Tôi và Tổng Tài Giả Làm Tình Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 6.2

/361


Giang Trạch Châu lấy chìa khoá xe từ tay Chu Dương, tay còn lại tìm kiếm số điện thoại của Kim Hề trong danh bạ, anh đương nhiên sẽ không liên lạc với Mạnh Ninh. Người không quan trọng mà thôi.

Đầu ngón tay lướt xuống, qua hàng chục cái tên rồi dừng lại. Thật bất ngờ, không tìm thấy cái tên Kim Hề trong cột “J”. Anh lại trượt xuống, hàng chục cái tên vụt qua rồi đứng lại.

Lúc này, Chu Dương hóng hớt nghiêng người, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại.

Vị trí đầu ngón tay anh, vừa hay dừng lại ở tên một cô gái.

“Mạnh Ninh?” Chu Dương đọc lên, “Nghe hay thật, cảm giác khá ngoan hiền.”

Ngữ khí anh ta lẳng lơ, lặp lại cái tên này, ánh mắt mang theo vẻ phong lưu, “Trông như thế nào?”

Giang Trạch Châu, người vốn im lặng không đáp, nghe vậy liền cau mày.

Anh khoá màn hình, ánh mắt lạnh lùng và áp chế, “Cô ấy trông như thế nào, thì liên quan gì đến cậu?”

“Hỏi thôi.” Chu Dương nhún vai, “Trước đây không liên quan, sau này thì chưa biết được.”

“Bớt nói nhảm.”

Giang Trạch Châu cúi đầu, tìm thấy Kim Hề trên Wechat, bèn gửi tin nhắn cho cô ấy.

Mọi người trong công ty đều đã tan làm, chỉ còn lại hai người họ, tiếng bước chân dường như vang vọng trên lối đi vắng vẻ.

Thấy anh gửi tin nhắn cho Kim Hề, Chu Dương hỏi “Kim Hề đổi xe mới rồi sao?”

Giang Trạch Châu “Không phải, chìa khoá xe là của bạn cô ấy.”

Trong phút chốc, Chu Dương lại kỳ quái nói, “Mắt nhìn người của Kim Hề kén như vậy, bạn của cô ấy chắc chắn rất xinh đẹp nhỉ?”

Suy cho cùng, anh ta vẫn muốn biết Mạnh Ninh kia rốt cuộc trông như thế nào.

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.

Trong không gian chật hẹp, tiếng lẩm bẩm của Chu Dương rõ ràng hơn. Huống hồ, anh ta cố tình muốn để Giang Trạch Châu nghe được, “Nhưng cậu liên lạc với Kim Hề làm gì, Kim Hề hình như gãy xương gì đó, đang nằm viện rồi, lẽ nào cậu còn muốn nhờ người ta gửi lại chìa khoá hộ mình? Giang Trạch Châu, bình thường cậu chèn ép nhân viên thì không nói làm gì, ngay cả bạn gái của anh em cậu cũng không tha sao?”

“Trái tim của nhà tư bản…” Chu Dương thở dài, “Đúng là tàn nhẫn ”

“Kim Hề nằm viện rồi?”

“Phải.”

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Vài ngày trước, tớ cũng không rõ, A Hành nói không quá nghiêm trọng.”

Nhờ người đang nằm viện giao chìa khoá hộ, quả nhiên không thoả đáng.

Đang suy nghĩ miên man, lòng bàn tay bỗng trống không, Chu Dương giật lấy điện thoại anh, “Anh đây chỉ đơn thuần là muốn giúp cậu, tuyệt đối không phải muốn nhìn xem Mạnh Ninh trông như thế nào.”

Ngón tay anh ta lướt nhẹ trên màn hình.

Đúng lúc đó, thang máy đã xuống gara tầng hầm.

Giang Trạch Châu “Làm gì đấy?”

Chu Dương đặt lại điện thoại vào lòng bàn tay anh, đột nhiên cười thần bí, “Đương nhiên là làm việc tốt.”

Cửa thang máy phía sau từ từ đóng lại, tầng hầm có chút tối tăm, nhưng màn hình điện thoại lại vô cùng bắt mắt.

Giao diện tin nhắn.

Văn bản màu trắng xuất hiện rõ ràng.

Tám giờ tối, trường đua xe ngoại thành, đến lấy chìa khoá xe. Giang Trạch Châụ

“Chu Dương.” Anh trầm giọng.

Chu Dương đọc vị được dấu hiệu nguy hiểm từ vẻ mặt lãnh đạm đó.

Anh ta giơ tay, phất cờ đầu hàng “Xin lỗi, là lỗi của tớ.”

Đối với anh ta mà nói, nhận sai là chuyện rất dễ dàng.

Giang Trạch Châu “Tin nhắn đã gửi đi, cậu xin lỗi còn có ích lợi gì?”

Chu Dương cười, “Đúng thế, tin nhắn đã gửi đi, cậu mắng tớ còn có ích lợi gì?”

Giang Trạch Châu vô cùng tức giận.




/361

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status