Đêm đó, Tô Tịnh thu dọn hành lý một cách qua quýt, chỉ mang theo mấy bộ quần áo, còn lại chính là máy tính xách tay cùng vài giấy tờ tùy thân.
Diệp Tranh nhìn thấy cô xếp hết giấy tờ tùy thân vào, có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới lần này trở về phải xử lý nhiều chuyện, mang đầy đủ giấy tờ theo cũng tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai bay, Tô Tịnh không muốn anh đưa, tự mình kêu taxi tới sân bay.
Đi vội vàng, ngay đến đồ ngủ còn trong phòng vệ sinh cũng không kịp xếp lại vào tủ.
Anh tiễn cô ra đến bên ngoài, hôn má cô một cái, cô xoay người rời đi, cũng không giống thường ngày hôn đáp lại.
Diệp Tranh có chút mất mát, nhìn theo bóng người biến mất sau cánh cửa thang máy, đột nhiên có một cảm giác ấm áp đã lâu không thấy… Thời gian hai năm đủ làm thay đổi rất nhiều thứ, có lúc anh cũng không làm sao nhớ nổi, lúc trước vì sao lại cuồng nhiệt theo đuổi cô, cũng từng thức trắng đêm ôm điện thoại chuyện trò, từng liều lĩnh đứng dưới kí túc xá của cô làm đủ chuyện si ngốc, cũng từng không quản nắng nóng gay gắt đạp xe đi xa mua cho cô một xiên cá mực nướng… Bây giờ nhìn thấy cô ở bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã ôn hòa, càng cảm thấy như thực như hư.
Công việc, lợi ích, sự xảo trá, đã làm tiêu tan giấc mộng khí phách;
Sinh hoạt, vụn vặt, tầm thường, phải chăng cũng đã dập tắt ngọn lửa ái tình.
Diệp Tranh chuẩn bị đi làm, vào trong soi gương cạo râu, thay đồ, đeo caravat, gian phòng trống vắng bên trong, mơ hồ còn ngửi thấy hương thơm trên tóc Tô Tịnh.
Cô đối với anh toàn tâm toàn ý, ôn nhu săn sóc, lại xinh đẹp, cô gái tốt như vậy cũng không dễ dàng gặp được. Ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, anh tới tôi đi đều là giả, khi thực sự mệt mỏi, cũng chỉ có một người con gái sẽ vì anh mà chờ đợi sau cánh cửa.
Nghĩ tới Tô Tịnh, Diệp Tranh cảm thấy thực thỏa mãn.
Tiếc nuối chính là, từ khi qua lại đến nay còn chưa từng gặp qua người nhà của cô, ngay cả nhà cô ở đâu, cha mẹ cô tên gì cũng không biết. Tô Tịnh chỉ nói quan hệ giữa cha mẹ cô không tốt, xưa nay họ cũng không can thiệp quá sâu vào việc riêng của cô.
Đến lúc thích hợp, Diệp Tranh nghĩ, cũng nên tới cửa ra mắt cha mẹ cô, chờ chuyện gia đình cô yên ổn, trở về liền thương lượng việc kết hôn.
Chiều hôm đó, Tô Tịnh không gửi tin nhắn lại, gọi điện thoại thì tắt máy.
Chắc là sau khi xuống máy bay đã quên mở điện thoại di động rồi, Diệp Tranh cũng không để ý, nhưng chờ đến tối gọi lại vẫn tắt máy, ngày thứ hai tắt máy, ngày thứ ba tắt máy…
Anh mới kinh hoảng, mở máy tính trong phòng, hồ sơ cùng các tài liệu của Tô Tịnh đều trống không; giấy tờ trong ngăn kéo của cô cũng đều mang đi; ngay cả số điện thoại ghi trong sổ ghi chép cũng đều bị xé mất.
Trong một đêm, cô đều thu xếp xong những việc này đâu ra đấy, nhưng anh lại không hề phát giác.
Cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi, biến mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của anh, một chút dấu vết cũng không để lại, một câu từ biệt cũng không nói.
Anh không biết số điện thoại nhà cô, không biết địa chỉ nhà cô, không biết địa chỉ mail, MSN, mật mã QQ… cùng tất cả bạn bè của cô, chỉ có duy nhất một dãy số điện thoại di động.
Gọi lại số điện thoại kia, tắt máy, tắt máy, tắt máy…
Có một lần cãi nhau, Tô Tịnh uất ức quở trách, nói anh chỉ để ý đến chính bản thân mình, không quan tâm tới người khác.
Lúc đó cảm thấy tầm nhìn của phụ nữ thật hạn hẹp, giờ nghĩ lại mới hiểu đó là sự thực.
Anh biết là cô cố ý, cô biết tất cả mọi chuyện, cô sẽ không còn trở về nữa.
Không có giải thích, không còn lối thoát, không thể nào cứu vãn.
Diệp Tranh nhìn thấy cô xếp hết giấy tờ tùy thân vào, có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới lần này trở về phải xử lý nhiều chuyện, mang đầy đủ giấy tờ theo cũng tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai bay, Tô Tịnh không muốn anh đưa, tự mình kêu taxi tới sân bay.
Đi vội vàng, ngay đến đồ ngủ còn trong phòng vệ sinh cũng không kịp xếp lại vào tủ.
Anh tiễn cô ra đến bên ngoài, hôn má cô một cái, cô xoay người rời đi, cũng không giống thường ngày hôn đáp lại.
Diệp Tranh có chút mất mát, nhìn theo bóng người biến mất sau cánh cửa thang máy, đột nhiên có một cảm giác ấm áp đã lâu không thấy… Thời gian hai năm đủ làm thay đổi rất nhiều thứ, có lúc anh cũng không làm sao nhớ nổi, lúc trước vì sao lại cuồng nhiệt theo đuổi cô, cũng từng thức trắng đêm ôm điện thoại chuyện trò, từng liều lĩnh đứng dưới kí túc xá của cô làm đủ chuyện si ngốc, cũng từng không quản nắng nóng gay gắt đạp xe đi xa mua cho cô một xiên cá mực nướng… Bây giờ nhìn thấy cô ở bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã ôn hòa, càng cảm thấy như thực như hư.
Công việc, lợi ích, sự xảo trá, đã làm tiêu tan giấc mộng khí phách;
Sinh hoạt, vụn vặt, tầm thường, phải chăng cũng đã dập tắt ngọn lửa ái tình.
Diệp Tranh chuẩn bị đi làm, vào trong soi gương cạo râu, thay đồ, đeo caravat, gian phòng trống vắng bên trong, mơ hồ còn ngửi thấy hương thơm trên tóc Tô Tịnh.
Cô đối với anh toàn tâm toàn ý, ôn nhu săn sóc, lại xinh đẹp, cô gái tốt như vậy cũng không dễ dàng gặp được. Ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, anh tới tôi đi đều là giả, khi thực sự mệt mỏi, cũng chỉ có một người con gái sẽ vì anh mà chờ đợi sau cánh cửa.
Nghĩ tới Tô Tịnh, Diệp Tranh cảm thấy thực thỏa mãn.
Tiếc nuối chính là, từ khi qua lại đến nay còn chưa từng gặp qua người nhà của cô, ngay cả nhà cô ở đâu, cha mẹ cô tên gì cũng không biết. Tô Tịnh chỉ nói quan hệ giữa cha mẹ cô không tốt, xưa nay họ cũng không can thiệp quá sâu vào việc riêng của cô.
Đến lúc thích hợp, Diệp Tranh nghĩ, cũng nên tới cửa ra mắt cha mẹ cô, chờ chuyện gia đình cô yên ổn, trở về liền thương lượng việc kết hôn.
Chiều hôm đó, Tô Tịnh không gửi tin nhắn lại, gọi điện thoại thì tắt máy.
Chắc là sau khi xuống máy bay đã quên mở điện thoại di động rồi, Diệp Tranh cũng không để ý, nhưng chờ đến tối gọi lại vẫn tắt máy, ngày thứ hai tắt máy, ngày thứ ba tắt máy…
Anh mới kinh hoảng, mở máy tính trong phòng, hồ sơ cùng các tài liệu của Tô Tịnh đều trống không; giấy tờ trong ngăn kéo của cô cũng đều mang đi; ngay cả số điện thoại ghi trong sổ ghi chép cũng đều bị xé mất.
Trong một đêm, cô đều thu xếp xong những việc này đâu ra đấy, nhưng anh lại không hề phát giác.
Cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi, biến mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của anh, một chút dấu vết cũng không để lại, một câu từ biệt cũng không nói.
Anh không biết số điện thoại nhà cô, không biết địa chỉ nhà cô, không biết địa chỉ mail, MSN, mật mã QQ… cùng tất cả bạn bè của cô, chỉ có duy nhất một dãy số điện thoại di động.
Gọi lại số điện thoại kia, tắt máy, tắt máy, tắt máy…
Có một lần cãi nhau, Tô Tịnh uất ức quở trách, nói anh chỉ để ý đến chính bản thân mình, không quan tâm tới người khác.
Lúc đó cảm thấy tầm nhìn của phụ nữ thật hạn hẹp, giờ nghĩ lại mới hiểu đó là sự thực.
Anh biết là cô cố ý, cô biết tất cả mọi chuyện, cô sẽ không còn trở về nữa.
Không có giải thích, không còn lối thoát, không thể nào cứu vãn.
/6
|