Thời khắc này, còn không quên đôi giày lúc trước bỏ ra, tự nhiên nói rõ Trần Trường Sinh đã thắng.
Quả nhiên, sau đó Trang Hoán Vũ không xuất hiện, xuất hiện chính là Ly cung giáo sĩ, tuyên bố kết quả của trận đối chiến này.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của các thí sinh, Trần Trường Sinh cầm giày, đi chân không, từ trên thềm đá từ từ đi xuống.
Đường Tam Thập Lục lúc này đã chạy đến trước mặt hắn, đỡ hắn, đồng thời đưa tay nhận lấy đôi giày mới trong tay của hắn.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, nói: Quá khách khí.
Vừa nói khách khí, nhưng hắn không cự tuyệt Đường Tam Thập Lục đỡ mình, bởi vì hắn bị thương không nhẹ, mặc dù trong Tẩy Trần lâu, đón nhận thánh quang trị liệu, vẫn rất suy yếu.
Đường Tam Thập Lục thở dài nói: Bắt đầu từ hôm nay, ta chỉ có tư cách xách giày cho ngươi thôi, không thể nịnh bợ trước hay sao?
Đây là ngạn ngữ nổi tiếng của Đại Chu.
Đường Tam Thập Lục thở dài, sầu não , nhưng trong đôi mắt tràn đầy vui mừng.
Hiên Viên Phá cùng Lạc Lạc lúc này cũng tới đón.
Tẩy Trần lâu.
Trang Hoán Vũ nằm trên băng ca, vai phải đã gãy, nửa người đầy máu, nhắm mắt lại, đôi môi xám trắng khẽ run, bàn tay nắm chặt.
Gian phòng trên lầu hai cũng rất an tĩnh, các đại nhân vật trầm mặc không nói, không biết nên đánh giá trận đối chiến này như thế nào.
Đại triêu thí đã có rất nhiều trận đối chiến kết thúc, Trần Trường Sinh cùng Trang Hoán Vũ không phải người mạnh nhất, bọn họ đối chiến cũng không phải kịch liệt nhất , nếu như nói kịch liệt thậm chí thảm thiết, vẫn là Chiết Tụ cùng Quan Phi Bạch cuộc chiến trầm mặc kia, giống như trước, trận đối chiến này cũng không phải là đẹp mắt nhất, Thất Gian cùng Lương Bán Hồ Ly sơn đối chiến mới quá sức đẹp mắt.
Nhưng trận đối chiến này biến đổi bất ngờ, Trần Trường Sinh có thể sơ chiếu một lần nữa, tại chỗ phá cảnh, đồng thời phá tan Trang Hoán Vũ vô cùng ổn định phát huy.
Bên ngoài Tẩy Trần lâu, tầm mắt mọi người cũng rơi vào bờ rừng, không gian yên tĩnh.
Mọi người không biết Trần Trường Sinh thắng như thế nào, sinh ra rất nhiều suy đoán, cho nên càng thêm rung động.
Trang Hoán Vũ là kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, là người mạnh nhất kinh đô chư viện, ngay cả hắn đều không thể làm cho Trần Trường Sinh dừng bước, chẳng lẽ giáo chủ đại nhân hôm đó ở Ly cung đưa ra tuyên cáo, thật sự biến thành sự thật? Chẳng lẽ Trần Trường Sinh thật sự có có thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh?
Nước chảy róc rách, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông bên khe suối an tĩnh thời gian rất lâu.
Quan Phi Bạch nhìn Trần Trường Sinh được Lạc Lạc đỡ đến dưới cây bạch dương ngồi xuống, cảm khái nói: Nổi danh, quả nhiên không uổng.
Ở phương diện tu hành cùng chiến đấu, Trần Trường Sinh cũng không nổi danh, cũng không may mắn, cho nên, lúc này mới thể hiện là hắn rất giỏi.
Cẩu Hàn Thực nhìn Trần Trường Sinh tựa vào cây bạch dương nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc nhiên nghĩ tới, một thiếu niên không thể tu hành không biết chiến đấu, chỉ dùng mấy tháng thời gian, đã đạt tới trình độ như vậy, hắn vì thế trả giá bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, nói là thiêu đốt sinh mệnh cũng không quá đáng, chỉ vì đại triêu thí thủ bảng thủ danh, như vậy có đáng giá không?
Tĩnh lặng phía ngoài Tẩy Trần lâu, bị bờ rừng truyền đến tiếng ho khan đánh vỡ.
Trần Trường Sinh tựa vào cây bạch dương, không ngừng ho khan, lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, theo mỗi tiếng ho khan, vết thương trước ngực sẽ lần nữa vỡ toang, tràn ra máu .
Dựa vào hờ hững đối với tử vong, hắn khó nhọc chiến thắng Trang Hoán Vũ, nhưng cũng phải trả cái giá rất lớn, rất rõ ràng, trước khi đại triêu thí kết thúc, thương thế của hắn không thể nào bình phục.
Lạc Lạc có chút luống cuống tay chân thay hắn tiến hành băng bó, Đường Tam Thập Lục theo chỉ điểm của hắn, ở trong bọc tìm kiếm dược vật.
Hiên Viên Phá bưng tới một chén nước trong thật lớn, Đường Tam Thập Lục cũng tìm được thuốc mà Trần Trường Sinh cần.
Trần Trường Sinh mượn nước trong, đem một đống thuốc nuốt xuống, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt, tiếp tục điều tức.
Lạc Lạc nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, có chút không đành lòng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.
Theo thương thế cùng trạng thái hiện tại của Trần Trường Sinh, đừng bảo là sau đó có thể sẽ gặp phải Cẩu Hàn Thực, coi như tùy tiện một thí sinh tham gia đại triêu thí, cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại hắn.
Nhưng nàng không thể để cho mình nói ra lời khuyên hắn không nên tiếp tục chiến đấu.
Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá cũng không nói được.
Ngay cả lúc trước ở Tẩy Trần lâu, Ly cung giáo sĩ nhìn vết thương trên người hắn, cũng không nỡ khuyên hắn rút khỏi cuộc thi.
Đúng vậy, không đành lòng không phải không đành lòng thấy hắn bị thương nặng còn muốn tiếp tục chiến đấu, mà là không đành lòng nhìn hắn kiên trì tới thời khắc này, lại muốn dừng chiến đấu.
Trần Trường Sinh sẽ không dừng chiến đấu, đại triêu thí đối chiến cũng sẽ không bởi vì thương thế của hắn mà tạm dừng.
Đối chiến tiếp tục tiến hành, Cẩu Hàn Thực tiến vào Tẩy Trần lâu, như mấy vòng trước, bình tĩnh như mưa xuân chiến thắng đối thủ vòng này, vị thiếu nữ Thánh Nữ phong kia.
Để mấy người của Quốc Giáo học viện càng cảm thấy bất an chính là, mặc dù đến giai đoạn cuối cùng, đối thủ của Cẩu Hàn Thực vẫn không hề bị thương.
Loại khống chế hoàn mỹ này đại biểu cường đại tuyệt đối, sau khi Thiên Hải Thắng Tuyết rời khỏi cuộc thi, Cẩu Hàn Thực cùng thí sinh khác thực lực cách biệt lớn đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Quốc Giáo học viện chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người Chiết Tụ.
Thanh Vân bảng xếp thứ ba thiếu niên Lang tộc, dựa theo rút thăm lúc trước, nếu như chiến thắng đối thủ vòng này, sẽ gặp phải Cẩu Hàn Thực. Trên thực tế, trong các thí sinh có mặt nơi này, đại khái cũng chỉ có hắn và Lạc Lạc có thể tạo thành uy hiếp nhất định đối với Cẩu Hàn Thực, Lạc Lạc không cách nào cùng Cẩu Hàn Thực gặp gỡ, hắn chính là lựa chọn duy nhất.
Đối thủ của Chiết Tụ vòng này, là một vị thanh niên quan quân của Trích Tinh học viện.
Hắn không trực tiếp đi vào Tẩy Trần lâu, mà là đi tới bờ rừng.
Các thí sinh nhìn thấy cảnh này có chút giật mình, liên tưởng đến lúc trước Đường Tam Thập Lục từng đi tìm Chiết Tụ, không khỏi rất tò mò, cuối cùng có chuyện gì xảy ra.
Chiết Tụ đi tới bờ rừng, nhìn Đường Tam Thập Lục mặt không chút thay đổi nói: Đưa tiền.
Nghe hai chữ này, Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá vẻ mặt khẽ biến, lúc này mới tin tưởng lời của Đường Tam Thập Lục là sự thật.
Ngay cả Trần Trường Sinh cũng mở mắt.
Thì ra thiếu niên Lang tộc nổi tiếng máu lạnh, lại là một kẻ chết vì tiền?
Đường Tam Thập Lục đối với chuyện này cảm thụ vô cùng mãnh liệt, hạ giọng tức giận nói: Đối thủ như vậy mà ngươi cũng muốn tiền?
Chiết Tụ vẫn không chút thay đổi, nhìn thậm chí có chút ít dại ra, hỏi: Tại sao không thể nhận?
Ngươi thắng dễ dàng chẳng phải sao? Đường Tam Thập Lục căm tức nói: Ta không cho ngươi tiền, chẳng lẽ ngươi không thắng được tên kia?
Chiết Tụ suy nghĩ một chút, nói: Nhưng ngươi muốn ta đánh Cẩu Hàn Thực.
Đường Tam Thập Lục nói: Kết quả chúng ta bàn lại giá.
Chiết Tụ lắc đầu nói: Muốn đánh Cẩu Hàn Thực, ta trước phải thắng trận này, cho nên trận này ngươi cũng phải trả tiền.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn quái vật, phát hiện hắn không có ý định đổi ý , không thể làm gì khác đành phải nhận thua, từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu đưa tới.
Chiết Tụ nhìn ngân phiếu, mấy chữ phía trên làm cho hắn phi thường hài lòng, cho nên hắn rất hiếm thấy gật gật đầu, nói: Ta sẽ đánh thật tốt.
Nói xong câu đó, hắn rời khỏi bờ rừng, đi tới Tẩy Trần lâu.
Lạc Lạc mở to mắt, nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi: Như vậy cũng được?
Hiên Viên Phá nhìn bóng lưng Chiết Tụ có chút cô đơn, hít một hơi lãnh khí, nói: Như vậy cũng được?
Quả nhiên, sau đó Trang Hoán Vũ không xuất hiện, xuất hiện chính là Ly cung giáo sĩ, tuyên bố kết quả của trận đối chiến này.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của các thí sinh, Trần Trường Sinh cầm giày, đi chân không, từ trên thềm đá từ từ đi xuống.
Đường Tam Thập Lục lúc này đã chạy đến trước mặt hắn, đỡ hắn, đồng thời đưa tay nhận lấy đôi giày mới trong tay của hắn.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, nói: Quá khách khí.
Vừa nói khách khí, nhưng hắn không cự tuyệt Đường Tam Thập Lục đỡ mình, bởi vì hắn bị thương không nhẹ, mặc dù trong Tẩy Trần lâu, đón nhận thánh quang trị liệu, vẫn rất suy yếu.
Đường Tam Thập Lục thở dài nói: Bắt đầu từ hôm nay, ta chỉ có tư cách xách giày cho ngươi thôi, không thể nịnh bợ trước hay sao?
Đây là ngạn ngữ nổi tiếng của Đại Chu.
Đường Tam Thập Lục thở dài, sầu não , nhưng trong đôi mắt tràn đầy vui mừng.
Hiên Viên Phá cùng Lạc Lạc lúc này cũng tới đón.
Tẩy Trần lâu.
Trang Hoán Vũ nằm trên băng ca, vai phải đã gãy, nửa người đầy máu, nhắm mắt lại, đôi môi xám trắng khẽ run, bàn tay nắm chặt.
Gian phòng trên lầu hai cũng rất an tĩnh, các đại nhân vật trầm mặc không nói, không biết nên đánh giá trận đối chiến này như thế nào.
Đại triêu thí đã có rất nhiều trận đối chiến kết thúc, Trần Trường Sinh cùng Trang Hoán Vũ không phải người mạnh nhất, bọn họ đối chiến cũng không phải kịch liệt nhất , nếu như nói kịch liệt thậm chí thảm thiết, vẫn là Chiết Tụ cùng Quan Phi Bạch cuộc chiến trầm mặc kia, giống như trước, trận đối chiến này cũng không phải là đẹp mắt nhất, Thất Gian cùng Lương Bán Hồ Ly sơn đối chiến mới quá sức đẹp mắt.
Nhưng trận đối chiến này biến đổi bất ngờ, Trần Trường Sinh có thể sơ chiếu một lần nữa, tại chỗ phá cảnh, đồng thời phá tan Trang Hoán Vũ vô cùng ổn định phát huy.
Bên ngoài Tẩy Trần lâu, tầm mắt mọi người cũng rơi vào bờ rừng, không gian yên tĩnh.
Mọi người không biết Trần Trường Sinh thắng như thế nào, sinh ra rất nhiều suy đoán, cho nên càng thêm rung động.
Trang Hoán Vũ là kiêu ngạo của Thiên Đạo viện, là người mạnh nhất kinh đô chư viện, ngay cả hắn đều không thể làm cho Trần Trường Sinh dừng bước, chẳng lẽ giáo chủ đại nhân hôm đó ở Ly cung đưa ra tuyên cáo, thật sự biến thành sự thật? Chẳng lẽ Trần Trường Sinh thật sự có có thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh?
Nước chảy róc rách, các đệ tử Ly Sơn kiếm tông bên khe suối an tĩnh thời gian rất lâu.
Quan Phi Bạch nhìn Trần Trường Sinh được Lạc Lạc đỡ đến dưới cây bạch dương ngồi xuống, cảm khái nói: Nổi danh, quả nhiên không uổng.
Ở phương diện tu hành cùng chiến đấu, Trần Trường Sinh cũng không nổi danh, cũng không may mắn, cho nên, lúc này mới thể hiện là hắn rất giỏi.
Cẩu Hàn Thực nhìn Trần Trường Sinh tựa vào cây bạch dương nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc nhiên nghĩ tới, một thiếu niên không thể tu hành không biết chiến đấu, chỉ dùng mấy tháng thời gian, đã đạt tới trình độ như vậy, hắn vì thế trả giá bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, nói là thiêu đốt sinh mệnh cũng không quá đáng, chỉ vì đại triêu thí thủ bảng thủ danh, như vậy có đáng giá không?
Tĩnh lặng phía ngoài Tẩy Trần lâu, bị bờ rừng truyền đến tiếng ho khan đánh vỡ.
Trần Trường Sinh tựa vào cây bạch dương, không ngừng ho khan, lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, theo mỗi tiếng ho khan, vết thương trước ngực sẽ lần nữa vỡ toang, tràn ra máu .
Dựa vào hờ hững đối với tử vong, hắn khó nhọc chiến thắng Trang Hoán Vũ, nhưng cũng phải trả cái giá rất lớn, rất rõ ràng, trước khi đại triêu thí kết thúc, thương thế của hắn không thể nào bình phục.
Lạc Lạc có chút luống cuống tay chân thay hắn tiến hành băng bó, Đường Tam Thập Lục theo chỉ điểm của hắn, ở trong bọc tìm kiếm dược vật.
Hiên Viên Phá bưng tới một chén nước trong thật lớn, Đường Tam Thập Lục cũng tìm được thuốc mà Trần Trường Sinh cần.
Trần Trường Sinh mượn nước trong, đem một đống thuốc nuốt xuống, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt, tiếp tục điều tức.
Lạc Lạc nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, có chút không đành lòng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì.
Theo thương thế cùng trạng thái hiện tại của Trần Trường Sinh, đừng bảo là sau đó có thể sẽ gặp phải Cẩu Hàn Thực, coi như tùy tiện một thí sinh tham gia đại triêu thí, cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại hắn.
Nhưng nàng không thể để cho mình nói ra lời khuyên hắn không nên tiếp tục chiến đấu.
Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá cũng không nói được.
Ngay cả lúc trước ở Tẩy Trần lâu, Ly cung giáo sĩ nhìn vết thương trên người hắn, cũng không nỡ khuyên hắn rút khỏi cuộc thi.
Đúng vậy, không đành lòng không phải không đành lòng thấy hắn bị thương nặng còn muốn tiếp tục chiến đấu, mà là không đành lòng nhìn hắn kiên trì tới thời khắc này, lại muốn dừng chiến đấu.
Trần Trường Sinh sẽ không dừng chiến đấu, đại triêu thí đối chiến cũng sẽ không bởi vì thương thế của hắn mà tạm dừng.
Đối chiến tiếp tục tiến hành, Cẩu Hàn Thực tiến vào Tẩy Trần lâu, như mấy vòng trước, bình tĩnh như mưa xuân chiến thắng đối thủ vòng này, vị thiếu nữ Thánh Nữ phong kia.
Để mấy người của Quốc Giáo học viện càng cảm thấy bất an chính là, mặc dù đến giai đoạn cuối cùng, đối thủ của Cẩu Hàn Thực vẫn không hề bị thương.
Loại khống chế hoàn mỹ này đại biểu cường đại tuyệt đối, sau khi Thiên Hải Thắng Tuyết rời khỏi cuộc thi, Cẩu Hàn Thực cùng thí sinh khác thực lực cách biệt lớn đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Quốc Giáo học viện chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người Chiết Tụ.
Thanh Vân bảng xếp thứ ba thiếu niên Lang tộc, dựa theo rút thăm lúc trước, nếu như chiến thắng đối thủ vòng này, sẽ gặp phải Cẩu Hàn Thực. Trên thực tế, trong các thí sinh có mặt nơi này, đại khái cũng chỉ có hắn và Lạc Lạc có thể tạo thành uy hiếp nhất định đối với Cẩu Hàn Thực, Lạc Lạc không cách nào cùng Cẩu Hàn Thực gặp gỡ, hắn chính là lựa chọn duy nhất.
Đối thủ của Chiết Tụ vòng này, là một vị thanh niên quan quân của Trích Tinh học viện.
Hắn không trực tiếp đi vào Tẩy Trần lâu, mà là đi tới bờ rừng.
Các thí sinh nhìn thấy cảnh này có chút giật mình, liên tưởng đến lúc trước Đường Tam Thập Lục từng đi tìm Chiết Tụ, không khỏi rất tò mò, cuối cùng có chuyện gì xảy ra.
Chiết Tụ đi tới bờ rừng, nhìn Đường Tam Thập Lục mặt không chút thay đổi nói: Đưa tiền.
Nghe hai chữ này, Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá vẻ mặt khẽ biến, lúc này mới tin tưởng lời của Đường Tam Thập Lục là sự thật.
Ngay cả Trần Trường Sinh cũng mở mắt.
Thì ra thiếu niên Lang tộc nổi tiếng máu lạnh, lại là một kẻ chết vì tiền?
Đường Tam Thập Lục đối với chuyện này cảm thụ vô cùng mãnh liệt, hạ giọng tức giận nói: Đối thủ như vậy mà ngươi cũng muốn tiền?
Chiết Tụ vẫn không chút thay đổi, nhìn thậm chí có chút ít dại ra, hỏi: Tại sao không thể nhận?
Ngươi thắng dễ dàng chẳng phải sao? Đường Tam Thập Lục căm tức nói: Ta không cho ngươi tiền, chẳng lẽ ngươi không thắng được tên kia?
Chiết Tụ suy nghĩ một chút, nói: Nhưng ngươi muốn ta đánh Cẩu Hàn Thực.
Đường Tam Thập Lục nói: Kết quả chúng ta bàn lại giá.
Chiết Tụ lắc đầu nói: Muốn đánh Cẩu Hàn Thực, ta trước phải thắng trận này, cho nên trận này ngươi cũng phải trả tiền.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn quái vật, phát hiện hắn không có ý định đổi ý , không thể làm gì khác đành phải nhận thua, từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu đưa tới.
Chiết Tụ nhìn ngân phiếu, mấy chữ phía trên làm cho hắn phi thường hài lòng, cho nên hắn rất hiếm thấy gật gật đầu, nói: Ta sẽ đánh thật tốt.
Nói xong câu đó, hắn rời khỏi bờ rừng, đi tới Tẩy Trần lâu.
Lạc Lạc mở to mắt, nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi: Như vậy cũng được?
Hiên Viên Phá nhìn bóng lưng Chiết Tụ có chút cô đơn, hít một hơi lãnh khí, nói: Như vậy cũng được?
/1191
|