Có người nhìn thấy Đường Tam Thập Lục đưa tờ giấy cho Chiết Tụ, nhưng không ai có thể nghĩ đó là ngân phiếu, bởi vì ấn tượng mà thiếu niên Lang tộc để lại cho thế nhân, làm sao cũng không thể liên hệ với hai chữ kim tiền, tựa như Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá, cho dù tận mắt nhìn thấy cảnh này diễn ra, vẫn không thể tin nổi.
Chiết Tụ đi vào Tẩy Trần lâu, Chiết Tụ đi ra khỏi Tẩy Trần lâu, đối thủ của hắn không đi ra khỏi Tẩy Trần lâu, giống như Cẩu Hàn Thực, hắn lần nữa nghênh đón một cái thắng lợi không có chút tranh cãi, nhưng trừ kết quả ra, quá trình so với Cẩu Hàn Thực lại quá nhiều tranh cãi, bởi vì đối thủ của hắn lần nữa trọng thương khó đứng, bị trực tiếp đưa ra khỏi học cung.
Ánh mắt các thí sinh theo hắn đi xuống thềm đá, đi tới trước mặt mấy người của Quốc Giáo học viện.
Đường Tam Thập Lục có chút im lặng, nói: Ngươi dùng thân phận học sinh Trích Tinh học viện để ghi danh, bây giờ còn dùng tên giả là Trương Thính Đào, vị nhân huynh kia có thể coi là bạn học của ngươi, ngươi có cần nặng tay như vậy không?
Chiết Tụ trầm mặc một lát, tựa như không hiểu tại sao hắn lại quan tâm tới chuyện này, sau đó nói: Ta nói rồi sẽ đánh thật tốt.
Ngân phiếu của Đường Tam Thập Lục làm cho hắn rất hài lòng, cho nên hắn lúc trước mới hiếm thấy gật gật đầu, hơn nữa hứa hẹn sẽ đánh thật tốt, đối với thiếu niên Lang tộc không hiểu, cũng lười hiểu nhân tình thế sự mà nói, đánh thật tốt chính là dùng hết toàn lực để đánh, như vậy kết quả của đối thủ của hắn sẽ thê thảm đến mức nào.
Vậy hiện tại ngươi tới làm gì?
Ánh mắt các thí sinh tập trung ở bờ rừng, điều này làm cho Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút áp lực, hắn không muốn để cho giao dịch giữa Quốc Giáo học viện cùng Chiết Tụ bị người biết được, không liên quan đến việc tổn thất danh dự, thuần túy là hắn muốn giữ kín bí mật này, bí mật Chiết Tụ có thể dùng kim tiền mua được.
Chiết Tụ hiện tại chẳng khác gì lính đánh thuê của Quốc Giáo học viện, lính đánh thuê cường đại như thế, dĩ nhiên tốt nhất không nên để người khác biết.
Tới bàn giá cả. Chiết Tụ nói.
Đường Tam Thập Lục hiểu được hắn đang muốn nói đến trận tiếp theo.
Không có chút bất ngờ nào, Chiết Tụ đối chiến với Cẩu Hàn Thực.
Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá cúi đầu nhìn cành cây trên mặt đất, không nói lời nào, dùng hành động này che giấu bối rối của mình.
Trần Trường Sinh không làm như thế, bởi vì đây là chuyện của hắn, nếu như sau đó bị người nhạo báng, hắn cho là đối tượng bị nhạo báng chỉ có thể là mình, mà không phải Đường Tam Thập Lục.
Thứ mà ngươi muốn, ta không thể bảo đảm... ta có hay không, nhưng ta sẽ tận lực giúp đỡ cho ngươi. Hắn nhìn Chiết Tụ nói.
Chiết Tụ quan sát ánh mắt của hắn, vẻ mặt hờ hững nói: Ngươi nhất định phải có.
Trần Trường Sinh nói: Nếu có, sẽ cho ngươi.
Chiết Tụ trầm mặc thời gian rất lâu, nói: Có thể.
Sau đó hắn nhìn sang Đường Tam Thập Lục, lại trầm mặc thời gian rất lâu, nói: Gấp ba?
Đường Tam Thập Lục ngây người, sau đó mới hiểu ra, mạnh mẽ đè nén mừng như điên trong lòng, bình tĩnh nói: Không thành vấn đề.
Chiết Tụ lần nữa gật đầu đối với hắn, xoay người đi ra ngoài đám người.
Xem ra người này chỉ biết giết người, hoàn toàn không biết đàm phán giá cả.
Đường Tam Thập Lục nhìn bóng lưng của hắn, cảm khái nói.
Đánh với Cẩu Hàn Thực, so với đánh Trích Tinh học viện thí sinh giá tiền chỉ gấp ba, Chiết Tụ ra giá làm cho hắn thật sự có chút bất ngờ.
Sau đó hắn nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nhìn Trần Trường Sinh, cau mày hỏi: Ngươi biết hắn muốn cái gì?
Rất rõ ràng, thiếu niên Lang tộc rất thiếu tiền, chẳng qua một phần lý do mà hắn nguyện ý giúp đỡ Quốc Giáo học viện, nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn muốn đạt được thứ gì đó từ chỗ của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc một cái, nói: Ta có thể đoán được đại khái hắn muốn gì, chẳng qua không xác định có thể giúp được hắn hay không.
Bát cường đối chiến cuối cùng, phát sinh giữa Lạc Lạc cùng thiếu niên thư sinh Hòe viện Chung Hội.
Không hổ là thiếu niên thiên tài xếp hạng thứ chín trên Thanh Vân bảng, ở Tẩy Trần lâu, Chung Hội biểu hiện chân nguyên tu vi cùng kiếm pháp cực kỳ cường đại, thành công... kiên trì thời gian nửa nén hương.
Ly cung giáo sĩ tuyên bố kết quả xong, Chung Hội trầm mặc rời khỏi Tẩy Trần lâu.
Nhìn bóng lưng cô đơn của thiếu niên thư sinh Hòe viện, Lạc Lạc không có cảm giác gì, lẳng lặng nhìn cửa, đang đợi đối thủ kế tiếp đến.
Nàng không rời khỏi Tẩy Trần lâu, nàng yêu cầu đánh trận đầu tiên của tứ cường, các đại nhân vật lầu hai dù sao cũng phải nể mặt nàng.
Tẩy Trần lâu đóng cửa, qua một thời gian ngắn, lần nữa mở ra.
Nghe tiếng chi nha, Lạc Lạc đi tới, sau đó cẩn thận đỡ đối thủ đi vào.
Đối thủ của nàng vòng này là Trần Trường Sinh.
Mặt đất từng bị nước mưa rửa sạch, còn chút cát vàng đọng lại tập trung vào bốn góc trong lầu, coi như sạch sẽ, cũng tương đối khô ráo.
Lạc Lạc đỡ Trần Trường Sinh ngồi xuống trên thềm đá, đưa nước trong qua, cho hắn nhấp một hớp, nói: Dược lực còn cần thời gian bao lâu mới có thể phát huy tác dụng?
Trần Trường Sinh nhìn vòng kim tuyến quấn trên ngón cái và ngón vô danh, nói: Đã khá hơn chút, ngươi không cần lo lắng, nếu như sau đó còn không được, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Lạc Lạc nói: Tiên sinh, vậy ngươi nghỉ ngơi thêm một lát đi.
Trần Trường Sinh nhìn lên lầu hai, nghĩ thầm như vậy thích hợp sao?
Tẩy Trần lâu là nơi đối chiến của đại triêu thí, thí sinh sau khi vào lâu, tâm thần cũng đặt lên chiến đấu, có rất ít cơ hội đánh giá bộ dáng của tòa lâu này.
Hắn lúc này cũng có thể nhìn thật kỹ.
Chẳng qua là, cuối cùng có chút bất an.
Sẽ bị người nói? Hắn nhìn Lạc Lạc hỏi.
Lạc Lạc vốn định nói, chính mình không sợ người khác nói gì, nhưng nghĩ tới tính cách cẩn thận của hắn, con ngươi hơi đổi, nói: Vậy chúng ta tâm sự cũng tốt.
Tâm sự chuyện gì? Quốc Giáo học viện đại dong thụ có trở nên cao lớn hay không? Đứng ở trên nhánh cây còn có thể thấy tiệm tạp hóa ở đầu bách hoa hạng hay không? Năm ngoái mùa đông Quốc Giáo học viện có tích nhiều tuyết hay không?
Tiên sinh, ngươi làm sao đánh thắng được Trang Hoán Vũ ? Lạc Lạc hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người rất quan tâm.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, đem trận đối chiến lúc trước cẩn thận nói một lần, phần lớn chi tiết cũng không bỏ sót.
Lạc Lạc tự nhiên rất giật mình, vẫn còn có sợ hãi nói: May nhờ có trận mưa kia...
Trần Trường Sinh gật đầu, lúc này hồi tưởng lại, nếu như không có trận mưa từ trên trời rơi xuống, cho dù hắn không bị tinh huy đốt chết, cũng sẽ bởi vì nhiệt độ mà trọng thương.
Trận mưa kia, từ đâu mà tới?
Học cung ở trong Thanh Diệp thế giới của Giáo Hoàng đại nhân, có thể làm cho nơi này có mưa, chỉ có Giáo Hoàng đại nhân.
Lạc Lạc không biết nghĩ tới điều gì, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: Tiên sinh, chuyện này giống như càng ngày càng phức tạp .
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, nếu như người làm ra trận mưa thu kia thật sự là Giáo Hoàng, giải thích như thế nào?
Hắn và Quốc Giáo học viện là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Quốc Giáo cựu phái thế lực.
Ai cũng biết, đối tượng nhằm vào của Quốc Giáo cựu phái thế lực hoặc có thể nói các đại nhân vật trung với Trần thị hoàng tộc, chính là Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân.
Tại sao Giáo Hoàng đại nhân muốn trợ giúp chính mình? Chính xác hơn là ra tay cứu mình?
Toàn bộ đại lục đều biết, tân sinh của Quốc Giáo học viện, tuyên cáo của giáo chủ đại nhân, cũng ẩn giấu rất nhiều vấn đề.
Bản thân Trần Trường Sinh là người trong cuộc, dĩ nhiên càng rõ ràng hơn, chẳng qua trước kia hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Một là bởi vì hắn không muốn suy nghĩ đến vấn đề này, mục tiêu của hắn thủy chung là đại triêu thí thủ bảng thủ danh, các đại nhân vật ở kinh đô muốn làm chuyện gì, không liên quan tới hắn.
Hai là hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi, tâm tư của các đại nhân vật không phải thiếu niên như hắn có thể đoán được.
Ít nhất, bây giờ nhìn lại, rất có lợi đối với ta. Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc vẻ mặt ngưng trọng, trấn an nói.
Lạc Lạc nói: Ta nghĩ, có thể mượn thế được.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi: Mượn thế như nào?
Ánh mắt của Lạc Lạc dời xuống mấy vết thương trên ngực của hắn, nói: Thời điểm quyết chiến tới đây, ra sức tạo thành hiểm nguy.
Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng.
Nếu như dựa theo tâm ý của Lạc Lạc, nàng tuyệt đối không đề nghị hắn làm như vậy, nhưng nếu Trần Trường Sinh nhất định phải đạt được thủ bảng thủ danh, như vậy không thể không làm.
Nàng cùng Trần Trường Sinh cũng không biết các đại nhân vật suy nghĩ điều gì, nhưng biết được các đại nhân vật đã làm những điều gì.
Có rất nhiều đại nhân vật muốn Trần Trường Sinh thất bại, cũng có rất nhiều đại nhân vật không muốn Trần Trường Sinh chết.
Giáo Hoàng đại nhân có thể làm cho học cung nổi lên một trận mưa, cũng có thể tạo thêm rất nhiều trận mưa.
Như vậy Trần Trường Sinh nên lao vào hiểm nguy, tìm đường sống trong cõi chết, như thế, mới có thể mượn thế của các đại nhân vật, hoặc là mượn mấy trận mưa nữa của Giáo Hoàng đại nhân.
Mượn thế ở đây, chính là thuận thế.
Lạc Lạc có chút bất an nói: Nhưng ngươi nhất định phải chú ý tới an toàn.
Trần Trường Sinh đưa thay vuốt vuốt tóc của nàng, nói: Yên tâm đi, ta không có chuyện gì đâu.
Lạc Lạc vẻ mặt có chút buồn bã, nói: Xin lỗi, hôm nay không thể giúp tiên sinh được gì nhiều.
Nàng khẩn cầu một đêm với Giáo Hoàng đại nhân, mới có thể tham gia đại triêu thí, thứ hạng đối với nàng mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa, việc nàng muốn làm, chính là hộ tống cho Trần Trường Sinh, tỷ như vòng trước nàng chiến thắng Chung Hội, lúc này Trần Trường Sinh mới có thể ngồi trên thềm đá nghỉ ngơi, không phải dùng thân thể trọng thương đối mặt với tuyệt học của Hòe viện.
Chẳng qua trong suy nghĩ của nàng , chuyện này căn bản không tính là gì.
Mục tiêu của nàng là Thiên Hải Thắng Tuyết và Cẩu Hàn Thực.
Thiên Hải Thắng Tuyết bởi vì nàng mà rời khỏi cuộc thi, nhưng còn lại một cái Cẩu Hàn Thực.
Tẩy Trần lâu rất an tĩnh.
Phía ngoài Tẩy Trần lâu lại rất náo nhiệt, bởi vì không có ai quan tâm tới thắng bại của trận chiến trong lầu, tất cả mọi người đều biết, Lạc Lạc Điện hạ sẽ làm điều gì. Các thí sinh túm năm tụm ba, thảo luận đối chiến trước đó, vừa suy đoán xếp hạng, suy đoán thực lực của Trần Trường Sinh mạnh đến mức nào, có thể chịu nổi mấy chiêu của Cẩu Hàn Thực.
Chẳng qua theo thời gian trôi đi, Tẩy Trần lâu vẫn an tĩnh, cánh cửa kia thủy chung chưa mở, các thí sinh chờ đợi có chút nhàm chán , có ít người thậm chí bắt đầu mệt mỏi.
Quan Phi Bạch nhìn cánh cửa của Tẩy Trần lâu vẫn đang đóng, tức giận nói: Lấy đâu ra đạo lý như vậy?
Lương Bán Hồ nhìn sang bờ rừng, lắc đầu thở dài nói: Ngay cả người như Đường Đường cũng cảm thấy mất thể diện, Điện hạ nàng không biết xấu hổ hay sao?
Cẩu Hàn Thực trầm mặc không nói, nghĩ tới Quốc Giáo học viện vì để cho Trần Trường Sinh đạt được thủ bảng thủ danh, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, trận chiến cuối cùng sợ rằng sẽ không đơn giản.
Bên bờ rừng, Hiên Viên Phá ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết đang nhìn cái gì, Lạc Lạc lúc trước ngồi bên cạnh hắn, lúc này đã đổi thành Đường Tam Thập Lục, vô số ánh mắt rơi vào trên người của bọn họ, để cho bọn họ cảm thấy áp lực, ngượng ngùng ngẩng đầu, ngay cả nói cũng ngại nói, chỉ có thể rầm rì xướng ca.
Chuyện này là sao đây?
Bên trong Tẩy Trần lâu, bên bờ cửa sổ lầu hai, thánh đường đại chủ giáo nhìn đôi thiếu niên nam nữ trên bậc thang, sắc mặt khó khăn nhìn tới cực điểm.
Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đang nói chuyện phiếm, thầy trò hai người ngồi cùng một chỗ, bàn luận xôn xao, hình ảnh thật đẹp mắt, ngây ngô động lòng người.
Vấn đề nơi này là Tẩy Trần lâu, là hội trường trang nghiêm của đối chiến trong đại triêu thí, không phải là bên cạnh hồ nước của Quốc Giáo học viện, cũng không phải dưới tàng cây ở Bách Thảo Viên.
Tiết Tỉnh Xuyên khẽ cau mày, nói: Chuyện này... Không thích hợp sao?
Trần Lưu vương rất muốn cười, nhưng vì những người có mặt chung quanh đang khó chịu, cố nén không cười thành tiếng.
Mạc Vũ mặt không chút thay đổi, lẳng lặng nhìn hai người Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc Điện hạ, tâm tình có chút nỏng nảy.
Tất cả mọi người đều biết ý đồ của Lạc Lạc Điện hạ, nàng muốn đem trận đối chiến này biến thành thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương cho Trần Trường Sinh , tự nhiên thời gian càng dài càng tốt. Song hiện tại toàn bộ đại lục cũng đang khẩn trương chờ đợi xếp hạng sau cùng của đại triêu thí, chẳng lẽ nàng cùng Trần Trường Sinh muốn nghỉ ngơi bao lâu, thế giới này cần phải chờ đợi thời gian bấy lâu?
Vấn đề phiền toái nhất là đại triêu thí cũng không có quy tắc ước thúc về phương diện này. Ai nói song phương đối chiến nhất định vừa gặp mặt đã phải phân ra sinh tử? Ai nói giữa các đối thủ không thể hàn huyên mấy câu? Lạc Lạc cùng Trần Trường Sinh có vô số lý do để trì hoãn thời gian, đem đối chiến biến thành nói chuyện phiếm.
Thánh đường đại chủ giáo căm tức nói: Mời Điện hạ nhanh nhanh lên, nếu thật sự không động thủ, phán hai người tiêu cực, trực tiếp đuổi khỏi cuộc thi.
Ly cung giáo sĩ đem ý tứ của đại chủ giáo chuyển đạt chính xác cho đôi thiếu niên nam nữ đang nói chuyện phiếm trên thềm đá.
Lạc Lạc tức giận, nói: Không thấy chúng ta đang tụ thế sao? Ai dám đuổi chúng ta khỏi cuộc thi?
Ly cung giáo sĩ kia rất muốn bĩu môi, rất muốn nói Điện hạ ngài coi toàn bộ thế giới là người mù hay sao? Có tụ thế dài tới nửa canh giờ, hai người tụ đến vai kề vai hay sao? Nhưng hắn không dám nói điều gì.
Chi nha một tiếng vang nhỏ, cửa sổ gian phòng ở lầu hai lần đầu tiên bị đẩy ra.
Tiết Tỉnh Xuyên đi xuống dưới, đi tới trước mặt Lạc Lạc, mỉm cười thấp giọng nói mấy câu.
Lạc Lạc vẫn không chịu đứng dậy rời đi.
Trần Trường Sinh nói: Nghỉ đã không sai biệt lắm rồi, cùng đi ra đi, không làm khó cho đại nhân nữa.
Lạc Lạc nghe lời của hắn nhất, hơn nữa cũng biết không thể nào chiếm lấy Tẩy Trần lâu thời gian quá dài, đỡ hắn đứng dậy, đi tới ngoài lâu.
Tiết Tỉnh Xuyên nhìn bóng lưng của đôi thiếu niên nam nữ này, không nhịn được lắc đầu, lộ vẻ rất bất đắc dĩ.
Cứ như vậy, trận đầu của đại triêu thí tứ cường đối chiến kết thúc.
Lạc Lạc Điện hạ đúng như mọi người tưởng tượng, trực tiếp bỏ cuộc, đồng thời giúp Trần Trường Sinh tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi cùng dưỡng thương vô cùng trân quý .
Trần Trường Sinh tiến vào đại triêu thí quyết chiến.
Hắn đã cách mục tiêu bị mọi người nhạo báng gần thêm một bước.
Chẳng qua quá trình này có chút hoang đường.
Nhưng, hắn không để ý .
Lạc Lạc cũng không để ý.
Đại triêu thí đối chiến càng về phía sau, tiến hành càng nhanh. Bởi vì thực lực của hai bên tham gia đối chiến càng ngày càng mạnh, chỉ sợ chênh lệch chỉ ở một đường, phân ra thắng bại cũng chỉ trong mấy chiêu. Sau khi qua vòng thứ hai, mỗi trận đối chiến cần thời gian quá ngắn, nếu không cũng không thể nhanh như vậy đã đi tới thời khắc cuối cùng.
Trận đối chiến giữa Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc, ước chừng hao tổn nửa canh giờ, so với mười trận đối chiến lúc trước cộng lại còn dài hơn, dĩ nhiên, tất cả mọi người đều hiểu, đây là tình huống đặc biệt, cũng chỉ có người có thân phận đặc thù như Lạc Lạc Điện hạ, mới có thể làm như thế.
Song khi tất cả mọi người cho rằng, trận đối chiến thời gian dài nhất đại triêu thí năm nay đã qua đi, Cẩu Hàn Thực cùng Chiết Tụ tiến hành trận tứ cường đối chiến thứ hai, lần nữa mang đến vô cùng khiếp sợ cho mọi người, bởi vì ... trận đối chiến này kéo dài thời gian rất lâu, hơn nữa nhìn tình hình, tựa như còn muốn tiếp tục kéo dài, rất có khả năng vượt qua nửa canh giờ.
Nghe Tẩy Trần lâu thỉnh thoảng vang lên thanh âm kinh khủng, vẻ mặt Đường Tam Thập Lục càng ngày càng ngưng trọng, kính ý trong ánh mắt càng ngày càng đậm.
Hắn xoay người nhìn Trần Trường Sinh, nghiêm túc nói: Trừ tính mạng, lang tể tử kia muốn gì ở ngươi, ngươi hãy cứ cho hắn đi.
Chiết Tụ đi vào Tẩy Trần lâu, Chiết Tụ đi ra khỏi Tẩy Trần lâu, đối thủ của hắn không đi ra khỏi Tẩy Trần lâu, giống như Cẩu Hàn Thực, hắn lần nữa nghênh đón một cái thắng lợi không có chút tranh cãi, nhưng trừ kết quả ra, quá trình so với Cẩu Hàn Thực lại quá nhiều tranh cãi, bởi vì đối thủ của hắn lần nữa trọng thương khó đứng, bị trực tiếp đưa ra khỏi học cung.
Ánh mắt các thí sinh theo hắn đi xuống thềm đá, đi tới trước mặt mấy người của Quốc Giáo học viện.
Đường Tam Thập Lục có chút im lặng, nói: Ngươi dùng thân phận học sinh Trích Tinh học viện để ghi danh, bây giờ còn dùng tên giả là Trương Thính Đào, vị nhân huynh kia có thể coi là bạn học của ngươi, ngươi có cần nặng tay như vậy không?
Chiết Tụ trầm mặc một lát, tựa như không hiểu tại sao hắn lại quan tâm tới chuyện này, sau đó nói: Ta nói rồi sẽ đánh thật tốt.
Ngân phiếu của Đường Tam Thập Lục làm cho hắn rất hài lòng, cho nên hắn lúc trước mới hiếm thấy gật gật đầu, hơn nữa hứa hẹn sẽ đánh thật tốt, đối với thiếu niên Lang tộc không hiểu, cũng lười hiểu nhân tình thế sự mà nói, đánh thật tốt chính là dùng hết toàn lực để đánh, như vậy kết quả của đối thủ của hắn sẽ thê thảm đến mức nào.
Vậy hiện tại ngươi tới làm gì?
Ánh mắt các thí sinh tập trung ở bờ rừng, điều này làm cho Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút áp lực, hắn không muốn để cho giao dịch giữa Quốc Giáo học viện cùng Chiết Tụ bị người biết được, không liên quan đến việc tổn thất danh dự, thuần túy là hắn muốn giữ kín bí mật này, bí mật Chiết Tụ có thể dùng kim tiền mua được.
Chiết Tụ hiện tại chẳng khác gì lính đánh thuê của Quốc Giáo học viện, lính đánh thuê cường đại như thế, dĩ nhiên tốt nhất không nên để người khác biết.
Tới bàn giá cả. Chiết Tụ nói.
Đường Tam Thập Lục hiểu được hắn đang muốn nói đến trận tiếp theo.
Không có chút bất ngờ nào, Chiết Tụ đối chiến với Cẩu Hàn Thực.
Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá cúi đầu nhìn cành cây trên mặt đất, không nói lời nào, dùng hành động này che giấu bối rối của mình.
Trần Trường Sinh không làm như thế, bởi vì đây là chuyện của hắn, nếu như sau đó bị người nhạo báng, hắn cho là đối tượng bị nhạo báng chỉ có thể là mình, mà không phải Đường Tam Thập Lục.
Thứ mà ngươi muốn, ta không thể bảo đảm... ta có hay không, nhưng ta sẽ tận lực giúp đỡ cho ngươi. Hắn nhìn Chiết Tụ nói.
Chiết Tụ quan sát ánh mắt của hắn, vẻ mặt hờ hững nói: Ngươi nhất định phải có.
Trần Trường Sinh nói: Nếu có, sẽ cho ngươi.
Chiết Tụ trầm mặc thời gian rất lâu, nói: Có thể.
Sau đó hắn nhìn sang Đường Tam Thập Lục, lại trầm mặc thời gian rất lâu, nói: Gấp ba?
Đường Tam Thập Lục ngây người, sau đó mới hiểu ra, mạnh mẽ đè nén mừng như điên trong lòng, bình tĩnh nói: Không thành vấn đề.
Chiết Tụ lần nữa gật đầu đối với hắn, xoay người đi ra ngoài đám người.
Xem ra người này chỉ biết giết người, hoàn toàn không biết đàm phán giá cả.
Đường Tam Thập Lục nhìn bóng lưng của hắn, cảm khái nói.
Đánh với Cẩu Hàn Thực, so với đánh Trích Tinh học viện thí sinh giá tiền chỉ gấp ba, Chiết Tụ ra giá làm cho hắn thật sự có chút bất ngờ.
Sau đó hắn nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nhìn Trần Trường Sinh, cau mày hỏi: Ngươi biết hắn muốn cái gì?
Rất rõ ràng, thiếu niên Lang tộc rất thiếu tiền, chẳng qua một phần lý do mà hắn nguyện ý giúp đỡ Quốc Giáo học viện, nguyên nhân trọng yếu nhất là hắn muốn đạt được thứ gì đó từ chỗ của Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc một cái, nói: Ta có thể đoán được đại khái hắn muốn gì, chẳng qua không xác định có thể giúp được hắn hay không.
Bát cường đối chiến cuối cùng, phát sinh giữa Lạc Lạc cùng thiếu niên thư sinh Hòe viện Chung Hội.
Không hổ là thiếu niên thiên tài xếp hạng thứ chín trên Thanh Vân bảng, ở Tẩy Trần lâu, Chung Hội biểu hiện chân nguyên tu vi cùng kiếm pháp cực kỳ cường đại, thành công... kiên trì thời gian nửa nén hương.
Ly cung giáo sĩ tuyên bố kết quả xong, Chung Hội trầm mặc rời khỏi Tẩy Trần lâu.
Nhìn bóng lưng cô đơn của thiếu niên thư sinh Hòe viện, Lạc Lạc không có cảm giác gì, lẳng lặng nhìn cửa, đang đợi đối thủ kế tiếp đến.
Nàng không rời khỏi Tẩy Trần lâu, nàng yêu cầu đánh trận đầu tiên của tứ cường, các đại nhân vật lầu hai dù sao cũng phải nể mặt nàng.
Tẩy Trần lâu đóng cửa, qua một thời gian ngắn, lần nữa mở ra.
Nghe tiếng chi nha, Lạc Lạc đi tới, sau đó cẩn thận đỡ đối thủ đi vào.
Đối thủ của nàng vòng này là Trần Trường Sinh.
Mặt đất từng bị nước mưa rửa sạch, còn chút cát vàng đọng lại tập trung vào bốn góc trong lầu, coi như sạch sẽ, cũng tương đối khô ráo.
Lạc Lạc đỡ Trần Trường Sinh ngồi xuống trên thềm đá, đưa nước trong qua, cho hắn nhấp một hớp, nói: Dược lực còn cần thời gian bao lâu mới có thể phát huy tác dụng?
Trần Trường Sinh nhìn vòng kim tuyến quấn trên ngón cái và ngón vô danh, nói: Đã khá hơn chút, ngươi không cần lo lắng, nếu như sau đó còn không được, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Lạc Lạc nói: Tiên sinh, vậy ngươi nghỉ ngơi thêm một lát đi.
Trần Trường Sinh nhìn lên lầu hai, nghĩ thầm như vậy thích hợp sao?
Tẩy Trần lâu là nơi đối chiến của đại triêu thí, thí sinh sau khi vào lâu, tâm thần cũng đặt lên chiến đấu, có rất ít cơ hội đánh giá bộ dáng của tòa lâu này.
Hắn lúc này cũng có thể nhìn thật kỹ.
Chẳng qua là, cuối cùng có chút bất an.
Sẽ bị người nói? Hắn nhìn Lạc Lạc hỏi.
Lạc Lạc vốn định nói, chính mình không sợ người khác nói gì, nhưng nghĩ tới tính cách cẩn thận của hắn, con ngươi hơi đổi, nói: Vậy chúng ta tâm sự cũng tốt.
Tâm sự chuyện gì? Quốc Giáo học viện đại dong thụ có trở nên cao lớn hay không? Đứng ở trên nhánh cây còn có thể thấy tiệm tạp hóa ở đầu bách hoa hạng hay không? Năm ngoái mùa đông Quốc Giáo học viện có tích nhiều tuyết hay không?
Tiên sinh, ngươi làm sao đánh thắng được Trang Hoán Vũ ? Lạc Lạc hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người rất quan tâm.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, đem trận đối chiến lúc trước cẩn thận nói một lần, phần lớn chi tiết cũng không bỏ sót.
Lạc Lạc tự nhiên rất giật mình, vẫn còn có sợ hãi nói: May nhờ có trận mưa kia...
Trần Trường Sinh gật đầu, lúc này hồi tưởng lại, nếu như không có trận mưa từ trên trời rơi xuống, cho dù hắn không bị tinh huy đốt chết, cũng sẽ bởi vì nhiệt độ mà trọng thương.
Trận mưa kia, từ đâu mà tới?
Học cung ở trong Thanh Diệp thế giới của Giáo Hoàng đại nhân, có thể làm cho nơi này có mưa, chỉ có Giáo Hoàng đại nhân.
Lạc Lạc không biết nghĩ tới điều gì, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: Tiên sinh, chuyện này giống như càng ngày càng phức tạp .
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, nếu như người làm ra trận mưa thu kia thật sự là Giáo Hoàng, giải thích như thế nào?
Hắn và Quốc Giáo học viện là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Quốc Giáo cựu phái thế lực.
Ai cũng biết, đối tượng nhằm vào của Quốc Giáo cựu phái thế lực hoặc có thể nói các đại nhân vật trung với Trần thị hoàng tộc, chính là Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân.
Tại sao Giáo Hoàng đại nhân muốn trợ giúp chính mình? Chính xác hơn là ra tay cứu mình?
Toàn bộ đại lục đều biết, tân sinh của Quốc Giáo học viện, tuyên cáo của giáo chủ đại nhân, cũng ẩn giấu rất nhiều vấn đề.
Bản thân Trần Trường Sinh là người trong cuộc, dĩ nhiên càng rõ ràng hơn, chẳng qua trước kia hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Một là bởi vì hắn không muốn suy nghĩ đến vấn đề này, mục tiêu của hắn thủy chung là đại triêu thí thủ bảng thủ danh, các đại nhân vật ở kinh đô muốn làm chuyện gì, không liên quan tới hắn.
Hai là hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi, tâm tư của các đại nhân vật không phải thiếu niên như hắn có thể đoán được.
Ít nhất, bây giờ nhìn lại, rất có lợi đối với ta. Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc vẻ mặt ngưng trọng, trấn an nói.
Lạc Lạc nói: Ta nghĩ, có thể mượn thế được.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi: Mượn thế như nào?
Ánh mắt của Lạc Lạc dời xuống mấy vết thương trên ngực của hắn, nói: Thời điểm quyết chiến tới đây, ra sức tạo thành hiểm nguy.
Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng.
Nếu như dựa theo tâm ý của Lạc Lạc, nàng tuyệt đối không đề nghị hắn làm như vậy, nhưng nếu Trần Trường Sinh nhất định phải đạt được thủ bảng thủ danh, như vậy không thể không làm.
Nàng cùng Trần Trường Sinh cũng không biết các đại nhân vật suy nghĩ điều gì, nhưng biết được các đại nhân vật đã làm những điều gì.
Có rất nhiều đại nhân vật muốn Trần Trường Sinh thất bại, cũng có rất nhiều đại nhân vật không muốn Trần Trường Sinh chết.
Giáo Hoàng đại nhân có thể làm cho học cung nổi lên một trận mưa, cũng có thể tạo thêm rất nhiều trận mưa.
Như vậy Trần Trường Sinh nên lao vào hiểm nguy, tìm đường sống trong cõi chết, như thế, mới có thể mượn thế của các đại nhân vật, hoặc là mượn mấy trận mưa nữa của Giáo Hoàng đại nhân.
Mượn thế ở đây, chính là thuận thế.
Lạc Lạc có chút bất an nói: Nhưng ngươi nhất định phải chú ý tới an toàn.
Trần Trường Sinh đưa thay vuốt vuốt tóc của nàng, nói: Yên tâm đi, ta không có chuyện gì đâu.
Lạc Lạc vẻ mặt có chút buồn bã, nói: Xin lỗi, hôm nay không thể giúp tiên sinh được gì nhiều.
Nàng khẩn cầu một đêm với Giáo Hoàng đại nhân, mới có thể tham gia đại triêu thí, thứ hạng đối với nàng mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa, việc nàng muốn làm, chính là hộ tống cho Trần Trường Sinh, tỷ như vòng trước nàng chiến thắng Chung Hội, lúc này Trần Trường Sinh mới có thể ngồi trên thềm đá nghỉ ngơi, không phải dùng thân thể trọng thương đối mặt với tuyệt học của Hòe viện.
Chẳng qua trong suy nghĩ của nàng , chuyện này căn bản không tính là gì.
Mục tiêu của nàng là Thiên Hải Thắng Tuyết và Cẩu Hàn Thực.
Thiên Hải Thắng Tuyết bởi vì nàng mà rời khỏi cuộc thi, nhưng còn lại một cái Cẩu Hàn Thực.
Tẩy Trần lâu rất an tĩnh.
Phía ngoài Tẩy Trần lâu lại rất náo nhiệt, bởi vì không có ai quan tâm tới thắng bại của trận chiến trong lầu, tất cả mọi người đều biết, Lạc Lạc Điện hạ sẽ làm điều gì. Các thí sinh túm năm tụm ba, thảo luận đối chiến trước đó, vừa suy đoán xếp hạng, suy đoán thực lực của Trần Trường Sinh mạnh đến mức nào, có thể chịu nổi mấy chiêu của Cẩu Hàn Thực.
Chẳng qua theo thời gian trôi đi, Tẩy Trần lâu vẫn an tĩnh, cánh cửa kia thủy chung chưa mở, các thí sinh chờ đợi có chút nhàm chán , có ít người thậm chí bắt đầu mệt mỏi.
Quan Phi Bạch nhìn cánh cửa của Tẩy Trần lâu vẫn đang đóng, tức giận nói: Lấy đâu ra đạo lý như vậy?
Lương Bán Hồ nhìn sang bờ rừng, lắc đầu thở dài nói: Ngay cả người như Đường Đường cũng cảm thấy mất thể diện, Điện hạ nàng không biết xấu hổ hay sao?
Cẩu Hàn Thực trầm mặc không nói, nghĩ tới Quốc Giáo học viện vì để cho Trần Trường Sinh đạt được thủ bảng thủ danh, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, trận chiến cuối cùng sợ rằng sẽ không đơn giản.
Bên bờ rừng, Hiên Viên Phá ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết đang nhìn cái gì, Lạc Lạc lúc trước ngồi bên cạnh hắn, lúc này đã đổi thành Đường Tam Thập Lục, vô số ánh mắt rơi vào trên người của bọn họ, để cho bọn họ cảm thấy áp lực, ngượng ngùng ngẩng đầu, ngay cả nói cũng ngại nói, chỉ có thể rầm rì xướng ca.
Chuyện này là sao đây?
Bên trong Tẩy Trần lâu, bên bờ cửa sổ lầu hai, thánh đường đại chủ giáo nhìn đôi thiếu niên nam nữ trên bậc thang, sắc mặt khó khăn nhìn tới cực điểm.
Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đang nói chuyện phiếm, thầy trò hai người ngồi cùng một chỗ, bàn luận xôn xao, hình ảnh thật đẹp mắt, ngây ngô động lòng người.
Vấn đề nơi này là Tẩy Trần lâu, là hội trường trang nghiêm của đối chiến trong đại triêu thí, không phải là bên cạnh hồ nước của Quốc Giáo học viện, cũng không phải dưới tàng cây ở Bách Thảo Viên.
Tiết Tỉnh Xuyên khẽ cau mày, nói: Chuyện này... Không thích hợp sao?
Trần Lưu vương rất muốn cười, nhưng vì những người có mặt chung quanh đang khó chịu, cố nén không cười thành tiếng.
Mạc Vũ mặt không chút thay đổi, lẳng lặng nhìn hai người Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc Điện hạ, tâm tình có chút nỏng nảy.
Tất cả mọi người đều biết ý đồ của Lạc Lạc Điện hạ, nàng muốn đem trận đối chiến này biến thành thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương cho Trần Trường Sinh , tự nhiên thời gian càng dài càng tốt. Song hiện tại toàn bộ đại lục cũng đang khẩn trương chờ đợi xếp hạng sau cùng của đại triêu thí, chẳng lẽ nàng cùng Trần Trường Sinh muốn nghỉ ngơi bao lâu, thế giới này cần phải chờ đợi thời gian bấy lâu?
Vấn đề phiền toái nhất là đại triêu thí cũng không có quy tắc ước thúc về phương diện này. Ai nói song phương đối chiến nhất định vừa gặp mặt đã phải phân ra sinh tử? Ai nói giữa các đối thủ không thể hàn huyên mấy câu? Lạc Lạc cùng Trần Trường Sinh có vô số lý do để trì hoãn thời gian, đem đối chiến biến thành nói chuyện phiếm.
Thánh đường đại chủ giáo căm tức nói: Mời Điện hạ nhanh nhanh lên, nếu thật sự không động thủ, phán hai người tiêu cực, trực tiếp đuổi khỏi cuộc thi.
Ly cung giáo sĩ đem ý tứ của đại chủ giáo chuyển đạt chính xác cho đôi thiếu niên nam nữ đang nói chuyện phiếm trên thềm đá.
Lạc Lạc tức giận, nói: Không thấy chúng ta đang tụ thế sao? Ai dám đuổi chúng ta khỏi cuộc thi?
Ly cung giáo sĩ kia rất muốn bĩu môi, rất muốn nói Điện hạ ngài coi toàn bộ thế giới là người mù hay sao? Có tụ thế dài tới nửa canh giờ, hai người tụ đến vai kề vai hay sao? Nhưng hắn không dám nói điều gì.
Chi nha một tiếng vang nhỏ, cửa sổ gian phòng ở lầu hai lần đầu tiên bị đẩy ra.
Tiết Tỉnh Xuyên đi xuống dưới, đi tới trước mặt Lạc Lạc, mỉm cười thấp giọng nói mấy câu.
Lạc Lạc vẫn không chịu đứng dậy rời đi.
Trần Trường Sinh nói: Nghỉ đã không sai biệt lắm rồi, cùng đi ra đi, không làm khó cho đại nhân nữa.
Lạc Lạc nghe lời của hắn nhất, hơn nữa cũng biết không thể nào chiếm lấy Tẩy Trần lâu thời gian quá dài, đỡ hắn đứng dậy, đi tới ngoài lâu.
Tiết Tỉnh Xuyên nhìn bóng lưng của đôi thiếu niên nam nữ này, không nhịn được lắc đầu, lộ vẻ rất bất đắc dĩ.
Cứ như vậy, trận đầu của đại triêu thí tứ cường đối chiến kết thúc.
Lạc Lạc Điện hạ đúng như mọi người tưởng tượng, trực tiếp bỏ cuộc, đồng thời giúp Trần Trường Sinh tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi cùng dưỡng thương vô cùng trân quý .
Trần Trường Sinh tiến vào đại triêu thí quyết chiến.
Hắn đã cách mục tiêu bị mọi người nhạo báng gần thêm một bước.
Chẳng qua quá trình này có chút hoang đường.
Nhưng, hắn không để ý .
Lạc Lạc cũng không để ý.
Đại triêu thí đối chiến càng về phía sau, tiến hành càng nhanh. Bởi vì thực lực của hai bên tham gia đối chiến càng ngày càng mạnh, chỉ sợ chênh lệch chỉ ở một đường, phân ra thắng bại cũng chỉ trong mấy chiêu. Sau khi qua vòng thứ hai, mỗi trận đối chiến cần thời gian quá ngắn, nếu không cũng không thể nhanh như vậy đã đi tới thời khắc cuối cùng.
Trận đối chiến giữa Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc, ước chừng hao tổn nửa canh giờ, so với mười trận đối chiến lúc trước cộng lại còn dài hơn, dĩ nhiên, tất cả mọi người đều hiểu, đây là tình huống đặc biệt, cũng chỉ có người có thân phận đặc thù như Lạc Lạc Điện hạ, mới có thể làm như thế.
Song khi tất cả mọi người cho rằng, trận đối chiến thời gian dài nhất đại triêu thí năm nay đã qua đi, Cẩu Hàn Thực cùng Chiết Tụ tiến hành trận tứ cường đối chiến thứ hai, lần nữa mang đến vô cùng khiếp sợ cho mọi người, bởi vì ... trận đối chiến này kéo dài thời gian rất lâu, hơn nữa nhìn tình hình, tựa như còn muốn tiếp tục kéo dài, rất có khả năng vượt qua nửa canh giờ.
Nghe Tẩy Trần lâu thỉnh thoảng vang lên thanh âm kinh khủng, vẻ mặt Đường Tam Thập Lục càng ngày càng ngưng trọng, kính ý trong ánh mắt càng ngày càng đậm.
Hắn xoay người nhìn Trần Trường Sinh, nghiêm túc nói: Trừ tính mạng, lang tể tử kia muốn gì ở ngươi, ngươi hãy cứ cho hắn đi.
/1191
|