Trận chiến của Tiêu Viêm ở Vân Lam Tông diễn ra không có kết quả nào ngoài ý muốn, Tiêu Viêm đã hạ được Nạp Lan Yên Nhiên, rửa đi mối nhục ba năm trước. Tuy khi hắn muốn rời khỏi bị vài người cản trở, nhưng nhờ vào Hải Ba Đông cùng cường giả thần bí do Huân Nhi gửi đến, Tiêu Viêm đã an toàn rời khỏi đấy.
Sau vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Viêm đã trở về Tiêu gia. Thế nhưng tình thế của Tiêu gia làm cho Tiêu Viêm phải phẫn nộ. Cha hắn bị bắt, con cháu trong gia tộc bị đánh giết gần nửa, theo lời của những người còn sống thì đây đều là do Vân Lam Tông gây ra. Lửa giận thiêu đốt, Tiêu Viêm không thể giữ được bình tĩnh, không quan tâm mình không có Hải Ba Đông bảo vệ mà xông thẳng vào Vân Lam Tông để đòi lại món nợ này.
Kỳ tích đã xảy ra, không có mối quan hệ gì với Vân Vận, không có một cường giả nào bảo vệ, vậy mà Tiêu Viêm vẫn có thể ném ra một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên hoàn chỉnh khiến cho Vân Lăng – trưởng lão của Vân Lam Tông phải bỏ mạng. Chứng kiến Tiêu Viêm dám giết người của môn phái ngay trước mặt mình, Vân Sơn không thèm giữ thể diện của một Đấu Tông nữa, lão ta hạ quyết tâm phải giết Tiêu Viêm cho bằng được.
“Vân nhi, giết hắn!”
Lúc này, Vân Vận cũng rất gấp gáp:
“Sư Vương, đừng ngăn cản ta!”
Tử Tinh Dực Sư Vương này chính là do Diệp Phong “nhờ” Vân Vận chăm sóc giùm trước khi Mộc Lâm trưởng thành. Vốn Vân Vận đã bất bình khi Tiêu Viêm giết người của mình, nhưng nàng đã bị Sư Vương ngăn lại.
Nghe thấy lời của nàng, Sư Vương nói ra giọng ồm ồm:
“Không được!! Trên người hắn có mùi của tên đó, khi chưa chắc chắn họ có quan hệ gì thì chúng ta không thể manh động!”
Vân Vận có thể hiểu “tên đó” trong lời của Sư Vương là ai. Dù sư phụ nàng là Vân Sơn đã xuất hiện với cảnh giới Đấu Tông, nhưng nàng không dám chắc nếu hai người đánh nhau thì Vân Lam Tông sẽ bình yên.
Đợi một lúc mà không thấy Vân Vận đáp lời mình, Vân Sơn cau mày quát:
“Vân Vận, ngươi còn chờ gì nữa!”
“Sư phụ! Chúng ta tạm thời tha cho hắn được không? Không cần phải giết vội!”
“Hắn đã giết Vân Lăng mà ngươi còn nói thế à? Chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với hắn?”
“Không phải! Chỉ là ta nghi ngờ hắn có chỗ dựa không kém gì sư phụ, nếu hành động vội vã thì.....!”
“Câm miệng! Vân Lam Tông chúng ta còn phải e ngại ai cơ chứ? Hắn có chỗ dựa thì sao....?”
“Nhưng mà.....”
Vân Sơn là một kẻ kiêu ngạo lại cứng đầu, nhất là từ khi đột phá đến Đấu Tông, lão ta càng tỏ ra không coi ai ra gì, thế thì làm sao mà lão có thể để lời nói của Vân Vận ảnh hưởng đến mình cơ chứ.
“Không nhưng nhị gì cả! Đó là lệnh của ta, sư phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn phản ta sao?”
Giờ phút này, Vân Vận bị đặt giữa chữ “hiếu”, danh dự của môn phái và an toàn của toàn bộ môn phái. Mãi đến khi chứng kiến Tiêu Viêm lại muốn ngưng tụ ra một đóa Phật Nộ Hỏa Liên khác, nàng cắn răng:
“Vâng!!!!!!!”
Thấy nàng đã chọn nghe theo lời của sư phụ mình, Sư Vương ở bên cạnh bỗng lao lên chặn trước mặt của Tiêu Viêm và gầm lớn:
“Gào gào.....! Từ giờ ta cắt đứt khế ước với ngươi, nếu ngươi muốn giết hắn thì phải bước qua xác của ta đã!”
Lần này Sư Vương làm khó Vân Vận rồi, Phật Nộ Hỏa Liên của Tiêu Viêm đã nguy hiểm lắm rồi, lần này lại thêm nó vào nữa thì Vân Vận muốn chống cũng chống không lại. Biết khó khăn của nàng, Vân Sơn đã tham gia vào vòng chiến:
“Súc sinh đã phản bội còn càn rỡ, tưởng không ai giết được ngươi sao?”
.................................................. .
Từ lúc ném Phật Nộ Hỏa Liên giết Vân Lăng và nhiều tên đệ tử xung quanh, hủy diệt kiến trúc của Vân Lam Tông, Tiêu Viêm đã nhận thức được tình hình nguy hiểm tột cùng của mình. Không hiểu vì sao Vân Vận lại cãi nhau với Vân Sơn, sau đó con Sư Vương Đấu Hoàng kia lại bảo vệ mình, nhưng Tiêu Viêm đã nhanh chóng lấy một miếng ngọc bội của Diệp Phong ra rồi bóp nát nó. Đây chính là bùa cứu mạng duy nhất của hắn vào lúc này, chỉ mong Diệp Phong đến kịp lúc.
.................................................. .....
Thật ra, từ khi Tiêu Viêm ném đóa Phật Nộ Hỏa Liên kia thì Diệp Phong đã cảm nhận rõ ràng tình hình nơi này.
Đang ngồi uống trà với Gia Hình Tuyết, Diệp Phong mở miệng nói:
“Chuẩn bị đi, chúng ta nên rời đi rồi!”
Nghe thấy lời của hắn, Gia Hình Tuyết không hề có gì bất ngờ, nàng đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này rất lâu rồi, ngay cả hành lý cũng đã được thu dọn xong xuôi.
Thấy nàng đã chuẩn bị đầy đủ, Diệp Phong mỉm cười đứng dậy quàng qua eo nàng, lại giống như không để ý đến khuôn mặt đã ửng đỏ của Đại công chúa:
“Trước tiên, nàng cũng nên chứng kiến thế giới của cường giả đã!”
.................................................. ..
Diệp Phong còn chưa kịp đến, Tiêu Viêm đã bị Vân Vận đánh bay về phía sau làm cho hắn phải ngừng hành động của mình lại. Lúc này, đứng trước Phong Chi Cực: Vẫn Sát của Vân Vận, trong khi Sư Vương đang bị Vân Sơn hành hạ, Tiêu Viêm khẳng định mình chết chắc rồi.
Chợt, vào giờ khác sinh tử này, một giọng nói già nua vang lên trong đầu hắn:
“Haiz, ngươi đã làm rất tốt rồi, bây giờ để cho lão sư!”
Dược Lão tỉnh rồi, nhưng khi ông còn chưa kịp ra tay, lại một giọng nói đã vang lên:
“Khoan đã! Ta đến rồi!”
Giọng nói vừa dứt, một tia sáng lóe lên ngay trước người của Tiêu Viêm, sau đó là hai bóng người xuất hiện, vòi rồng Vẫn Sát của Vân Vận còn chưa kịp chạm vào hai bóng người này đã tan biến không để lại giấu vệt.
Chứng kiến hai người, Tiêu Viêm bỗng thở phào rồi hô:
“Đại ca......!”
Đúng vậy, hai người này chính là Diệp Phong và Đại công chúa chứ không phải ai khác, xem ra Diệp Phong chọn lúc xuất hiện cũng rất chính xác. Ngay lúc hắn vừa đến nơi này, tất cả cường giả ở đây đều ngưng mọi hành động lại nhìn chằm chằm vào hắn, mỗi người có một ý nghĩ khác nhau.
Người lo lắng nhất ở đây không ai khác mà chính là Vân Vận, vốn Tiêu Viêm đã đủ để cho Vân Lam Tông thảm hại đến thế này rồi, lần này lại có một tên Diệp Phong không rõ thực lực tham gia vào thì không biết chuyện sẽ đến nước nào. Nhất là khi nhìn thấy Đại công chúa đang bị Diệp Phong ôm, ( Vân Vận là tông chủ của Vân Lam tông, đương nhiên đã gặp Đại công chúa rồi ) liên tưởng đến sự kiện kết hôn của Hoàng gia vào thời gian trước, Vân Vận lập tức biết được cường giả thần bí lúc đó là ai. Lúc này, sau khi đoán được một phần sức mạnh của Diệp Phong, nàng lo lắng hơn bao giờ hết:
“Vân Lam Tông gặp họa rồi!”
Thấy rõ Diệp Phong đến, Sư Vương quên đi vết thương trên người mà bay về bên cạnh hắn:
“Chủ nhân...........!”
Tiếng rống này của nó khiến cho mọi người ở đây sửng sốt. Sư Vương luôn đi theo bên cạnh của Vân Vận, sao lại bảo Diệp Phong là chủ nhân? Chỉ là hiện giờ đang trong tình thế đặc biệt nên ai cũng ép suy nghĩ này xuống trong đầu.
Thấy Sư Vương bay về phía mình, thậm chí còn lựa chọn tư thế để cho đầu của nó thấp hơn mình, Diệp Phong thò tay vuốt ve đầu Sư Vương rồi mỉm cười:
“Ngươi đã bảo vệ Tiêu Viêm sao? Rất tốt! Bây giờ ngươi đứng một bên đi!”
Vừa nói, Diệp Phong cũng không quên truyền pháp tắc Mộc để chữa thương cho nó. Chỉ trong vòng một câu nói này, toàn bộ thương tích của Sư Vương đều đã biến mất tăm. Nhìn Vân Sơn bằng ánh mắt căm thù, Sư Vương lui xuống phía sau của Diệp Phong.
Lo xong cho Sư Vương, lại nghĩ đến Đại công chúa còn đang bị mình ôm, Diệp Phong đặt nàng lên lưng của Sư Vương:
“Nàng ngồi ở đây quan sát đi nhé!”
Kế tiếp, hắn nhìn qua Vân Vận, Vân Sơn, khi hắn định lên tiếng thì một cường giả khác lại đến.
“Tiêu Viêm, ngươi làm gì ở đây thế hả? Ngươi cũng ở đây à Diệp Phong?”
Quay đầu nhìn lại, Diệp Phong và Tiêu Viêm nhận ra đấy là Hải Ba Đông. Nhìn ông, Diệp Phong mỉm cười:
“Ba Đông đấy à? Ngươi đừng tham gia vào chuyện này, sẽ gây bất lợi cho ngươi vào sau này đấy!”
Dứt lời, Diệp Phong kéo Tiêu Viêm lại bên cạnh rồi hỏi nhỏ:
“Sao ngươi dám chơi liều thế này? Một mình xông lên Vân Lam Tông cơ đấy!”
Nhìn cả ngọn núi Vân Lam Tông bằng ánh mắt phẫn nộ, Tiêu Viêm gằn giọng:
“Là do bọn chúng hèn hạ phái người đến diệt Tiêu gia, bắt cóc cha ta. May mà ông trời có mắt, nếu không thì mấy trăm người của Tiêu Viêm sẽ biến mất vĩnh viễn rồi. Đại ca, hy vọng huynh diệt vân Lam Tông, đòi lại cha ta.”
Nghe thấy lời nói đầy căm phẫn của hắn, Vân Vận liền phản bác:
“Nói bậy! Mọi chuyện đều do Vân Lăng sai người thực hiện, giờ hắn đã chết, ngươi không thể đổ hết tội lên đầu toàn bộ đệ tử của Vân Lam Tông được.”
Diệp Phong đương nhiên biết được phần nào chuyện này từ nguyên tác, hắn ta vỗ đầu Tiêu Viêm rồi nói:
“Làm lạnh cái đầu một chút đi. Đúng là không phải toàn bộ Vân Lam Tông có lỗi, ta cũng không muốn giết hết mấy vạn mạng người ở đây!”
“Nhưng mà.....”
Tiêu Viêm còn chưa kịp nói gì, Diệp Phong đã cướp lời hắn:
“Ta thử kiểm tra rồi, cha ngươi không có ở đây. Giờ ta muốn hỏi rằng ngươi muốn ta cứu cha ngươi hay diệt Vân Lam Tông? Một miếng ngọc chỉ nhờ được một việc thôi.”
“Được rồi! Huynh hãy cứu cha ta, việc này sẽ do ta tự tay giải quyết.”
Tiêu Viêm xông đến đây vì cha mình, nếu cha hắn không có ở đây thì cũng chã cần tiêu tốn thời gian thêm nữa. Thế nên hắn thà chọn cứu cha mình còn hơn là nhờ Diệp Phong diệt một môn phái một cách vô ích.
Thấy Tiêu Viêm đã thỏa thuận, Diệp Phong gật đầu hài lòng, cuối cùng hắn quay đầu về phía Vân Vận rồi đàm phán:
“Tông chủ Vân Vận, thành viên Tiêu gia chết không ít, mà kẻ chủ mưu cũng đã bị Tiêu Viêm giết đi, sao chúng ta không giải quyết chuyện này trong hòa bình nhỉ?”
Nghe thấy những lời này, Vân Vận thở phào rồi định đồng ý, cơ mà hình như nàng quên mất một người quan trọng chưa hề được nhắc đến từ nãy đến giờ. Lúc này, người đó đã gầm lên:
“Không được!”
Sau vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Viêm đã trở về Tiêu gia. Thế nhưng tình thế của Tiêu gia làm cho Tiêu Viêm phải phẫn nộ. Cha hắn bị bắt, con cháu trong gia tộc bị đánh giết gần nửa, theo lời của những người còn sống thì đây đều là do Vân Lam Tông gây ra. Lửa giận thiêu đốt, Tiêu Viêm không thể giữ được bình tĩnh, không quan tâm mình không có Hải Ba Đông bảo vệ mà xông thẳng vào Vân Lam Tông để đòi lại món nợ này.
Kỳ tích đã xảy ra, không có mối quan hệ gì với Vân Vận, không có một cường giả nào bảo vệ, vậy mà Tiêu Viêm vẫn có thể ném ra một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên hoàn chỉnh khiến cho Vân Lăng – trưởng lão của Vân Lam Tông phải bỏ mạng. Chứng kiến Tiêu Viêm dám giết người của môn phái ngay trước mặt mình, Vân Sơn không thèm giữ thể diện của một Đấu Tông nữa, lão ta hạ quyết tâm phải giết Tiêu Viêm cho bằng được.
“Vân nhi, giết hắn!”
Lúc này, Vân Vận cũng rất gấp gáp:
“Sư Vương, đừng ngăn cản ta!”
Tử Tinh Dực Sư Vương này chính là do Diệp Phong “nhờ” Vân Vận chăm sóc giùm trước khi Mộc Lâm trưởng thành. Vốn Vân Vận đã bất bình khi Tiêu Viêm giết người của mình, nhưng nàng đã bị Sư Vương ngăn lại.
Nghe thấy lời của nàng, Sư Vương nói ra giọng ồm ồm:
“Không được!! Trên người hắn có mùi của tên đó, khi chưa chắc chắn họ có quan hệ gì thì chúng ta không thể manh động!”
Vân Vận có thể hiểu “tên đó” trong lời của Sư Vương là ai. Dù sư phụ nàng là Vân Sơn đã xuất hiện với cảnh giới Đấu Tông, nhưng nàng không dám chắc nếu hai người đánh nhau thì Vân Lam Tông sẽ bình yên.
Đợi một lúc mà không thấy Vân Vận đáp lời mình, Vân Sơn cau mày quát:
“Vân Vận, ngươi còn chờ gì nữa!”
“Sư phụ! Chúng ta tạm thời tha cho hắn được không? Không cần phải giết vội!”
“Hắn đã giết Vân Lăng mà ngươi còn nói thế à? Chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với hắn?”
“Không phải! Chỉ là ta nghi ngờ hắn có chỗ dựa không kém gì sư phụ, nếu hành động vội vã thì.....!”
“Câm miệng! Vân Lam Tông chúng ta còn phải e ngại ai cơ chứ? Hắn có chỗ dựa thì sao....?”
“Nhưng mà.....”
Vân Sơn là một kẻ kiêu ngạo lại cứng đầu, nhất là từ khi đột phá đến Đấu Tông, lão ta càng tỏ ra không coi ai ra gì, thế thì làm sao mà lão có thể để lời nói của Vân Vận ảnh hưởng đến mình cơ chứ.
“Không nhưng nhị gì cả! Đó là lệnh của ta, sư phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn phản ta sao?”
Giờ phút này, Vân Vận bị đặt giữa chữ “hiếu”, danh dự của môn phái và an toàn của toàn bộ môn phái. Mãi đến khi chứng kiến Tiêu Viêm lại muốn ngưng tụ ra một đóa Phật Nộ Hỏa Liên khác, nàng cắn răng:
“Vâng!!!!!!!”
Thấy nàng đã chọn nghe theo lời của sư phụ mình, Sư Vương ở bên cạnh bỗng lao lên chặn trước mặt của Tiêu Viêm và gầm lớn:
“Gào gào.....! Từ giờ ta cắt đứt khế ước với ngươi, nếu ngươi muốn giết hắn thì phải bước qua xác của ta đã!”
Lần này Sư Vương làm khó Vân Vận rồi, Phật Nộ Hỏa Liên của Tiêu Viêm đã nguy hiểm lắm rồi, lần này lại thêm nó vào nữa thì Vân Vận muốn chống cũng chống không lại. Biết khó khăn của nàng, Vân Sơn đã tham gia vào vòng chiến:
“Súc sinh đã phản bội còn càn rỡ, tưởng không ai giết được ngươi sao?”
.................................................. .
Từ lúc ném Phật Nộ Hỏa Liên giết Vân Lăng và nhiều tên đệ tử xung quanh, hủy diệt kiến trúc của Vân Lam Tông, Tiêu Viêm đã nhận thức được tình hình nguy hiểm tột cùng của mình. Không hiểu vì sao Vân Vận lại cãi nhau với Vân Sơn, sau đó con Sư Vương Đấu Hoàng kia lại bảo vệ mình, nhưng Tiêu Viêm đã nhanh chóng lấy một miếng ngọc bội của Diệp Phong ra rồi bóp nát nó. Đây chính là bùa cứu mạng duy nhất của hắn vào lúc này, chỉ mong Diệp Phong đến kịp lúc.
.................................................. .....
Thật ra, từ khi Tiêu Viêm ném đóa Phật Nộ Hỏa Liên kia thì Diệp Phong đã cảm nhận rõ ràng tình hình nơi này.
Đang ngồi uống trà với Gia Hình Tuyết, Diệp Phong mở miệng nói:
“Chuẩn bị đi, chúng ta nên rời đi rồi!”
Nghe thấy lời của hắn, Gia Hình Tuyết không hề có gì bất ngờ, nàng đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này rất lâu rồi, ngay cả hành lý cũng đã được thu dọn xong xuôi.
Thấy nàng đã chuẩn bị đầy đủ, Diệp Phong mỉm cười đứng dậy quàng qua eo nàng, lại giống như không để ý đến khuôn mặt đã ửng đỏ của Đại công chúa:
“Trước tiên, nàng cũng nên chứng kiến thế giới của cường giả đã!”
.................................................. ..
Diệp Phong còn chưa kịp đến, Tiêu Viêm đã bị Vân Vận đánh bay về phía sau làm cho hắn phải ngừng hành động của mình lại. Lúc này, đứng trước Phong Chi Cực: Vẫn Sát của Vân Vận, trong khi Sư Vương đang bị Vân Sơn hành hạ, Tiêu Viêm khẳng định mình chết chắc rồi.
Chợt, vào giờ khác sinh tử này, một giọng nói già nua vang lên trong đầu hắn:
“Haiz, ngươi đã làm rất tốt rồi, bây giờ để cho lão sư!”
Dược Lão tỉnh rồi, nhưng khi ông còn chưa kịp ra tay, lại một giọng nói đã vang lên:
“Khoan đã! Ta đến rồi!”
Giọng nói vừa dứt, một tia sáng lóe lên ngay trước người của Tiêu Viêm, sau đó là hai bóng người xuất hiện, vòi rồng Vẫn Sát của Vân Vận còn chưa kịp chạm vào hai bóng người này đã tan biến không để lại giấu vệt.
Chứng kiến hai người, Tiêu Viêm bỗng thở phào rồi hô:
“Đại ca......!”
Đúng vậy, hai người này chính là Diệp Phong và Đại công chúa chứ không phải ai khác, xem ra Diệp Phong chọn lúc xuất hiện cũng rất chính xác. Ngay lúc hắn vừa đến nơi này, tất cả cường giả ở đây đều ngưng mọi hành động lại nhìn chằm chằm vào hắn, mỗi người có một ý nghĩ khác nhau.
Người lo lắng nhất ở đây không ai khác mà chính là Vân Vận, vốn Tiêu Viêm đã đủ để cho Vân Lam Tông thảm hại đến thế này rồi, lần này lại có một tên Diệp Phong không rõ thực lực tham gia vào thì không biết chuyện sẽ đến nước nào. Nhất là khi nhìn thấy Đại công chúa đang bị Diệp Phong ôm, ( Vân Vận là tông chủ của Vân Lam tông, đương nhiên đã gặp Đại công chúa rồi ) liên tưởng đến sự kiện kết hôn của Hoàng gia vào thời gian trước, Vân Vận lập tức biết được cường giả thần bí lúc đó là ai. Lúc này, sau khi đoán được một phần sức mạnh của Diệp Phong, nàng lo lắng hơn bao giờ hết:
“Vân Lam Tông gặp họa rồi!”
Thấy rõ Diệp Phong đến, Sư Vương quên đi vết thương trên người mà bay về bên cạnh hắn:
“Chủ nhân...........!”
Tiếng rống này của nó khiến cho mọi người ở đây sửng sốt. Sư Vương luôn đi theo bên cạnh của Vân Vận, sao lại bảo Diệp Phong là chủ nhân? Chỉ là hiện giờ đang trong tình thế đặc biệt nên ai cũng ép suy nghĩ này xuống trong đầu.
Thấy Sư Vương bay về phía mình, thậm chí còn lựa chọn tư thế để cho đầu của nó thấp hơn mình, Diệp Phong thò tay vuốt ve đầu Sư Vương rồi mỉm cười:
“Ngươi đã bảo vệ Tiêu Viêm sao? Rất tốt! Bây giờ ngươi đứng một bên đi!”
Vừa nói, Diệp Phong cũng không quên truyền pháp tắc Mộc để chữa thương cho nó. Chỉ trong vòng một câu nói này, toàn bộ thương tích của Sư Vương đều đã biến mất tăm. Nhìn Vân Sơn bằng ánh mắt căm thù, Sư Vương lui xuống phía sau của Diệp Phong.
Lo xong cho Sư Vương, lại nghĩ đến Đại công chúa còn đang bị mình ôm, Diệp Phong đặt nàng lên lưng của Sư Vương:
“Nàng ngồi ở đây quan sát đi nhé!”
Kế tiếp, hắn nhìn qua Vân Vận, Vân Sơn, khi hắn định lên tiếng thì một cường giả khác lại đến.
“Tiêu Viêm, ngươi làm gì ở đây thế hả? Ngươi cũng ở đây à Diệp Phong?”
Quay đầu nhìn lại, Diệp Phong và Tiêu Viêm nhận ra đấy là Hải Ba Đông. Nhìn ông, Diệp Phong mỉm cười:
“Ba Đông đấy à? Ngươi đừng tham gia vào chuyện này, sẽ gây bất lợi cho ngươi vào sau này đấy!”
Dứt lời, Diệp Phong kéo Tiêu Viêm lại bên cạnh rồi hỏi nhỏ:
“Sao ngươi dám chơi liều thế này? Một mình xông lên Vân Lam Tông cơ đấy!”
Nhìn cả ngọn núi Vân Lam Tông bằng ánh mắt phẫn nộ, Tiêu Viêm gằn giọng:
“Là do bọn chúng hèn hạ phái người đến diệt Tiêu gia, bắt cóc cha ta. May mà ông trời có mắt, nếu không thì mấy trăm người của Tiêu Viêm sẽ biến mất vĩnh viễn rồi. Đại ca, hy vọng huynh diệt vân Lam Tông, đòi lại cha ta.”
Nghe thấy lời nói đầy căm phẫn của hắn, Vân Vận liền phản bác:
“Nói bậy! Mọi chuyện đều do Vân Lăng sai người thực hiện, giờ hắn đã chết, ngươi không thể đổ hết tội lên đầu toàn bộ đệ tử của Vân Lam Tông được.”
Diệp Phong đương nhiên biết được phần nào chuyện này từ nguyên tác, hắn ta vỗ đầu Tiêu Viêm rồi nói:
“Làm lạnh cái đầu một chút đi. Đúng là không phải toàn bộ Vân Lam Tông có lỗi, ta cũng không muốn giết hết mấy vạn mạng người ở đây!”
“Nhưng mà.....”
Tiêu Viêm còn chưa kịp nói gì, Diệp Phong đã cướp lời hắn:
“Ta thử kiểm tra rồi, cha ngươi không có ở đây. Giờ ta muốn hỏi rằng ngươi muốn ta cứu cha ngươi hay diệt Vân Lam Tông? Một miếng ngọc chỉ nhờ được một việc thôi.”
“Được rồi! Huynh hãy cứu cha ta, việc này sẽ do ta tự tay giải quyết.”
Tiêu Viêm xông đến đây vì cha mình, nếu cha hắn không có ở đây thì cũng chã cần tiêu tốn thời gian thêm nữa. Thế nên hắn thà chọn cứu cha mình còn hơn là nhờ Diệp Phong diệt một môn phái một cách vô ích.
Thấy Tiêu Viêm đã thỏa thuận, Diệp Phong gật đầu hài lòng, cuối cùng hắn quay đầu về phía Vân Vận rồi đàm phán:
“Tông chủ Vân Vận, thành viên Tiêu gia chết không ít, mà kẻ chủ mưu cũng đã bị Tiêu Viêm giết đi, sao chúng ta không giải quyết chuyện này trong hòa bình nhỉ?”
Nghe thấy những lời này, Vân Vận thở phào rồi định đồng ý, cơ mà hình như nàng quên mất một người quan trọng chưa hề được nhắc đến từ nãy đến giờ. Lúc này, người đó đã gầm lên:
“Không được!”
/278
|