“Tất cả, cũng đều là vì trả thù Thẩm gia, phải không? Mục đích nhận nuôi tôi, chỉ là vì trả thù, phải không? Như vậy. . . . . . Anh từng có một chút, một chút xíu nào yêu tôi không? Giữa chúng ta. . . . . . Đều vì thù hận gia tộc, bởi vì tôi họ Thẩm, cho nên cả đời này cũng không thể được ở bên cạnh anh, đúng không. . . . . .”
Cả phòng đen tuyền, cô khẽ nức nở, cô không biết rốt cuộc cô đau lòng cái gì, chỉ là đột nhiên cô hiểu ra, hắn tàn nhẫn tính toán, là bởi vì sự tồn tại của cô, luôn là không ngừng cứa vào vết thương của hắn, lòng thù hận của hắn, như vậy, cô và hắn thật có thể ở chung bên cạnh nhau sao?
Cô không phát hiện, trong bóng tối, một đôi sáng chói như ngọc trai đen xẹt qua hai tia phức tạp, đêm, vẫn còn rất dài rất dài. . . . . .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Mới hừng sáng, Tường Vi đã rời giường, giống như bình thường, nàng đi lấy nước ấm, trị liệu vật lý cho hắn.
Hôm nay, cũng là ngày cùng hắn cùng tới bệnh viện kiểm tra định kỳ. Hẹn bác sĩ, mới sáng sớm cô đã giúp hẳn chuẩn bị quần áo, tựa như một cô vợ nhỏ.
Chuyện đêm qua, ai cũng không đề cập một chữ.
Mấy ngày qua, thái độ của hắn cũng bình thản rất nhiều, hắn thâm trầm vẫn làm cho cô lo lắng.
Ăn sáng xong sau, Tường Vi đẩy hắn, đi về phía chiếc xe thể thao Bugatti Veyron.
(van: cho mình nói tí, từ bây giờ mình dịch xe bugatti của anh tổng giám đốc này sang xe ô tô sang trọng nhé, bởi mấy loại xe đua này đều là xe 2 cửa, chỉ có 2 chỗ ngồi, không hiểu mấy bà tác giả nghĩ kiểu gì mà đôi nam nữ chính ngồi đằng sau, ông lái xe ngồi đằng trước vậy, cả truyện Bỏ rơi ma vương tổng giám đốc cũng thế, tài xế lái xe đua Lamborghini đi đón tổng giám đốc và tình nhân, với lại chả ai đi xe đua đến công ty làm việc đâu, mấy bà tgia này chắc cũng kiểu không biết gì về xe nhưng cứ viết tên xe thương hiệu nổi tiếng thế giới cho oách xong lại lộ cái ngu, mình thông báo để mọi người khỏi chê trách là mình dịch sai bản gốc :j )
Trên đường, “Bác Hải nói, bình thường anh đều không chịu đi khám, khó trách chân phục hồi chậm như vậy. Thật ra thì. . . . . .” Cô muốn nói lại thôi, muốn nói hắn không cần phải vì cái chết giả của cô năm năm trước mà tự trừng phạt mình, hai chân bị gãy cũng không chịu chữa trị, nếu như thật sự nói ra như vậy, lại đổi thành tội lổi của cô.
Nhưng cô lại không dám nói ra khỏi miệng, cô sợ hắn nghĩ cô tự mình đa tình, có lẽ hắn làm vậy cũng không bởi vì cô . . . . .
“Thật ra thì cái gì?” Hắn nhíu mày, nghiêm túc hỏi.
“Thật ra thì chuyện năm đó, đã qua, mà chuyện đã qua, tôi cảm thấy con người nhìn về phía trước, sống vui vẻ lên.” Nàng đổi lại cách nói.
“Đó là cách nhìn của cô. Có một số việc, xảy ra rồi, thậm chí cả đời cũng không quên nỏi!” Ý hắn có ngụ ý, không tiếp tục nhiều lời, hắn là người cố chấp, thậm chí là cố chấp đến cuồng chấp!
Thở dài một tiếng, Tường Vi không hề nữa nói những gì, đẩy hắn ngồi vào trong xe, lên xe theo, một đường đi tới bệnh viện.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nàng không ngờ, bệnh viện mà hắn đang tái khám, lại là bệnh viện Tĩnh Tâm! Nơi năm năm trước cô bị buộc phá thai!
Hắc Diêm Tước nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, lập tức đoán ra được cô đang lo lắng: “Yên tâm, người thanh niên trẻ tuổi năm đó thả cô đi đã được ra nước ngoài học chuyên ngành. Nhưng mà. . . . . . Tôi tò mò, cô rơi xuống biển, đứa bé rốt cuộc không còn?”
Hắn nghĩ tình huống lúc ấy nguy hiểm như vâyh , đứa bé sẽ không còn đi? Mất mác không khỏi lướt qua, nhưng hắn che giấu rất nhanh, hắn tự nói với mình, thế giới của hắn phải không cần có bất cứ đứa con của bất cứ người phụ nữ nào.
Lúc đầu, hắn là rất giận Mạch Gia để cho Tường Vi chạy thoát, nhưng mà, sau khi cô rơi xuống biển, hắn liền thả bọn họ. Cô tự vẫn khiến hắn chấn động, vượt xa năng lực chịu đựng của hắn, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi, vậy mà, ông trời luôn trêu ngươi con người, bọn họ vẫn không thể quay về như năm năm trước, cô trải qua năm năm cuộc sống mà hắn không biết, cô tuyệt tình, coi như đến gần hắn, cũng là vì muốn đạt được mục đích, điều này làm cho hắn tức giận, khiến cho hắn mất mác, hắn đang chờ đợi, im lặng chờ đợi cwo hội phản pháo, hắn sẽ cho cô biết, thế giới này trừ hắn ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng đừng nghĩ có được nàng, bởi vì cô là do một tay hắn nuôi lớn, hắn tuyệt sẽ không làm người tốt mà tặng cô cho người khác!
“. . . . . . Ừ.” Tường Vi khẩn trương gật đầu một cái, sợ hắn tiếp tục hỏi.
Đúng lúc lúc này, bác sĩ tới, “Hắc tiên sinh, ngài đã tới?”
“Ừ, tất cả chuẩn bị xong rồi?” Hắc Diêm Tước ấn nút xe lăn, xoay người lại, đi theo bước chân bác sĩ, vừa đi vừa nói, “Cách chữa trị nhanh nhất, nghiên cứu đến đâu rồi?”
“Đã chuẩn bị tốt rồi, một lát nữa tôi nói rõ chi tiết cho ngài nghe. . . . . .”
Tường Vi nhìn bóng lưng Hắc Diêm Tước cùng thầy bác sĩ càng lúc càng xa, cho đến khi rời khỏi phòng, cô mới thu hồi tầm mắt, biết Mạch Gia không có bị cô làm cho liên lụy, cô cũng an tâm.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Những ngày sau này rất an nhãn, giúp hắn trị liệu vật lý, khi cô là mọi chuyện đều bình yên thì sóng gió lại bắt đầu nổi lê. . . . . .
“Bà lão, bà đang đào cái gì vậy?” Vừa tới Tường Vi Viên, Tường Vi đã nhìn thấy bà lão đang đảo đất, “Để cháu giúp bà đi.”
Bà lão nhìn thấy Tường Vi, liên tục không ngừng mà lắc lắc đầu: “Thì ra là cô Tường Vi tiểu thư, không dám làm phiền cô, chỗ này cỏ dại luôn mọc thành từng khúm, tôi thường cắt bỏ, rất mệt, hôm nay định diệt trừ cả gốc, tránh ảnh hưởng tới các thực vật khác.”
“Vậy đề cháu giúp bà đi! Bà đừng khách khí với cháu, cháu chỉ là hộ lý của tiên sinh, không phải là tiểu gì gì đó, trước kia khi chú Lực Minh còn sống, cháu và chú vẫn thường nhổ cỏ chung đấy.”
Nói xong, Tường Vi liền mỉm cười cầm lấy cái xẻng trong tay bà lão, vừa nói chuyện phiếm vừa đào đất.
“Ừ, ta nghe nói Lực Minh làm ở đây nhiều năm rồi, không ngờ cứ đi như vậy, thật là đáng thương. . . . . .” Bà lão có chút xúc động than thở.
“Đúng vậy . . . . . . Cháu rất nhớ chú ấy.” Tường Vi cũng bị cảm giác bi thương , thở dài một hơi, “Nhưng bà à bà tuổi tác đã cao, tại sao có thể phái bà tới xử lý vườn cây lớn như vậy chứ? Bà nhất định không chịu nổi.”
“Ha ha, ta không sao hết. . . . . là thím Hắc sắp xếp tôi tới đây, thím ấy nói bình thường cũng không cần làm nặng nhọc gì, có công nhân tới đây sửa sang lại, ta chỉ cần trông coi là được rồi. Ở Hắc gia một cái đã cạn đời, Hắc gia đối đãi ta không tệ, cho nên cũng thừa nhận.”
“Này bà lão, bà có biết khi ông Hắc còn sống, đã xảy ra chuyện quan trọng gì không?” Tường Vi đột nhiên mối thù hận hai nhà Hắc Thẩm, có lẽ lão bà biết chuyện xảy ra năm đó cũng nên.
“. . . . . . Cái khác thật không có đáng nhớ, chẳng qua ta còn nhớ rõ đại khái vào ban đêm hai mươi mấy năm trước, lão gia đột nhiên chết ở Tường Vi Viên, thật là quá ngoài ý muốn, ta còn nhớ, đêm đó mưa to gió lớn, mưa rơi mạnh mẽ hơn nhiều so với mọi năm. . . . . .”
Cả người Tường Vi chấn động! Cha Tước chết trong Tường Vi Viên sao?
Trời ơi! Cô ôm ngực, kinh hãi trợn to hai mắt.
Cả phòng đen tuyền, cô khẽ nức nở, cô không biết rốt cuộc cô đau lòng cái gì, chỉ là đột nhiên cô hiểu ra, hắn tàn nhẫn tính toán, là bởi vì sự tồn tại của cô, luôn là không ngừng cứa vào vết thương của hắn, lòng thù hận của hắn, như vậy, cô và hắn thật có thể ở chung bên cạnh nhau sao?
Cô không phát hiện, trong bóng tối, một đôi sáng chói như ngọc trai đen xẹt qua hai tia phức tạp, đêm, vẫn còn rất dài rất dài. . . . . .
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Mới hừng sáng, Tường Vi đã rời giường, giống như bình thường, nàng đi lấy nước ấm, trị liệu vật lý cho hắn.
Hôm nay, cũng là ngày cùng hắn cùng tới bệnh viện kiểm tra định kỳ. Hẹn bác sĩ, mới sáng sớm cô đã giúp hẳn chuẩn bị quần áo, tựa như một cô vợ nhỏ.
Chuyện đêm qua, ai cũng không đề cập một chữ.
Mấy ngày qua, thái độ của hắn cũng bình thản rất nhiều, hắn thâm trầm vẫn làm cho cô lo lắng.
Ăn sáng xong sau, Tường Vi đẩy hắn, đi về phía chiếc xe thể thao Bugatti Veyron.
(van: cho mình nói tí, từ bây giờ mình dịch xe bugatti của anh tổng giám đốc này sang xe ô tô sang trọng nhé, bởi mấy loại xe đua này đều là xe 2 cửa, chỉ có 2 chỗ ngồi, không hiểu mấy bà tác giả nghĩ kiểu gì mà đôi nam nữ chính ngồi đằng sau, ông lái xe ngồi đằng trước vậy, cả truyện Bỏ rơi ma vương tổng giám đốc cũng thế, tài xế lái xe đua Lamborghini đi đón tổng giám đốc và tình nhân, với lại chả ai đi xe đua đến công ty làm việc đâu, mấy bà tgia này chắc cũng kiểu không biết gì về xe nhưng cứ viết tên xe thương hiệu nổi tiếng thế giới cho oách xong lại lộ cái ngu, mình thông báo để mọi người khỏi chê trách là mình dịch sai bản gốc :j )
Trên đường, “Bác Hải nói, bình thường anh đều không chịu đi khám, khó trách chân phục hồi chậm như vậy. Thật ra thì. . . . . .” Cô muốn nói lại thôi, muốn nói hắn không cần phải vì cái chết giả của cô năm năm trước mà tự trừng phạt mình, hai chân bị gãy cũng không chịu chữa trị, nếu như thật sự nói ra như vậy, lại đổi thành tội lổi của cô.
Nhưng cô lại không dám nói ra khỏi miệng, cô sợ hắn nghĩ cô tự mình đa tình, có lẽ hắn làm vậy cũng không bởi vì cô . . . . .
“Thật ra thì cái gì?” Hắn nhíu mày, nghiêm túc hỏi.
“Thật ra thì chuyện năm đó, đã qua, mà chuyện đã qua, tôi cảm thấy con người nhìn về phía trước, sống vui vẻ lên.” Nàng đổi lại cách nói.
“Đó là cách nhìn của cô. Có một số việc, xảy ra rồi, thậm chí cả đời cũng không quên nỏi!” Ý hắn có ngụ ý, không tiếp tục nhiều lời, hắn là người cố chấp, thậm chí là cố chấp đến cuồng chấp!
Thở dài một tiếng, Tường Vi không hề nữa nói những gì, đẩy hắn ngồi vào trong xe, lên xe theo, một đường đi tới bệnh viện.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Nàng không ngờ, bệnh viện mà hắn đang tái khám, lại là bệnh viện Tĩnh Tâm! Nơi năm năm trước cô bị buộc phá thai!
Hắc Diêm Tước nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, lập tức đoán ra được cô đang lo lắng: “Yên tâm, người thanh niên trẻ tuổi năm đó thả cô đi đã được ra nước ngoài học chuyên ngành. Nhưng mà. . . . . . Tôi tò mò, cô rơi xuống biển, đứa bé rốt cuộc không còn?”
Hắn nghĩ tình huống lúc ấy nguy hiểm như vâyh , đứa bé sẽ không còn đi? Mất mác không khỏi lướt qua, nhưng hắn che giấu rất nhanh, hắn tự nói với mình, thế giới của hắn phải không cần có bất cứ đứa con của bất cứ người phụ nữ nào.
Lúc đầu, hắn là rất giận Mạch Gia để cho Tường Vi chạy thoát, nhưng mà, sau khi cô rơi xuống biển, hắn liền thả bọn họ. Cô tự vẫn khiến hắn chấn động, vượt xa năng lực chịu đựng của hắn, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi, vậy mà, ông trời luôn trêu ngươi con người, bọn họ vẫn không thể quay về như năm năm trước, cô trải qua năm năm cuộc sống mà hắn không biết, cô tuyệt tình, coi như đến gần hắn, cũng là vì muốn đạt được mục đích, điều này làm cho hắn tức giận, khiến cho hắn mất mác, hắn đang chờ đợi, im lặng chờ đợi cwo hội phản pháo, hắn sẽ cho cô biết, thế giới này trừ hắn ra, bất kỳ người đàn ông nào cũng đừng nghĩ có được nàng, bởi vì cô là do một tay hắn nuôi lớn, hắn tuyệt sẽ không làm người tốt mà tặng cô cho người khác!
“. . . . . . Ừ.” Tường Vi khẩn trương gật đầu một cái, sợ hắn tiếp tục hỏi.
Đúng lúc lúc này, bác sĩ tới, “Hắc tiên sinh, ngài đã tới?”
“Ừ, tất cả chuẩn bị xong rồi?” Hắc Diêm Tước ấn nút xe lăn, xoay người lại, đi theo bước chân bác sĩ, vừa đi vừa nói, “Cách chữa trị nhanh nhất, nghiên cứu đến đâu rồi?”
“Đã chuẩn bị tốt rồi, một lát nữa tôi nói rõ chi tiết cho ngài nghe. . . . . .”
Tường Vi nhìn bóng lưng Hắc Diêm Tước cùng thầy bác sĩ càng lúc càng xa, cho đến khi rời khỏi phòng, cô mới thu hồi tầm mắt, biết Mạch Gia không có bị cô làm cho liên lụy, cô cũng an tâm.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
Những ngày sau này rất an nhãn, giúp hắn trị liệu vật lý, khi cô là mọi chuyện đều bình yên thì sóng gió lại bắt đầu nổi lê. . . . . .
“Bà lão, bà đang đào cái gì vậy?” Vừa tới Tường Vi Viên, Tường Vi đã nhìn thấy bà lão đang đảo đất, “Để cháu giúp bà đi.”
Bà lão nhìn thấy Tường Vi, liên tục không ngừng mà lắc lắc đầu: “Thì ra là cô Tường Vi tiểu thư, không dám làm phiền cô, chỗ này cỏ dại luôn mọc thành từng khúm, tôi thường cắt bỏ, rất mệt, hôm nay định diệt trừ cả gốc, tránh ảnh hưởng tới các thực vật khác.”
“Vậy đề cháu giúp bà đi! Bà đừng khách khí với cháu, cháu chỉ là hộ lý của tiên sinh, không phải là tiểu gì gì đó, trước kia khi chú Lực Minh còn sống, cháu và chú vẫn thường nhổ cỏ chung đấy.”
Nói xong, Tường Vi liền mỉm cười cầm lấy cái xẻng trong tay bà lão, vừa nói chuyện phiếm vừa đào đất.
“Ừ, ta nghe nói Lực Minh làm ở đây nhiều năm rồi, không ngờ cứ đi như vậy, thật là đáng thương. . . . . .” Bà lão có chút xúc động than thở.
“Đúng vậy . . . . . . Cháu rất nhớ chú ấy.” Tường Vi cũng bị cảm giác bi thương , thở dài một hơi, “Nhưng bà à bà tuổi tác đã cao, tại sao có thể phái bà tới xử lý vườn cây lớn như vậy chứ? Bà nhất định không chịu nổi.”
“Ha ha, ta không sao hết. . . . . là thím Hắc sắp xếp tôi tới đây, thím ấy nói bình thường cũng không cần làm nặng nhọc gì, có công nhân tới đây sửa sang lại, ta chỉ cần trông coi là được rồi. Ở Hắc gia một cái đã cạn đời, Hắc gia đối đãi ta không tệ, cho nên cũng thừa nhận.”
“Này bà lão, bà có biết khi ông Hắc còn sống, đã xảy ra chuyện quan trọng gì không?” Tường Vi đột nhiên mối thù hận hai nhà Hắc Thẩm, có lẽ lão bà biết chuyện xảy ra năm đó cũng nên.
“. . . . . . Cái khác thật không có đáng nhớ, chẳng qua ta còn nhớ rõ đại khái vào ban đêm hai mươi mấy năm trước, lão gia đột nhiên chết ở Tường Vi Viên, thật là quá ngoài ý muốn, ta còn nhớ, đêm đó mưa to gió lớn, mưa rơi mạnh mẽ hơn nhiều so với mọi năm. . . . . .”
Cả người Tường Vi chấn động! Cha Tước chết trong Tường Vi Viên sao?
Trời ơi! Cô ôm ngực, kinh hãi trợn to hai mắt.
/481
|