, đã đưa Diệp Tranh tới ra mắt hai bác hay chưa?”
Diệp Tranh tựa hồ muốn nói, Tô Tịnh đã cướp lời, “Chưa có, ba em không thích người lạ.”
Một cô gái nếu như chậm chạp không chịu giới thiệu bạn trai với cha mẹ, chỉ có thể là bởi vì, hắn còn chưa đủ tốt.
Vì lẽ đó nên chỉ là người lạ, vì lẽ đó nên không có gì quan trọng, vì lẽ đó nên không cần thiết phải tranh giành vì kẻ đó.
Tô Tịnh treo cao tấm thẻ miễn chiến —— người đàn ông này không quan trọng, cô nếu thích thì cứ lấy, tôi sẽ không keo kiệt.
Chị Mạn không tiếp tục nói nữa.
Kẻ địch không chịu ứng chiến, niềm vui chiến thắng giảm đi một nửa.
Diệp Tranh cũng nhìn ra sắc mặt Tô Tịnh không tốt, lập tức nắm lấy tay cô, “Có phải là mệt mỏi không?”
Người trước người sau, biểu hiện vô cùng quan tâm.
Tô Tịnh nhìn anh, nhẹ nhàng rút tay ra, “Xin lỗi, trong nhà xảy ra một số chuyện, sáng mai em phải trở về.”
Sắc mặt chị Mạn hơi thay đổi, đuôi lông mày được tô vẽ mảnh khảnh nhướn lên, ánh mắt lại quét qua gương mặt Tô Tịnh. Nhưng sắc mặt Tô Tịnh không phải là giả, sầu lo nửa phần cũng không giả, dù là ai cũng không nhìn ra sơ hở. Gia đình cô không hòa thuận, Diệp Tranh mơ hồ biết chút ít, cũng chỉ là nghe cô tình cờ đề cập tới. Anh lập tức vỗ vỗ mu bàn tay cô, vừa gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, vừa nói xin lỗi với chị Mạn.
Về trước thời gian, làm mất hứng thú của người bạn đi cùng, hẳn là nên nói lời xin lỗi.
Chỉ là, lại không hề có một câu an ủi Tô Tịnh.
Chị Mạn lái xe đưa hai người về nhà.
Dọc theo đường đi không ai nói câu nào, từ đĩa CD vang lên bài hát cũ của Trương Quốc Vinh, càng khiến Tô Tịnh cảm thấy bực mình. Vừa nghĩ như vậy, chị Mạn đã mở miệng trước, “Hai người có thấy lạnh không, chị mở cửa sổ thông gió một chút, ngột ngạt muốn chết rồi.”
Diệp Tranh vội vàng phụ họa, Tô Tịnh nâng mắt, lại chạm phải ánh mắt chị Mạn qua gương chiếu hậu.
Chị ta nhìn cô.
Cặp mắt kia hẹp dài quyến rũ, thoa phấn màu xám nơi đuôi mắt, lông mi cũng tô đến dày lên, cong vút.
Ánh mắt trắng trợn không chút kiêng dè, có một chút xâm lược, có một chút thương hại, như đang nhìn một con thú nhỏ bị lạc mất bầy đàn.
Thật muốn biết chị ta đang suy nghĩ cái gì, mắt đối mắt với chị ta qua kính chiếu hậu một lát, liền nghe thấy chị Mạn nói: “Diệp Tranh, cậu không cùng Tiểu Tịnh trở về sao, nhà con bé có chuyện, có cậu ở bên cạnh cũng tốt.”
Diệp Tranh nghiêng đầu nhìn Tô Tịnh, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua một chút, “Công ty mấy ngày nay đang bề bộn, em sợ là không đi được.” Dừng một lát, anh lại đặc biệt bổ sung,
“Để Tiểu Tịnh về trước xem qua, nếu cần thiết em cũng sẽ qua.”
Cửa xe đã kéo xuống một nửa, gió đêm lùa thẳng vào, làm gò má Tô Tịnh cũng trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt chị Mạn từ trong kính chiếu hậu nhìn cô chằm chằm, lộ ra ý cười sâu xa.
Tô Tịnh nghĩ, có nên phản kích không, vì người đàn ông bên cạnh này? Hay là nên ở thời điểm trong phòng ăn, hùng hổ xông tới, giội lên đầu mỗi người bọn họ một chén nước, hiên ngang xoay người rời đi? Hay là mạnh mẽ cho hắn một cái bạt tai, chất vấn tại sao tại sao tại sao?
Xin lỗi, đó chỉ là kịch bản phim Hàn.
Cô không làm được, không có sức lực diễn hí kịch như vậy, cũng không có động lực.
Tô Tịnh trong lòng nghĩ lung tung, không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Tranh, anh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng không đáp lại.
“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ trong nhà, có người ngoài trái lại cũng không tiện.” Tô Tịnh nhìn ánh mắt của chị Mạn trong gương chiếu hậu, làm bộ không hiểu sự khiêu khích của chị ta, quay đầu nói với Diệp Tranh, “Anh cũng không cần tới.”
Diệp Tranh là người cực kì nhạy bén, nghe cô nói hai chữ “người ngoài”, lông mày liền khẽ nhíu một cái. Cô gọi anh là người ngoài, danh phận phân biệt rất rõ ràng. Tuy nói trong lòng không thích, nhưng ở trước mặt chị Mạn cũng không tiện nói gì, chỉ quay mặt sang một bên.
Chị Mạn dường như không cam tâm, lại ra tay thăm dò, “Tiểu Tịnh là con gái một phải không, đã đưa Diệp Tranh tới ra mắt hai bác hay chưa?”
Diệp Tranh tựa hồ muốn nói, Tô Tịnh đã cướp lời, “Chưa có, ba em không thích người lạ.”
Một cô gái nếu như chậm chạp không chịu giới thiệu bạn trai với cha mẹ, chỉ có thể là bởi vì, hắn còn chưa đủ tốt.
Vì lẽ đó nên chỉ là người lạ, vì lẽ đó nên không có gì quan trọng, vì lẽ đó nên không cần thiết phải tranh giành vì kẻ đó.
Tô Tịnh treo cao tấm thẻ miễn chiến —— người đàn ông này không quan trọng, cô nếu thích thì cứ lấy, tôi sẽ không keo kiệt.
Chị Mạn không tiếp tục nói nữa.
Kẻ địch không chịu ứng chiến, niềm vui chiến thắng giảm đi một nửa.
/6
|