Những con quái vật da xanh trước đây chỉ lớn chừng một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi, thế mà con quái vật trước mắt phải cao đến ít nhất là 1m8, trên thân cơ bắp màu xanh lá nổi lên cuồn cuộn, bàn tay nó xuất hiện những cái vuốt đen nhánh ,dài chừng bảy, tám cm.
Tất cả mọi người cùng vụt dậy, bao vây con quái vật, bọn họ đều đã giết được những con quái vật da xanh nhỏ, sức mạnh đã tương đối lớn, con quái vật này dù có cơ thể cường tráng nhưng chỉ có một mình, không thể uy hiếp tới họ, chỉ cần tất cả cùng ra tay nhất định sẽ tiêu diệt được nó.
“Coi chừng” Tô Vũ hét lớn, mặc dù hắn có cùng ý nghĩ với mọi người, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an, áp lực từ con quái vật này… lớn hơn hẳn lũ quái vật trước đây hắn từng gặp.
“Chết đi.” Một người tay nắm chặt cây gỗ, dùng hết sức đánh mạnh vào đầu nó, một người khác thì lại tấn công vào chân nó, hi vọng có thể đánh ngã nó ra, sau đó tất cả liên tục ra đòn, nhất định nó sẽ chết.
Con quái vật lại không để ý tới 2 người này, đôi mắt nó chỉ nhìn chằm chằm vào xác những con quái vật dưới đất, dần dần, đôi mắt nó xuất hiện đầy tơ máu, nó đã nổi giận rồi.
Xoạc.
Một âm thanh rợn người vang lên, 2 người đang đánh tới chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh bay về sau, họ không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ, mọi người khi nhìn lại thì đã thấy… cổ của 2 người bị cắt đứt, máu phụt ra như suối.
Sau một hồi, họ đã ngừng hô hấp, họ đã bị móng vuốt của con quái vật kia giết chết.
Tô Vũ, Trương Trọng Mưu, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương,…. tất cả mọi người ai cũng cảm thấy ớn lạnh.
“AAA” Một người không nhịn được hét lên một tiếng rồi vội vã chạy về sau, mọi người thấy thế cũng vội rút lui, không ai dám ở lại chiến đấu với con quái vật này nữa.
Một luồn lục quang lóe lên, con quái vật vụt biến mất trước mắt mọi người, chưa ai kịp phản ứng thì từ đằng sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tất cả hoảng sợ nhìn lại thì thấy người bảo vệ lúc nãy cãi cọ với Tần Gia Quý đang bị con quái vật nắm lấy tay và đùi, không ngừng quăng quật.
Người bảo vệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt, đùi và cánh tay vô cùng đau đớn, thân thể bị nhấc bổng lên, trời đất đang quay cuồng.
Người bảo vệ điên cuồng thét lên:”Cứu ta! Ta không thể chết được! Ta còn có con trai, nó mới 3 tuổi, nó rất cần ta, cứu ta!”
“Xoẹt” một tiếng, máu tươi phun ra, người bảo vệ rú lên một tiếng thảm thiết, cánh tay hắn đã bị quái vật kéo đứt.
“Dừng lại” Tô Vũ quát lên, xông thẳng tới chỗ quái vật.
Bên cạnh hắn là Mã Tử Diệp, tốc độ so với Tô Vũ còn có phần nhanh hơn, dùng sức ném mạnh cây gậy gỗ trong tay vào con quái vật.
Con quái vật nhất thời bị cây gậy làm cho xao lãng, Mã Tử Diệp nhân cơ hội vụt đến trước mặt con quái vật, bỗng nhiên thân thể đang kề sát mặt đất của nàng lại được búng lên, tựa như cây roi lúc vụt tới.
Đây là kĩ năng võ thuật của nàng, kết hợp với sức mạnh đặc biệt trên chân phải tung một đòn cực mạnh vào ngực con quái vật, nó không chịu được ngã khụy về sau.
Mà Tô Vũ theo sát ngay sau Mã Tử Diệp cũng lao lên, ngay sau hắn là Tần Gia Quý, Trương Trọng Mưu, Triệu Thế Xương.
Dù vừa nãy Tần Gia Quý có xung đột với người bảo vệ này, nhưng bây giờ không phải là lúc so sánh ân oán cá nhân, con quái vật quá mạnh, tất cả phải phối hợp với nhau mới có cơ hội chiến thắng, nếu không để nó giết từng người một, nhất định tất cả sẽ chết không có chỗ chôn.
Con quái vật gầm lên một tiếng, cơ thể người bảo vệ bây giờ như là vũ khí của nó, nó cầm chân của người bảo vệ, vụt mạnh vào Mã Tử Diệp.
Mã Tử Diệp rên lên một tiếng đau đớn, sau đó con quái vật tung cơ thể người bảo vệ lên, dùng móng vuốt đâm xuyên qua cơ thể người bảo vệ, Mã Tử Diệp cũng bị dính đòn.
Tô Vũ nhìn như vậy, trong mắt đã đầy tơ máu, trên tay hắn mọc ra từng cái vảy nhỏ đen nhánh, theo bản năng phi mạnh cây gậy vào cơ thể con quái vật.
Dùng hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, cây gậy bay trong không khí phát ra từng tiếng “Rít rít”, tốc độ của cây gậy nhanh đến không tưởng.
Con quái vật chỉ kịp nhìn sang về hướng phát ra âm thanh thì cây gậy đã đâm thẳng vào người nó, con quái vật hét một tiếng đau đớn, từng tiếng xương gãy vang lên, thân hình nó ngã ngược ra sau.
“Lên” Những người khác nhìn ra cơ hội, liền vội lao tới.
Tô Vũ vừa dùng sức quá độ, lồng ngực truyền đến từng cơn ê ẩm, phải ngừng lại một chỗ, hít sâu mấy hơi, sau đó vội vàng nhặt bừa một cây gỗ khác dưới đất rồi lao tới con quái vật.
Móng vuốt của con quái vật cũng đã rút ra khỏi cơ thể người bảo vệ, người bảo vệ ngã gục xuống dưới đất, máu chảy đầm đìa trước ngực, hắn đã tiến đến rất gần với cái chết.
Hai mắt trắng dã, cơ thể bị cụt một tay đang cố vặn vẹo, trong miệng lẩm bẩm:”Hạo Nhi…. ba….khi thoát ra khỏi…. rừng….sẽ lập tức… quay về…. với con….”
Sau đó không còn âm thanh nào nữa, tay của hắn vẫn cố gắng nắm lấy mấy cây cỏ dại, như muốn cố đứng lên… chỉ là… hắn đã mãi mãi rời khỏi cõi đời này.
Tất cả mọi người cùng vụt dậy, bao vây con quái vật, bọn họ đều đã giết được những con quái vật da xanh nhỏ, sức mạnh đã tương đối lớn, con quái vật này dù có cơ thể cường tráng nhưng chỉ có một mình, không thể uy hiếp tới họ, chỉ cần tất cả cùng ra tay nhất định sẽ tiêu diệt được nó.
“Coi chừng” Tô Vũ hét lớn, mặc dù hắn có cùng ý nghĩ với mọi người, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an, áp lực từ con quái vật này… lớn hơn hẳn lũ quái vật trước đây hắn từng gặp.
“Chết đi.” Một người tay nắm chặt cây gỗ, dùng hết sức đánh mạnh vào đầu nó, một người khác thì lại tấn công vào chân nó, hi vọng có thể đánh ngã nó ra, sau đó tất cả liên tục ra đòn, nhất định nó sẽ chết.
Con quái vật lại không để ý tới 2 người này, đôi mắt nó chỉ nhìn chằm chằm vào xác những con quái vật dưới đất, dần dần, đôi mắt nó xuất hiện đầy tơ máu, nó đã nổi giận rồi.
Xoạc.
Một âm thanh rợn người vang lên, 2 người đang đánh tới chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh bay về sau, họ không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ, mọi người khi nhìn lại thì đã thấy… cổ của 2 người bị cắt đứt, máu phụt ra như suối.
Sau một hồi, họ đã ngừng hô hấp, họ đã bị móng vuốt của con quái vật kia giết chết.
Tô Vũ, Trương Trọng Mưu, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương,…. tất cả mọi người ai cũng cảm thấy ớn lạnh.
“AAA” Một người không nhịn được hét lên một tiếng rồi vội vã chạy về sau, mọi người thấy thế cũng vội rút lui, không ai dám ở lại chiến đấu với con quái vật này nữa.
Một luồn lục quang lóe lên, con quái vật vụt biến mất trước mắt mọi người, chưa ai kịp phản ứng thì từ đằng sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên, tất cả hoảng sợ nhìn lại thì thấy người bảo vệ lúc nãy cãi cọ với Tần Gia Quý đang bị con quái vật nắm lấy tay và đùi, không ngừng quăng quật.
Người bảo vệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt, đùi và cánh tay vô cùng đau đớn, thân thể bị nhấc bổng lên, trời đất đang quay cuồng.
Người bảo vệ điên cuồng thét lên:”Cứu ta! Ta không thể chết được! Ta còn có con trai, nó mới 3 tuổi, nó rất cần ta, cứu ta!”
“Xoẹt” một tiếng, máu tươi phun ra, người bảo vệ rú lên một tiếng thảm thiết, cánh tay hắn đã bị quái vật kéo đứt.
“Dừng lại” Tô Vũ quát lên, xông thẳng tới chỗ quái vật.
Bên cạnh hắn là Mã Tử Diệp, tốc độ so với Tô Vũ còn có phần nhanh hơn, dùng sức ném mạnh cây gậy gỗ trong tay vào con quái vật.
Con quái vật nhất thời bị cây gậy làm cho xao lãng, Mã Tử Diệp nhân cơ hội vụt đến trước mặt con quái vật, bỗng nhiên thân thể đang kề sát mặt đất của nàng lại được búng lên, tựa như cây roi lúc vụt tới.
Đây là kĩ năng võ thuật của nàng, kết hợp với sức mạnh đặc biệt trên chân phải tung một đòn cực mạnh vào ngực con quái vật, nó không chịu được ngã khụy về sau.
Mà Tô Vũ theo sát ngay sau Mã Tử Diệp cũng lao lên, ngay sau hắn là Tần Gia Quý, Trương Trọng Mưu, Triệu Thế Xương.
Dù vừa nãy Tần Gia Quý có xung đột với người bảo vệ này, nhưng bây giờ không phải là lúc so sánh ân oán cá nhân, con quái vật quá mạnh, tất cả phải phối hợp với nhau mới có cơ hội chiến thắng, nếu không để nó giết từng người một, nhất định tất cả sẽ chết không có chỗ chôn.
Con quái vật gầm lên một tiếng, cơ thể người bảo vệ bây giờ như là vũ khí của nó, nó cầm chân của người bảo vệ, vụt mạnh vào Mã Tử Diệp.
Mã Tử Diệp rên lên một tiếng đau đớn, sau đó con quái vật tung cơ thể người bảo vệ lên, dùng móng vuốt đâm xuyên qua cơ thể người bảo vệ, Mã Tử Diệp cũng bị dính đòn.
Tô Vũ nhìn như vậy, trong mắt đã đầy tơ máu, trên tay hắn mọc ra từng cái vảy nhỏ đen nhánh, theo bản năng phi mạnh cây gậy vào cơ thể con quái vật.
Dùng hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, cây gậy bay trong không khí phát ra từng tiếng “Rít rít”, tốc độ của cây gậy nhanh đến không tưởng.
Con quái vật chỉ kịp nhìn sang về hướng phát ra âm thanh thì cây gậy đã đâm thẳng vào người nó, con quái vật hét một tiếng đau đớn, từng tiếng xương gãy vang lên, thân hình nó ngã ngược ra sau.
“Lên” Những người khác nhìn ra cơ hội, liền vội lao tới.
Tô Vũ vừa dùng sức quá độ, lồng ngực truyền đến từng cơn ê ẩm, phải ngừng lại một chỗ, hít sâu mấy hơi, sau đó vội vàng nhặt bừa một cây gỗ khác dưới đất rồi lao tới con quái vật.
Móng vuốt của con quái vật cũng đã rút ra khỏi cơ thể người bảo vệ, người bảo vệ ngã gục xuống dưới đất, máu chảy đầm đìa trước ngực, hắn đã tiến đến rất gần với cái chết.
Hai mắt trắng dã, cơ thể bị cụt một tay đang cố vặn vẹo, trong miệng lẩm bẩm:”Hạo Nhi…. ba….khi thoát ra khỏi…. rừng….sẽ lập tức… quay về…. với con….”
Sau đó không còn âm thanh nào nữa, tay của hắn vẫn cố gắng nắm lấy mấy cây cỏ dại, như muốn cố đứng lên… chỉ là… hắn đã mãi mãi rời khỏi cõi đời này.
/29
|