Tuyệt Sắc bi phẫn nói:
- Bần tăng từ nhỏ xuất gia, một lòng hướng phật, nhưng Thanh Thủy Chân Nhân lại muốn trộm Tâm Kiếm kinh thư phật môn trong Tàng Kinh các của Thiên Âm tự ta, ta không theo, nàng liền đem mẫu thân, phụ thân… mười bảy miệng ăn bắt trói. Cuối cùng bần tăng nói: Người xuất gia đã mất người nhà, vì vậy nàng nhượng bộ, để ta đến tìm ngươi lấy bộ lông của Linh Nhi, bằng không… Người xuất gia lấy từ bi làm đầu, hơn nữa ta đã đáp ứng ả. Ta không vào địa ngục thì ao vào địa ngục, cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ, Tôn Hồ thí chủ nếu nguyện ý cho ta mượn lông Linh Nhi, như vậy còn hơn xây trăm cấp phù đồ, a di đà phật.
- Thật sao?
Tôn Hồ hỏi.
- Nói dối phải vào địa ngục A Tì, bần tăng là người xuất gia, không dám nói dối.
Tuyệt Sắc lộ ra vẻ mặt đau khổ trả lời.
Tôn Hồ thở dài, nói:
- Bỏ đi, ngươi đi đi.
Tuyệt Sắc dập đầu, nói:
- Xin Tôn Hồ thí chủ hãy giao Linh Nhi cho ta, nếu thí chủ thấy chết mà không cứu, e rằng sẽ đọa vào địa ngục vô tận. Bần tăng nguyện ý dùng mạng đền, nếu Tôn Hồ thí chủ ngại mạng bần tăng đê tiện, bần tăng có thể trọn đời phục thị thí chủ, nếu làm trái lời thề này, cứ để thiên lôi đánh chết.
- Ngươi… Ngươi đừng được voi đòi tiên, đi!
- Thí chủ không đáp ứng, bần tăng sẽ không đứng dậy.
Tuyệt Sắc tiếp tục dập đầu, nói:
- Thấy chết mà không cứu, giống như sát sinh, chính là điều kiêng kỵ nhất của người xuất gia.
…
Nửa canh giờ sau, Tuyệt Sắc rời khỏi Tự Tại cốc, cầm theo một bộ da khỉ đỏ ném vào trong túi càn khôn, còn cho rằng đây là bảo bối gì, chẳng qua chỉ là một tấm da yêu thú năm mươi năm, Thanh Thủy lão thái bà không phải muốn da này, mà là muốn mượn đao giết người. Kỳ quái, sư môn mình đã giúp lão thái bà này, không niệm ân tình thì bỏ đi, tại sao còn muốn giết mình?
Tuyệt Sắc nào biết được, lời của Thanh Thủy Chân Nhân cũng có phần là sự thật, Tôn Hồ là người ăn chay niệm phật, không dễ sát sinh. Nàng vốn có hảo ý, để Tây Môn Soái và Tuyệt Sắc đi lịch lãm, xem như một phần lễ vật tặng cho vãn bối. Nào ngờ về sau động sát tâm với Lâm Phiền, vì vậy mới để bọn hắn đi chịu chết. Thanh Thủy Chân Nhân thật không ngờ Tuyệt Sắc lại nghe lén bọn họ nói chuyện, còn ám toán Lâm Phiền và Tây Môn Soái, sau đó tự mình đi tìm chết.
Biến đổi bất ngờ, kết quả hảo ý biến thành ác ý, Tuyệt Sắc là kẻ hèn mọn bỉ ổi, nên suy nghĩ cũng hèn mọn bỉ ổi, Thanh Thủy Chân Nhân này hại mình, nếu mình không trả đũa, vậy thì quá thiệt thòi rồi. Chẳng qua tu vi của Thanh Thủy Chân Nhân quả thật cao hơn mình quá nhiều.
Tuyệt Sắc vừa bay vừa nghĩ, đột nhiên phát hiện không ổn, Tây Môn Soái và tiểu đạo sĩ đã trước sau bao vây hắn, tiểu đạo sĩ thì không biết là ai, nhưng Tây Môn Soái thì Tuyệt Sắc biết, thân mang Tử Ngọ Càn Khôn quyển và Thất Phá kỳ mà ai nhìn thấy cũng thèm. Kẻ đi cùng Tây Môn Soái, ắt hẳn cũng không quá kém.
Tuyệt Sắc một tay chỉ Tây Môn Soái, một tay chỉ Lâm Phiền, nói:
- Có giỏi thì một chọi một.
- Được.
Tây Môn Soái xông lên, vòng càn khôn cấp tốc xoay tròn, bay về phía Tuyệt Sắc, Tuyệt Sắc thân hiện phật quang, chín viên phật châu gặp gió liền phóng đại, va chạm với vòng càn khôn, cùng lúc bị bắn ngược trở về. Tây Môn Soái xoay người một cái, lại phát ra vòng càn khôn, Tuyệt Sắc cười, chọi cứng với pháp bảo phật môn, cho dù đánh thêm vạn năm thì cũng không phá được phật châu của mình.
Tuyệt Sắc đang chuẩn bị khống chế phật châu công kích, đột nhiên một đạo thiểm điện bổ xuống, mụ nội nó, vương bát đản, đã nói một chọi một, chẳng qua… uy lực của tia chớp này hình như hơi nhỏ thì phải?
Đang nghĩ thì đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư…
Tuyệt Sắc chưa từng gặp người nào vô sỉ hơn mình, Lâm Phiền cũng không phải vô sỉ, thế nhưng pháp thuật của Lâm Phiền lại là pháp thuật vô sỉ nhất mà Tuyệt Sắc từng gặp, không ngờ có thể thuấn phát Lôi quyết, lại vĩnh viễn không dừng, bản thân mình giống như liên tục bị định thân, không thể di động. Phật châu hộ thể, mạnh mẽ đón đỡ vòng càn khôn, phật châu bay tứ tán, Tuyệt Sắc khí huyết nhộn nhạo, chân khí tán loạn. Mẹ nó, vòng càn khôn này càng xoay càng nhanh, uy lực cũng càng lớn.
- Vạn pháp hóa bụi.
Tuyệt Sắc xuất tuyệt chiêu, phật quang toàn thân bạo xạ, phật quang biến thành một tầng y phục, bao phủ khắp toàn thân Tuyệt Sắc, thân ảnh lập lòe. Tia chớp lập tức mất đi năng lực tê dại.
Lâm Phiền quát:
- Đánh!
Phật đao lục ngọc bay ra, chém lên người Tuyệt Sắc, thân thể Tuyệt Sắc trầm xuống, giận dữ mắng:
- Lỗ mũi trâu, không ngờ dám trộm bảo đao phật môn ta… Ai da, phật gia sắp viên tịch rồi…
Trên có phật đao lục ngọc đánh, dưới có vòng càn khôn tập kích, hai đường giáp công, Tuyệt Sắc cắn răng một cái, chín viên phật châu cùng bạo, không chỉ chấn ngược vòng càn khôn và phật đao lục ngọc trở về, còn chấn cho hai kiện binh khí run rẩy không ngừng, đây là điềm báo sắp rơi vào trạng thái mất linh. Chẳng qua, Tuyệt Sắc cũng không thoải mái bao nhiêu, chín viên phật chây này mình phải mất hơn một năm mới tìm được, còn mất thêm một năm tâm luyện, chỉ trong nháy mắt thì tất cả đã biến thành tro bụi.
Tuyệt Sắc chỉ Lâm Phiền, quát:
- Ngươi không giữ lời.
Lâm Phiền cười ha hả nói:
- Hắn đáp ứng, nhưng ta thì không.
Tây Môn Soái nói:
- Ta đồng ý một chọi một, nhưng hắn không đồng ý, ta cũng không có cách nào khác.
- Vô sỉ.
Tuyệt Sắc quát lớn.
Tây Môn Soái và Lâm Phiền đồng thanh nói:
- Đó là ngươi.
- Ha ha…
Tuyệt Sắc đột nhiên bật cười, ngự phong quỳ xuống giữa không trung, hai mắt rơi lệ, nói:
- Hai vị anh hùng, ta trên có lão mẫu tám mươi, dưới có con thơ ba tuổi, bỏ qua cho ta đi.
Tuyệt Sắc nhìn Tuyệt Sắc, nói:
- Này, ngươi… tốt xấu gì cũng là bát đại cao thủ, tại sao lại không có cốt khí như vậy?
Tuyệt Sắc nghiêm mặt nói:
- Vì bảo vệ cái xác thối này, vạn pháp giai không.
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền, hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
Lâm Phiền dang tay nói:
- Đã được kiến thức rồi.
Đang nói thì trên đầu Tây Môn Soái và Lâm Phiền chợt xuất hiện một câu phạm văn, Tuyệt Sắc quát:
- Kim Cang đâu?
Hai bức phật tượng kim sắc khổng lồ xuất hiện giữa không trung, mạnh mẽ đánh xuống, Tây Môn Soái kinh hãi,vòng càn khôn lập tức đón đỡ, bị phật tượng nện trúng, vòng càn khôn suýt nữa rơi vào trạng thái mất linh, rơi thẳng xuống dưới. Tây Môn Soái cấp tốc phi độn, phật tượng lại duỗi ra đại thủ đánh bay Tây Môn Soái. Lâm Phiền bên này cũng như vậy, chẳng qua hắn không dùng phật đao lục ngọc để ngăn cản, mà ném ra một hạt đậu từ trong tay áo.
Rải đậu thành binh, một đao thuẫn binh xuất hiện giữa không trung, cúi đầu nhìn, sau đó hét lên một tiếng, rơi xuống dưới, Lâm Phiền bắt pháp quyết, thay đổi vị trí với đao thuẫn binh, kim cương đánh nát bấy đao thuẫn binh. Một chiêu kết thúc, kim cương đại thủ lại đánh tới Lâm Phiền, Lâm Phiền ném trúc kiếm ra, vẫn như cũ thay hình đổi vị, trúc kiếm dưới chân lại bị đập nát bấy.
- Lâm Phiền vặn người một cái, ngón tay chỉ vào tượng phật Kim Cang, quát:
- Nhanh!
Giữa không trung xuất hiện một tảng đá lớn bằng trái dưa hấu rơi xuống, nện lên người Kim Cang, bả vai Kim Cang bị đánh lõm, thân thể cũng rớt thẳng xuống dưới. Như vậy mới là pháp thuật đạo gia chính tông, Phi Hỏa Lưu Tinh. Đây là pháp chú Lôi quyết đạo gia sau khi Thổ Lôi và Hỏa Lôi kết hợp mà tiến giai, uy lực cực lớn. Lâm Phiền mới bắt đầu tu hành, lĩnh ngộ có hạn, hơn nữa ngũ hành của Lâm Phiền cân bằng, nên không thể phát huy hữu hiệu uy lực của Thổ lôi và Hỏa lôi, bằng không thì chỉ một chiêu cũng đủ phá Kim Cang rồi.
Tuyệt Sắc có chút kinh hãi, nhắc tới Lôi quyết, âm hiểm nhất chính là Quý Thủy Âm Lôi, uy lực lớn nhất là Thái Ất Thần Lôi. Ngoại trừ Lôi Sơn phái chuyên tu ra, những môn phái chính đạo khác cũng tu Lôi quyết, nhưng pháp môn có hạn, năng lực ngự khí của Vân Thanh môn tương đối cao thâm, nhưng Lôi quyết cũng không tính là xuất sắc. Một tên tiểu đệ tử vậy mà có thể phát ra Thổ Hỏa lôi dung hợp, chẳng lẽ lời đồn sai lầm?
- Bần tăng từ nhỏ xuất gia, một lòng hướng phật, nhưng Thanh Thủy Chân Nhân lại muốn trộm Tâm Kiếm kinh thư phật môn trong Tàng Kinh các của Thiên Âm tự ta, ta không theo, nàng liền đem mẫu thân, phụ thân… mười bảy miệng ăn bắt trói. Cuối cùng bần tăng nói: Người xuất gia đã mất người nhà, vì vậy nàng nhượng bộ, để ta đến tìm ngươi lấy bộ lông của Linh Nhi, bằng không… Người xuất gia lấy từ bi làm đầu, hơn nữa ta đã đáp ứng ả. Ta không vào địa ngục thì ao vào địa ngục, cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ, Tôn Hồ thí chủ nếu nguyện ý cho ta mượn lông Linh Nhi, như vậy còn hơn xây trăm cấp phù đồ, a di đà phật.
- Thật sao?
Tôn Hồ hỏi.
- Nói dối phải vào địa ngục A Tì, bần tăng là người xuất gia, không dám nói dối.
Tuyệt Sắc lộ ra vẻ mặt đau khổ trả lời.
Tôn Hồ thở dài, nói:
- Bỏ đi, ngươi đi đi.
Tuyệt Sắc dập đầu, nói:
- Xin Tôn Hồ thí chủ hãy giao Linh Nhi cho ta, nếu thí chủ thấy chết mà không cứu, e rằng sẽ đọa vào địa ngục vô tận. Bần tăng nguyện ý dùng mạng đền, nếu Tôn Hồ thí chủ ngại mạng bần tăng đê tiện, bần tăng có thể trọn đời phục thị thí chủ, nếu làm trái lời thề này, cứ để thiên lôi đánh chết.
- Ngươi… Ngươi đừng được voi đòi tiên, đi!
- Thí chủ không đáp ứng, bần tăng sẽ không đứng dậy.
Tuyệt Sắc tiếp tục dập đầu, nói:
- Thấy chết mà không cứu, giống như sát sinh, chính là điều kiêng kỵ nhất của người xuất gia.
…
Nửa canh giờ sau, Tuyệt Sắc rời khỏi Tự Tại cốc, cầm theo một bộ da khỉ đỏ ném vào trong túi càn khôn, còn cho rằng đây là bảo bối gì, chẳng qua chỉ là một tấm da yêu thú năm mươi năm, Thanh Thủy lão thái bà không phải muốn da này, mà là muốn mượn đao giết người. Kỳ quái, sư môn mình đã giúp lão thái bà này, không niệm ân tình thì bỏ đi, tại sao còn muốn giết mình?
Tuyệt Sắc nào biết được, lời của Thanh Thủy Chân Nhân cũng có phần là sự thật, Tôn Hồ là người ăn chay niệm phật, không dễ sát sinh. Nàng vốn có hảo ý, để Tây Môn Soái và Tuyệt Sắc đi lịch lãm, xem như một phần lễ vật tặng cho vãn bối. Nào ngờ về sau động sát tâm với Lâm Phiền, vì vậy mới để bọn hắn đi chịu chết. Thanh Thủy Chân Nhân thật không ngờ Tuyệt Sắc lại nghe lén bọn họ nói chuyện, còn ám toán Lâm Phiền và Tây Môn Soái, sau đó tự mình đi tìm chết.
Biến đổi bất ngờ, kết quả hảo ý biến thành ác ý, Tuyệt Sắc là kẻ hèn mọn bỉ ổi, nên suy nghĩ cũng hèn mọn bỉ ổi, Thanh Thủy Chân Nhân này hại mình, nếu mình không trả đũa, vậy thì quá thiệt thòi rồi. Chẳng qua tu vi của Thanh Thủy Chân Nhân quả thật cao hơn mình quá nhiều.
Tuyệt Sắc vừa bay vừa nghĩ, đột nhiên phát hiện không ổn, Tây Môn Soái và tiểu đạo sĩ đã trước sau bao vây hắn, tiểu đạo sĩ thì không biết là ai, nhưng Tây Môn Soái thì Tuyệt Sắc biết, thân mang Tử Ngọ Càn Khôn quyển và Thất Phá kỳ mà ai nhìn thấy cũng thèm. Kẻ đi cùng Tây Môn Soái, ắt hẳn cũng không quá kém.
Tuyệt Sắc một tay chỉ Tây Môn Soái, một tay chỉ Lâm Phiền, nói:
- Có giỏi thì một chọi một.
- Được.
Tây Môn Soái xông lên, vòng càn khôn cấp tốc xoay tròn, bay về phía Tuyệt Sắc, Tuyệt Sắc thân hiện phật quang, chín viên phật châu gặp gió liền phóng đại, va chạm với vòng càn khôn, cùng lúc bị bắn ngược trở về. Tây Môn Soái xoay người một cái, lại phát ra vòng càn khôn, Tuyệt Sắc cười, chọi cứng với pháp bảo phật môn, cho dù đánh thêm vạn năm thì cũng không phá được phật châu của mình.
Tuyệt Sắc đang chuẩn bị khống chế phật châu công kích, đột nhiên một đạo thiểm điện bổ xuống, mụ nội nó, vương bát đản, đã nói một chọi một, chẳng qua… uy lực của tia chớp này hình như hơi nhỏ thì phải?
Đang nghĩ thì đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư…
Tuyệt Sắc chưa từng gặp người nào vô sỉ hơn mình, Lâm Phiền cũng không phải vô sỉ, thế nhưng pháp thuật của Lâm Phiền lại là pháp thuật vô sỉ nhất mà Tuyệt Sắc từng gặp, không ngờ có thể thuấn phát Lôi quyết, lại vĩnh viễn không dừng, bản thân mình giống như liên tục bị định thân, không thể di động. Phật châu hộ thể, mạnh mẽ đón đỡ vòng càn khôn, phật châu bay tứ tán, Tuyệt Sắc khí huyết nhộn nhạo, chân khí tán loạn. Mẹ nó, vòng càn khôn này càng xoay càng nhanh, uy lực cũng càng lớn.
- Vạn pháp hóa bụi.
Tuyệt Sắc xuất tuyệt chiêu, phật quang toàn thân bạo xạ, phật quang biến thành một tầng y phục, bao phủ khắp toàn thân Tuyệt Sắc, thân ảnh lập lòe. Tia chớp lập tức mất đi năng lực tê dại.
Lâm Phiền quát:
- Đánh!
Phật đao lục ngọc bay ra, chém lên người Tuyệt Sắc, thân thể Tuyệt Sắc trầm xuống, giận dữ mắng:
- Lỗ mũi trâu, không ngờ dám trộm bảo đao phật môn ta… Ai da, phật gia sắp viên tịch rồi…
Trên có phật đao lục ngọc đánh, dưới có vòng càn khôn tập kích, hai đường giáp công, Tuyệt Sắc cắn răng một cái, chín viên phật châu cùng bạo, không chỉ chấn ngược vòng càn khôn và phật đao lục ngọc trở về, còn chấn cho hai kiện binh khí run rẩy không ngừng, đây là điềm báo sắp rơi vào trạng thái mất linh. Chẳng qua, Tuyệt Sắc cũng không thoải mái bao nhiêu, chín viên phật chây này mình phải mất hơn một năm mới tìm được, còn mất thêm một năm tâm luyện, chỉ trong nháy mắt thì tất cả đã biến thành tro bụi.
Tuyệt Sắc chỉ Lâm Phiền, quát:
- Ngươi không giữ lời.
Lâm Phiền cười ha hả nói:
- Hắn đáp ứng, nhưng ta thì không.
Tây Môn Soái nói:
- Ta đồng ý một chọi một, nhưng hắn không đồng ý, ta cũng không có cách nào khác.
- Vô sỉ.
Tuyệt Sắc quát lớn.
Tây Môn Soái và Lâm Phiền đồng thanh nói:
- Đó là ngươi.
- Ha ha…
Tuyệt Sắc đột nhiên bật cười, ngự phong quỳ xuống giữa không trung, hai mắt rơi lệ, nói:
- Hai vị anh hùng, ta trên có lão mẫu tám mươi, dưới có con thơ ba tuổi, bỏ qua cho ta đi.
Tuyệt Sắc nhìn Tuyệt Sắc, nói:
- Này, ngươi… tốt xấu gì cũng là bát đại cao thủ, tại sao lại không có cốt khí như vậy?
Tuyệt Sắc nghiêm mặt nói:
- Vì bảo vệ cái xác thối này, vạn pháp giai không.
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền, hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
Lâm Phiền dang tay nói:
- Đã được kiến thức rồi.
Đang nói thì trên đầu Tây Môn Soái và Lâm Phiền chợt xuất hiện một câu phạm văn, Tuyệt Sắc quát:
- Kim Cang đâu?
Hai bức phật tượng kim sắc khổng lồ xuất hiện giữa không trung, mạnh mẽ đánh xuống, Tây Môn Soái kinh hãi,vòng càn khôn lập tức đón đỡ, bị phật tượng nện trúng, vòng càn khôn suýt nữa rơi vào trạng thái mất linh, rơi thẳng xuống dưới. Tây Môn Soái cấp tốc phi độn, phật tượng lại duỗi ra đại thủ đánh bay Tây Môn Soái. Lâm Phiền bên này cũng như vậy, chẳng qua hắn không dùng phật đao lục ngọc để ngăn cản, mà ném ra một hạt đậu từ trong tay áo.
Rải đậu thành binh, một đao thuẫn binh xuất hiện giữa không trung, cúi đầu nhìn, sau đó hét lên một tiếng, rơi xuống dưới, Lâm Phiền bắt pháp quyết, thay đổi vị trí với đao thuẫn binh, kim cương đánh nát bấy đao thuẫn binh. Một chiêu kết thúc, kim cương đại thủ lại đánh tới Lâm Phiền, Lâm Phiền ném trúc kiếm ra, vẫn như cũ thay hình đổi vị, trúc kiếm dưới chân lại bị đập nát bấy.
- Lâm Phiền vặn người một cái, ngón tay chỉ vào tượng phật Kim Cang, quát:
- Nhanh!
Giữa không trung xuất hiện một tảng đá lớn bằng trái dưa hấu rơi xuống, nện lên người Kim Cang, bả vai Kim Cang bị đánh lõm, thân thể cũng rớt thẳng xuống dưới. Như vậy mới là pháp thuật đạo gia chính tông, Phi Hỏa Lưu Tinh. Đây là pháp chú Lôi quyết đạo gia sau khi Thổ Lôi và Hỏa Lôi kết hợp mà tiến giai, uy lực cực lớn. Lâm Phiền mới bắt đầu tu hành, lĩnh ngộ có hạn, hơn nữa ngũ hành của Lâm Phiền cân bằng, nên không thể phát huy hữu hiệu uy lực của Thổ lôi và Hỏa lôi, bằng không thì chỉ một chiêu cũng đủ phá Kim Cang rồi.
Tuyệt Sắc có chút kinh hãi, nhắc tới Lôi quyết, âm hiểm nhất chính là Quý Thủy Âm Lôi, uy lực lớn nhất là Thái Ất Thần Lôi. Ngoại trừ Lôi Sơn phái chuyên tu ra, những môn phái chính đạo khác cũng tu Lôi quyết, nhưng pháp môn có hạn, năng lực ngự khí của Vân Thanh môn tương đối cao thâm, nhưng Lôi quyết cũng không tính là xuất sắc. Một tên tiểu đệ tử vậy mà có thể phát ra Thổ Hỏa lôi dung hợp, chẳng lẽ lời đồn sai lầm?
/48
|