- Chết đi đồ khốn! – Con bé hét lên, thở hổn hển, rồi chạy đi thật xa như sợ hắn sẽ làm gì nó.
Hắn bị “ăn” một cốc trà sữa từ phía sau gáy. Nếu là trước đây thì có lẽ hắn đã xông thẳng tới mà nốt sống nó. Nhưng sao đây? Hắn chẳng tức một chút nào cả, hắn quay đầu lại:
- Làm tốt lắm! Là như vậy đấy. – Hắn nói bằng một thứ cảm xúc vô hình. Sâu thẳm trong đôi mắt hắn, vẫn rất buồn. Chẳng thèm chấp hành động của nó…
Cả tháng qua, hắn vẫn sống như vậy, một cái xác không hồn….. Bất cứ ai, việc gì hắn đều không quan tâm. Hắn trở nên lạnh lùng hơn, lúc nào cũng vác bộ mặt buồn thiu……..Tại sao chứ? Vì cô ư? Chẳng còn lí do nào khác cả……… Kiên rất lo cho hắn, cậu cố gắng làm mọi thứ để giúp hắn cười, giúp hắn thanh thản hơn nhưng dường như đều vô ích, hắn biết vậy nhưng sao đây? Hắn vẫn cứ buồn, biết là mình không nên như thế……………nhưng……..nhưng…..đau lắm!!!!!!!!!!
……..Ở phòng nó…….
- Mẹ mày không sao thật chứ? – Nó lo lắng hỏi nhỏ.
- Bà bảo không sao nhưng tao lo lắm. Chỉ nhờ hàng xóm chăm sóc thôi. Lát tao gọi cho bà Tâm bên cạnh hỏi xem. – Nhỏ cầm điện thoại trên tay, trả lời nó, vẻ mặt lo lắng.
Love me tendee,
Love me sweet
Never let me go
You have made my life complete
And I love you so
Nhạc chuông của nhỏ.
- Dạ con nghe cô!.......Dạ…….vâng, vâng con biết. Vậy cô giúp con coi chừng mẹ con một lát..Dạ dạ. Dạ con về liền bây giờ…..- Nhỏ thở dài quay sang nhìn nó ánh mắt tội nghiệp rồi vội đi thu xếp đồ đạc.
- Sao? Sao? Sao rồi? Hử?
- Tao biết mà. Thể nào bà cũng dấu tao.
- Ừ! Vậy bây giờ mày đi luôn hả?
- Thì đành vậy.- Vừa đúng lúc thu xếp xong đồ đạc nhỏ gấp gáp bước ra cửa - Ở nhà một mình mấy bữa nhé. Tao xin nghỉ học rồi nhưng mai mày phải nhớ là nói lại giùm tao đó…..
- Rồi rồi…lẹ lên bye nha.
Nhỏ giơ tay lên ra hiệu chào nó, nó cũng đáp lại….. Nhìn bóng dáng nhỏ bạn thân khuất dần, lòng nó sao thấy thương nhỏ quá. Bao lâu nay đều là nhỏ đi làm thêm trả tiền phòng cho 2 đứa, chỉ có đôi lúc ba mẹ nó gửi tiền lên thì nó đóng giùm nhỏ nhưng khổ nỗi ba mẹ nó muốn nó sống tự lập nên chẳng mấy khi gửi nó tiền ăn học. Những lần như vậy, không biết nó đã tốn biết bao nhiêu công sức, bao nhiêu nước bọt để kể khổ, nịnh bợ đủ kiểu……. Không phải nó ăn bám nhỏ mà là do cái tính nó hậu đậu, lại kém ăn nói nên làm thêm thì chả được chỗ nào lâu cả. Vậy đấy! Thế là chỉ chông cậy vào nhỏ, thinh thoảng nhỏ đau ốm thì nó làm thay và cứ y như rằng nó đi là việc gì thay nhỏ thì đều bị than này than nọ, đôi khi bị bắt đền vì làm vỡ chén, nặng hơn là duy nhất có một lần vì nó nên nhỏ bị đuổi thẳng cẳng, cũng chính là lúc phải nhờ đến Vy giới thiệu giùm, nếu không thì bây giờ chúng nó cuốn gói ra đường lâu rồi.
- Khổ thân! Chị em tốt! cố lên! – Nó tụ nhủ một mình.- À mà nãy quên hỏi. Không biết nó có xin nghỉ việc được ở chỗ thằng cha đó không ! Ashh. Mày bị sao vậy chứ ?- Nó tự cốc vào đầu mình.
…
…..Tối…
- A lô Trang hả ? Mẹ mày đỡ chưa ?- Nó đang ăn mì, tự nhiên nhớ nhỏ nên gọi luôn trong khi tô mì gói ‘thượng hạng’ của nó đang trương lên.
- Ừm…không ổn cho lắm có khi sớm mai tao đưa bà đi bệnh viện. – Giọng nhỏ nặng nề.
- Thế…..liệu mày có mang đủ tiền không ?
- Hôm nay tao chạy đến chỗ làm thêm xin tạm ứng rồi. Biết không ? Lần trước tao đã ứng trước 3 tháng để trả tiền phòng rồi. Vậy mà giờ…….
- Cha đó tốt vậy cơ à. Thế tóm lại là giờ mày âm mấy tháng rồi ?
- Ba tháng. Tao cũng chả hiểu ra làm sao mà tự nhiên gã đó tốt vậy. Thay đổi thấy thường….
- Ba tháng ? Xem nào một tháng là 4 triệu vậy ba tháng………..hết…hết 12 triệu luôn á hả !- Nhỏ to mắt.
- Ờ. Lần trước đóng tiền phòng ba tháng rồi…… Tao có để một ít cho mày ở dưới nệm đó. Lấy mà tiêu, tiết kiệm đó.
- Cái con dở này. Mày đang cần còn chừa lại làm gì.
- Đừng có oai, cứ xài đi. Mày thì đi làm ở đâu cho ra tiền chứ !!
- Ừ…. Mày làm tao cảm động rớt nước mắt nè…….
- Thôi đi cô nương. Xởn ra gà không.
- Thế vụ làm thêm mày tính thế nào ?
- Tao……tao có hỏi hắn. Nhưng hắn nói không được…. Cũng phải thôi, tiền ứng mấy tháng liền, ai còn cho nghỉ mấy tuần nữa.
- Haizzzzz. Thế sao bây giờ.
- Hay là…………là…………
- Là sao? – Nó nghi ngờ, có dự cảm không hay vào câu nói kế của nhỏ…….
- Hay là mày làm thay tao một thời gian được không? Làm phước giúp tao lần này, về tao sẽ báo đáp. Chứ giờ mà không có ai đi làm thay có lẽ hắn sẽ ‘rồ ga’ lên mất……….
- Ý..ý mày nói Tao………….là ô sin?
Hắn bị “ăn” một cốc trà sữa từ phía sau gáy. Nếu là trước đây thì có lẽ hắn đã xông thẳng tới mà nốt sống nó. Nhưng sao đây? Hắn chẳng tức một chút nào cả, hắn quay đầu lại:
- Làm tốt lắm! Là như vậy đấy. – Hắn nói bằng một thứ cảm xúc vô hình. Sâu thẳm trong đôi mắt hắn, vẫn rất buồn. Chẳng thèm chấp hành động của nó…
Cả tháng qua, hắn vẫn sống như vậy, một cái xác không hồn….. Bất cứ ai, việc gì hắn đều không quan tâm. Hắn trở nên lạnh lùng hơn, lúc nào cũng vác bộ mặt buồn thiu……..Tại sao chứ? Vì cô ư? Chẳng còn lí do nào khác cả……… Kiên rất lo cho hắn, cậu cố gắng làm mọi thứ để giúp hắn cười, giúp hắn thanh thản hơn nhưng dường như đều vô ích, hắn biết vậy nhưng sao đây? Hắn vẫn cứ buồn, biết là mình không nên như thế……………nhưng……..nhưng…..đau lắm!!!!!!!!!!
……..Ở phòng nó…….
- Mẹ mày không sao thật chứ? – Nó lo lắng hỏi nhỏ.
- Bà bảo không sao nhưng tao lo lắm. Chỉ nhờ hàng xóm chăm sóc thôi. Lát tao gọi cho bà Tâm bên cạnh hỏi xem. – Nhỏ cầm điện thoại trên tay, trả lời nó, vẻ mặt lo lắng.
Love me tendee,
Love me sweet
Never let me go
You have made my life complete
And I love you so
Nhạc chuông của nhỏ.
- Dạ con nghe cô!.......Dạ…….vâng, vâng con biết. Vậy cô giúp con coi chừng mẹ con một lát..Dạ dạ. Dạ con về liền bây giờ…..- Nhỏ thở dài quay sang nhìn nó ánh mắt tội nghiệp rồi vội đi thu xếp đồ đạc.
- Sao? Sao? Sao rồi? Hử?
- Tao biết mà. Thể nào bà cũng dấu tao.
- Ừ! Vậy bây giờ mày đi luôn hả?
- Thì đành vậy.- Vừa đúng lúc thu xếp xong đồ đạc nhỏ gấp gáp bước ra cửa - Ở nhà một mình mấy bữa nhé. Tao xin nghỉ học rồi nhưng mai mày phải nhớ là nói lại giùm tao đó…..
- Rồi rồi…lẹ lên bye nha.
Nhỏ giơ tay lên ra hiệu chào nó, nó cũng đáp lại….. Nhìn bóng dáng nhỏ bạn thân khuất dần, lòng nó sao thấy thương nhỏ quá. Bao lâu nay đều là nhỏ đi làm thêm trả tiền phòng cho 2 đứa, chỉ có đôi lúc ba mẹ nó gửi tiền lên thì nó đóng giùm nhỏ nhưng khổ nỗi ba mẹ nó muốn nó sống tự lập nên chẳng mấy khi gửi nó tiền ăn học. Những lần như vậy, không biết nó đã tốn biết bao nhiêu công sức, bao nhiêu nước bọt để kể khổ, nịnh bợ đủ kiểu……. Không phải nó ăn bám nhỏ mà là do cái tính nó hậu đậu, lại kém ăn nói nên làm thêm thì chả được chỗ nào lâu cả. Vậy đấy! Thế là chỉ chông cậy vào nhỏ, thinh thoảng nhỏ đau ốm thì nó làm thay và cứ y như rằng nó đi là việc gì thay nhỏ thì đều bị than này than nọ, đôi khi bị bắt đền vì làm vỡ chén, nặng hơn là duy nhất có một lần vì nó nên nhỏ bị đuổi thẳng cẳng, cũng chính là lúc phải nhờ đến Vy giới thiệu giùm, nếu không thì bây giờ chúng nó cuốn gói ra đường lâu rồi.
- Khổ thân! Chị em tốt! cố lên! – Nó tụ nhủ một mình.- À mà nãy quên hỏi. Không biết nó có xin nghỉ việc được ở chỗ thằng cha đó không ! Ashh. Mày bị sao vậy chứ ?- Nó tự cốc vào đầu mình.
…
…..Tối…
- A lô Trang hả ? Mẹ mày đỡ chưa ?- Nó đang ăn mì, tự nhiên nhớ nhỏ nên gọi luôn trong khi tô mì gói ‘thượng hạng’ của nó đang trương lên.
- Ừm…không ổn cho lắm có khi sớm mai tao đưa bà đi bệnh viện. – Giọng nhỏ nặng nề.
- Thế…..liệu mày có mang đủ tiền không ?
- Hôm nay tao chạy đến chỗ làm thêm xin tạm ứng rồi. Biết không ? Lần trước tao đã ứng trước 3 tháng để trả tiền phòng rồi. Vậy mà giờ…….
- Cha đó tốt vậy cơ à. Thế tóm lại là giờ mày âm mấy tháng rồi ?
- Ba tháng. Tao cũng chả hiểu ra làm sao mà tự nhiên gã đó tốt vậy. Thay đổi thấy thường….
- Ba tháng ? Xem nào một tháng là 4 triệu vậy ba tháng………..hết…hết 12 triệu luôn á hả !- Nhỏ to mắt.
- Ờ. Lần trước đóng tiền phòng ba tháng rồi…… Tao có để một ít cho mày ở dưới nệm đó. Lấy mà tiêu, tiết kiệm đó.
- Cái con dở này. Mày đang cần còn chừa lại làm gì.
- Đừng có oai, cứ xài đi. Mày thì đi làm ở đâu cho ra tiền chứ !!
- Ừ…. Mày làm tao cảm động rớt nước mắt nè…….
- Thôi đi cô nương. Xởn ra gà không.
- Thế vụ làm thêm mày tính thế nào ?
- Tao……tao có hỏi hắn. Nhưng hắn nói không được…. Cũng phải thôi, tiền ứng mấy tháng liền, ai còn cho nghỉ mấy tuần nữa.
- Haizzzzz. Thế sao bây giờ.
- Hay là…………là…………
- Là sao? – Nó nghi ngờ, có dự cảm không hay vào câu nói kế của nhỏ…….
- Hay là mày làm thay tao một thời gian được không? Làm phước giúp tao lần này, về tao sẽ báo đáp. Chứ giờ mà không có ai đi làm thay có lẽ hắn sẽ ‘rồ ga’ lên mất……….
- Ý..ý mày nói Tao………….là ô sin?
/55
|