Tây Môn Soái hỏi:
- Ý của tiền bối, Tử Vân Chân Nhân là tiểu nhân?
- Ta không có nói như vậy.
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Ta đã nghe Lâm Phiền kể chuyện rồi, các ngươi muốn bắt yêu hồ ngàn năm, ta chỉ hỏi một câu, các ngươi định đối phó với yêu hồ ngàn năm như thế nào?
Tên chưởng môn kia bao che khuyết điểm, một chén nước thì không thể giữ thăng bằng, Tử Dương tông và tông của hắn e rằng cũng sẽ nổi lên phân tranh, nói không chừng Tử Tiêu điện sẽ nội loạn thêm lần nữa, Tam Tam Chân Nhân có chút lo lắng.
Tây Môn Soái trả lời:
- Đạo hạnh của yêu hồ ngàn năm này rất cao thâm, nhưng lại có qua lại với người, lại thêm Bách Nhãn ma quân tu hành tà pháp, khiến nội đan yêu hồ ngàn năm bị hao tổn, bây giờ đạo hạnh không tiến mà lùi.
Tam Tam Chân Nhân nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Tây Môn Soái trả lời:
- Vãn bối đã tìm đọc một vài ghi chép trong văn hiến, phàm là người cùng thú giao hợp, tất có tổn hại.
- Tin nhảm nhí.
Tam Tam Chân Nhân lắc đầu nói:
- Đạo hạnh của yêu hồ ngàn năm quả thực bị hao tổn, đó là vì trong đại chiến tà đạo ba trăm năm trước, nàng nhân lúc hỗn loạn lẻn vào Tàng Thư điện của Tử Tiêu điện đánh cắp đạo thư Tử Vi Thần Lôi, điển tịch trân quý như vậy, tất nhiên có cấm chế lợi hại. Nếu không Tử Tiêu điện còn có Tàng Thư điện chắc? Lúc đó nội đan của yêu hồ ngàn năm này bị hao tổn rất nhiều, gần như tử vong, là Bách Nhãn ma quân nhất thời nổi lên một tia thiện niệm cứu nàng, nàng cũng lấy thân báo đáp. Vì vậy mới trở thành thiên cổ giai thoại…
- Khụ…
Lâm Phiền nhắc nhở:
- Một người là tà nhân, một kẻ là yêu thú, cấu kết với nhau làm chuyện xấu quả thật rất thích hợp.
- Một ngày nào đó ngươi gặp một con yêu hồ gần chết, đó chính là tạo hóa của ngươi.
Tam Tam Chân Nhân nhìn Lâm Phiền nói.
Lâm Phiền gật đầu đáp:
- Vậy thì ta có túi càn khôn rồi.
Tam Tam Chân Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ lên đầu Lâm Phiền một cái, nói:
- Con yêu hồ này… có chút khó đối phó.
Tây Môn Soái nói:
- Vãn bối cũng đã từng dò xét qua, yêu hồ ngàn năm và Bách Nhãn ma quân không ở cùng một chỗ, yêu hồ ngàn năm ở trong Thúy Lục cốc, mỗi tháng Bách Nhãn ma quân ở lại ba ngày, ngoài ra chỉ có mấy nữ đệ tử Tử Đồng môn phục thị mà thôi.
Tam Tam Chân Nhân lại vỗ đầu Lâm Phiền một cái nữa, nói:
- Nghe không hiểu sao? Đầu yêu hồ này có chút khó đối phó.
Lâm Phiền tức giận, mắng:
- Tại sao lại đánh ta, ta không nói gì mà.
- Ta rất muốn đánh hắn, thế nhưng…
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Lâm Phiền, đánh không lại thì bỏ chạy, hãy nhớ mười điều chân ngôn, tự các ngươi xem mà làm, ta đi đây.
…
Có chút khó đối phó? Tây Môn Soái nghi hoặc, bản thân mình đã từng dò xét, tu vi của yêu hồ ngàn năm bị hao tổn, bản thân chỉ cần bỏ ra chút tinh lực là được. Kéo Lâm Phiền theo, chính là muốn Lâm Phiền giữ chân sáu nữ đệ tử Tử Đồng môn đang phục thị yêu hồ ngàn năm. Còn mình thì đánh chết nữ đệ tử, tránh để các nàng phát cảnh báo cầu cứu.
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền trả lời:
- Ta có nguyên một bộ thủ đoạn bỏ chạy, ngươi không cần lo lắng cho ta.
- Ta không lo lắng cho ngươi.
Tây Môn Soái lẩm bẩm:
- Khó đối phó… Vị sư phụ kia của ngươi, nói chuyện chỉ nói một nửa.
- Ngươi có thể không nghe, ta cơ bản chưa từng nghe.
Lâm Phiền nói:
- Một lần hắn dẫn ta đến Trung châu lịch lãm, kết quả đi ngang qua một nhà thổ, hắn nói trong đó có yêu nghiệt quấy phá, nói ta chờ hắn một lát. Chờ nửa canh giờ sau thì hắn đi ra, ta hỏi hắn thu yêu nghiệt chưa? Hắn trả lời rồi. Ta hỏi bao nhiêu yêu nghiệt? Hắn nói bốn yêu nghiệt, mỗi người đều dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, phải khó khăn lắm mới thu phục được bọn họ. Lúc mười ba tuổi ta tìm đọc trong văn hiến, sau khi phát hiện ý nghĩa của nhà thổ, ta liền không nghe hắn nói bậy nữa.
- Ý ngươi là Tông chủ ngươi đang hù dọa chúng ta?
Tây Môn Soái hỏi lại.
- Không, lần này là thật.
- Làm sao ngươi đoán được?
- Hắn nhắc ta mười điều chân ngôn.
Tây Môn Soái đang chuẩn bị hỏi mười điều chân ngôn là gì, chỉ thấy phía tây nam, Trương Thông Uyên đạp kiếm mà đến, hạ xuống mặt hai người chắp tay hành lễ, hồi lâu mới nói:
- Chuyện kia… ừm…
Tây Môn Soái đề phòng, cười nói:
- A, thì ra là Trương Thông Uyên, sớm đã nghe qua uy danh chưởng môn các ngươi rồi, yên tâm, từ nay về sau nhìn thấy chó mèo Tử Tiêu điện, chúng ta đều sẽ đi đường vòng.
Trương Thông Uyên giận tím mặt, quát:
- Con bà nó chữ, lão tử đã xin lỗi rồi, đừng có nói kháy nữa, Tây Môn Soái ngươi lão tử còn chưa để vào mắt đâu. Lại đây, một chọi một.
Tây Môn Soái mở quạt ra, nói:
- Không dám, gia sư cũng đã qua đời rồi, không phải chưởng môn ngươi muốn tìm sư phụ ta lý luận ư? Ta đi đâu mà tìm? Ha ha…
- Biến, xem như các ngươi hung ác. Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta.
Trương Thông Uyên đỏ mặt nói:
- Đạo gia ta sớm muộn cũng sẽ ghi lên người ngươi mười chữ phục, hừ!
Dứt lời ngự kiếm rời đi.
Tây Môn Soái thấy Trương Thông Uyên rời đi, tự nhủ:
- Tên Trương Thông Uyên này ngược lại còn có vài phần cốt khí, ít nhất biết rõ đúng sai, so với chưởng môn của hắn còn mạnh hơn một chút. Tử Tiêu điện… Ha ha! Chúng ta đi thôi.
Lâm Phiền không hề quan tâm đến Tử Tiêu điện chút nào, chỉ có chút ác cảm với Tử Vân Chân Nhân, tiện thể cũng có chút phản cảm với Tử Tiêu điện. Lâm Phiền đạp trúc kiếm mà bay lên, hỏi:
- Đến Nam cương làm gì?
- Ngươi còn nhớ đám giấy vàng của ngươi ở Liên Hoa sơn bị con sóc của ta lấy đi không?
- Là trộm.
- Bổn soái cũng không làm mấy chuyện bắt gà trộm chó, là sóc làm.
Tây Môn Soái giải thích trước.
- Cút, ngươi thật vô sỉ, rồi sao?
- Ở Miêu Cương có một vị hảo hữu của gia sư ta, tinh thông thú ngữ, có chút quen thuộc Thập Vạn Đại Sơn. Ta muốn nghe ngóng xem nơi nào có yêu thú ngàn năm, xem như thiếu nợ ngươi một tấm da.
Lâm Phiền kinh ngạc thốt lên:
- Ồ? Ngươi là phường trộm cắp nào? Dám giả mạo Tây Môn Soái?
- …
Tây Môn Soái nói thật:
- Quả thật có một vị hảo của gia sư, hồ ly bất luận là yêu thú hay linh thú, đều hiểu rõ đạo lý báo ân nhất. Ta vẫn cho rằng yêu hồ ngàn năm thất thân với Bách Nhãn ma quân mới bị phá tu vi, nhưng bất kể thế nào, giữa bọn họ vẫn có ân nghĩa. Ta lo lắng, nếu như yêu hồ này thấy chúng ta dùng nàng để uy hiếp Bách Nhãn ma quân, dưới tình thế cấp bách sẽ tự bạo nội đan, như vậy chúng ta sẽ xong đời.
Lâm Phiền nghi vấn, nói:
- Yêu thú tu vi hai trăm năm, cho dù tự bạo nội đan, cũng có thể dễ dàng trốn thoát a?
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền như nhìn kẻ ngốc, nói:
- A, sau đó Bách Nhãn ma quân sẽ cung kính tiễn hai người chúng ta rời khỏi tuyệt địa mênh mông?
A, ai dà, mình dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không lo lắng được nhiều như vậy. Dựa theo văn hiến ghi chép lại, hồ ly bất luận là yêu thú hay linh thú, đều rất trọng ân nghĩa, ngươi cứu nó một mạng, nó sẽ không chút do dự trả lại ngươi một mạng. Bắt cóc tống tiền, giao đồ thì giao người, sau đó hồ ly tự sát, Bách Nhãn ma quân dù sao cũng là nhất đại tông sư, chưởng môn do giáo chủ tà phái chọn, đều lấy cường giả vi vương làm điểm xuất phát. Mình và Tây Môn Soái đánh với Bách Nhãn ma quân, e rằng phần thắng… Cho dù là Tông chủ Tam Tam Chân Nhân của mình, một chọi một e rằng cũng khó có thể đánh bại Bách Nhãn ma quân, tính thêm đệ tử Tử Đồng môn…
Tây Môn Soái nói:
- Cho nên sau khi bắt yêu hồ, ta cần một thứ bảo bối khiến nàng không thể tự bạo nội đan.
- Bảo bối gì?
- Vô Tâm đằng.
Trung châu là phạm vi thế lực của chính đạo, cũng là trung tâm của mười hai châu, hai người trên đường đi nói chuyện nhàm chán, cuối cùng đã tới Nam cương, ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Thập Vạn Đại Sơn nghe đồn là do mười vạn ngọn núi tạo thành, là dãy núi lớn nhất mười hai châu, diện tích của nó cũng không nhỏ hơn Đông châu. Trong đó có không ít yêu vật, nghe đồn còn có không ít yêu nhân. Cái gọi là yêu nhân… chính là hậu đại do người và yêu thú giao hợp. Yêu nhân không chỉ có thể tu hành pháp môn đạo gia, phật gia, mà còn có nội đan. Yêu nhân tu luyện cũng không trải qua quá trình Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, chỉ có nội đan, nội đan chia làm năm màu, hồng hoàng lục lam tử, đến màu tím thì tu vi sẽ không dưới chưởng môn chính đạo. Ngoài ra, đám yêu nhân còn có pháp thuật đặc biệt của yêu thú, diệu dụng vô cùng.
- Ý của tiền bối, Tử Vân Chân Nhân là tiểu nhân?
- Ta không có nói như vậy.
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Ta đã nghe Lâm Phiền kể chuyện rồi, các ngươi muốn bắt yêu hồ ngàn năm, ta chỉ hỏi một câu, các ngươi định đối phó với yêu hồ ngàn năm như thế nào?
Tên chưởng môn kia bao che khuyết điểm, một chén nước thì không thể giữ thăng bằng, Tử Dương tông và tông của hắn e rằng cũng sẽ nổi lên phân tranh, nói không chừng Tử Tiêu điện sẽ nội loạn thêm lần nữa, Tam Tam Chân Nhân có chút lo lắng.
Tây Môn Soái trả lời:
- Đạo hạnh của yêu hồ ngàn năm này rất cao thâm, nhưng lại có qua lại với người, lại thêm Bách Nhãn ma quân tu hành tà pháp, khiến nội đan yêu hồ ngàn năm bị hao tổn, bây giờ đạo hạnh không tiến mà lùi.
Tam Tam Chân Nhân nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?
Tây Môn Soái trả lời:
- Vãn bối đã tìm đọc một vài ghi chép trong văn hiến, phàm là người cùng thú giao hợp, tất có tổn hại.
- Tin nhảm nhí.
Tam Tam Chân Nhân lắc đầu nói:
- Đạo hạnh của yêu hồ ngàn năm quả thực bị hao tổn, đó là vì trong đại chiến tà đạo ba trăm năm trước, nàng nhân lúc hỗn loạn lẻn vào Tàng Thư điện của Tử Tiêu điện đánh cắp đạo thư Tử Vi Thần Lôi, điển tịch trân quý như vậy, tất nhiên có cấm chế lợi hại. Nếu không Tử Tiêu điện còn có Tàng Thư điện chắc? Lúc đó nội đan của yêu hồ ngàn năm này bị hao tổn rất nhiều, gần như tử vong, là Bách Nhãn ma quân nhất thời nổi lên một tia thiện niệm cứu nàng, nàng cũng lấy thân báo đáp. Vì vậy mới trở thành thiên cổ giai thoại…
- Khụ…
Lâm Phiền nhắc nhở:
- Một người là tà nhân, một kẻ là yêu thú, cấu kết với nhau làm chuyện xấu quả thật rất thích hợp.
- Một ngày nào đó ngươi gặp một con yêu hồ gần chết, đó chính là tạo hóa của ngươi.
Tam Tam Chân Nhân nhìn Lâm Phiền nói.
Lâm Phiền gật đầu đáp:
- Vậy thì ta có túi càn khôn rồi.
Tam Tam Chân Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ lên đầu Lâm Phiền một cái, nói:
- Con yêu hồ này… có chút khó đối phó.
Tây Môn Soái nói:
- Vãn bối cũng đã từng dò xét qua, yêu hồ ngàn năm và Bách Nhãn ma quân không ở cùng một chỗ, yêu hồ ngàn năm ở trong Thúy Lục cốc, mỗi tháng Bách Nhãn ma quân ở lại ba ngày, ngoài ra chỉ có mấy nữ đệ tử Tử Đồng môn phục thị mà thôi.
Tam Tam Chân Nhân lại vỗ đầu Lâm Phiền một cái nữa, nói:
- Nghe không hiểu sao? Đầu yêu hồ này có chút khó đối phó.
Lâm Phiền tức giận, mắng:
- Tại sao lại đánh ta, ta không nói gì mà.
- Ta rất muốn đánh hắn, thế nhưng…
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Lâm Phiền, đánh không lại thì bỏ chạy, hãy nhớ mười điều chân ngôn, tự các ngươi xem mà làm, ta đi đây.
…
Có chút khó đối phó? Tây Môn Soái nghi hoặc, bản thân mình đã từng dò xét, tu vi của yêu hồ ngàn năm bị hao tổn, bản thân chỉ cần bỏ ra chút tinh lực là được. Kéo Lâm Phiền theo, chính là muốn Lâm Phiền giữ chân sáu nữ đệ tử Tử Đồng môn đang phục thị yêu hồ ngàn năm. Còn mình thì đánh chết nữ đệ tử, tránh để các nàng phát cảnh báo cầu cứu.
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền trả lời:
- Ta có nguyên một bộ thủ đoạn bỏ chạy, ngươi không cần lo lắng cho ta.
- Ta không lo lắng cho ngươi.
Tây Môn Soái lẩm bẩm:
- Khó đối phó… Vị sư phụ kia của ngươi, nói chuyện chỉ nói một nửa.
- Ngươi có thể không nghe, ta cơ bản chưa từng nghe.
Lâm Phiền nói:
- Một lần hắn dẫn ta đến Trung châu lịch lãm, kết quả đi ngang qua một nhà thổ, hắn nói trong đó có yêu nghiệt quấy phá, nói ta chờ hắn một lát. Chờ nửa canh giờ sau thì hắn đi ra, ta hỏi hắn thu yêu nghiệt chưa? Hắn trả lời rồi. Ta hỏi bao nhiêu yêu nghiệt? Hắn nói bốn yêu nghiệt, mỗi người đều dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, phải khó khăn lắm mới thu phục được bọn họ. Lúc mười ba tuổi ta tìm đọc trong văn hiến, sau khi phát hiện ý nghĩa của nhà thổ, ta liền không nghe hắn nói bậy nữa.
- Ý ngươi là Tông chủ ngươi đang hù dọa chúng ta?
Tây Môn Soái hỏi lại.
- Không, lần này là thật.
- Làm sao ngươi đoán được?
- Hắn nhắc ta mười điều chân ngôn.
Tây Môn Soái đang chuẩn bị hỏi mười điều chân ngôn là gì, chỉ thấy phía tây nam, Trương Thông Uyên đạp kiếm mà đến, hạ xuống mặt hai người chắp tay hành lễ, hồi lâu mới nói:
- Chuyện kia… ừm…
Tây Môn Soái đề phòng, cười nói:
- A, thì ra là Trương Thông Uyên, sớm đã nghe qua uy danh chưởng môn các ngươi rồi, yên tâm, từ nay về sau nhìn thấy chó mèo Tử Tiêu điện, chúng ta đều sẽ đi đường vòng.
Trương Thông Uyên giận tím mặt, quát:
- Con bà nó chữ, lão tử đã xin lỗi rồi, đừng có nói kháy nữa, Tây Môn Soái ngươi lão tử còn chưa để vào mắt đâu. Lại đây, một chọi một.
Tây Môn Soái mở quạt ra, nói:
- Không dám, gia sư cũng đã qua đời rồi, không phải chưởng môn ngươi muốn tìm sư phụ ta lý luận ư? Ta đi đâu mà tìm? Ha ha…
- Biến, xem như các ngươi hung ác. Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta.
Trương Thông Uyên đỏ mặt nói:
- Đạo gia ta sớm muộn cũng sẽ ghi lên người ngươi mười chữ phục, hừ!
Dứt lời ngự kiếm rời đi.
Tây Môn Soái thấy Trương Thông Uyên rời đi, tự nhủ:
- Tên Trương Thông Uyên này ngược lại còn có vài phần cốt khí, ít nhất biết rõ đúng sai, so với chưởng môn của hắn còn mạnh hơn một chút. Tử Tiêu điện… Ha ha! Chúng ta đi thôi.
Lâm Phiền không hề quan tâm đến Tử Tiêu điện chút nào, chỉ có chút ác cảm với Tử Vân Chân Nhân, tiện thể cũng có chút phản cảm với Tử Tiêu điện. Lâm Phiền đạp trúc kiếm mà bay lên, hỏi:
- Đến Nam cương làm gì?
- Ngươi còn nhớ đám giấy vàng của ngươi ở Liên Hoa sơn bị con sóc của ta lấy đi không?
- Là trộm.
- Bổn soái cũng không làm mấy chuyện bắt gà trộm chó, là sóc làm.
Tây Môn Soái giải thích trước.
- Cút, ngươi thật vô sỉ, rồi sao?
- Ở Miêu Cương có một vị hảo hữu của gia sư ta, tinh thông thú ngữ, có chút quen thuộc Thập Vạn Đại Sơn. Ta muốn nghe ngóng xem nơi nào có yêu thú ngàn năm, xem như thiếu nợ ngươi một tấm da.
Lâm Phiền kinh ngạc thốt lên:
- Ồ? Ngươi là phường trộm cắp nào? Dám giả mạo Tây Môn Soái?
- …
Tây Môn Soái nói thật:
- Quả thật có một vị hảo của gia sư, hồ ly bất luận là yêu thú hay linh thú, đều hiểu rõ đạo lý báo ân nhất. Ta vẫn cho rằng yêu hồ ngàn năm thất thân với Bách Nhãn ma quân mới bị phá tu vi, nhưng bất kể thế nào, giữa bọn họ vẫn có ân nghĩa. Ta lo lắng, nếu như yêu hồ này thấy chúng ta dùng nàng để uy hiếp Bách Nhãn ma quân, dưới tình thế cấp bách sẽ tự bạo nội đan, như vậy chúng ta sẽ xong đời.
Lâm Phiền nghi vấn, nói:
- Yêu thú tu vi hai trăm năm, cho dù tự bạo nội đan, cũng có thể dễ dàng trốn thoát a?
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền như nhìn kẻ ngốc, nói:
- A, sau đó Bách Nhãn ma quân sẽ cung kính tiễn hai người chúng ta rời khỏi tuyệt địa mênh mông?
A, ai dà, mình dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không lo lắng được nhiều như vậy. Dựa theo văn hiến ghi chép lại, hồ ly bất luận là yêu thú hay linh thú, đều rất trọng ân nghĩa, ngươi cứu nó một mạng, nó sẽ không chút do dự trả lại ngươi một mạng. Bắt cóc tống tiền, giao đồ thì giao người, sau đó hồ ly tự sát, Bách Nhãn ma quân dù sao cũng là nhất đại tông sư, chưởng môn do giáo chủ tà phái chọn, đều lấy cường giả vi vương làm điểm xuất phát. Mình và Tây Môn Soái đánh với Bách Nhãn ma quân, e rằng phần thắng… Cho dù là Tông chủ Tam Tam Chân Nhân của mình, một chọi một e rằng cũng khó có thể đánh bại Bách Nhãn ma quân, tính thêm đệ tử Tử Đồng môn…
Tây Môn Soái nói:
- Cho nên sau khi bắt yêu hồ, ta cần một thứ bảo bối khiến nàng không thể tự bạo nội đan.
- Bảo bối gì?
- Vô Tâm đằng.
Trung châu là phạm vi thế lực của chính đạo, cũng là trung tâm của mười hai châu, hai người trên đường đi nói chuyện nhàm chán, cuối cùng đã tới Nam cương, ngoài Thập Vạn Đại Sơn.
Thập Vạn Đại Sơn nghe đồn là do mười vạn ngọn núi tạo thành, là dãy núi lớn nhất mười hai châu, diện tích của nó cũng không nhỏ hơn Đông châu. Trong đó có không ít yêu vật, nghe đồn còn có không ít yêu nhân. Cái gọi là yêu nhân… chính là hậu đại do người và yêu thú giao hợp. Yêu nhân không chỉ có thể tu hành pháp môn đạo gia, phật gia, mà còn có nội đan. Yêu nhân tu luyện cũng không trải qua quá trình Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, chỉ có nội đan, nội đan chia làm năm màu, hồng hoàng lục lam tử, đến màu tím thì tu vi sẽ không dưới chưởng môn chính đạo. Ngoài ra, đám yêu nhân còn có pháp thuật đặc biệt của yêu thú, diệu dụng vô cùng.
/48
|