“Bà lão, bà. . . . . . Bà nói là, ông Hắc chết trong Tường Vi Viên?”
Tường Vi đột nhiên cảm thấy ngực thắt nghẹn, cô không thể tin được hỏi, nhớ tới đêm mưa to gió lớn nhiều năm, Tước say khướt nằm gục trong Tường Vi Viên, cô tốt bụng hô hấp nhân tạo cho hắn, thế nhưng hắn lại tức giận đẩy cô ra. . . . . . Hắn không vui vẻ, hắn nói khinh bỉ những lời nói của cô. . . . , hắn ghét cô cứu hắn, là bởi vì cha Tước từng chết trong Tường Vi Viên sao?
Không cho hoa tường vi nở, là bởi vì không muốn nhìn thấy nơi người thân mình chết nở hoa sao?
“Ừ ——” Bà lão chỉ ngón tay, nói cho Tường Vi, “Nghe người ta nói, giống như lão gia chết ở chỗ khác nào đó. . . . . .”
“Chỗ nào?” Tường Vi thuận thế nhìn lại, đáy lòng căng thẳng, “Là Thuỷ Tinh Các?”
“Phải, không sai, chính là chỗ đó, nơi đó đã bị khóa lại rồi, đến nay vẫn không cho ai đi vào đó. Ta từng nhìn qua cửa kính bên ngoài mấy lần rồi, cảm giác rất âm u tối tăm!” Bà lão hồi tưởng lại, vẫn còn cảm thấy có chút gió lạnh thổi qua!
Nhưng lại không để ý đến sắc mặt Tường Vi nhất thời tái nhợt!
Cô ném cái xẻng xuống, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của bà lão, chạy nhanh về phía Thuỷ Tinh Các ——
Lòng cô thắt chặt lại, gần như không thở nổi, Thuỷ Tinh Các. . . . . . Thế mà lại là Thủy Tinh Các!
Cô nhớ lại năm năm trước, lần đầu tiên gặp Tước uống rượu say tại đây, thì ra là. . . . . .
Khoảng các đến Thuỷ Tinh Các ngày càng gần! Cuối cùng, cô dừng bước, khuông mặt thấm đẫm nước mắt yên lặng nhìn chăm chú vào nơi đã năm năm không thấy, cửa vẫn là bị khoá chặt, mặc kệ cho Tường Vi Viên là một mảnh hoa tươi, còn nơi này vẫn là một mảnh tan hoang!
Cô nhớ lại đêm năm năm trước, hắn thô bạo đối với cô ở nơi này! Trời ơi! Ngực cô đau đớn hít thở không thông, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác đau lòng của hắn!
“Thật xin lỗi. . . . . . Hu hu. . . . . .” Che miệng lại, Tường Vi rốt cuộc không nhịn được khóc nấc lên!
Nhớ tới lá thứ của Diệu Tư, là Thẩm gia hại cha Tước chết không nhắm mắt sao? Và sau đó là ám sát Diệu Tư nhằm giết người diệt khẩu?
Khó trách cô luôn dễ dàng nhìn thấy đáy mắt đau đớn của hắn, cho dù hắn hắn đang điên cuồng thô bạo, nhưng vừa nhắc đến chữ ‘ chết ’, nước mắt hắn liền chảy xuống!
Hận sâu như vậy, đằng sau chắc chắn cất giấu nỗi đâu khắc sâu, đây chính là lý do hắn không cho phép bất kỳ ai vào Thuỷ Tinh Các sao?
Đây chính là lý do Thuỷ Tinh Các không thể nở hoa tường vi sao?
“Thật xin lỗi. . . . . .”
Tường Vi không ngừng rơi lệ, ngã bệt bên ngoài cổng Thuỷ Tinh Các, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thuỷ Tinh Các hoang sơ hoang dại hoang tàn, tâm đau đớn lan toả đến toàn thân, cô không ngừng nỉ non, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Đã từng, có cảm thấy xấu hổ vì mẹ, cô từng không muốn mẹ và Diệu Tư phát triện mối quan hệ ngoại tình này, nhưng càng không thể nghĩ tới ông nội sẽ sát hại cha Tước, mà Diệu Tư cũng chết rồi, cô thậm chí không dám đi tra cứu, đằng sau tai nạn của Diệu Tư, rốt cuộc cất giấu cái gì?
Cô trực giác, Tước hận trắng trợn như vậy, điên cuồng như vậy, chắc chắn không phải là giả. Trời ơi,. . . . . . Thủy Tinh Các, Tường Vi Viên, đối với hắn mà nói, đều là những ký ức đau khổ sao?
Cô vậy mà lại từng nhiều lần cố gắng nghĩ cách làm hoa Tường Vi nở, có phải là cô hết lần này đến lần khác chọc vào vết thương của hắn?
Cô rốt cuộc đã làm gì?
Tường Vi đột nhiên cảm thấy ngực thắt nghẹn, cô không thể tin được hỏi, nhớ tới đêm mưa to gió lớn nhiều năm, Tước say khướt nằm gục trong Tường Vi Viên, cô tốt bụng hô hấp nhân tạo cho hắn, thế nhưng hắn lại tức giận đẩy cô ra. . . . . . Hắn không vui vẻ, hắn nói khinh bỉ những lời nói của cô. . . . , hắn ghét cô cứu hắn, là bởi vì cha Tước từng chết trong Tường Vi Viên sao?
Không cho hoa tường vi nở, là bởi vì không muốn nhìn thấy nơi người thân mình chết nở hoa sao?
“Ừ ——” Bà lão chỉ ngón tay, nói cho Tường Vi, “Nghe người ta nói, giống như lão gia chết ở chỗ khác nào đó. . . . . .”
“Chỗ nào?” Tường Vi thuận thế nhìn lại, đáy lòng căng thẳng, “Là Thuỷ Tinh Các?”
“Phải, không sai, chính là chỗ đó, nơi đó đã bị khóa lại rồi, đến nay vẫn không cho ai đi vào đó. Ta từng nhìn qua cửa kính bên ngoài mấy lần rồi, cảm giác rất âm u tối tăm!” Bà lão hồi tưởng lại, vẫn còn cảm thấy có chút gió lạnh thổi qua!
Nhưng lại không để ý đến sắc mặt Tường Vi nhất thời tái nhợt!
Cô ném cái xẻng xuống, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của bà lão, chạy nhanh về phía Thuỷ Tinh Các ——
Lòng cô thắt chặt lại, gần như không thở nổi, Thuỷ Tinh Các. . . . . . Thế mà lại là Thủy Tinh Các!
Cô nhớ lại năm năm trước, lần đầu tiên gặp Tước uống rượu say tại đây, thì ra là. . . . . .
Khoảng các đến Thuỷ Tinh Các ngày càng gần! Cuối cùng, cô dừng bước, khuông mặt thấm đẫm nước mắt yên lặng nhìn chăm chú vào nơi đã năm năm không thấy, cửa vẫn là bị khoá chặt, mặc kệ cho Tường Vi Viên là một mảnh hoa tươi, còn nơi này vẫn là một mảnh tan hoang!
Cô nhớ lại đêm năm năm trước, hắn thô bạo đối với cô ở nơi này! Trời ơi! Ngực cô đau đớn hít thở không thông, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác đau lòng của hắn!
“Thật xin lỗi. . . . . . Hu hu. . . . . .” Che miệng lại, Tường Vi rốt cuộc không nhịn được khóc nấc lên!
Nhớ tới lá thứ của Diệu Tư, là Thẩm gia hại cha Tước chết không nhắm mắt sao? Và sau đó là ám sát Diệu Tư nhằm giết người diệt khẩu?
Khó trách cô luôn dễ dàng nhìn thấy đáy mắt đau đớn của hắn, cho dù hắn hắn đang điên cuồng thô bạo, nhưng vừa nhắc đến chữ ‘ chết ’, nước mắt hắn liền chảy xuống!
Hận sâu như vậy, đằng sau chắc chắn cất giấu nỗi đâu khắc sâu, đây chính là lý do hắn không cho phép bất kỳ ai vào Thuỷ Tinh Các sao?
Đây chính là lý do Thuỷ Tinh Các không thể nở hoa tường vi sao?
“Thật xin lỗi. . . . . .”
Tường Vi không ngừng rơi lệ, ngã bệt bên ngoài cổng Thuỷ Tinh Các, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thuỷ Tinh Các hoang sơ hoang dại hoang tàn, tâm đau đớn lan toả đến toàn thân, cô không ngừng nỉ non, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Đã từng, có cảm thấy xấu hổ vì mẹ, cô từng không muốn mẹ và Diệu Tư phát triện mối quan hệ ngoại tình này, nhưng càng không thể nghĩ tới ông nội sẽ sát hại cha Tước, mà Diệu Tư cũng chết rồi, cô thậm chí không dám đi tra cứu, đằng sau tai nạn của Diệu Tư, rốt cuộc cất giấu cái gì?
Cô trực giác, Tước hận trắng trợn như vậy, điên cuồng như vậy, chắc chắn không phải là giả. Trời ơi,. . . . . . Thủy Tinh Các, Tường Vi Viên, đối với hắn mà nói, đều là những ký ức đau khổ sao?
Cô vậy mà lại từng nhiều lần cố gắng nghĩ cách làm hoa Tường Vi nở, có phải là cô hết lần này đến lần khác chọc vào vết thương của hắn?
Cô rốt cuộc đã làm gì?
/481
|