CHƯƠNG 97
Một đứa bé như vậy, vì sao lại luôn khiến anh kinh ngạc chứ?
Nhớ tới cảnh tượng trong nhà vệ sinh ở sân bay, Diệp Nam Huyền giống như vô ý mà hỏi một câu.
“Lúc ở sân bay có phải cháu cố ý không?”
“Chú nói cái gì? Cháu nghe không hiểu. A, món đồ chơi kìa nhìn đẹp quá.”
Trầm Tử Angiả ngốc, hơn nữa rất nhanh chạy về một phía trong khu bán đồ chơi, dáng vẻ như vậy rõ ràng là chột dạ.
Quả nhiên vẫn còn là con nít, không thể nào hoàn toàn bình tĩnh được.
Diệp Nam Huyền lắc đầu cười, trên mặt hiện vẻ trìu mến.
Anh đi theo Trầm Tử Anđến khu đồ chơi, cứ nghĩ cậu bé sẽ xem đồ chơi của trẻ em bốn năm tuổi, không ngở Trầm Tử Anlại đi đến khu vực bán người máy lego, hơn nữa còn cầm một món đồ chơi lập trình bắt đầu nghiên cứu.
“Cháu biết lập trình?”
Điều này thật sự khiến Diệp Nam Huyền bất ngờ.
Trầm Tử Anthuận miệng nói: “Từ nhỏ đã thích, mẹ cháu mua cho cháu rất nhiều đồ chơi lego.”
Trong lúc nói chuyện, tay Trầm Tử Anđã sửa lại lập trình, món đồ chơi ban đầu lập tức có thêm vài chức năng mới.
Tròng mắt Diệp Nam Huyền đảo nhanh, vẫn không nhúc nhích.
“Thích không? Thích thì cứ mua đi.”
“Cháu đã chơi chán từ lâu rồi, có điều Diệp Tranh chắc sẽ thích, cứ mua cái này đi.”
Trầm Tử Anđưa món đồ chơi cho người bán hàng, lấy một tấm chi phiếu từ trong túi tiền ra.
“Để chú trả cho.”
Diệp Nam Huyền cất tấm thẻ của cậu bé lại, đang muốn móc ví tiền của mình ra, lại bị Trầm Tử Anngăn cản.
“Mẹ cháu đã từng nói, không thể tùy tiện lấy tiền và đồ của người lạ, huống hồ cái này là cháu mua cho Diệp Tranh , không cần chú trả tiền. Đây là tiền tiêu vặt cháu dành dụm từ nhỏ, cũng đủ mua món đồ chơi.”
Lời Trầm Tử Annói lại khiến trong lòng Thẩm Nam Huyền có cảm giác không dễ chịu.
“Người lạ?”
“Đúng vậy, chú ngoài là ông chủ của mẹ cháu và là ba của Diệp Tranh , thì đối với cháu, chú vẫn là người lạ.”
Trầm Tử Annói xong cũng đưa thẻ của mình qua.
Diệp Nam Huyền chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn đến mức khó chịu.
Mặc dù thằng nhóc thối này nói không sai, nhưng vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ?
“Mẹ cháu đã nói với cháu về ba của cháu chưa?”
Anh đột nhiên mở miệng.
Cả người Trầm Tử Anthoáng khựng lại, thấp giọng nói: “Đã từng nói rồi. Mẹ nói ba đã chết, có điều ba nuôi đối xử với mẹ con cháu rất tốt, nếu có thể, cháu mong ba nuôi có thể trở thành ba của cháu luôn. Mấy năm nay mẹ cũng rất thích ba nuôi.”
Nói xong, cậu bé vẫn không quên nở nụ cười ngọt ngào với Diệp Nam Huyền .
Trong ngực Diệp Nam Huyền càng nghẹn lại.
“Ba nuôi cháu? Đường Trình Siêu ?”
“Đúng vậy, chú biết ba nuôi của cháu ư? Có phải chú ấy rất lợi hại không? Công ty lớn như vậy cũng có thẻ điều hành thuận lợi, quan trọng nhất là, cho dù bọn cháu có khó khăn gì, ba nuôi đều sẽ có mặt đầu tiên. Cháu đi học là ba nuôi dạy, cháu biết chữ cũng là ba nuôi chỉ bảo, thậm chí cháu học nói cũng là ba nuôi dạy. Đối với cháu, chú ấy chính là ba ruột cháu. Hơn nữa ba nuôi còn đối xử rất tốt với mẹ cháu. Ba nuôi nói chỉ cần mẹ đồng ý, bất cứ lúc nào chú ấy cũng sẽ cưới mẹ.”
/178
|