Thói quen, so với cảm tính, xem ra đáng sợ hơn nhiều.
Thói quen ngày nào cũng cãi nhau với hắn, nghe hắn khích bác, cùng hắn ăn cơm, nhìn hắn mặt dày cầm laptop sang nhà tôi làm việc, thiếu tài liệu gì lại sai tôi lon ton chạy sang nhà hắn lấy,… đúng là những thói quen tai hại. Hại tôi giờ có chút thiếu thiếu. Tra chìa khóa vào ổ, nhìn căn hộ bên cạnh vẫn im lìm, thật ra có chút ảo não. Tôi vừa mở cửa vào, điện thoại ing ỏi reo. Tôi biết ngay tên Tuấn Khải kia gọi, vừa nhấc máy hắn đã luyên thuyên:
– Tâm To, tên Vương Minh kia định khởi kiện anh!
Trong đầu tôi có đàn quạ bay qua….
Hắn tiếp:
– Nó vừa gọi điện cho anh. Nó bảo em bị anh đồng hóa rồi. Quyết định kiện anh tội vi phạm quyền con người, ảnh hưởng lợi ích quốc gia.
Đàn quạ vẫn bay qua đầu tôi.
– Nó còn tức giận bảo, cô bạn Nhật Dạ của em- kiêm nhân viên của anh không có chút tôn trọng nó. Nó sống 29 năm trên đời chưa ai dám gọi nó là tiểu thụ trắng trắng đáng yêu. Hahahaha…
Đầu tôi quạ vẫn bay qua…ào ào..
– Anh thực rất sảng khoái, thằng đó cuối cùng cũng bị chơi cho một vố. A đầu Nhật Dạ đó cuối tháng sẽ được tăng lương, anh bảo đảm.
Tôi thầm nghĩ, cũng tốt. Tăng lương- Nhật Dạ, hãy nhận chút lòng thành tiền ma chay của ngươi!
Tuấn Khải thấy tôi không nói gì, hỏi:
– Tâm To, sao không nói gì?
Tôi nuốt nước bọt: ” Anh tiếp tục độc thoại đi!”
Tôi rốt cuộc cũng nhận thức được, tôi là con người bình thường lạc vào thế giới tòan siêu nhân biến dị: một Tuấn Khải phúc hắc, một Vương Minh âm hiểm, một nha đầu Nhật Dạ luôn suy tưởng linh tinh. Tôi là một sinh linh nhỏ bé sống trong cái thế giới toàn những kẻ quái gở, hành hạ tôi từ sáng đến tối. Thậm chí có kẻ đi công tác cũng không tha cho lỗ tai của tôi.
Tôi lại đấu võ mồm với Tuấn Khải thêm một lúc. Đến lúc tôi bắt đầu chuẩn bị thua hắn, tôi át tiếng hắn:
– A, anh đi làm việc đi. Em đi ngủ!
– Nhóc con, lại giở bài cũ!
Tôi cười hì hì, nhanh nhanh cúp máy.
Từ bé đến lớn, mỗi lần cãi nhau thua hắn, tôi lại bày ra bộ mặt người lớn, kêu hắn:
“Anh đi tắm đi!”
“Anh đi học bài đi!”
“Anh đi ngủ đi! ”
Lần nào tôi cũng cố tình nói to cho cô chú Hoàng nghe thấy, sau đó mắng hắn một trận tội bắt nạt trẻ con. Nhìn cái bộ mặt ấm ức hồi bé bé của hắn, tôi thực lòng thỏa mãn. Nhưng dần lớn lên, mỗi lần như vậy hắn chả còn ôm cái dáng vẻ uất ức đó nữa, thay vào đó là cười ranh mãnh, xoa nhẹ đầu tôi, giả vờ sủng nịnh: ” Nhóc con không hiểu chuyện!” Tôi nhìn ra thấy đôi mắt cô Hoàng ấm áp nhìn tôi kiểu muốn nói: ” Ông xem, có phải chúng nó quá tình cảm không?” Còn chú Hoàng nhìn tôi động viên: ” Con dâu, không phải lo, nó bắt nạt con đã có bố!”
Tôi chính thức lo lắng cho số phận bị bắt làm dâu của mình.
Còn hắn, cười rất tươi, cười cực kì tươi, ánh mắt kiêu ngạo của hắn như muốn nói: ” Nhóc con đừng hòng đấu với anh!”
Tôi lại thua, không cam tâm tình nguyện
**********
Ngày hôm sau công việc bề bộn. Dịp cuối năm mọi sản phẩm đều có ưu đãi để thu hút khách hàng. Tôi bận bù đầu, cố nốt hoàn thành bản kế hoạch để nộp, khi ngẩng đầu lên thì cả phòng PR chỉ còn mình tôi.
Nha đầu Nhật Dạ chào tôi về từ bao giờ mà tôi cũng không để ý. Vươn vai một cái, tôi sảng khoái bước ra khỏi công ty.
Giờ này xe buýt chạy rất thất thường, quãng đường từ công ty về nhà cũng không gọi là xa, nhưng đợi mãi khi có bus tôi cũng sốt ruột, đành rảo bước về nhà. Một tay giữ túi xách trên vai, một tay chỉnh lại khăn quàng cổ, tôi vô thức cứ bước lại bước. Cách đây không xe còn một bến buýt nữa, đi thử chắc không vấn đề gì. Tôi cũng đang căng thẳng, thư giãn gân cốt ngồi ì trong văn phòng cả ngày cũng tốt.
Tôi đi một quãng, mới thấy một quán gà xiên nướng ven đường, mùi hương rất thơm. Tôi chợt mỉm cười. Gà xiên nướng…
Chẳng là hồi đó hắn 18, tôi mới 13…
Đó là thời gian hắn ôn thi đại học, vô cùng vất vả. Ngày nào hắn cũng đi học đến tối muộn ở lò ôn thi từ 5-7h tối, đương nhiên một con nhóc như tôi thì chưa học hành nhiều như vậy. Tức là đồng nghĩa tôi không thể đợi hắn về cùng nữa.
Nhưng mà cuối cùng tôi ngẫm ra đi về một mình rất buồn. Mà thói quen đi về có hắn thì rất khó xử, cho nên tôi đành đợi hắn 2 tiếng đồng hồ lận
Hắn rất vui mừng vì tôi quyết định đợi hắn. Ngày đó, hắn đã cho tôi quyền sử dụng cái Ipod của hắn để chơi điện tử trong lúc đợi hắn tan học. Hắn còn biết ngoại giao với bác bảo vệ trường cho tôi trú ngụ lại đó để cho hắn an tâm học tập.
Tôi ngày đó rất là thân với bác bảo vệ.
Tôi ngày đó rất mê mấy trò trong cái Ipod. Nó chính là thứ ngốn hết đống tiền học bổng học sinh giỏi quốc gia của hắn và thêm vài thứ tiền thưởng khác. Hắn đã mua mà chả cần lấy một chút tiền “trợ cấp” nào từ cô chú Hoàng.
Và ngày đó, mỗi lần hắn đi học về muộn như thế, hắn và tôi luôn dừng lại bên một quán gà xiên nướng ven đường, mua cho tôi một xiên, hắn hai xiên. Tôi chê ít, hắn gõ đầu tôi mắng: ” Ngu, ăn nhiều tí về không ăn được cơm lại bị mắng. Bị mắng đừng có sang phòng anh trốn nhờ!”
Tôi bĩu môi: ” Sao anh ăn những 2 xiên. Em được có một?”
Hắn vênh mặt: ” Ai trả tiền?”
Tôi câm nín. Cho ăn là không được đòi hỏi sao?
Lại nói về chuyện tôi bị mắng chạy qua nhà hắn ngủ.
Tóm tắt lại là khi bị mẹ mắng, bị bố dọa đòn, tôi thường chạy qua nhà cô chú Hoàng. Cô chú sẽ xoa dịu cơn tức giận của bố mẹ tôi, còn tôi sẽ chui vào phòng hắn, trèo lên giường ấm đệm êm của hắn cười rúc rích. Lúc ấy hắn thuờng béo má tôi, cười hỏi:
– Lại phá hoại cái gì rồi?
Thường là câu trả lời của tôi rất phong phú.
“Em chỉ làm vỡ có hai cái bát”
“Em lỡ tay đánh đổ bình hoa”
“Em đáp dép vào con mèo ăn vụng ai ngờ nó va vào cái lục bình”
” Em vứt nhầm quần lót của bố sang nhà cô Thu rồi!”
Hắn:”……”
Thế là tôi im thít trên giường hắn, nghe hắn lẩm bẩm mấy câu chuyện không đâu, rồi ngủ lúc nào không biết.
Trở lại với chuyện gà xiên nướng, suốt nửa năm ròng đợi hắn ôn thi đại học, ngày nào chúng tôi cũng 3 xiên gà nướng.
Buổi ôn thi cuối cùng của hắn, hắn ra muộn hơn. Hai ngày sau hắn lên thành phố thi đại học
Hắn cầm tay tôi đến quán gà xiên nướng nhưng đáng tiếc, quán gà hôm đó đóng cửa. Tôi cùng hắn đứng rất lâu trước quán đó. Tôi lên tiếng:
– Xem ra bọn mình không được ăn gà xiên nướng lần cuối rồi!
Tôi cay cay sống mũi. Hắn đi học đại học rồi, sẽ là mình tôi đi học, mình tôi trở về. Cũng không còn Ipod, không còn món gà xiên nướng nữa.
Tôi trách cô bán hàng thật quá đáng. Ngày cuối cùng ăn gà xiên nướng của khách quen mà cô cũng không nỡ mở cửa.
Hắn ôm tôi vào lòng. Tôi bật khóc hu hu. Khóc vì hắn sẽ đi, hay khóc vì gà xiên nướng đã bay đi tôi cũng chả biết. Hắn nắm tay tôi, chạy đi một đoạn rất xa. Đến trước một quán ven đường, hắn gọi 3 xiên. Hắn quay lại đưa 2 xiên cho tôi.
– Tâm To, lần này em 2 xiên, anh một nhé!
Tôi khịt khịt mũi:
– Là cá viên chiên?
– Ừ, ở gần đây không còn quán gà xiên nướng nữa. Ăn đi cho nóng, lần sau anh dắt em đi ăn bù gà viên chiên được không?
Tôi cảm động khụt khịt mũi nhận lấy hai xiên cá viên. Trong lòng có chút mất mát. Tôi cũng hiểu rằng, có lẽ chúng tôi không còn cơ hội ăn gà viên chiên cùng nhau như thế này nữa.
Hắn lớn và tôi cũng phải lớn lên.
Vừa về vừa ăn, tôi chả thấy ngon. Nhưng rồi tôi cũng bấu tay áo hắn, làm nũng:
– Em mỏi chân!
Lúc nãy kéo tôi chạy một đoạn như thế, với năng lực thể chất bẩm sinh lười chạy như tôi thì đúng là vượt quá giới hạn.
Hắn chỉ mỉm cười, xốc tôi lên lưng , cõng tôi về nhà. Tôi gỡ cá trên xiên đút vào miệng cho hắn. Hắn cũng phối hợp theo. Ăn xong tôi ngủ gục trên vai hắn lúc nào không biết…
” Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, cho dù ta từng cảm lạnh vì tắm mưa, ta vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa..”
Tuổi thơ của tôi, ngẫm nghĩ lại thì vô cùng đặc sắc. Tôi không phải kẻ đã trưởng thành mà hoài mong tiếc nhớ. Chỉ đơn thuần là một kẻ đứng bên bờ si ngốc của tuổi thơ ngắm nghía nó như trân châu quý giá của con người.
Tôi nhìn quán gà xiên nướng, không ngần ngại mua ba xiên.
Điện thoại bỗng reo. Là Tuấn Khải. Hắn ngửi thấy mùi gà xiên rồi cơ à?
Tôi nhấc máy:
– Alo…
– Em đang ở đâu?
– Em đang trên đường về.
– Sao về muộn vậy? Đi chơi với ai?
– Một anh chàng đẹp trai, galant, tốt tính.- tôi ba hoa không đỏ mặt.
– Tâm To đừng tự cho mình là đào hoa. Anh không tin đâu. Đang đi với Nhật Dạ?
Sao lúc nào điều hắn không tin cũng là sự thật?
– Không, em vừa tan làm.
-Bị phạt tăng ca?- hắn nghi vấn hỏi.
– Không có. Em tự nguyện tăng ca
– Tâm To, anh thà tin em hẹn hò với một anh chàng đẹp trai, galant, tốt tính.
Tôi:”….”
Hắn tiếp:
– Về nhà sớm đi. Giờ này còn bus không? Anh bảo tài xế đến đón em.
– Thôi phiền lắm!
– Vậy gọi taxi đi. Lấy thẻ của anh mà trả.
Là thẻ tiền cơm của tôi mà!
Tôi rất nghe lời, dù sao cũng muốn nhanh về nhà ăn gà xiên nướng. Tôi y lệnh Tuấn Khải, an tòan về nhà.
*********
Hôm sau, không khí trong phòng làm việc đang trầm tĩnh thì đột nhiên xôn xao lên cả. Tôi đang không hiểu gì thì Huy bê-đê xông vào:
– Ới bà con ơi, bạn của phó tổng Khải đến công ty chúng ta!
Tất cả rơi vào trạng thái hỗn loạn
“Có phải là vị luật sư trẻ du học bên Anh mới về không?”
“Nhan sắc ra sao? Có soái bằng phó tổng Khải không? ”
“Vóc dáng có giống siêu mẫu không? ”
” Cao bao nhiêu, có lông ngực không? ”
Vị tiểu thư nào vừa phát biểu vậy??
Nhật Dạ hóng hớt với theo:
” Có phải tiểu thụ trắng trắng đáng yêu không? Phó tổng của chúng ta nhất định là tổng công dũng mãnh”
Tôi:”….”
Huy bê-dê sấn đến Nhật Dạ, giọng đầy ai oán: ” Sao, là tiểu thụ sao? Tôi không còn cơ hội rồi!” Nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh:” Không sao, không yêu vẫn có thể là bạn, Nhật Dạ cô nói phải không?”
Tôi quay sang, thấy Nhật Dạ cười không thở nổi.
Tôi nghĩ thẫm : nha đầu cứ cười đi. Ngươi sắp nguy rồi. Tên Vương Minh mò đến tận đây, xem ra..
Tôi chưa kịp thấu đáo, mọi người đã bâu vào tôi, hỏi dồn:
” Tuệ Tâm khai mau, cô là thanh mai trúc mã với phó tổng, cô nói xem vị luật sư kia thế nào?”
” Đúng đó, cô mau nói, thành thật sẽ được khoan hồng!”
Đang nhốn nháo thì trưởng phòng Hưng tức giận xông ra quát mắng chúng tôi lười biếng, không chịu làm việc. Trong lúc nước miếng đang phun phì phì thì có âm thanh ngoài cửa vọng vào:
– Cho tôi gặp cô Tuệ Tâm được không?
……..
Không gian đóng băng.
Vương Minh trong truyền thuyết đã xuất hiện. Đánh gục hoàn toàn suy đóan của mọi người.
Mọi người chăm chú nhìn Vương Minh, Huy bê-dê còn đỏ mặt thẹn thùng. Tôi quay sang nhìn Nhật Dạ. Tôi giật mình. Cái ánh mắt khao khát kia, cả cái miệng nhỏ sắp chảy rãi ra nữa. Eo ôi, tôi nghĩ lại. Vương Minh à, có lẽ anh mới là người khó sống….
Thói quen ngày nào cũng cãi nhau với hắn, nghe hắn khích bác, cùng hắn ăn cơm, nhìn hắn mặt dày cầm laptop sang nhà tôi làm việc, thiếu tài liệu gì lại sai tôi lon ton chạy sang nhà hắn lấy,… đúng là những thói quen tai hại. Hại tôi giờ có chút thiếu thiếu. Tra chìa khóa vào ổ, nhìn căn hộ bên cạnh vẫn im lìm, thật ra có chút ảo não. Tôi vừa mở cửa vào, điện thoại ing ỏi reo. Tôi biết ngay tên Tuấn Khải kia gọi, vừa nhấc máy hắn đã luyên thuyên:
– Tâm To, tên Vương Minh kia định khởi kiện anh!
Trong đầu tôi có đàn quạ bay qua….
Hắn tiếp:
– Nó vừa gọi điện cho anh. Nó bảo em bị anh đồng hóa rồi. Quyết định kiện anh tội vi phạm quyền con người, ảnh hưởng lợi ích quốc gia.
Đàn quạ vẫn bay qua đầu tôi.
– Nó còn tức giận bảo, cô bạn Nhật Dạ của em- kiêm nhân viên của anh không có chút tôn trọng nó. Nó sống 29 năm trên đời chưa ai dám gọi nó là tiểu thụ trắng trắng đáng yêu. Hahahaha…
Đầu tôi quạ vẫn bay qua…ào ào..
– Anh thực rất sảng khoái, thằng đó cuối cùng cũng bị chơi cho một vố. A đầu Nhật Dạ đó cuối tháng sẽ được tăng lương, anh bảo đảm.
Tôi thầm nghĩ, cũng tốt. Tăng lương- Nhật Dạ, hãy nhận chút lòng thành tiền ma chay của ngươi!
Tuấn Khải thấy tôi không nói gì, hỏi:
– Tâm To, sao không nói gì?
Tôi nuốt nước bọt: ” Anh tiếp tục độc thoại đi!”
Tôi rốt cuộc cũng nhận thức được, tôi là con người bình thường lạc vào thế giới tòan siêu nhân biến dị: một Tuấn Khải phúc hắc, một Vương Minh âm hiểm, một nha đầu Nhật Dạ luôn suy tưởng linh tinh. Tôi là một sinh linh nhỏ bé sống trong cái thế giới toàn những kẻ quái gở, hành hạ tôi từ sáng đến tối. Thậm chí có kẻ đi công tác cũng không tha cho lỗ tai của tôi.
Tôi lại đấu võ mồm với Tuấn Khải thêm một lúc. Đến lúc tôi bắt đầu chuẩn bị thua hắn, tôi át tiếng hắn:
– A, anh đi làm việc đi. Em đi ngủ!
– Nhóc con, lại giở bài cũ!
Tôi cười hì hì, nhanh nhanh cúp máy.
Từ bé đến lớn, mỗi lần cãi nhau thua hắn, tôi lại bày ra bộ mặt người lớn, kêu hắn:
“Anh đi tắm đi!”
“Anh đi học bài đi!”
“Anh đi ngủ đi! ”
Lần nào tôi cũng cố tình nói to cho cô chú Hoàng nghe thấy, sau đó mắng hắn một trận tội bắt nạt trẻ con. Nhìn cái bộ mặt ấm ức hồi bé bé của hắn, tôi thực lòng thỏa mãn. Nhưng dần lớn lên, mỗi lần như vậy hắn chả còn ôm cái dáng vẻ uất ức đó nữa, thay vào đó là cười ranh mãnh, xoa nhẹ đầu tôi, giả vờ sủng nịnh: ” Nhóc con không hiểu chuyện!” Tôi nhìn ra thấy đôi mắt cô Hoàng ấm áp nhìn tôi kiểu muốn nói: ” Ông xem, có phải chúng nó quá tình cảm không?” Còn chú Hoàng nhìn tôi động viên: ” Con dâu, không phải lo, nó bắt nạt con đã có bố!”
Tôi chính thức lo lắng cho số phận bị bắt làm dâu của mình.
Còn hắn, cười rất tươi, cười cực kì tươi, ánh mắt kiêu ngạo của hắn như muốn nói: ” Nhóc con đừng hòng đấu với anh!”
Tôi lại thua, không cam tâm tình nguyện
**********
Ngày hôm sau công việc bề bộn. Dịp cuối năm mọi sản phẩm đều có ưu đãi để thu hút khách hàng. Tôi bận bù đầu, cố nốt hoàn thành bản kế hoạch để nộp, khi ngẩng đầu lên thì cả phòng PR chỉ còn mình tôi.
Nha đầu Nhật Dạ chào tôi về từ bao giờ mà tôi cũng không để ý. Vươn vai một cái, tôi sảng khoái bước ra khỏi công ty.
Giờ này xe buýt chạy rất thất thường, quãng đường từ công ty về nhà cũng không gọi là xa, nhưng đợi mãi khi có bus tôi cũng sốt ruột, đành rảo bước về nhà. Một tay giữ túi xách trên vai, một tay chỉnh lại khăn quàng cổ, tôi vô thức cứ bước lại bước. Cách đây không xe còn một bến buýt nữa, đi thử chắc không vấn đề gì. Tôi cũng đang căng thẳng, thư giãn gân cốt ngồi ì trong văn phòng cả ngày cũng tốt.
Tôi đi một quãng, mới thấy một quán gà xiên nướng ven đường, mùi hương rất thơm. Tôi chợt mỉm cười. Gà xiên nướng…
Chẳng là hồi đó hắn 18, tôi mới 13…
Đó là thời gian hắn ôn thi đại học, vô cùng vất vả. Ngày nào hắn cũng đi học đến tối muộn ở lò ôn thi từ 5-7h tối, đương nhiên một con nhóc như tôi thì chưa học hành nhiều như vậy. Tức là đồng nghĩa tôi không thể đợi hắn về cùng nữa.
Nhưng mà cuối cùng tôi ngẫm ra đi về một mình rất buồn. Mà thói quen đi về có hắn thì rất khó xử, cho nên tôi đành đợi hắn 2 tiếng đồng hồ lận
Hắn rất vui mừng vì tôi quyết định đợi hắn. Ngày đó, hắn đã cho tôi quyền sử dụng cái Ipod của hắn để chơi điện tử trong lúc đợi hắn tan học. Hắn còn biết ngoại giao với bác bảo vệ trường cho tôi trú ngụ lại đó để cho hắn an tâm học tập.
Tôi ngày đó rất là thân với bác bảo vệ.
Tôi ngày đó rất mê mấy trò trong cái Ipod. Nó chính là thứ ngốn hết đống tiền học bổng học sinh giỏi quốc gia của hắn và thêm vài thứ tiền thưởng khác. Hắn đã mua mà chả cần lấy một chút tiền “trợ cấp” nào từ cô chú Hoàng.
Và ngày đó, mỗi lần hắn đi học về muộn như thế, hắn và tôi luôn dừng lại bên một quán gà xiên nướng ven đường, mua cho tôi một xiên, hắn hai xiên. Tôi chê ít, hắn gõ đầu tôi mắng: ” Ngu, ăn nhiều tí về không ăn được cơm lại bị mắng. Bị mắng đừng có sang phòng anh trốn nhờ!”
Tôi bĩu môi: ” Sao anh ăn những 2 xiên. Em được có một?”
Hắn vênh mặt: ” Ai trả tiền?”
Tôi câm nín. Cho ăn là không được đòi hỏi sao?
Lại nói về chuyện tôi bị mắng chạy qua nhà hắn ngủ.
Tóm tắt lại là khi bị mẹ mắng, bị bố dọa đòn, tôi thường chạy qua nhà cô chú Hoàng. Cô chú sẽ xoa dịu cơn tức giận của bố mẹ tôi, còn tôi sẽ chui vào phòng hắn, trèo lên giường ấm đệm êm của hắn cười rúc rích. Lúc ấy hắn thuờng béo má tôi, cười hỏi:
– Lại phá hoại cái gì rồi?
Thường là câu trả lời của tôi rất phong phú.
“Em chỉ làm vỡ có hai cái bát”
“Em lỡ tay đánh đổ bình hoa”
“Em đáp dép vào con mèo ăn vụng ai ngờ nó va vào cái lục bình”
” Em vứt nhầm quần lót của bố sang nhà cô Thu rồi!”
Hắn:”……”
Thế là tôi im thít trên giường hắn, nghe hắn lẩm bẩm mấy câu chuyện không đâu, rồi ngủ lúc nào không biết.
Trở lại với chuyện gà xiên nướng, suốt nửa năm ròng đợi hắn ôn thi đại học, ngày nào chúng tôi cũng 3 xiên gà nướng.
Buổi ôn thi cuối cùng của hắn, hắn ra muộn hơn. Hai ngày sau hắn lên thành phố thi đại học
Hắn cầm tay tôi đến quán gà xiên nướng nhưng đáng tiếc, quán gà hôm đó đóng cửa. Tôi cùng hắn đứng rất lâu trước quán đó. Tôi lên tiếng:
– Xem ra bọn mình không được ăn gà xiên nướng lần cuối rồi!
Tôi cay cay sống mũi. Hắn đi học đại học rồi, sẽ là mình tôi đi học, mình tôi trở về. Cũng không còn Ipod, không còn món gà xiên nướng nữa.
Tôi trách cô bán hàng thật quá đáng. Ngày cuối cùng ăn gà xiên nướng của khách quen mà cô cũng không nỡ mở cửa.
Hắn ôm tôi vào lòng. Tôi bật khóc hu hu. Khóc vì hắn sẽ đi, hay khóc vì gà xiên nướng đã bay đi tôi cũng chả biết. Hắn nắm tay tôi, chạy đi một đoạn rất xa. Đến trước một quán ven đường, hắn gọi 3 xiên. Hắn quay lại đưa 2 xiên cho tôi.
– Tâm To, lần này em 2 xiên, anh một nhé!
Tôi khịt khịt mũi:
– Là cá viên chiên?
– Ừ, ở gần đây không còn quán gà xiên nướng nữa. Ăn đi cho nóng, lần sau anh dắt em đi ăn bù gà viên chiên được không?
Tôi cảm động khụt khịt mũi nhận lấy hai xiên cá viên. Trong lòng có chút mất mát. Tôi cũng hiểu rằng, có lẽ chúng tôi không còn cơ hội ăn gà viên chiên cùng nhau như thế này nữa.
Hắn lớn và tôi cũng phải lớn lên.
Vừa về vừa ăn, tôi chả thấy ngon. Nhưng rồi tôi cũng bấu tay áo hắn, làm nũng:
– Em mỏi chân!
Lúc nãy kéo tôi chạy một đoạn như thế, với năng lực thể chất bẩm sinh lười chạy như tôi thì đúng là vượt quá giới hạn.
Hắn chỉ mỉm cười, xốc tôi lên lưng , cõng tôi về nhà. Tôi gỡ cá trên xiên đút vào miệng cho hắn. Hắn cũng phối hợp theo. Ăn xong tôi ngủ gục trên vai hắn lúc nào không biết…
” Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, cho dù ta từng cảm lạnh vì tắm mưa, ta vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa..”
Tuổi thơ của tôi, ngẫm nghĩ lại thì vô cùng đặc sắc. Tôi không phải kẻ đã trưởng thành mà hoài mong tiếc nhớ. Chỉ đơn thuần là một kẻ đứng bên bờ si ngốc của tuổi thơ ngắm nghía nó như trân châu quý giá của con người.
Tôi nhìn quán gà xiên nướng, không ngần ngại mua ba xiên.
Điện thoại bỗng reo. Là Tuấn Khải. Hắn ngửi thấy mùi gà xiên rồi cơ à?
Tôi nhấc máy:
– Alo…
– Em đang ở đâu?
– Em đang trên đường về.
– Sao về muộn vậy? Đi chơi với ai?
– Một anh chàng đẹp trai, galant, tốt tính.- tôi ba hoa không đỏ mặt.
– Tâm To đừng tự cho mình là đào hoa. Anh không tin đâu. Đang đi với Nhật Dạ?
Sao lúc nào điều hắn không tin cũng là sự thật?
– Không, em vừa tan làm.
-Bị phạt tăng ca?- hắn nghi vấn hỏi.
– Không có. Em tự nguyện tăng ca
– Tâm To, anh thà tin em hẹn hò với một anh chàng đẹp trai, galant, tốt tính.
Tôi:”….”
Hắn tiếp:
– Về nhà sớm đi. Giờ này còn bus không? Anh bảo tài xế đến đón em.
– Thôi phiền lắm!
– Vậy gọi taxi đi. Lấy thẻ của anh mà trả.
Là thẻ tiền cơm của tôi mà!
Tôi rất nghe lời, dù sao cũng muốn nhanh về nhà ăn gà xiên nướng. Tôi y lệnh Tuấn Khải, an tòan về nhà.
*********
Hôm sau, không khí trong phòng làm việc đang trầm tĩnh thì đột nhiên xôn xao lên cả. Tôi đang không hiểu gì thì Huy bê-đê xông vào:
– Ới bà con ơi, bạn của phó tổng Khải đến công ty chúng ta!
Tất cả rơi vào trạng thái hỗn loạn
“Có phải là vị luật sư trẻ du học bên Anh mới về không?”
“Nhan sắc ra sao? Có soái bằng phó tổng Khải không? ”
“Vóc dáng có giống siêu mẫu không? ”
” Cao bao nhiêu, có lông ngực không? ”
Vị tiểu thư nào vừa phát biểu vậy??
Nhật Dạ hóng hớt với theo:
” Có phải tiểu thụ trắng trắng đáng yêu không? Phó tổng của chúng ta nhất định là tổng công dũng mãnh”
Tôi:”….”
Huy bê-dê sấn đến Nhật Dạ, giọng đầy ai oán: ” Sao, là tiểu thụ sao? Tôi không còn cơ hội rồi!” Nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh:” Không sao, không yêu vẫn có thể là bạn, Nhật Dạ cô nói phải không?”
Tôi quay sang, thấy Nhật Dạ cười không thở nổi.
Tôi nghĩ thẫm : nha đầu cứ cười đi. Ngươi sắp nguy rồi. Tên Vương Minh mò đến tận đây, xem ra..
Tôi chưa kịp thấu đáo, mọi người đã bâu vào tôi, hỏi dồn:
” Tuệ Tâm khai mau, cô là thanh mai trúc mã với phó tổng, cô nói xem vị luật sư kia thế nào?”
” Đúng đó, cô mau nói, thành thật sẽ được khoan hồng!”
Đang nhốn nháo thì trưởng phòng Hưng tức giận xông ra quát mắng chúng tôi lười biếng, không chịu làm việc. Trong lúc nước miếng đang phun phì phì thì có âm thanh ngoài cửa vọng vào:
– Cho tôi gặp cô Tuệ Tâm được không?
……..
Không gian đóng băng.
Vương Minh trong truyền thuyết đã xuất hiện. Đánh gục hoàn toàn suy đóan của mọi người.
Mọi người chăm chú nhìn Vương Minh, Huy bê-dê còn đỏ mặt thẹn thùng. Tôi quay sang nhìn Nhật Dạ. Tôi giật mình. Cái ánh mắt khao khát kia, cả cái miệng nhỏ sắp chảy rãi ra nữa. Eo ôi, tôi nghĩ lại. Vương Minh à, có lẽ anh mới là người khó sống….
/23
|