Hai trăm năm trước, Thanh Bình tông thực lực bài danh thứ hai trong Tử Tiêu điện, Tông chủ Thanh Bình tông thiên phú hơn người, là nhất đại kỳ tài, không cam lòng Tông chủ Tử Dương tông tiếp nhận chức chưởng môn, vì vậy sau khi đưa ra đề nghị luận võ không thành, lại để cho đệ tử tự do chọn chưởng môn, tám tông khác có khuyên có bàng quan, không ít người thậm chí kể cả tiền bối cung phụng, đại đa số cho rằng Tông chủ Thanh Bình tông quả thực là nhân tuyển tốt nhất. Mà Tử Dương tông thì lại cho rằng, tà đạo đại chiến trăm năm trước đã khiến Tử Dương tông hao tổn rất nhiều tài tuấn, cần phải dựa theo quy củ cũ, do Tông chủ Tử Dương tông tiếp nhận.
Nếu như tất cả mọi người là người thanh tu, tất nhiên sẽ không đi cướp đoạt chức chưởng môn này, nhưng người thanh tu trong Tử Tiêu điện lại tương đối ít, dưới tình huống đám tiền bối cung phụng hòa giải không có kết quả, song phương cuối cùng vì một nguyên nhân nhỏ, đã xảy ra nội đấu đại phái. Danh tiếng của Thanh Bình tông quá lớn, dốc hết sức áp chế Tử Dương tông, Tông chủ Tử Dương tông lập tức liên hệ với Tông chủ tám tông khác, đồng ý để tất cả Tông chủ Tử Tiêu điện có thể tự thu môn đồ, điều kiện là phải ủng hộ Tông chủ Tử Dương tông làm chưởng môn, tám Tông chủ có thể nghe điều không nghe tuyên.
Cái gọi là nghe điều không nghe tuyên, tức là ngươi gặp khó khăn ta phải trợ giúp ngươi, nhưng ta không phải nghe theo lệnh của ngươi. Mô phỏng theo chế độ chính trị của Trung châu, giao ra quyền lợi độc lập chư hầu cho tám Tông chủ.
Mặc dù Thanh Bình Tông dưới sự dẫn dắt của Tông chủ, cao thủ nhiều như mây, nhưng vẫn không phải đối thủ của chín tông liên hợp, tiền bối cung phụng vừa giận dữ mắng Tông chủ Tử Dương tông chấp nhận đề nghị hoang đường là nghe điều không nghe tuyên, vừa cực lực ngăn cản nội đấu. Nhưng tình thế đã không khống chế được, cuối cùng chín tông tổn binh hao tướng, mà Thanh Bình tông thì mười phần chết bảy tám, Tông chủ cũng chết trận. Đám đệ tử còn lại thì trốn đi Bắc châu, cuối cùng ở Bắc châu thành lập Thanh Bình môn.
Sau đó, dưới yêu cầu của đám cung phụng, Tông chủ chín tông cùng thề, không bao giờ nội đấu. Mặc dù thực lực vì nội loạn mà hao tổn, nhưng Tử Tiêu điện nội tình thâm hậu, linh sơn linh thủy, thế hệ mới thay thế hệ cũ, hai trăm năm sau, Tử Tiêu điện lại một lần nữa đạt được tôn xưng đệ nhất đại phái chính đạo.
Tử Vân Chân Nhân vừa nghe tin, còn tưởng rằng Thanh Bình tông cố ý đến gây phiền toái, bằng không sẽ không ép Trương Thông Uyên phát hịch văn. Đang chuẩn bị nghiêm lệnh Tử Dương tông đề phòng, Tông chủ Chính Nhất Tông của Vân Thanh môn tiến lên, nói:
- Tử Vân Chân Nhân, bức tranh này hình như vẽ liệt đồ.
- Ồ?
Tử Vân Chân Nhân sững sờ, lấy ra bức vẽ thứ hai, hỏi:
- Tam Tam Chân Nhân, ngươi có quen hắn?
Tông chủ Chính Nhất Tông trước khi xuất gia là con thứ ba trong nhà, sư phụ truyền công trưởng lão ra đi, cùng tu luyện với chưởng môn Vân Thanh môn và trưởng lão hộ pháp, vẫn xếp thứ ba, chưởng môn hay nói giỡn, gọi hắn là Tam Tam, mọi người cũng gọi theo, cuối cùng lúc làm Tông chủ, liền trở thành Tam Tam Chân Nhân. Tam Tam cũng rất tùy ý, tên gì cũng là tên a. Trương lão gọi hắn là lão Tam, hắn cũng nghe, Lâm Phiền gọi hắn là Tông chủ, hắn cũng không phản đối.
Tam Tam Chân Nhân nhìn thoáng qua Tử Vân Chân Nhân, Tử Vân Chân Nhân này khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng chừng hai mươi, tướng mạo tuấn mỹ, tu vi cao thâm. Đáng tiếc… Tam Tam Chân Nhân không biết nói thế nào, tên này là Tây Môn Soái, là đệ tử duy nhất của ma quân ma giáo đời trước, loại chuyện này, người làm chưởng môn như ngươi lại không biết ư? Mặc dù Tây Môn Soái không có gì ghê gớm, nhưng dù sao hắn cũng có thân phận. Tam Tam biết Tử Vân Chân Nhân thiên phú cao, tu vi sâu, hơn nữa chăm chỉ vô cùng, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ, rất được Tông chủ đời trước yêu thích, về sau song tu với con gái Tông chủ đời trước, dưới sự ủng hộ hết mình của Tông chủ đời trước, cuối cùng cũng trở thành Tông chủ Tử Dương tông.
Mặc dù là người tu đạo, nhưng đều có tư tâm, Tử Tiêu điện có đệ nhất thư khố: Tàng Thư điện, tất cả Tông chủ dùng thực lực tông phái bản thân dạy giỗ người tài, tiếp tục truyền thừa, như vậy Tử Tiêu điện mới giữ nổi danh hiệu đệ nhất đại phái.
Chưởng môn Vân Thanh môn là do đề cử ra, tất cả Tông chủ trong tông phái chọn ra ba môn đồ ưu tú nhất, sau đó do Ẩn Tiên tông khảo hạch, sau khi xác định người hậu tuyển, phái làm nhiệm vụ. Ví dụ như bái phỏng ma giáo, ví dụ như hòa giải mâu thuẫn giữa hai phái nào đó, cuối cùng chọn ra chưởng môn. Tu vi của chưởng môn này có lẽ không phải là cao nhất, nhưng lịch duyệt rất sâu, biết đạo lý đối nhân xử thế, môn phái tu chân khắp mười hai châu đều biết rõ.
Tam Tam Chân Nhân nhìn bức họa Tây Môn Soái một hồi, lắc đầu nói:
- Không nhận ra.
Tông chủ Lôi sơn Nam châu đưa mắt nhìn Tam Tam, sau đó chợt tỉnh ngộ, thấy Tử Vân Chân Nhân nhìn về phía mình, cũng lắc đầu, nói:
- Không nhận ra.
Trong lòng thầm nghĩ, Thanh Bình môn ở Bắc châu dốc lòng phát triển, cũng đã trở thành đệ nhất đại phái Bắc châu, mà Tử Tiêu điện thì dường như miệng cọp gan thỏ. Nếu thật sự là đồ đệ Tam Tam Chân Nhân, vậy thì cách làm tốt nhất của Tử Vân Chân Nhân là phái người đi mời, cấp thể diện cho Vân Thanh môn người ta, sau đó nói rõ ngọn nguồn sự tình, dưới tình huống chiếu cố Vân Thanh môn mà cho ra quyết định công chính. Mà vừa nghe Tử Vân Chân Nhân mở miệng, Tông chủ Lôi sơn liền khẽ thở dài.
- Tam Tam Chân Nhân, không biết đồ đệ Trương Thông Uyên của ta tại sao lại mạo phạm quý đồ?
Tử Vân Chân Nhân hỏi.
Nếu ngươi là một Tông chủ, muốn bao che khuyết điểm thì nói lời này cũng xem như miễn cưỡng có thể, nhưng ngươi là chưởng môn, nói như vậy thật không phóng khoáng chút nào. Điểm chết người nhất là còn chưa hỏi thăm điều tra, đã đem ngọn nguồn mọi chuyện đổ lên đầu đồ đệ người ta.
Tam Tam Chân Nhân cười đáp:
- Tất nhiên là liệt đồ của ta không phải, ta sẽ đi tìm hắn.
Vài vị chưởng môn Tông chủ bên cạnh nghe xong, trong lòng đều tự biết, cũng không nói gì.
Tam Tam Chân Nhân không biết dùng pháp môn gì, chỉ mất hơn một canh giờ đã bắt Lâm Phiền trở về Tử Tiêu điện, đồng thời, Trương Thông Uyên cũng về tới Tử Tiêu điện, yến hội chuẩn bị kết thúc.
Trương Thông Uyên nhíu mày, cảm giác làm như vậy thật sự không đúng, mình cũng không yêu cầu chưởng môn hoặc đệ tử tông phái hắn hỗ trợ, chỉ muốn để đệ tử Tử Dương tông quần ẩu Lâm Phiền và Tây Môn Soái. Dùng sư trưởng áp đảo người ta, Trương Thông Uyên cảm thấy mình thật sự thất bại triệt để. Chưởng môn ngươi tiếp khách là được rồi, hà cớ gì rãnh rỗi nhúng tay vào chuyện của đám đệ tử đời thứ hai?
Chưởng môn khẽ nói với Trương Thông Uyên:
- Ta sẽ thay ngươi làm chủ.
Trong lòng Trương Thông Uyên tràn đầy tư vị khó nói, chắp tay đáp:
- Chưởng môn, lỗi lầm do đệ tử, thấy đối phương là người đồng đạo, nhất thời ngứa tay…
- Câm miệng!
Tử Vân Chân Nhân đi xuống, nói:
- Tam Tam Chân Nhân, thật sự là… Thôi, chỉ là hiểu lầm mà thôi, đã làm khó quý đồ rồi.
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Còn không đa tạ Tử Vân Chân Nhân không phạt?
- Đa tạ Tử Vân Chân Nhân, vãn bối vô lễ, xin Tử Vân Chân Nhân bao dung tha thứ.
Lâm Phiền đáp.
Tử Vân Chân Nhân còn đang thầm đắc ý vì mình thay đổi chuyện đệ tử mình sai thành đối phương không đúng, nhân lúc Tử Vân Chân Nhân xoay người, Lâm Phiền khó chịu duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía Trương Thông Uyên đang đứng hầu bên cạnh bảo tọa, Trương Thông Uyên cảm thấy mặt hơi nóng, quay đầu đi, làm như không nhìn thấy.
Yến hội chấm dứt, mọi người đều cáo từ, Tam Tam Chân Nhân và Lâm Phiền bay ra khỏi Tử Tiêu sơn, hạ xuống trước một tòa miếu thổ địa, Tây Môn Soái đang tĩnh tọa ngoài miếu, thấy Tam Tam Chân Nhân, Tây Môn Soái chỉnh sửa quần áo, khách khí nói:
- Vãn bối bái kiến Tam Tam Chân Nhân.
Tam Tam Chân Nhân cười đáp:
- Tây Môn Soái, ngươi cần gì khách khí với ta như vậy?
Tây Môn Soái nói:
- Khi gia sư còn sống đã từng gặp Tam Tam Chân Nhân, người nói với vãn bối, chưởng môn tương lai của Vân Thanh sơn chính là Tam Tam Chân Nhân.
- Đoán sai rồi? ha ha…
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Thà rằng đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân, tên Tử Vân Chân Nhân này rất là bao che khuyết điểm, không có phong phạm của chưởng môn một phái, các ngươi đừng ở trong phạm vi Tử Tiêu điện quá lâu, hãy nhanh chóng rời đi.
Nếu như tất cả mọi người là người thanh tu, tất nhiên sẽ không đi cướp đoạt chức chưởng môn này, nhưng người thanh tu trong Tử Tiêu điện lại tương đối ít, dưới tình huống đám tiền bối cung phụng hòa giải không có kết quả, song phương cuối cùng vì một nguyên nhân nhỏ, đã xảy ra nội đấu đại phái. Danh tiếng của Thanh Bình tông quá lớn, dốc hết sức áp chế Tử Dương tông, Tông chủ Tử Dương tông lập tức liên hệ với Tông chủ tám tông khác, đồng ý để tất cả Tông chủ Tử Tiêu điện có thể tự thu môn đồ, điều kiện là phải ủng hộ Tông chủ Tử Dương tông làm chưởng môn, tám Tông chủ có thể nghe điều không nghe tuyên.
Cái gọi là nghe điều không nghe tuyên, tức là ngươi gặp khó khăn ta phải trợ giúp ngươi, nhưng ta không phải nghe theo lệnh của ngươi. Mô phỏng theo chế độ chính trị của Trung châu, giao ra quyền lợi độc lập chư hầu cho tám Tông chủ.
Mặc dù Thanh Bình Tông dưới sự dẫn dắt của Tông chủ, cao thủ nhiều như mây, nhưng vẫn không phải đối thủ của chín tông liên hợp, tiền bối cung phụng vừa giận dữ mắng Tông chủ Tử Dương tông chấp nhận đề nghị hoang đường là nghe điều không nghe tuyên, vừa cực lực ngăn cản nội đấu. Nhưng tình thế đã không khống chế được, cuối cùng chín tông tổn binh hao tướng, mà Thanh Bình tông thì mười phần chết bảy tám, Tông chủ cũng chết trận. Đám đệ tử còn lại thì trốn đi Bắc châu, cuối cùng ở Bắc châu thành lập Thanh Bình môn.
Sau đó, dưới yêu cầu của đám cung phụng, Tông chủ chín tông cùng thề, không bao giờ nội đấu. Mặc dù thực lực vì nội loạn mà hao tổn, nhưng Tử Tiêu điện nội tình thâm hậu, linh sơn linh thủy, thế hệ mới thay thế hệ cũ, hai trăm năm sau, Tử Tiêu điện lại một lần nữa đạt được tôn xưng đệ nhất đại phái chính đạo.
Tử Vân Chân Nhân vừa nghe tin, còn tưởng rằng Thanh Bình tông cố ý đến gây phiền toái, bằng không sẽ không ép Trương Thông Uyên phát hịch văn. Đang chuẩn bị nghiêm lệnh Tử Dương tông đề phòng, Tông chủ Chính Nhất Tông của Vân Thanh môn tiến lên, nói:
- Tử Vân Chân Nhân, bức tranh này hình như vẽ liệt đồ.
- Ồ?
Tử Vân Chân Nhân sững sờ, lấy ra bức vẽ thứ hai, hỏi:
- Tam Tam Chân Nhân, ngươi có quen hắn?
Tông chủ Chính Nhất Tông trước khi xuất gia là con thứ ba trong nhà, sư phụ truyền công trưởng lão ra đi, cùng tu luyện với chưởng môn Vân Thanh môn và trưởng lão hộ pháp, vẫn xếp thứ ba, chưởng môn hay nói giỡn, gọi hắn là Tam Tam, mọi người cũng gọi theo, cuối cùng lúc làm Tông chủ, liền trở thành Tam Tam Chân Nhân. Tam Tam cũng rất tùy ý, tên gì cũng là tên a. Trương lão gọi hắn là lão Tam, hắn cũng nghe, Lâm Phiền gọi hắn là Tông chủ, hắn cũng không phản đối.
Tam Tam Chân Nhân nhìn thoáng qua Tử Vân Chân Nhân, Tử Vân Chân Nhân này khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng chừng hai mươi, tướng mạo tuấn mỹ, tu vi cao thâm. Đáng tiếc… Tam Tam Chân Nhân không biết nói thế nào, tên này là Tây Môn Soái, là đệ tử duy nhất của ma quân ma giáo đời trước, loại chuyện này, người làm chưởng môn như ngươi lại không biết ư? Mặc dù Tây Môn Soái không có gì ghê gớm, nhưng dù sao hắn cũng có thân phận. Tam Tam biết Tử Vân Chân Nhân thiên phú cao, tu vi sâu, hơn nữa chăm chỉ vô cùng, lại thêm tướng mạo tuấn mỹ, rất được Tông chủ đời trước yêu thích, về sau song tu với con gái Tông chủ đời trước, dưới sự ủng hộ hết mình của Tông chủ đời trước, cuối cùng cũng trở thành Tông chủ Tử Dương tông.
Mặc dù là người tu đạo, nhưng đều có tư tâm, Tử Tiêu điện có đệ nhất thư khố: Tàng Thư điện, tất cả Tông chủ dùng thực lực tông phái bản thân dạy giỗ người tài, tiếp tục truyền thừa, như vậy Tử Tiêu điện mới giữ nổi danh hiệu đệ nhất đại phái.
Chưởng môn Vân Thanh môn là do đề cử ra, tất cả Tông chủ trong tông phái chọn ra ba môn đồ ưu tú nhất, sau đó do Ẩn Tiên tông khảo hạch, sau khi xác định người hậu tuyển, phái làm nhiệm vụ. Ví dụ như bái phỏng ma giáo, ví dụ như hòa giải mâu thuẫn giữa hai phái nào đó, cuối cùng chọn ra chưởng môn. Tu vi của chưởng môn này có lẽ không phải là cao nhất, nhưng lịch duyệt rất sâu, biết đạo lý đối nhân xử thế, môn phái tu chân khắp mười hai châu đều biết rõ.
Tam Tam Chân Nhân nhìn bức họa Tây Môn Soái một hồi, lắc đầu nói:
- Không nhận ra.
Tông chủ Lôi sơn Nam châu đưa mắt nhìn Tam Tam, sau đó chợt tỉnh ngộ, thấy Tử Vân Chân Nhân nhìn về phía mình, cũng lắc đầu, nói:
- Không nhận ra.
Trong lòng thầm nghĩ, Thanh Bình môn ở Bắc châu dốc lòng phát triển, cũng đã trở thành đệ nhất đại phái Bắc châu, mà Tử Tiêu điện thì dường như miệng cọp gan thỏ. Nếu thật sự là đồ đệ Tam Tam Chân Nhân, vậy thì cách làm tốt nhất của Tử Vân Chân Nhân là phái người đi mời, cấp thể diện cho Vân Thanh môn người ta, sau đó nói rõ ngọn nguồn sự tình, dưới tình huống chiếu cố Vân Thanh môn mà cho ra quyết định công chính. Mà vừa nghe Tử Vân Chân Nhân mở miệng, Tông chủ Lôi sơn liền khẽ thở dài.
- Tam Tam Chân Nhân, không biết đồ đệ Trương Thông Uyên của ta tại sao lại mạo phạm quý đồ?
Tử Vân Chân Nhân hỏi.
Nếu ngươi là một Tông chủ, muốn bao che khuyết điểm thì nói lời này cũng xem như miễn cưỡng có thể, nhưng ngươi là chưởng môn, nói như vậy thật không phóng khoáng chút nào. Điểm chết người nhất là còn chưa hỏi thăm điều tra, đã đem ngọn nguồn mọi chuyện đổ lên đầu đồ đệ người ta.
Tam Tam Chân Nhân cười đáp:
- Tất nhiên là liệt đồ của ta không phải, ta sẽ đi tìm hắn.
Vài vị chưởng môn Tông chủ bên cạnh nghe xong, trong lòng đều tự biết, cũng không nói gì.
Tam Tam Chân Nhân không biết dùng pháp môn gì, chỉ mất hơn một canh giờ đã bắt Lâm Phiền trở về Tử Tiêu điện, đồng thời, Trương Thông Uyên cũng về tới Tử Tiêu điện, yến hội chuẩn bị kết thúc.
Trương Thông Uyên nhíu mày, cảm giác làm như vậy thật sự không đúng, mình cũng không yêu cầu chưởng môn hoặc đệ tử tông phái hắn hỗ trợ, chỉ muốn để đệ tử Tử Dương tông quần ẩu Lâm Phiền và Tây Môn Soái. Dùng sư trưởng áp đảo người ta, Trương Thông Uyên cảm thấy mình thật sự thất bại triệt để. Chưởng môn ngươi tiếp khách là được rồi, hà cớ gì rãnh rỗi nhúng tay vào chuyện của đám đệ tử đời thứ hai?
Chưởng môn khẽ nói với Trương Thông Uyên:
- Ta sẽ thay ngươi làm chủ.
Trong lòng Trương Thông Uyên tràn đầy tư vị khó nói, chắp tay đáp:
- Chưởng môn, lỗi lầm do đệ tử, thấy đối phương là người đồng đạo, nhất thời ngứa tay…
- Câm miệng!
Tử Vân Chân Nhân đi xuống, nói:
- Tam Tam Chân Nhân, thật sự là… Thôi, chỉ là hiểu lầm mà thôi, đã làm khó quý đồ rồi.
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Còn không đa tạ Tử Vân Chân Nhân không phạt?
- Đa tạ Tử Vân Chân Nhân, vãn bối vô lễ, xin Tử Vân Chân Nhân bao dung tha thứ.
Lâm Phiền đáp.
Tử Vân Chân Nhân còn đang thầm đắc ý vì mình thay đổi chuyện đệ tử mình sai thành đối phương không đúng, nhân lúc Tử Vân Chân Nhân xoay người, Lâm Phiền khó chịu duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía Trương Thông Uyên đang đứng hầu bên cạnh bảo tọa, Trương Thông Uyên cảm thấy mặt hơi nóng, quay đầu đi, làm như không nhìn thấy.
Yến hội chấm dứt, mọi người đều cáo từ, Tam Tam Chân Nhân và Lâm Phiền bay ra khỏi Tử Tiêu sơn, hạ xuống trước một tòa miếu thổ địa, Tây Môn Soái đang tĩnh tọa ngoài miếu, thấy Tam Tam Chân Nhân, Tây Môn Soái chỉnh sửa quần áo, khách khí nói:
- Vãn bối bái kiến Tam Tam Chân Nhân.
Tam Tam Chân Nhân cười đáp:
- Tây Môn Soái, ngươi cần gì khách khí với ta như vậy?
Tây Môn Soái nói:
- Khi gia sư còn sống đã từng gặp Tam Tam Chân Nhân, người nói với vãn bối, chưởng môn tương lai của Vân Thanh sơn chính là Tam Tam Chân Nhân.
- Đoán sai rồi? ha ha…
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Thà rằng đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân, tên Tử Vân Chân Nhân này rất là bao che khuyết điểm, không có phong phạm của chưởng môn một phái, các ngươi đừng ở trong phạm vi Tử Tiêu điện quá lâu, hãy nhanh chóng rời đi.
/48
|