Giang Tục mắt ngọc mày ngài, nhẹ nhàng như quân tử. Bình tĩnh đứng trước mặt Lâm Tây, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn qua càng thêm trầm ổn.
Lâm Tây ngây ngốc bốn mắt nhìn nhau, miệng giương lên, lại không biết nên phản ứng thế nào mới đúng, không khí lạnh làm cổ họng cô có chút khô. Lâm Tây cảm thấy bị Giang Tục dắt tay giống như bị lửa đốt, từ lòng bàn tay cháy thẳng lên trên mặt. Tim đập loạn nhịp, bùm bùm, giống như một dòng nước dâng lên hạ xuống.
Cô còn chưa nói gì, Giang Tục đã tháo bao tay ra, đưa cho lâm tây.
Mang vào đi. Giọng của anh nhàn nhạt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm Lâm Tây không khỏi hoài nghi, anh bị mất trí nhớ, mà cố làm ra vẻ?
Lâm Tây đứng tại chỗ nhìn anh, nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Không cần? Giang Tục vẫn là dáng vẻ thản nhiên.
Bị Giang Tục nhìn chằm chằm vài giây, Lâm Tây nhịn không được nuốt nước bọt.
Gió lạnh từng cơn, cuối cùng Lâm Tây vẫn nhận đôi bao tay của anh, trong bao tay còn mang theo hơi ấm của Giang Tục, làm lâm tây bỗng chốc lại nghĩ đến cái nắm tay kia của anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cảm thấy giống như bị Giang Tục ôm lấy.
Người bình thường sẽ hiểu lầm vậy sao?
Rối rắm hồi lâu, Lâm Tây vẫn là nhịn không được mà hỏi: Sao cậu làm như vậy?
Giang Tục vẫn nhàn nhạt: Làm gì?
Lâm Tây cân nhắc dùng từ, hồi lâu mới nói: Cậu không thể làm như vậy. Nói xong, khoa tay múa chân lấy tay này nắm lấy tay kia: Đây là chuyện mà hai người yêu nhau mới làm.
Là sao? Giang Tục nhún vai, vẻ mặt không cảm xúc: Trước kia tôi vẫn thường nắm tay nữ sinh, không phải yêu đương.
Thật không? Lâm Tây không ngờ Giang Tục lại tùy tiện như vậy, nhớ lại, giống như cũng chưa từng thấy, nhịn không được lại hỏi một câu: Khi nào?
Giang Tục quay đầu lại, lông mày hơi nhíu lại, trả lời quyết đoán: Nhà trẻ.
Lâm Tây: ...
Lâm Tây trợn mắt há hốc mồm, Giang Tục trả lại một nụ cười nhẹ.
Thấy Lâm Tây còn đang rối rắm, không để ý Giang Tục đã đi xa. Lâm Tây càng nghĩ càng không phục, đuổi theo: Giang Tục, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu thầm mến tôi không? Lâm Tây bắt đầu mơ mộng, thì hoàn toàn không dừng lại được: Có phải có cơ hội gần gũi tôi, nên kiềm chế không được? Cho nên mới làm vậy với tôi?
Lâm Tây nghĩ như vậy, lập tức kéo áo khoác, lui về sau một bước: Thật sự không thể tưởng được, giang Tục cậu là như vậy.
Lâm Tây đuổi theo sau Giang Tục, vẫn luôn quấn lấy anh mà hỏi, Giang Tục vốn không để ý đến cô, khi cô nói ra câu cuối cùng kia, Giang Tục đột nhiên dừng bước. Như một bức tường dừng lại trước mặt mình, Lâm Tây không dừng kịp, trực tiếp đụng vào lưng Giang Tục, bị đụng đến choáng váng.
Lâm Tây ôm cái mũi bị đau, nhịn không được cau mày oán giận: Sao lại dừng lại, cũng không nói trước?
Giang Tục quay đầu, ném qua một ánh mắt lãnh liệt. Cũng không nói gì, Lâm Tây lập tức ngậm miệng, bị anh dọa sợ.
Còn ăn cơm hay không? Giang Tục hỏi.
Cậu còn chưa trả lời tôi! Lâm Tây ngẫm lại thấy chuyện này rất quan trọng, giải thích nói: Đáp án của vấn đề này rất quan trọng. Lần trước Lâm Minh Vũ nói mấy lời làm tôi tỉnh ngộ. Tôi quả thật không nên tùy tiện cùng ăn cơm với một nam sinh đang theo đuổi mình, nếu tôi không thích, không nên cho người ta hi vọng, bằng không sẽ không có trách nhiệm rồi.
Giang Tục trầm mặc nghe Lâm Tây nói, sau đó hơi hơi nheo mắt liếc cô một cái, biểu cảm vẫn là làm cho người ta khó đoán như vậy.
Cậu cảm thấy khả năng sao? Hai tay cho vào túi, lấy một loại ánh mắt bề nghễ nhìn Lâm Tây: Lâm Tây, tự mình đa tình, không tốt đâu.
...
Tuy rằng bị Giang Tục chế nhạo một trận, nhưng Lâm Tây cẩn thận ngẫm lại, Giang Tục quả thật nói có lý. Nếu hắn thực thích Lâm Tây, bị Lâm Tây khinh bỉ vài lần như vậy, cũng hẳn là chịu không nổi rồi. Không có khả năng còn qua lại với cô tự nhiên như vậy được?
Vì thế, rất nhanh cô ném mấy ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu này đi.
Giang Tục đã đi thật xa, Lâm Tây ngẫm lại giọng điệu nói chuyện của Giang Tục, mới hậu tri hậu giác có vài phần khó chịu.
Rõ ràng là cậu ta tùy tiện nắm tay cô, mà sao thái độ lại vậy, giống như là cô chiếm tiện nghi lắm vậy.
Lâm Tây bước nhanh đuổi theo Giang Tục, nhịn không được cùng anh lý luận: Sau này cậu không được như vậy, hiện tại không phải ở nhà trẻ, nam nữ trong đó quan hệ rất phức tạp.
Giang Tục mày đều không nhăn một chút, tầm mắt vẫn luôn nhìn vào mấy bảng tên quán ăn ven đường, Lâm Tây còn đang huyên náo bên tai, anh đã tùy tay xách cô lên, nhấc lên lề đường.
Anh nói: Cũng đã đến giờ rồi, ăn cái này đi.
Lâm Tây không vui bĩu môi: Tôi còn chưa nói xong, sao cậu không lịch sự chút nào vậy?
Giang Tục ung dung chỉ chỉ bảng tên quán ăn, nhếch môi nói: Nếu không chúng ta đổi quán nào cao cấp hơn, nghe cậu từ từ nói?
Lâm Tây ngẩng đầu, thấy hai người dừng lại trước một quán ăn, tên quán viết rõ ràng Cháo Quế Lâm . Không thể tưởng được Giang Tục còn rất trượng nghĩa, nói cháo Quế Lâm thì là cháo Quế Lâm. Lâm Tây nhìn một màn trước mắt, sự khó chịu với Giang Tục rất nhanh đã không còn.
Ví tiền không được dày, Lâm Tây quyết định tạm thời ngừng chiến: Ăn ở đây đi. Nói xong lại cảm thấy sao bản thân lại nhanh thỏa hiệp đến vậy, có chút mất mặt, lập tức lại bỏ thêm một câu: Nhưng cậu phải cho tôi một cái công đạo!
Ừ. Giang Tục cúi đầu nhìn đồng hồ: Một lát mời cậu xem phim bồi tội, được chưa?
Lâm Tây ngẫm lại một chén Quế Lâm cháo chỉ năm đồng
Lâm Tây ngây ngốc bốn mắt nhìn nhau, miệng giương lên, lại không biết nên phản ứng thế nào mới đúng, không khí lạnh làm cổ họng cô có chút khô. Lâm Tây cảm thấy bị Giang Tục dắt tay giống như bị lửa đốt, từ lòng bàn tay cháy thẳng lên trên mặt. Tim đập loạn nhịp, bùm bùm, giống như một dòng nước dâng lên hạ xuống.
Cô còn chưa nói gì, Giang Tục đã tháo bao tay ra, đưa cho lâm tây.
Mang vào đi. Giọng của anh nhàn nhạt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm Lâm Tây không khỏi hoài nghi, anh bị mất trí nhớ, mà cố làm ra vẻ?
Lâm Tây đứng tại chỗ nhìn anh, nhận cũng không được, không nhận cũng không được.
Không cần? Giang Tục vẫn là dáng vẻ thản nhiên.
Bị Giang Tục nhìn chằm chằm vài giây, Lâm Tây nhịn không được nuốt nước bọt.
Gió lạnh từng cơn, cuối cùng Lâm Tây vẫn nhận đôi bao tay của anh, trong bao tay còn mang theo hơi ấm của Giang Tục, làm lâm tây bỗng chốc lại nghĩ đến cái nắm tay kia của anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cảm thấy giống như bị Giang Tục ôm lấy.
Người bình thường sẽ hiểu lầm vậy sao?
Rối rắm hồi lâu, Lâm Tây vẫn là nhịn không được mà hỏi: Sao cậu làm như vậy?
Giang Tục vẫn nhàn nhạt: Làm gì?
Lâm Tây cân nhắc dùng từ, hồi lâu mới nói: Cậu không thể làm như vậy. Nói xong, khoa tay múa chân lấy tay này nắm lấy tay kia: Đây là chuyện mà hai người yêu nhau mới làm.
Là sao? Giang Tục nhún vai, vẻ mặt không cảm xúc: Trước kia tôi vẫn thường nắm tay nữ sinh, không phải yêu đương.
Thật không? Lâm Tây không ngờ Giang Tục lại tùy tiện như vậy, nhớ lại, giống như cũng chưa từng thấy, nhịn không được lại hỏi một câu: Khi nào?
Giang Tục quay đầu lại, lông mày hơi nhíu lại, trả lời quyết đoán: Nhà trẻ.
Lâm Tây: ...
Lâm Tây trợn mắt há hốc mồm, Giang Tục trả lại một nụ cười nhẹ.
Thấy Lâm Tây còn đang rối rắm, không để ý Giang Tục đã đi xa. Lâm Tây càng nghĩ càng không phục, đuổi theo: Giang Tục, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu thầm mến tôi không? Lâm Tây bắt đầu mơ mộng, thì hoàn toàn không dừng lại được: Có phải có cơ hội gần gũi tôi, nên kiềm chế không được? Cho nên mới làm vậy với tôi?
Lâm Tây nghĩ như vậy, lập tức kéo áo khoác, lui về sau một bước: Thật sự không thể tưởng được, giang Tục cậu là như vậy.
Lâm Tây đuổi theo sau Giang Tục, vẫn luôn quấn lấy anh mà hỏi, Giang Tục vốn không để ý đến cô, khi cô nói ra câu cuối cùng kia, Giang Tục đột nhiên dừng bước. Như một bức tường dừng lại trước mặt mình, Lâm Tây không dừng kịp, trực tiếp đụng vào lưng Giang Tục, bị đụng đến choáng váng.
Lâm Tây ôm cái mũi bị đau, nhịn không được cau mày oán giận: Sao lại dừng lại, cũng không nói trước?
Giang Tục quay đầu, ném qua một ánh mắt lãnh liệt. Cũng không nói gì, Lâm Tây lập tức ngậm miệng, bị anh dọa sợ.
Còn ăn cơm hay không? Giang Tục hỏi.
Cậu còn chưa trả lời tôi! Lâm Tây ngẫm lại thấy chuyện này rất quan trọng, giải thích nói: Đáp án của vấn đề này rất quan trọng. Lần trước Lâm Minh Vũ nói mấy lời làm tôi tỉnh ngộ. Tôi quả thật không nên tùy tiện cùng ăn cơm với một nam sinh đang theo đuổi mình, nếu tôi không thích, không nên cho người ta hi vọng, bằng không sẽ không có trách nhiệm rồi.
Giang Tục trầm mặc nghe Lâm Tây nói, sau đó hơi hơi nheo mắt liếc cô một cái, biểu cảm vẫn là làm cho người ta khó đoán như vậy.
Cậu cảm thấy khả năng sao? Hai tay cho vào túi, lấy một loại ánh mắt bề nghễ nhìn Lâm Tây: Lâm Tây, tự mình đa tình, không tốt đâu.
...
Tuy rằng bị Giang Tục chế nhạo một trận, nhưng Lâm Tây cẩn thận ngẫm lại, Giang Tục quả thật nói có lý. Nếu hắn thực thích Lâm Tây, bị Lâm Tây khinh bỉ vài lần như vậy, cũng hẳn là chịu không nổi rồi. Không có khả năng còn qua lại với cô tự nhiên như vậy được?
Vì thế, rất nhanh cô ném mấy ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu này đi.
Giang Tục đã đi thật xa, Lâm Tây ngẫm lại giọng điệu nói chuyện của Giang Tục, mới hậu tri hậu giác có vài phần khó chịu.
Rõ ràng là cậu ta tùy tiện nắm tay cô, mà sao thái độ lại vậy, giống như là cô chiếm tiện nghi lắm vậy.
Lâm Tây bước nhanh đuổi theo Giang Tục, nhịn không được cùng anh lý luận: Sau này cậu không được như vậy, hiện tại không phải ở nhà trẻ, nam nữ trong đó quan hệ rất phức tạp.
Giang Tục mày đều không nhăn một chút, tầm mắt vẫn luôn nhìn vào mấy bảng tên quán ăn ven đường, Lâm Tây còn đang huyên náo bên tai, anh đã tùy tay xách cô lên, nhấc lên lề đường.
Anh nói: Cũng đã đến giờ rồi, ăn cái này đi.
Lâm Tây không vui bĩu môi: Tôi còn chưa nói xong, sao cậu không lịch sự chút nào vậy?
Giang Tục ung dung chỉ chỉ bảng tên quán ăn, nhếch môi nói: Nếu không chúng ta đổi quán nào cao cấp hơn, nghe cậu từ từ nói?
Lâm Tây ngẩng đầu, thấy hai người dừng lại trước một quán ăn, tên quán viết rõ ràng Cháo Quế Lâm . Không thể tưởng được Giang Tục còn rất trượng nghĩa, nói cháo Quế Lâm thì là cháo Quế Lâm. Lâm Tây nhìn một màn trước mắt, sự khó chịu với Giang Tục rất nhanh đã không còn.
Ví tiền không được dày, Lâm Tây quyết định tạm thời ngừng chiến: Ăn ở đây đi. Nói xong lại cảm thấy sao bản thân lại nhanh thỏa hiệp đến vậy, có chút mất mặt, lập tức lại bỏ thêm một câu: Nhưng cậu phải cho tôi một cái công đạo!
Ừ. Giang Tục cúi đầu nhìn đồng hồ: Một lát mời cậu xem phim bồi tội, được chưa?
Lâm Tây ngẫm lại một chén Quế Lâm cháo chỉ năm đồng
/83
|