“Vậy... giờ đã đỡ hơn chưa?” Giọng cô bất giác dịu hẳn đi.
Mộ Dạ Bạch rất muốn giơ tay ôm lấy cô vào lòng. Có cô ở bên, anh sẽ không còn cảm thấy đau như vậy nữa...
“Đỡ hơn nhiều rồi. Còn em thì sao? Đầu còn đau không?”
Cô lắc đầu: “Em vẫn ổn, sẽ không ngất nữa đâu.”
Sau đó cả hai người nhìn nhau không nói thêm gì. Cố Thiên Tầm mím môi, khẽ nói: “Vậy em... đi trước đây, em còn có việc.
Anh vẫn im lặng.
Cố Thiên Tầm rời bước đi. Vai cô khẽ chạm qua vai anh, anh không kìm được nữa, vươn tay ra ôm lấy lưng cô. Cô bất giác giật mình, lần này không hề giãy giụa chút nào, cô vùi mặt vào vai anh.
Nhắm mắt lại, Cố Thiên Tầm tham lam hít lấy mùi đàn ông đặc trưng của anh và hơi ấm ngắn ngủi đó.
Thực ra...
Cô không hề muốn đi chút nào cả...
“Anh và cô ta không phải như những gì em đang tưởng đâu.” Mộ Dạ Bạch nói như đang giải thích.
Đôi mi cô khẽ rung lên.
Đôi tay buông thõng từ từ đưa lên, cô khó lòng khống chế bản thân, chỉ muốn được ôm lại anh, thế nhưng khi ngón tay chạm vào áo khoác ngoài của anh, cảm giác lành lạnh khiến cô sực tỉnh, cuối cùng cô dần hạ tay xuống.
................................
Đến khi Cố Thiên Tầm đến phòng cấp cứu thì đúng lúc chiếc rèm trong phòng cấp cứu được mở ra.
Trên người bà Cố Vân La bị cắm đủ các kim và dây được đẩy ra ngoài. Ông Cảnh Thanh Phong và Mộ Trung Thiên đều đi theo, Cố Thiên Tầm hỏi bác sỹ tình hình cụ thể, tim cô thấp thỏm lo lắng.
Lúc cô xuống nơi nộp tiền viện phí thì mới biết đã có người nào đó nộp rồi. Tuy không biết là ai nhưng cô chắc hẳn đó là một trong hai vị tiền bối trên tầng.
Trên phòng, y tá xua hết mọi người ra ngoài để bệnh nhân có thể yên tĩnh nghỉ ngơi. Ông Cảnh Thanh Phong và ông Mộ Trung Thiên đều ngồi nghiêm nghị bên ngoài hành lang, nét mặt cả hai như đang túc trực không ai muốn rời khỏi.
Không khí ngoài hành lang bỗng trở nên nặng nề, ngộp thở.
“Hai bác đều chưa ăn tối, hay là ăn chút gì đó cho có thức ăn vào dạ dày đi ạ.” Cố Thiên Tầm vừa mua bánh mỳ dưới tầng, đưa cho hai người, cả hai đều từ chối.
Chẳng ai có lòng dạ nào ăn cả. Cô cũng vậy!
Cất bánh vào lại trong túi xách, cô nhìn mẹ mình đang nằm trong phòng hồi sức sau cấp cứu, đôi mắt mệt mỏi của cô càng toát ra vẻ mệt mỏi và bất lực.
Thiên Hàn đã không ở bên cạnh mình nữa, nếu mẹ cô mà có mệnh hệ nào...
Thở dài một tiếng, cô cố kìm nén để không nghĩ tiếp nữa.
Có những chuyện, càng nghĩ lại càng sợ hãi.
Giống như cái ngày xảy ra tai nạn giao thông kinh hoàng đó, ánh mắt Mộ Dạ Bạch cũng lạnh toát vô hồn như vậy. Giờ phút này cô cũng giống như anh, trong lòng tràn đầy sợ hãi, sợ mình sẽ mất mẹ.
Cái cảm giác đó giống như bị cả thế giới bỏ mặc vậy...
Cô độc đến mức khiến con người trở nên sợ hãi.
Nghĩ đến Mộ Dạ Bạch, Cố Thiên Tầm ngồi xuống bên cạnh ông Mộ Trung Thiên, khẽ nói: “Phó chủ tịch, bác đã đi xem tình hình Mộ phu nhân chưa ạ?”
Ông Mộ dường như không ngờ được rằng Cố Thiên Tầm lại hỏi như vậy, ông lặng đi giây lát rồi nói: “Hôm nay ta chưa đi.”
Đa số thời gian đều là bận lo việc của bà Cố Vân La, ông thật sự không có chút rảnh rỗi nào đi thăm bà Hạ Vân Thường.
“Hay là giờ bác đi xem thử đi.” Cố Thiên Tầm tự nhiên lo chuyện dư thừa, góp ý. “Dạ Bạch cũng ở đó, nếu anh ấy thấy bác đi thăm Mộ phu nhân, chắc hẳn sẽ rất vui.”
Cô hy vọng anh có thể vui hơn một chút.
Dù rằng từ “vui” này là quá khó với bọn họ hiện nay.
Ông Mộ nghe thấy con trai cũng ở đây, tất nhiên là muốn đi xem. Từ sau vụ tai nạ đó, quan hệ giữa hai cha con khó khăn lắm hơi dung hòa được một chút lại vì chuyện này mà rơi xuống vực thẳm lạnh lùng.
Anh cự tuyệt tất cả mọi sự quan tâm từ phía người cha là ông. Điều đó khiến ông Mộ cảm thấy thất bại đến cùng cực.
Ông nhìn vào trong phòng bệnh một cái, ông Cảnh bèn nói: “Ông đi đi, có tin tức gì mới, tôi sẽ lập tức báo cho ông.”
“Vậy được, bà Vân La tạm thời giao cho hai người.” Ông Mộ đứng dậy, ấn nhẹ lên vai ông Cảnh. Tình bạn ngày trước giữa hai người, dù cách trở bao nhiêu năm thì những tin tưởng đó vẫn còn.
Vì chuyện của bà Hạ Vân Thường mà lúc đối diện với ông Mộ Trung Thiên, ông Cảnh Thanh Phong vẫn luôn có cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng, cuối cùng ông chỉ gật đầu, nói: “Ông yên tâm.”
Ông Mộ đi rồi, chỉ còn lại ông Cảnh cùng Cố Thiên Tầm ngồi bên ngoài hành lang bệnh viện. Thỉnh thoảng, bà Trần Di có gọi diện tìm ông, ông đều có ý tránh sang một bên đi nghe điện thoại.
Cố Thiên Tầm không nghe được nội dung cuộc điện thoại nói những gì nhưng với tính cách của bà Trần Di thì cô cũng đoán được là bà ta sẽ nói những gì.
Cô khuyên ông đi về trước nhưng ông nhất định không chịu, chỉ nói là mình đã hứa với ông Mộ Trung Thiên là sẽ ở lại trông bà Vân La rồi.
Cố Thiên Tầm thở dài, biết là mình khuyên không nổi, liền không nói gì nữa.
Kết quả....
Hai người ngồi cả đêm ngoài hành lang, đến nửa đêm quá đói, dạ dày khó chịu, cô mới lấy bánh mì trong túi xách ra chia làm hai phần, mỗi người một nửa.
Sáng hôm sau, tiếng bước chân những người đi lại trong bệnh viện làm cô tỉnh giấc. Mở mắt ra, trên người bỗng cảm thấy có gì đó nặng nặng, cô khẽ nhúc nhích, một chiếc áo khoác nam to sụ từ trên người cô trượt xuống.
Cô sững người.
Mùi hương thoang thoảng mới còn lưu trên đó quá đỗi thân thuộc.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác, đứng dậy nhìn ra bốn phía xung quanh nhưng giữa những dòng người đi lại trong bệnh viện, đâu còn hình bóng đó nữa?
“Nửa đêm hôm qua cậu ấy đến, ngồi cạnh con tầm nửa tiếng rồi mới đi.” Ông Cảnh nói, ông thức dậy sớm hơn cô. “Lúc sáng cũng có đến nhìn con một lúc, giờ chắc không còn ở bệnh viện nữa.”
Cố Thiên Tầm không cầm lòng được mà sống mũi cay xè, cô ôm chặt lấy áo khoác của anh, khẽ nói: “Bác nên gọi cháu dậy...”
“Cậu ấy không muốn làm con thức giấc, hơn nữa gần đây con cũng mệt mỏi nhiều chuyện, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc sâu như vậy.” Nhìn gương mặt tiều tụy đi nhiều của Cố Thiên Tầm, ông Cảnh cũng không khỏi cảm thấy xót xa.
Dạo gần đây, tất cả mọi công việc của cô đều bị ngừng lại rồi, toàn tâm dồn cho những việc trong gia đình, thật sự đã làm khó cho cô quá.
“Phải rồi, bác Cảnh, còn một chuyện này cháu muốn xin lỗi bác...” Trong một ngày mùa đông như vậy, ôm chiếc áo khoác của Mộ Dạ Bạch kheiens cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. “Ngày trước bác cho cháu 10% cổ phần, cháu... đã bán mất 5% rồi ạ. Cháu xin lỗi, cháu...”
“Ta biết.” Lời xin lỗi của cô bị ông Cảnh cắt đứt. “Ta biết con không còn lựa chọn nào khác mới phải làm như vậy, không cần xin lỗi ta. Số cổ phần đó là ta cho con, cũng coi như bồi thường tuổi thanh xuân 2 năm qua con ở Cảnh gia, là Cảnh Nam Kiêu có lỗi với con.
Cố Thiên Tầm lắc đầu.
Mọi chuyện đều đã qua rồi.
“Cho con rồi thì nó là của con, con muốn giải quyết như thế nào đều không cần báo cáo với ta. Đừng nói là bán, cho dù con tặng lại cho người khác thì ta cũng không có ý kiến gì.”
Cố Thiên Tầm cảm động không nói nên lời.
“Con cảm ơn bác. 5% còn lại con đã nhờ luật sư công chứng, sẽ chuyển cho Cảnh Nam Kiêu.”
“Đó là thuộc về con, việc gì phải chuyển cho Nam Kiêu?”
Cố Thiên Tầm còn chưa kịp nói gì thì đúng lúc y tá từ trong phòng bà Cố Vân La đi ra. Cố Thiên Tầm bỗng chốc di dời sự chú ý, quay lại hỏi: “Y tá, tình hình mẹ tôi sao rồi?”
“Bà ấy vừa tỉnh lại. Hai người vào thăm được rồi, nhưng chỉ được 5 phút thôi, không được để bệnh nhân quá mệt.”
Cố Thiên Tầm mừng rỡ nhìn sang ông Cảnh Thanh Phong, liên tiếp vâng dạ rồi hai người mới khẽ khàng đi vào trong phòng bệnh.
Vào trong phòng bệnh, chiếc máy đo nhịp tim của bà không ngừng vang lên những tiếng tít tít đều đều, bà Cố Vân La nhìn thấy hai người bước vào thì mắt bà khẽ run lên.
“Thiên Tầm...” Bà khẽ giọng gọi tên con gái. Giọng bà yếu ớt nhỏ nhẹ như có thể biến mất bất cứ lúc nào. “Mẹ...” Cố Thiên Tầm ngồi xuống bên giường, cẩn thận khe khẽ nắm lấy tay bà. Tay bà lạnh ngắt không có chút hơi ấm nào khiến cô xót xa.
“Mẹ sắp không ổn rồi....”
“Không đâu mẹ.” Cố Thiên Tầm lắc đầu, mắt cô đỏ hoe. “Mẹ, mẹ phải cố gắng phấn chấn lên.”
Bà Cố Vân La run rẩy rút tay ra khỏi tay cô, từ từ đưa lên vuốt nhẹ trên má cô. “Con gầy đi rồi.”
“Mẹ đừng lo cho con, con rất khỏe.”
Bà Cố Vân La chua xót nói: “Bao nhiêu năm nay là mẹ có lỗi với con, khiến con chịu bao khổ cực.”
Cố Thiên Tầm đợi câu nói này, đúng hơn là đợi một câu quan tâm từ mẹ, đợi rất nhiều năm rồi, nhưng lúc này nghe được câu nói đó trong lòng cô không hề thấy vui một chút nào, ngược lại chỉ cẩm thấy cảm giác chua xót và kinh hãi về một dự cảm chẳng lành không ngừng điên cuồng gào thét trong đầu.
Nếu như đây là những lời trăn trối của ba trước khi lìa trần thì cô thật sự không muốn!
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, bác sĩ bảo mẹ phải nghỉ ngơi giữ sức khỏe, mẹ nghe lời con, giữ sức khỏe trước đi đã.” Cố Thiên Tầm nắm lấy bàn tay gầy khô như cành cây của mẹ.
Trước đây cô từng oán hận rất nhiều, nhưng đến giờ phút này, tất cả những điều này giờ đây bỗng chốc tan biến.
“Thiên Hàn đâu? Nó sao rồi?” Lòng bà Cố Vân La vẫn còn rất nhiều những băn khoăn.
“Nó rất ổn, mẹ yên tâm. Nó sẽ dần dần hồi phục lại thôi, đợi mẹ ra viện rồi chúng ta cùng đi thăm nó nhé.”
Bà Cố Vân La biết con gái chỉ là muốn an ủi mình. Lên cơn vật thuốc thì sao có thể ổn được cơ chứ?
“Thiên Tầm, con hãy đồng ý với mẹ một chuyện...” Đôi mắt bà ngân ngấn nước, nhìn con gái. Cố Thiên Tầm chỉ còn biết gật đầu. “Mẹ cứ nói.”
“Tư Lam nó đã làm rất nhiều chuyện sai trái, thật sự không thể nào tha thứ được...” Bà Cố Vân La biết mình đứng ra nhận tội cho con gái là sự dung túng không đúng, thế nhưng nó là đứa con gái mà bà mắc nợ! “Thiên Tầm, dù gì nó cũng là em gái con... con đừng chấp nó, có được không?”
Nói đến Tần Tư Lam, những ân oán cùng cô ta với Cảnh Nam Kiêu trong quá khứ, Cố Thiên Tầm sớm đã quên từ lâu rồi. Nếu còn lấn cấn trong lòng thì cũng chỉ là vì lần trước cô ta đã bày mưu hại mình mà thôi.
Nếu như xảy ra hậu quả trầm trọng nào đó, tất nhiên cô không thể nào tha thứ cho Tần Tư Lam được, nhưng may mà tất cả vẫn chưa đến hồi không thể cứu vãn nổi.
“Được, mẹ, con đồng ý với mẹ, con sẽ không chấp nó nữa.”
Bà Cố Vân La nhắm mắt lại như yên lòng.
Nét mặt ông Cảnh Thanh Phong ở bên cạnh vô cùng phức tạp, ông trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Thiên Tầm, ta có chuyện muốn nói với mẹ con, con xuống dưới tầng mua đồ ăn sáng một lúc được không?”
Cố Thiên Tầm gạt nước mắt, đứng thẳng người dậy. Cô nhìn mẹ rồi gật đầu. “Vâng, hai người nói chuyện đi ạ.”
Cô không nói gì nữa, đẩy cửa phòng bước ra.
.............................
Hoắc Thanh Uyển đứng ở ngoài hành lang bệnh viện, đang nói chuyện tình hình bệnh nhân với người nhà của họ thì bất chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ phòng hồi sức.
Cố Thiên Tầm?
Sao cô ta lại ở đây?
“Bác sĩ Hoắc?” Thấy cô ta ngẩn người ra, người kia liền cất tiếng gọi.
Hoắc Thanh Uyển quay lại, không trả lời người đó mà chỉ quay sang y tá ở bên cạnh hỏi. “Trong phòng đó là ai vậy?”
“Phòng V1203 sao?” Cô y tá hỏi.
“Ừ.”
“Để tôi xem xem.” Cô y tá lật giở quyển sổ ghi chép. “Là một bệnh nhân họ Cố, chiều ngày hôm qua được đưa đến.”
“Cố Vân La?”
“Đúng vậy.”
“Tình hình bà ta thế nào?”
“Tình hình rất tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên nguy kịch. Giờ bà ấy đang thuộc diện chăm sóc đặc biệt.”
“Tôi biết rồi. Cô giúp tôi trông chừng ở đây đi, tôi đi qua đó một lát.” Hoắc Thanh Uyển giao người nhà bệnh nhân kia cho cô y tá rồi quay người đi về phía phòng V1203.
Vốn dĩ cô ta chỉ định ngó qua một cái, nhưng vừa nhìn qua khe cửa liền nghe được giọng của ông Cảnh Thanh Phong truyền đến.
“Vân La, tôi không thể giương mắt mà nhìn bà lại bị tống vào tù để bị chịu giày vò như vậy nữa. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng buộc phải nói ra sự thật!”
“Thanh Phong, tôi đã già rồi... nhưng nó thì khác! Tư Lam nó vẫn còn trẻ như vậy, còn cả đoạn đường rất dài phía trước phải đi...”
“Người là do nó đâm, nó cần phải có tâm lý chuẩn bị gánh chịu tất cả những hậu quả mà nó gây ra. Vân La, bà bao che dung túng cho nó như vậy là đang hại nó!” Giọng ông Cảnh nghiêm khắc vang lên.
“Tôi biết... nhưng nó đã gọi tôi một tiếng “mẹ” rồi. Thanh Phong, cả đời này chỉ cần nghĩ đến nó là trong lòng tôi chưa từng được yên ổn một giờ một phút nào. Ông bảo... sao tôi nỡ nhìn nó phải vào tù cơ chứ?” Nước mắt bà Cố Vân La lăn dài. “Hứa với tôi, ông không được nói ra tất cả mọi chuyện. Thanh Phong, ông giúp tôi khuyên ngăn dạy dỗ nó, sau này nó sẽ không dám làm những chuyện sai trái nữa!”
Ông Cảnh Thanh Phong thở dài. “Vân La, bà làm như vậy, nhưng bà đã từng nghĩ đến Thiên Tầm chưa?”
Mắt bà thoáng qua một tia nhìn mâu thuẫn.
“Ai cũng thấy được, nó với thằng bé nhà họ Mộ đó tình cảm sâu sắc. Hơn nữa từ khi Thiên Tầm ly hôn đến giờ, bao nhiêu người phản đối như vậy mà thằng bé đó chưa từng dao động qua, nó cũng chưa từng khinh thường Thiên Tầm...” Ông Cảnh nhớ lại cảnh tượng Mộ Dạ Bạch ngồi cạnh Cố Thiên Tầm tối qua.
Anh không làm gì cả, chỉ im lặng ngồi nhìn ngắm khuôn mặt Thiên Tầm lúc ngủ. Ánh mắt si tình, tha thiết đó như coi Thiên Tầm là bảo bối quý giá nhất đời mình vậy...
Đó chính là tình yêu!
Tàn nhẫn tách chúng ra, điều này tàn nhẫn đến mức nào?
“Bà hãy nghĩ kỹ xem, nếu bà mà nhận cái tội này thì chúng nó sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau được nữa. Có lẽ bà vốn không hy vọng chúng nó ở bên nhau, nhưng mà...”
Ông ngừng một lúc, nói giọng trầm ngâm, đầy tiếc nuối. “Đây là điều khiến Thiên Tầm mất đi một người thật lòng yêu thương nó đến khắc cốt ghi tâm! Bà làm như vậy có thể không thiệt thòi cho Tư Lam, nhưng bà đã đối xử quá tàn tệ với Thiên Tầm!”
Câu nói cuối cùng khiến bà Cố Vân La rơi vào một vòng trầm ngâm hồi lâu.
Đôi mắt u ám đó dâng trào những cảm xúc suy nghĩ phức tạp khiến bà khó thở.
................
“Hoắc tiểu thư.”
Trên đầu bỗng vang lên một giọng nói khiến Hoắc Thanh Uyển giật mình, quay đầu lại phát hiện ra là Trần Anh Hào.
“Trợ lý Trần? Sao anh lại ở đây?”
“Có chút việc cần nói với mẹ Cố tiểu thư.” Trần Anh Hào mỉm cười. “Hoắc tiểu thư, phiền cô tránh ra một chút.”
Hoắc Thanh Uyển đứng xích ra để Trần Anh Hào bước vào.
.................
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Anh Hào khiến ông Cảnh Thanh Phong và bà Cố Vân La có chút cảnh giác.
“Cảnh tiên sinh, Cố phu nhân.”
Trần Anh Hào lễ phép chào hỏi rồi lấy từ trong cặp ra một tờ thỏa thuận, đưa cho ông Cảnh.
Ông Cảnh liếc nhìn qua, có phần không hiểu dụng ý.“Ý của Mộ tổng là giải quyết riêng chuyện này sao?”
“Đúng vậy. Yêu cầu của Cố tiểu thư, trước giờ Mộ tổng chưa bao giờ từ chối.” Ánh mắt Trần Anh Hào liếc nhìn gương mặt đầy bất ngờ của bà Cố Vân La. “Cố phu nhân ký tên đi, về phía cảnh sát, chỉ cần bà không thừa nhận cố ý giết người thì sẽ không phải đưa ra tố tụng nữa.”
Ông Cảnh Thanh Phong và bà Cố Vân La nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ nhận lấy chiếc bút từ trong tay Trần Anh Hào.
Bà Cố Vân La ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy chiếc bút, tay run run yếu ớt giữ chặt nó, bà chưa ký tên ngay mà hỏi: “Hạ Vân Thường còn đang hôn mê bất tỉnh, sao cậu ta lại có thể bỏ qua cho tôi được chứ?”
“Đây là yêu cầu của Cố tiểu thư.”Trần Anh Hào lặp lại lời nói vừa nãy và bổ sung thêm một câu: “Vì Cố tiểu thư mà Mộ tổng vẫn luôn cố gắng quên đi những ân oán cũ.”
Bà Cố Vân La nhắm mắt lại, bên tai bà vẫn vang lên những lời ông Cảnh Thanh Phong vừa nói ban nãy.
Cậu ta đúng là yêu Thiên Tầm thật....
Yêu đến mức ngay cả những thù hận ngày trước cũng có thể buông bỏ.
Nếu quả thật là như vậy thì bà còn lý do gì mà phản đối hai người ở bên nhau nữa?
Cuối cùng bà không nói gì nữa, cầm lấy bút ghì xuống tờ giấy 3 chữ “Cố Vân La”.Ông Cảnh ở bên cạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông không ngờ rằng sự việc lại có thể giải quyết chóng vánh như vậy.
Tiễn Trần Anh Hào ra đến cửa, ông nói: “Gửi lời cảm ơn của tôi đến Mộ tổng.”
Trần Anh Hào chỉ đáp: “Nên cảm ơn Cố tiểu thư mới đúng.”
Đợi khi Trần Anh Hào đi ra, Hoắc Thanh Uyển lập tức chặn cậu ta lại, cúi đầu hỏi: “Vừa nãy anh đưa cho bà Cố Vân La ký gì vậy?”
Trần Anh Hào kiên nhẫn nói: “Là thỏa thuận riêng giữa bọn họ. Mộ tổng định sẽ không khởi kiện bà Cố Vân La nữa.”
“Tại sao? Sao lại có thể giải quyết như vậy được chứ? Bà ta mưu sát, cố ý giết người, sao lại có thể thỏa thuận vậy là xong được?! Hiện giờ mẹ anh ta còn đang nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, sao anh ta có thể để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được?!” Tâm trạng Hoắc Thanh Uyển vô cùng kích động.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô ta!
“Những câu hỏi này cô hãy giữ lấy mà đi hỏi trực tiếp Mộ tổng thì hơn, tôi chỉ là người phụ trách truyền đạt chỉ thị mà thôi.”
“Anh nói thật sao?” Cố Thiên Tầm đi mua đồ ăn sáng về, vừa đúng lúc nghe được lời qua tiếng lại giữa Trần Anh Hào và Hoắc Thanh Uyển.
“Cố tiểu thư.” Trần Anh Hào mỉm cười chào. “Là sự thật, giờ cô có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.”
Cố Thiên Tầm cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, điều này không hiện thực chút nào. Vẻ mặt rạng rỡ của cô hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt căm phẫn đang tái mét đi của Hoắc Thanh Uyển.
“Sao đột nhiên anh ấy lại thay đổi ý định như vậy?” Cho đến giờ Cố Thiên Tầm vẫn nhớ như in khuôn mặt đầy quyết tâm của anh hôm đó.
Cô sớm đã không còn bất cứ hy vọng gì về việc anh sẽ bãi nạil rồi.
Trần Anh Hào cười đầy hàm ý. “Đến tôi còn biết được lý do, vậy thì Cố tiểu thư phải biết được rất rõ mới phải.”
Hai bàn tay Hoắc Thanh Uyển siết chặt lại.
Mắt Cố Thiên Tầm rơm rớm nước mắt, đỏ hoe. Đúng vậy, cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Trợ lý Trần, anh nói với anh ấy lời cảm ơn của tôi!”
“Tôi thấy những chuyện như cảm ơn này thì nên đích thân nói mới bày tỏ được thành ý.”
Anh ta nói không sai.
“Vậy anh có thể hẹn anh ấy giúp tôi được không? Tối nay tôi mời anh ấy ăn cơm.”
“Tối nay e là không được, Mộ tổng đã có hẹn mất rồi.”
“Ồ, không sao, vậy để hôm khác anh ấy rảnh rồi tôi gọi điện hẹn anh ấy cũng được.”
“Vâng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Trần Anh Hào gật đầu với cô, rồi lại quay sang Hoắc Thanh Uyển sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, gật đầu chào rồi rời đi.
Cố Thiên Tầm nhìn Hoắc Thanh Uyển một cái, không biết tại sao cô ta lại ở đây lúc này, nhưng cô cũng chẳng muốn biết nữa, chỉ vui vẻ quay người định bước vào trong.
“Cố Thiên Tầm, cô đừng vội đắc ý!”
Gằn giọng nói xong câu đó, Hoắc Thanh Uyển mới quay đi.
Nhìn theo bóng người đó, Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nhưng lúc này tâm trạng cô đang vui vẻ nên cũng không bận tâm đến cô ta.
........................
Lúc chiều, ông Cảnh Thanh Phong đi về nghỉ ngơi rồi ông Mộ Trung Thiên mới đến, ngay sau đó Cảnh Nam Kiêu và Dương Mộc Tây cũng đến theo.
Hai cô gái đứng bên ngoài nhâm nhi cốc trà sữa nóng mà Cảnh Nam Kiêu mua.
“Thật không thể ngờ rằng kết quả lại như vậy. Thiên Tầm, Mộ tổng đối với cậu tốt đến mức không còn gì để nói nữa rồi.” Dương Mộc Tây nói.
Bên cạnh, Cảnh Nam Kiêu dựa tường, ánh mắt sâu thẳm nhưng cũng không nói gì.
Cố Thiên Tầm cầm cốc trà sữa mà trong lòng ấm áp vô cùng. Như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn Mộc Tây hỏi: “Mộc Tây, còn tớ thì sao? Có phải tớ cũng nên tha thứ cho những chuyện mà bà Hạ Vân Thường đã gây ra hay không?”
Dương Mộc Tây không nói gì, Cảnh Nam Kiêu cũng trầm ngâm.
“Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy bà ấy là tớ lại nhớ đến Thiên Hàn đáng thương. Tớ không chắc là tớ có thể làm được.”
Dương Mộc Tây thở dài. “Không ai cần cậu tha thứ cho bà ta, cũng như việc mà Mộ tổng vừa làm không có nghĩa là anh ấy tha thứ cho mẹ cậu, điều đó chỉ thể hiện rằng anh ấy yêu cậu bằng cả trái tim, cho dù những ân oán đời trước vẫn còn đó, nhưng anh ấy vẫn chọn yêu cậu. Thiên Tầm, điều cậu cần làm bây giờ đó là không đem những ân oán đời trước gán lên người Mộ tổng nữa, cậu có hiểu không?”
Cố Thiên Tầm không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Dương Mộc Tây, đem những lời cô vừa nói ghim vào trong đầu mình.
Điện thoại của Cảnh Nam Kiêu vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Alo, mẹ, con biết rồi, lát nữa con về. Tối nay ai đến nhà mình mà phải long trọng thế chứ? Cái gì?” Ánh mắt Cảnh Nam Kiêu thoáng qua một tia kinh ngạc, anh bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Nam Kiêu, Cố Thiên Tầm quay sang nhìn, anh vội quay đi chỗ khác, chỉ nói nhỏ: “Con biết rồi, con về ngay đây.”
Vừa tắt điện thoại, Cố Thiên Tầm cảm thấy có gì đó bất thường, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhà anh có khách, mẹ bảo anh về thôi.” Cảnh Nam Kiêu nhìn sang Dương Mộc Tây một cái. “Không phải cô phải đi đón tiểu Quai sao? Đi thôi, tiện đường tôi đưa cô đi.”
“Ừm, cũng được.” Dương Mộc Tây đứng dậy.
Cảnh Nam Kiêu nhìn sang Cố Thiên Tầm, dặn dò: “Dù thế nào thì tối nay cũng phải về nhà ngủ một giấc. Ở đây đã có bác sĩ trông chừng rồi, em cũng không vào được phòng bệnh, đợi ở bên ngoài chẳng khác nào hành hạ bản thân mà thôi. Đừng để đến lúc mẹ khỏi bệnh rồi thì đến lượt mình ngã bệnh.”
“Đúng đấy, cậu nhìn cậu xem, tiều tụy đến mức này rồi, mặt mày xanh xao.” Dương Mộc Tây nhéo má cô một cái.
Cố Thiên Tầm không trả lời bọn họ, ánh mắt cô chỉ chăm chú nhìn Cảnh Nam Kiêu. “Hình như anh có chuyện gì đó giấu em.”
Cảnh Nam Kiêu bị cô nhìn chằm chằm thì có tật giật mình. “Anh thì có chuyện gì được cơ chứ?”
“Vậy sao anh không dám nhìn thẳng vào em?”
Nghe Cố Thiên Tầm nói vậy, Dương Mộc Tay cũng cảm thấy có gì đó không đúng. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cảnh Nam Kiêu lúng túng nhìn hai cô gái trước mặt, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên mặt Cố Thiên Tầm. “Em chắc là mình muốn biết chứ?”
Cố Thiên Tầm khẽ cau mày, dường như giác quan thứ sáu mách bảo. “Liên quan đến Mộ Dạ Bạch sao?”
Cảnh Nam Kiêu gật đầu, cuối cùng cũng nói ra: “Tối nay anh ta đã nhận lời Cảnh Dao đến nhà anh ăn cơm. Canh Dao nói...”
Ngừng một lát, anh nhìn Cố Thiên Tầm với ánh mắt thăm dò, thấy nét mặt cô nhíu lại, anh thở dài, tiếp tục nói thẳng: “Là có ý muốn đưa anh ta về ra mắt gia đình.”
“Anh ta điên rồi sao? Bắt đầu từ khi nào nhập nhằng với Cảnh Dao vậy? Còn ra mắt gia đình?!” Dương Mộc Tây trừng mắt. “Có phải anh nghe nhầm rồi không?”
“Không thể nhầm được, gần đây đúng là cả hai rất hay dính lấy nhau, tối qua Cảnh Dao còn tự mình xuống bếp nấu canh cho anh ta.” Giọng Cảnh Nam Kiêu khẳng định chắc chắn.
Dương Mộc Tây trợn ngược mắt: “Anh ta vừa lằng nhằng mờ ám với Cảnh Dao lại vừa dốc lòng với Thiên Tầm là ý gì vậy? Không phải bắt cá hai tay đấy chứ? Uổng công tôi vừa nãy còn nói bao lời tốt đẹp về anh ta.”
Cố Thiên Tầm không thể phủ nhận rằng lúc này trong lòng cô đang rất rối bời.
Lúc trước anh và Cảnh Dao thường xuyên qua lại, nhưng vì câu giải thích tối qua của anh nên cô đã hoàn toàn không nghĩ gì nữa. Nhưng nếu thật như những gì anh nói, giữa anh và cô ta không có gì thì tại sao lại đột ngột đến nhà cô ta ăn cơm, gặp mặt phụ huynh chứ?
Tính cách Mộ Dạ Bạch ra sao, cô là người hiểu quá rõ. Nếu như không phải bắt buộc thì anh nhất định sẽ không hề do dự mà từ chối những bữa cơm kiểu như vậy.
“Thiên Tầm, cậu không sao chứ?” Dương Mộc Tây nhìn cô lo lắng.
“Không sao.” Cố Thiên Tầm lắc đầu, nhìn đồng hồ. “Hai người mau đi đi, không Mộc Tây không kịp đón con mất.”
“Vậy cậu...”
“Đừng lo cho tớ, lát nữa tớ cũng đi về. Tối nay phải ngủ một giấc thật ngon mới được.
Dương Mộc Tây và Cảnh Nam Kiêu vừa đi khỏi, chỉ còn lại một mình Cố Thiên Tầm ngồi lại đó, cô ngồi thừ người ra.
Rút điện thoại ra định gọi cho Mộ Dạ Bạch, nhưng khi cô vừa ấn một số thì bỗng ngừng lại, cuối cùng cô cất điện thoại đi.
......................
Tại nhà Cảnh gia.
Sau khi ăn cơm xong.
Cảnh Dao nằng nặc đòi tiễn Mộ Dạ Bạch nhưng bị ông Cảnh Thanh Phong gọi giật lại, kết quả là để Cảnh Nam Kiêu tiễn Mộ Dạ Bạch ra cửa.
Mộ Dạ Bạch bảo Cận Vân lái xe lên trước đợi anh, anh biết Cảnh Nam Kiêu có điều muốn nói với mình.
“Anh rốt cuộc là ý gì hả?” Cảnh Nam Kiêu hỏi thẳng vào vấn đề.
Mộ Dạ Bạch hai tay đút túi quần, thần sắc lãnh đạm, không trả lời câu hỏi của Cảnh Nam Kiêu mà chỉ nghe anh ta nói tiếp.
“Tôi nhìn ra được, anh căn bản không hề yêu Cảnh Dao. Rốt cuộc anh vì cái gì mà tiếp cận nó?”
“Cứ phải yêu cô ta thì mới có thể ở bên nhau được sao?” Mộ Dạ Bạch không đáp, chỉ hỏi ngược lại, môi anh khẽ cong lên. “Trong mắt một người anh trai như anh thì Cảnh Dao không đáng để tôi kết bạn hay sao?”
“Bạn?” Cảnh Nam Kiêu nheo mắt. “Có người bạn nào lại thân mật khoác tay nhau như vậy không? Hơn nữa, anh chẳng lẽ không nhận thấy rằng Cảnh Dao hoàn toàn coi anh như người yêu của nó à? Anh không thấy được nó đối với anh nhiệt tình thế nào sao? Không nhận thấy nó luôn tìm mọi cách để chiếm được tình cảm của anh sao?”
Mộ Dạ Bạch thản nhiên nói : “Vậy giờ điều mà anh nên làm đó là bảo em gái mình đừng mơ tưởng hão huyền nữa chứ không phải là đến chất vấn tôi.”
Cảnh Nam Kiêu cười nhạt. “Không sai. Nhưng tôi nghĩ giờ chuyện mà anh nên làm đó là đi giải thích rõ ràng với Cố Thiên Tầm đấy!”
Mộ Dạ Bạch choáng váng.
Cảnh Nam Kiêu nói: “Tôi đã nói với cô ấy rồi là hôm nay anh đến ra mắt gia đình tôi.”
Mộ Dạ Bạch sững sờ nhìn Cảnh Nam Kiêu một cái rồi lập tức đi khỏi. Bước chân anh vội vã, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi.
Nhưng điện thoại cô lại tắt nguồn, gọi bao nhiêu cuộc đều không được.
Chết tiệt!
Cô giờ đang ở đâu?
Bệnh viện? Hay là về nhà rồi?
Mộ Dạ Bạch cau mày ngồi vào trong xe, vừa nói với Cận Vân đến bệnh viện, nhưng vừa đi được một lúc thì điện thoại rung, là Trần Anh Hào gọi đến.
Anh áp điện thoại lên tai, giọng Trần Anh Hào vang đến. “Mộ tổng, Cố tiểu thư đang ở khách sạn.”
“Cô ấy ở khách sạn?”
“Giờ cô ấy đang ngồi ở bên bờ biển! Tôi chuẩn bị một phòng cho cô ấy hay là để cô ấy lên thẳng phòng anh?”
Mộ Dạ Bạch thở phào một hơi.
Khuôn mặt căng thẳng vừa nãy của anh đã dãn dần ra.
“Không cần nói gì với cô ấy, cậu giúp tôi trông chừng cô ấy là được.”
“Vâng.” Trần Anh Hào đáp. Mộ Dạ Bạch nói thêm một câu: “Bảo nhân viên mang một chiếc áo khoác dày đến, đừng để cô ấy bị lạnh.”
“Anh yên tâm.”
..................
Cảnh Nam Kiêu nhìn theo chiếc xe dần biến mất đó mà mắt tối sẫm lại, còn âm u hơn cả màn đêm.
Trước đây, là chính anh đã đẩy Cố Thiên Tầm đi mất.
...................
Trong biệt thự nhà họ Cảnh.
“Bố cấm không cho phép con và nó tiếp tục qua lại nữa! Hãy mau kết thúc mối quan hệ nhập nhằng này đi!” Giọng ông Cảnh Thanh Phong nghiêm nghị vang lên, không có bất cứ sự nhượng bộ nào.
“Bố, bọn con đang yêu nhau! Bố dựa vào cái gì mà cấm không cho bọn con qua lại chứ?” Cảnh Dao không phục, cãi lại.