Thiệt lòng hắn không cam tâm.
Nếu Bạch Yên Chi không đưa vé đi nước Ý cho Lạc Vy thì bây giờ người ngủ trong căn phòng này cùng hắn là người hắn yêu khắc cốt ghi tâm.
"Bạch Yên Chi, tôi không rãnh chơi với cô.
Cả đời cô phải đền tội hại chết người tôi yêu, rõ chưa!"
Dứt lời Mặc Đình Ngôn bước ra khỏi phòng, Bạch Yên Chi nước mắt trào ra nhiễu ướt gối.
Mặc Đình Ngôn nói đúng mình phải đền tội.
Lạc Vy là một người bạn rất tốt.
Cả hai chơi thân từ thuở 7 tuổi, lúc nhỏ Lạc Vy hay bắt chước mọi thứ giống cô.
Đi học cô bị bạn bè bắt nạc Lạc Vy luôn đứng ra bênh vực, Lạc Vy là tiểu thư nhà giàu nên trong lớp ai cũng kiên nễ.
Một lúc sau...
Mặc Đình Ngôn trở vào ném lên người Bạch Yên Chi sấp giấp khổ A4.
Phản xạ chụp lấy nhìn vào cô ngớ người.
Hợp đồng hôn nhân, xem mọi điều khoảng điều bất lợi cho cô, đặc biệt "Không được gặp Lục Thừa Cẩn"
Bạch Yên Chi chưa kịp hỏi thì Mặc Đình Ngôn ấn người nữ nhân bé nhỏ xuống giường, cắn mạnh vào vành tai của nữ nhân, nói lời tà mị.
"Bạch Yên Chi, cô chỉ được để một mình tôi đè, rõ chưa?"
Hành động vừa rồi của Mặc Đình Ngôn gợi nhớ cho Bạch Yên Chi đêm tối định mệnh đó, đêm mà cô bị nam nhân lạ cưỡng đoạt, tên đó cũng thô bạo cắn vào tai cô, ngữ điệu, hơi thở lướt qua tai, lại rất giống.
Khoảng cách âm thụ này khiến mùi hương trên người đàn ông hung hãng xộc vào khứu giác của cô, nhận ra mùi hương này thân quen tựa mùi hương đêm đó.
Bạch Yên Chi vùng vẫy đẩy Mặc Đình Ngôn ra, chỉnh lại trang phục vừa bị bàn tay nam nhân lướt qua.
Mặc Đình Ngôn thoáng giây nào đó không kiềm chế được cảm xúc, muốn thân mật với nữ nhân dưới người mình.
Hắn che miệng tằn hắn vài tiếng che đi không khí ngượng ngùng trong căn phòng.
Bạch Yên Chi nhìn hắn đâm đâm khiến hắn không biết phải nói gì.
Bạch Yên Chi tới gần hắn đảo vòng quanh thân hình đạo mạo, lướt mắt từ từ khuôn mặt tuấn mĩ xuống dưới đôi chân dài.
"Bạch Yên Chi, cô muốn gì?"
Mặc Đình Ngôn không thoải mái khi bị một nữ nhân soi mói cơ thể mình, liền cụp mắt hỏi.
Bạch Yên Chi chạm mũi ngực áo hắn, làm hắn giật bấn người.
"Mặc Đình Ngôn, mùi nước hoa anh dùng là của thương hiệu nào vậy?"
Mặc Đình Ngôn nhếch mép nói: "Ha...thì ra cô mê tôi rồi à!"
Bạch Yêu Chi gan lớn nhón người, cú mạnh vào đầu hắn, nghe một cái "cốp."
Hắn xoa chỗ đau, tròn mắt như trẻ con nhìn hung thủ vừa đánh mình, bộ dạng hắn như mèo con xù lông, trầm giọng.
"Cô dám đánh tôi."
"Anh là chồng tôi, đánh anh là đương nhiên."
Bạch Yên Chi ngoại miệng buông lời chọc gan Mặc Đình Ngôn, chứ trong lòng run như cầy sấy.
Nhưng không thị uy trước, thì trước sau gì cũng bị Mặc Đình Ngôn nắm thóp ăn hiếp.
Mặc Đình Ngôn bóp chặt đôi gò má phúng phính ép chặt cô vào giá sách cạnh đó.
Đôi mắt chứa ngàn dao găm phóng vào đôi mắt hoảng loạn của Bạch Yên Chi.
Hắn rút dây thắt lưng ra, khiến Bạch Yên Chi rung rẫy.
"Mặc...Mặc Đình Ngôn, anh...anh muốn làm gì?"
Mặc Đình Ngôn nở nụ cười gian ác, giọng gió nhưng chứa đầy ghê rợn cho người nghe.
"Làm chồng."
"Á!!!" Bạch Yên Chi la thất thanh, dây thắt lưng quất tới tấp vào cơ thể nhỏ bé, da thịt lộ ra khỏi vết áo mỏng manh...Đến khi cô gái nằm co ro trên sàn lạnh lẽo, tóc tai bù xù, thần trí hoản loạn.
Miệng run bần bật.
Mặc Đình Ngôn hừ lạnh một tiếng xoay người lấy hợp đồng ném lên người cô gái, hắn cúi người tay vỗ vỗ vào má xưng đỏ kia.
"Bạch Yên Chi, mấy ngày nay, tôi cho cô đùa đủ rồi.
Hôm nay mới là lúc tính nợ đây.
Tôi cho cô biết thế nào là yêu mà không thể cưới..."
Dứt lời Mặc Đình Ngôn bước ra cửa, không quên nói thòng lại một câu mệnh lệnh.
"Ký đi, cô vợ thế thân bé nhỏ!"
Mặc Đình Ngôn rời đi rồi, mà âm khí lãnh lẽo vẫn vương lại trong căn phòng, bỗng tất cả đèn trong phòng tắt hết, màng tối bao trùm lấy thân thể đau rát, nhức nhói.
Bạch Yên Chi bò dậy mò ra cửa muốn mở ra nhưng vô vọng, có lẽ Mặc Đình Ngôn đã khoá cửa bên ngoài rồi, cô nhìn qua khe cửa thấy dây xích sắt bên ngoài, cô gắn hí hết sức khe cửa để lấy ánh sáng len lói.
Bạch Yên Chi mắc hội chứng sợ bóng tối, thuở nhỏ cô bị cha giam cầm trong nhà kho của Bạch Gia vì bị Bạch Nguyệt Y đổ cho cô xô ngã cô ta, Bạch Thuần Phong cưng con gái ruột nên 100% tin lời, đem cô giam cả tuần hơn.
Sau đó may là mẹ cô có chút tình cảm, xin ông thả cô ra.
Tuy nhiên cô bị ám ảnh tâm lý đến giờ...
Mặc Đình Ngôn sau khi rời khỏi phòng dưới hầm, tiện tay cúp cầu dao điện dưới hầm, rồi thảnh thơi trở về phòng ngủ, vứt dây thắt lưng dính máu vào sọt rác cạnh cửa sổ, ngã lưng trên giường ngắm nghía dây chuyền trên tay, tưởng nhớ về nụ cười xinh đẹp của Lạc Vy.
"Lạc Vy, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, anh sẽ khiến cô ta trả giá.".
/142
|