CHƯƠNG 6.1
Trận mưa xối xả đêm qua không hề báo trước, nhiều ứng dụng dự báo thời tiết không cập nhật kịp thời, chỉ có ứng dụng Thiên Vân do Tư bản Hoa Duệ đầu tư là có cảnh báo. Làn gió đầu hè thổi qua, nóng bức oi ả, số lượng người tải ứng dụng cũng dao động như sóng thuỷ triềụ
Hai giờ chiều Chủ nhật, Tư bản Hoa Duệ đã mở một cuộc họp tạm thời, quyết định về vòng tài trợ thứ hai cho công ty đứng sau ứng dụng.
Kế hoạch tài chính ban đầu được xác định vào cuối năm nay, không ngờ một trận mưa bão, lại thúc đẩy mọi thứ tiến triển. May mắn là, Giang Trạch Châu đã yêu cầu người dưới quyền lập bản kế hoạch tài chính từ tháng trước.
Khi đó, người lập kế hoạch cũng thầm than thở một hồi.
Bây giờ, lại không ngừng cảm thán một câu “Ông chủ đúng là ông chủ, quả nhiên tầm nhìn rộng hơn nhân viên rất nhiềụ”
Chưa đầy hai tiếng, cuộc họp đã kết thúc.
Nhân viên lĩnh tiền lương làm thêm giờ và ba ngày nghỉ phép, vui vẻ trở về nhà.
Giang Trạch Châu một tay cầm bản kế hoạch, một tay cầm điện thoại, bước vào trong văn phòng.
Lúc đi qua Đinh Thanh Vân, liền ném bản kế hoạch cho cậụ
“Đợi chút.” Nửa câu trước là nói với người trong điện thoại, còn nửa câu sau là nói với Đinh Thanh Vân, “Cậu có thể tan làm rồi.”
“Vâng, Giang tổng.” Đinh Thanh Vân nhắc nhở, “Chu thiếu gia tới rồi, đang trong phòng làm việc của anh.”
Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra. Giang Trạch Châu vô thức nhìn lên, thấy Chu Dương đang ngồi trong phòng làm việc của mình.
Một thân tây trang uể oải và tuỳ ý, đôi chân dài vắt chéo trên bàn. Hành vi thì thô lỗ, nhưng khuôn mặt lại hết sức mê người, phảng phất vài phần giễu cợt.
Giang Trạch Châu không có nhiều ý kiến với việc này, ánh mắt di chuyển đến đầu ngón tay anh ta, đốm lửa nhỏ bốc lên làn khói xám xanh.
Anh chỉ phản cảm thứ này.
Căn phòng dày đặc khói, bước chân của anh như muốn thu về.
“Dập đi, thông gió.”
Ném lại một câu nói, anh quay người, đi đến lối thoát hiểm để nghe điện thoại.
Chu Dương mắng thầm, “Còn chưa hút xong nửa điếu ”
Nhưng tay vẫn thật thà dập thuốc, mở cửa thông gió.
Không khí nóng từ bên ngoài hoà quyện với không khí lạnh trong phòng, một lúc sau, mùi khói thuốc gần như không còn. Trước khi Giang Trạch Châu quay lại, Chu Dương buồn chán ngồi trong phòng làm việc, vô tình liếc mắt qua, để ý tới chiếc chìa khoá xe trên mặt bàn.
Anh ta là một tay chơi điển hình, bạn bè nhiều, bạn gái cũng nhiềụ
Chìa khoá xe này, hình như bạn gái cũ của anh ta có một chiếc tương tự.
Ái chà, xe của phụ nữ sao?
Chu Dương nảy ra một ý tưởng, đầu ngón tay quấn quanh móc khoá, lắc lư không ngừng.
Kết thúc cuộc điện thoại, Giang Trạch Châu quay về phòng, nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
“Đây là gì?”
Chu Dương lắc lư chìa khoá xe, nụ cười có chút bất chính, ngữ khí mang đậm khí bát quái.
Giang Trạch Châu thần sắc lãnh đạm, “Chìa khoá xe.”
“…… Tớ mù sao, còn không biết đây là chìa khoá xe?”
“Tớ cho rằng cậu không biết.”
Biết mình không thể moi thông tin từ Giang Trạch Châu, Chu Dương thu lại chiêu trò và hỏi thẳng, “Ý của tớ là, đây là chìa khoá xe của cô gái nào?”
“Cậu không quen.”
Chu Dương trợn to mắt, không phải kinh ngạc, mà là kinh hãi, “Cmn, bên cạnh cậu có phụ nữ sao?”
Giang Trạch Châu nhếch môi, ánh mắt nhàn nhạt.
Chu Dương lại hỏi “Bạn gái?”
Giang Trạch Châu “Không phải.”
Câu phủ định rất đơn giản, bị Chu Dương lý giải theo nghĩa khác, “Bạn gái tương lai.”
“Đã nói rồi, không phải.”
/361
|