Lúc trưa, bà Hoa nhận được một cuộc điện thoại từ bạn thân
của bà. Nội dung là cuộc họp mặt của những người bạn cũ. Họ lên kế hoạch sẽ gặp
nhau lúc ba giờ chiều tại trường cũ của họ. Sau khi hàn huyên tâm sự, họ sẽ đến
nhà bà chơi.
Trước khi đi đến địa điểm đã hẹn, bà dặn Tâm phải tổng dọn dẹp nhà cửa không chừa một ngõ ngách nào.Từ kệ tủ cho đến dưới gầm bàn, tất cả đều phải lau chùi sạch sẽ. Rất “may mắn” cô có hai tiếng để hoàn thành công việc được giao.
Đối với Tâm, đây có lẽ là thời gian khó khăn nhất trong đời. Nào là : quét nhà, lau nhà, lau kệ tủ, lau bàn ghế, mọi thứ có mặt trong ngôi nhà đều phải lau lau, chùi chùi.
Trong bếp vẫn còn cả núi chén bát chưa rửa. Ngoài sân , cây đã rụng đầy lá, vậy có nghĩa là cô còn phải quét sân nữa. Bao nhiêu là việc, ập xuống đầu cô chỉ trong hai tiếng. Có phải ông trời muốn trả thù cô vì cô suốt ngày oán thán ông bất công không nhỉ?
Nghĩ đi, nghĩ lại, dù cô có ba đầu sáu tay cũng không làm nổi. Chỉ còn một cách duy nhất là tìm sự trợ giúp. Lấy điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Hồi hộp, chờ người đó bắt máy. Vòng vo một hồi thì biết được người đó đang rảnh, cô mới vào thẳng vấn đề.Đổi lại chỉ là một sự từ chối đến phủ phàng: “Xin lỗi Tâm nha, Linh chưa chuẩn bị bài cho ngày mai, không thể đến được. Tiếc quá, có dịp Linh sẽ đến. Tạm biệt.”
Cô còn chưa nói được câu chào tạm biệt thì Linh đã cúp máy mất.Chơi với Linh lâu nay, cô không ngờ rằng kỹ thuật nói dối của Linh lại tệ đến vậy.Rõ ràng, lúc đầu Linh nói là rảnh không có việc gì làm, tới lúc cô ngỏ ý thì nói là bận chuẩn bị bài.
Cứ cho là Linh chợt nhớ ra mình chưa chuẩn bị bài đi, nên mới thay đổi nhanh như vậy. Nhưng chuyện này là không thể xảy ra, vì sau khi đến lớp Linh mới làm bài tập về nhà và học bài cũ mà đáng ra phải hoàn thành nó khi ở nhà.
Thử hỏi một người như vậy có thể biết đến khái niệm chuẩn bị bài cho giờ học tiếp theo không? Xin thưa, không thể nào!
Có một người anh trai thì vô tâm, có một người bạn thân thì vô tình, có một người bạn trai….Khoan đã, chút nữa cô đã quên mất. Cô còn có Hoàng nữa mà, chắc chắn anh sẽ giúp cô vô điều kiện.
Đúng như dự đoán, anh đồng ý ngay lập tức.Không lâu sau, anh đã đứng ngay trước mặt cô.
Hoàng nhận hết công việc về mình, dù rất thích như vậy, nhưng cô cũng không thể ngồi chơi để Hoàng làm một mình được.Sau khi phân chia rõ ràng, Hoàng và Tâm bắt tay ngay vào công việc.
Bỗng nhiên Tâm cảm thấy buồn ngủ không thể chịu nổi. Mắt cô nặng trĩu, cả người như không còn sức lực. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, bao nhiêu năng lượng cứ như bị người ta bòn rút hết. Cuối cùng, Tâm nhắm mắt lại, ngã vào vòng tay của Hoàng.
Đưa Tâm vào phòng, anh bắt đầu công việc của mình. Xắn tay áo lên, anh quyết định rửa chén trước.
“Cậu chủ, cậu định làm thật à? Búng tay một cái là xong hết rồi cần gì phải mất công đến thế?”
Hoàng đáp lại gỏn gọn bốn chữ: “không có thành ý”
Ngân nga bài hát yêu thích của Tâm mà anh mới học được, anh vui sướng nghĩ tới cảnh cô sẽ cảm động khi thấy anh làm hết những công việc này vì cô. Và cô sẽ yêu anh hơn, vân vân và vân vân…..
Sau khi rửa chén xong anh mới nhận ra rằng ngoài việc rửa chén anh chẳng biết làm việc gì khác. Mặc dù rất cố gắng, nhưng kết quả cũng chẳng tiến triển gì. Trong khi đó thời gian ngày càng cạn kiệt, chỉ còn chưa đầy mười lăm phút nữa là bà Hoa sẽ về tới nhà.
Không còn cách nào khác anh đành phá vỡ nguyên tắc do chính mình đặt ra.
Hài lòng, khi thấy nhà không còn một hạt bụi nào,nhưng lại mất mặt với kẻ đang “lượn lờ” trước mặt, nhe răng toét miệng cười chế giễu anh.
Cảm nhận được có luồng khí nóng nào đó phả vào mặt mình, Tâm thức dậy. Thấy Hoàng ngồi dưới sàn nhà, đầu anh hướng về phía cô, khoảng cách khá là gần . Mỗi lần anh thở, những luồng khí lại phả vào mặt cô. Không hề thấy khó chịu ngược lại cô thấy rất thích, cảm giác âm ấm ở trên má của mình thật là vui.
Không vội ngồi dậy, cô im lặng nằm nhìn anh một lát. Trên trán Hoàng lấm tấm mồ hôi, cô thấy hơi lạ, tiết trời bình thường, cô đâu cảm thấy oi bức gì, sao anh lại chảy mồ hôi. Không chỉ ở trên trán mà phần áo ở ngực cũng bị bết lại.
Sực nhớ ra cô còn cả đống việc chưa làm, mà sao cô lại ngủ trên giường. Cô nhớ là đang cùng Hoàng làm việc nhà, rồi…
- Anh dọn dẹp xong hết rồi, em đừng lo.
Là một mình anh dọn, còn cô đi ngủ. Rốt cuộc lúc đó cô đang nghĩ gì, sao cô có thể ngủ ngon lành đến vậy? Thầm tự trách mình, Tâm xấu hổ nhìn Hoàng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tâm vội chạy đi lấy khăn mặt của mình, vò trong nước lạnh. Rồi chạy đến bên cạnh Hoàng, anh ngạc nhiên đứng dậy vì không biết cô vội vàng chạy đi đâu.
Định đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi trên trán anh, nhưng lại sợ anh không thích. Cánh tay cô khựng lại giữa không trung.
Hoàng hiểu ý,cầm lấy tay cô đặt lên trán mình, biết anh không phản đối cô mới nhẹ nhàng lau cho anh.
Ánh nắng màu cam nhạt của buổi chiều hắt từ ô cửa sổ , tràn ngập vào căn phòng. Làm cho cô có cảm giác căn phòng như ấm hẳn lên. Nước da bánh mật của Hoàng hòa quyện cùng màu nắng rất hài hòa, kèm theo vài giọt mồ hôi chảy xuống lúc cô đang lau. Vô ý, Tâm nuốt nước miếng một cái “ực”.
Đôi mắt mê hoặc của anh làm cho cô nhìn mải không thôi. Cứ như có một ma lực làm cho cô không thể rời khỏi cái nhìn ấy. Nói thật anh có một sức hấp dẫn khó mà cưỡng lại được.
Nhón chân lên, Tâm thả tay ra cho chiếc khăn rơi xuống , quàng tay qua cổ Hoàng. Cô muốn nhìn vào đôi mắt này thật gần, thật gần…
Hoàng đưa tay ôn chặt lấy eo cô,làm cô giật mình. Định đẩy tay anh ra, nhưng đôi mắt tràn đầy ma lực của anh làm cho tâm trí cô bị hút vào, không thể ngừng lại. Cô tiếp tục tiến gần vào đôi mắt sâu thẳm ấy, mặc kệ vòng tay Hoàng đang siết chặt lấy eo cô.
Đến hai hàng mi của cô chạm vào của anh cô mới chịu dừng lại. Và đó cũng là lúc môi cô chạm vào môi anh. Tâm không hề biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn vào mắt anh một cách mê đắm.
Giả như Hoàng có bảo cô làm gì thì cô cũng sẽ làm mà không cần thành lập suy nghĩ đó trong đầu.
Nhắm mắt lại, để Tâm có thể trở lại bình thường, nhưng một lát sau vẫn không có sự thay đổi gì, môi anh vẫn còn cảm giác mềm mại và ấm áp. Mở mắt ra, anh thấy Tâm vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.
Trong lúc anh nhắm mắt lại. Tâm mơ hồ tự hỏi bản thân mình tại sao anh lại nhắm mắt hay là anh không muốn cho cô xem nữa, cô làm gì sai chăng?
Chớp mắt vài cái, cô cọ mũi mình vào mũi của anh giống như một chú mèo làm nũng hết sức đáng yêu.
- Anh đừng nhắm mắt nữa nhá! Nhắm mắt làm sao Tâm xem được.
Ý định của cô quá rõ ràng, làm nũng với anh để được nhìn vào đôi mắt của anh.
Nghe cô nói vậy, anh không còn đủ kiềm chế mà buông tha cho cô như lúc đầu nữa. Mở miệng nuốt lấy môi của cô. Nhưng tiếng còi xe ngoài đường đã làm cho cô tỉnh lại trước khi anh thực hiện.
Thấy mình đang trong một tư thế hết sức kì quặc, tay cô ôm lấy cổ Hoàng một cách tự nhiên. Trên eo cô là vòng tay của Hoàng và cô không hề có chút phản kháng nào. Không những thế người cô và Hoàng còn dính chặt với nhau hơn cả keo dán sắt.
Tâm ngại ngùng kéo tay về, gỡ tay Hoàng ra khỏi eo mình.
Hoàng nâng cằm cô lên, Tâm vội đưa hai tay bịt kín miệng của chính mình. Hoàng buồn cười vì hành động của cô, nhớ khi nãy cô còn chủ động quấn lấy anh không chịu buông, trong khi bây giờ lại né tránh anh.
Để cô nhìn vào mắt anh chính là muốn cô thành thật với chính mình hơn mà thôi, chứ anh không hề có ý định sai khiến cô làm vậy. Qua sự việc này, anh biết được cô là người khá giỏi trong việc giấu đi cảm xúc thật của mình.
Lần lượt hôn nhẹ lên mắt trái rồi tới mắt phải của cô. Sau đó thì thầm vào tai cô:
- Thích không?
Tâm trợn tròn mắt lên, đúng là cô có một chút, nhưng chỉ là một chút thôi. Không ngờ bị anh nói trúng tim đen làm cô nổi hết cả da gà , những sợi tóc con ở gáy cũng theo đó mà bị dựng lên.
Hoàng rất ít nói nhưng mỗi lần anh nói ra là lần đó cô sẽ trải qua những cảm xúc khác nhau. Nếu không phải là vui mừng thì là lo lắng, hồi hộp, nếu không phải là thích thú thì cũng là bàng hoàng đến sửng sốt.
Anh rất ấm áp, anh rất dịu dàng còn rất đẹp trai. Có ai mà chẳng thích anh và cô cũng không phải là ngoại lệ.Và cô biết anh thích cô thật lòng, cho nên tiếp xúc với anh lâu ngày cô cũng nảy sinh chút tình cảm đặc biệt.
Khó có thể trả lời được câu hỏi của anh, Tâm lấy cớ đánh trống lảng:
- Mẹ em và bạn của bà sắp về rồi, anh về trước được không ?
Hoàng “ngây ngô” hỏi cô:
- Hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau?
Vì cuống quá nên cô nói một câu chả có ăn nhập gì, thế là lại thêm một câu hỏi nữa từ anh mà cô chẳng biết phải trả lời làm sao.
Nhìn cô lúng túng, ngập ngừng mãi cũng không thốt nên lời. Làm anh thấy thương quá đi thôi. Quyết định không trêu cô nữa. Anh nói:
- Không cần phải trả lời câu hỏi của anh, anh chỉ đùa với em thôi.
Tất cả những điều anh nói với cô từ lúc nãy đến giờ đều là đùa sao. Anh làm cô tức điên lên mất, trong cơn bùng nổ Tâm cầm tay Hoàng cắn một cái thật đau. Khác với cô dự kiến, anh không hề la hét hay vùng vẫy chỉ đứng yên cho cô cắn . Việc trả thù này đối với cô không còn ý nghĩa nữa,nên cô quyết định tha cho anh.
Bỗng dưng Hoàng trở nên giận dữ, gằn lên từng tiếng:
- Em dám cắn anh.
Tâm sợ đến độ nhắm tịt mắt lại, đưa hai tay ôm chặt đầu, miệng không ngừng nói xin lỗi. Chờ một lúc vẫn chưa thấy anh động chân động tay, định bụng chắc anh lại chọc cô nữa.
Không ngờ rằng Hoàng lại cắn vào môi Tâm như một lời nhắc nhở: anh sẽ không nương tay với cô đâu, đừng tưởng bở.
Khi Hoàng về, Tâm không quên vẫy tay tạm biệt. Đợi anh đi xa, cô đưa lưỡi liếm chỗ anh cắn vào môi ban nãy, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ thường.
Trước khi đi đến địa điểm đã hẹn, bà dặn Tâm phải tổng dọn dẹp nhà cửa không chừa một ngõ ngách nào.Từ kệ tủ cho đến dưới gầm bàn, tất cả đều phải lau chùi sạch sẽ. Rất “may mắn” cô có hai tiếng để hoàn thành công việc được giao.
Đối với Tâm, đây có lẽ là thời gian khó khăn nhất trong đời. Nào là : quét nhà, lau nhà, lau kệ tủ, lau bàn ghế, mọi thứ có mặt trong ngôi nhà đều phải lau lau, chùi chùi.
Trong bếp vẫn còn cả núi chén bát chưa rửa. Ngoài sân , cây đã rụng đầy lá, vậy có nghĩa là cô còn phải quét sân nữa. Bao nhiêu là việc, ập xuống đầu cô chỉ trong hai tiếng. Có phải ông trời muốn trả thù cô vì cô suốt ngày oán thán ông bất công không nhỉ?
Nghĩ đi, nghĩ lại, dù cô có ba đầu sáu tay cũng không làm nổi. Chỉ còn một cách duy nhất là tìm sự trợ giúp. Lấy điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Hồi hộp, chờ người đó bắt máy. Vòng vo một hồi thì biết được người đó đang rảnh, cô mới vào thẳng vấn đề.Đổi lại chỉ là một sự từ chối đến phủ phàng: “Xin lỗi Tâm nha, Linh chưa chuẩn bị bài cho ngày mai, không thể đến được. Tiếc quá, có dịp Linh sẽ đến. Tạm biệt.”
Cô còn chưa nói được câu chào tạm biệt thì Linh đã cúp máy mất.Chơi với Linh lâu nay, cô không ngờ rằng kỹ thuật nói dối của Linh lại tệ đến vậy.Rõ ràng, lúc đầu Linh nói là rảnh không có việc gì làm, tới lúc cô ngỏ ý thì nói là bận chuẩn bị bài.
Cứ cho là Linh chợt nhớ ra mình chưa chuẩn bị bài đi, nên mới thay đổi nhanh như vậy. Nhưng chuyện này là không thể xảy ra, vì sau khi đến lớp Linh mới làm bài tập về nhà và học bài cũ mà đáng ra phải hoàn thành nó khi ở nhà.
Thử hỏi một người như vậy có thể biết đến khái niệm chuẩn bị bài cho giờ học tiếp theo không? Xin thưa, không thể nào!
Có một người anh trai thì vô tâm, có một người bạn thân thì vô tình, có một người bạn trai….Khoan đã, chút nữa cô đã quên mất. Cô còn có Hoàng nữa mà, chắc chắn anh sẽ giúp cô vô điều kiện.
Đúng như dự đoán, anh đồng ý ngay lập tức.Không lâu sau, anh đã đứng ngay trước mặt cô.
Hoàng nhận hết công việc về mình, dù rất thích như vậy, nhưng cô cũng không thể ngồi chơi để Hoàng làm một mình được.Sau khi phân chia rõ ràng, Hoàng và Tâm bắt tay ngay vào công việc.
Bỗng nhiên Tâm cảm thấy buồn ngủ không thể chịu nổi. Mắt cô nặng trĩu, cả người như không còn sức lực. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, bao nhiêu năng lượng cứ như bị người ta bòn rút hết. Cuối cùng, Tâm nhắm mắt lại, ngã vào vòng tay của Hoàng.
Đưa Tâm vào phòng, anh bắt đầu công việc của mình. Xắn tay áo lên, anh quyết định rửa chén trước.
“Cậu chủ, cậu định làm thật à? Búng tay một cái là xong hết rồi cần gì phải mất công đến thế?”
Hoàng đáp lại gỏn gọn bốn chữ: “không có thành ý”
Ngân nga bài hát yêu thích của Tâm mà anh mới học được, anh vui sướng nghĩ tới cảnh cô sẽ cảm động khi thấy anh làm hết những công việc này vì cô. Và cô sẽ yêu anh hơn, vân vân và vân vân…..
Sau khi rửa chén xong anh mới nhận ra rằng ngoài việc rửa chén anh chẳng biết làm việc gì khác. Mặc dù rất cố gắng, nhưng kết quả cũng chẳng tiến triển gì. Trong khi đó thời gian ngày càng cạn kiệt, chỉ còn chưa đầy mười lăm phút nữa là bà Hoa sẽ về tới nhà.
Không còn cách nào khác anh đành phá vỡ nguyên tắc do chính mình đặt ra.
Hài lòng, khi thấy nhà không còn một hạt bụi nào,nhưng lại mất mặt với kẻ đang “lượn lờ” trước mặt, nhe răng toét miệng cười chế giễu anh.
Cảm nhận được có luồng khí nóng nào đó phả vào mặt mình, Tâm thức dậy. Thấy Hoàng ngồi dưới sàn nhà, đầu anh hướng về phía cô, khoảng cách khá là gần . Mỗi lần anh thở, những luồng khí lại phả vào mặt cô. Không hề thấy khó chịu ngược lại cô thấy rất thích, cảm giác âm ấm ở trên má của mình thật là vui.
Không vội ngồi dậy, cô im lặng nằm nhìn anh một lát. Trên trán Hoàng lấm tấm mồ hôi, cô thấy hơi lạ, tiết trời bình thường, cô đâu cảm thấy oi bức gì, sao anh lại chảy mồ hôi. Không chỉ ở trên trán mà phần áo ở ngực cũng bị bết lại.
Sực nhớ ra cô còn cả đống việc chưa làm, mà sao cô lại ngủ trên giường. Cô nhớ là đang cùng Hoàng làm việc nhà, rồi…
- Anh dọn dẹp xong hết rồi, em đừng lo.
Là một mình anh dọn, còn cô đi ngủ. Rốt cuộc lúc đó cô đang nghĩ gì, sao cô có thể ngủ ngon lành đến vậy? Thầm tự trách mình, Tâm xấu hổ nhìn Hoàng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tâm vội chạy đi lấy khăn mặt của mình, vò trong nước lạnh. Rồi chạy đến bên cạnh Hoàng, anh ngạc nhiên đứng dậy vì không biết cô vội vàng chạy đi đâu.
Định đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi trên trán anh, nhưng lại sợ anh không thích. Cánh tay cô khựng lại giữa không trung.
Hoàng hiểu ý,cầm lấy tay cô đặt lên trán mình, biết anh không phản đối cô mới nhẹ nhàng lau cho anh.
Ánh nắng màu cam nhạt của buổi chiều hắt từ ô cửa sổ , tràn ngập vào căn phòng. Làm cho cô có cảm giác căn phòng như ấm hẳn lên. Nước da bánh mật của Hoàng hòa quyện cùng màu nắng rất hài hòa, kèm theo vài giọt mồ hôi chảy xuống lúc cô đang lau. Vô ý, Tâm nuốt nước miếng một cái “ực”.
Đôi mắt mê hoặc của anh làm cho cô nhìn mải không thôi. Cứ như có một ma lực làm cho cô không thể rời khỏi cái nhìn ấy. Nói thật anh có một sức hấp dẫn khó mà cưỡng lại được.
Nhón chân lên, Tâm thả tay ra cho chiếc khăn rơi xuống , quàng tay qua cổ Hoàng. Cô muốn nhìn vào đôi mắt này thật gần, thật gần…
Hoàng đưa tay ôn chặt lấy eo cô,làm cô giật mình. Định đẩy tay anh ra, nhưng đôi mắt tràn đầy ma lực của anh làm cho tâm trí cô bị hút vào, không thể ngừng lại. Cô tiếp tục tiến gần vào đôi mắt sâu thẳm ấy, mặc kệ vòng tay Hoàng đang siết chặt lấy eo cô.
Đến hai hàng mi của cô chạm vào của anh cô mới chịu dừng lại. Và đó cũng là lúc môi cô chạm vào môi anh. Tâm không hề biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn vào mắt anh một cách mê đắm.
Giả như Hoàng có bảo cô làm gì thì cô cũng sẽ làm mà không cần thành lập suy nghĩ đó trong đầu.
Nhắm mắt lại, để Tâm có thể trở lại bình thường, nhưng một lát sau vẫn không có sự thay đổi gì, môi anh vẫn còn cảm giác mềm mại và ấm áp. Mở mắt ra, anh thấy Tâm vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.
Trong lúc anh nhắm mắt lại. Tâm mơ hồ tự hỏi bản thân mình tại sao anh lại nhắm mắt hay là anh không muốn cho cô xem nữa, cô làm gì sai chăng?
Chớp mắt vài cái, cô cọ mũi mình vào mũi của anh giống như một chú mèo làm nũng hết sức đáng yêu.
- Anh đừng nhắm mắt nữa nhá! Nhắm mắt làm sao Tâm xem được.
Ý định của cô quá rõ ràng, làm nũng với anh để được nhìn vào đôi mắt của anh.
Nghe cô nói vậy, anh không còn đủ kiềm chế mà buông tha cho cô như lúc đầu nữa. Mở miệng nuốt lấy môi của cô. Nhưng tiếng còi xe ngoài đường đã làm cho cô tỉnh lại trước khi anh thực hiện.
Thấy mình đang trong một tư thế hết sức kì quặc, tay cô ôm lấy cổ Hoàng một cách tự nhiên. Trên eo cô là vòng tay của Hoàng và cô không hề có chút phản kháng nào. Không những thế người cô và Hoàng còn dính chặt với nhau hơn cả keo dán sắt.
Tâm ngại ngùng kéo tay về, gỡ tay Hoàng ra khỏi eo mình.
Hoàng nâng cằm cô lên, Tâm vội đưa hai tay bịt kín miệng của chính mình. Hoàng buồn cười vì hành động của cô, nhớ khi nãy cô còn chủ động quấn lấy anh không chịu buông, trong khi bây giờ lại né tránh anh.
Để cô nhìn vào mắt anh chính là muốn cô thành thật với chính mình hơn mà thôi, chứ anh không hề có ý định sai khiến cô làm vậy. Qua sự việc này, anh biết được cô là người khá giỏi trong việc giấu đi cảm xúc thật của mình.
Lần lượt hôn nhẹ lên mắt trái rồi tới mắt phải của cô. Sau đó thì thầm vào tai cô:
- Thích không?
Tâm trợn tròn mắt lên, đúng là cô có một chút, nhưng chỉ là một chút thôi. Không ngờ bị anh nói trúng tim đen làm cô nổi hết cả da gà , những sợi tóc con ở gáy cũng theo đó mà bị dựng lên.
Hoàng rất ít nói nhưng mỗi lần anh nói ra là lần đó cô sẽ trải qua những cảm xúc khác nhau. Nếu không phải là vui mừng thì là lo lắng, hồi hộp, nếu không phải là thích thú thì cũng là bàng hoàng đến sửng sốt.
Anh rất ấm áp, anh rất dịu dàng còn rất đẹp trai. Có ai mà chẳng thích anh và cô cũng không phải là ngoại lệ.Và cô biết anh thích cô thật lòng, cho nên tiếp xúc với anh lâu ngày cô cũng nảy sinh chút tình cảm đặc biệt.
Khó có thể trả lời được câu hỏi của anh, Tâm lấy cớ đánh trống lảng:
- Mẹ em và bạn của bà sắp về rồi, anh về trước được không ?
Hoàng “ngây ngô” hỏi cô:
- Hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau?
Vì cuống quá nên cô nói một câu chả có ăn nhập gì, thế là lại thêm một câu hỏi nữa từ anh mà cô chẳng biết phải trả lời làm sao.
Nhìn cô lúng túng, ngập ngừng mãi cũng không thốt nên lời. Làm anh thấy thương quá đi thôi. Quyết định không trêu cô nữa. Anh nói:
- Không cần phải trả lời câu hỏi của anh, anh chỉ đùa với em thôi.
Tất cả những điều anh nói với cô từ lúc nãy đến giờ đều là đùa sao. Anh làm cô tức điên lên mất, trong cơn bùng nổ Tâm cầm tay Hoàng cắn một cái thật đau. Khác với cô dự kiến, anh không hề la hét hay vùng vẫy chỉ đứng yên cho cô cắn . Việc trả thù này đối với cô không còn ý nghĩa nữa,nên cô quyết định tha cho anh.
Bỗng dưng Hoàng trở nên giận dữ, gằn lên từng tiếng:
- Em dám cắn anh.
Tâm sợ đến độ nhắm tịt mắt lại, đưa hai tay ôm chặt đầu, miệng không ngừng nói xin lỗi. Chờ một lúc vẫn chưa thấy anh động chân động tay, định bụng chắc anh lại chọc cô nữa.
Không ngờ rằng Hoàng lại cắn vào môi Tâm như một lời nhắc nhở: anh sẽ không nương tay với cô đâu, đừng tưởng bở.
Khi Hoàng về, Tâm không quên vẫy tay tạm biệt. Đợi anh đi xa, cô đưa lưỡi liếm chỗ anh cắn vào môi ban nãy, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạ thường.
/22
|