Bà Ngọc Hà muốn kì sau con gái nhận được học bổng nên mướn gia sư cho cô vì Lạc Lạc không thông minh cho lắm, may mắn gặp được Nguyên,...Bà không hiểu sao Nguyên lại nhận dạy miễn phí cho con gái mình nhưng bà rất tin tưởng anh, rất có cảm tình với anh.
Phòng của Gia Lạc không to cho lắm nhưng được trang trí rất dễ thương, anh và cô ngồi đối diện nhau qua cái bàn xếp nhỏ. ánh mát cô vẫn chiếu tướng trên người anh.
anh cũng không thương tiếc dùng thước kẻ gõ lên đầu cô,nạt cô:
-học đi, nhìn cái gì mà nhìn, mau làm bài đi
Cửa sổ phòng cô tuy nhỏ nhưng có thể nhìn thấy một khoảng rộng dưới đường,anh thích tựa vào đây ngắm cảnh đêm ,vừa uống cà phê vừa hưởng thụ cảm giác yên bình.
Gia Lạc lén lút nhìn anh, rồi cười thầm,cô cười anh vì anh luôn tỏ ra có tâm trạng khi đứng đó.
Cô nghệch ngoặc vào tờ giấy nháp hình con chó đang vẫy đuôi,có bốn con mắt.
khà...khà..
bên dưới còn đề tên'' Bảo Nguyên,tên chết bầm''
Cô hí hoáy thêm vài những đốm đen trên mình con chó như mụn ghẻ. Cô đang hết sức tập trung thì có tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên:
-còn thiếu kính
Cô điềm nhiên gật đầu'' ừ nhỉ, đúng là thiếu kính''
Cô khoanh tròn vào hai mắt của con chó,rồi mắt cô cũng tròn theo vì nhìn thấy điều không bình thường.
Cô ngẩng đầu lên thì đập vào mặt cô là khuôn mặt điển trai cùng nụ cười ma mãnh của anh.
Cô hét toáng lên, bật ngửa người về phía sau. đầu cô va vào thành giường đau điếng. Nhưng cô không quên mắng:
-anh muốn hù chết người ta à.
Cô xoa xoa đầu, anh điềm nhiên cầm tờ giấy nhìn vào dòng chữ''Bảo Nguyên tên chết bầm''.mắt anh tối sầm.
Gia Lạc nhanh như chớp,bật người,lao đến dành.
-cái này của em, trả đây.
anh chuyền từ tay này sang tay kia, Gia Lạc của mẹ Ngọc Hà chiều cao quá thấp bé dù nhảy mãi vẫn không thể lấy được. Anh nói với giọng nghiêm túc.:
-anh sẽ mách mẹ em, không tôn trọng thầy giáo gì hết.
Cô gân cổ,mắng:
-đồ mách lẻo ,cái này của em chứ,trả đây.
Anh nhìn cô, cười giễu cợt:
-không trả đấy, đồ tứ chi không phát triển.
Mặt cô đỏ rần rần,sao anh ta dám nói cô như thế. Tuy cô không cao nhưng ai cũng khen cô dễ thương giống thiếu nữ rồi đấy, thế mà...
cô tức giân, nhất quyết không thể tha thứ cho hắn.
Cô gom sức lực thụi một quả vào bụng anh,nhưng nắm đấm bé nhỉ ấy chẳng xi-nhê gì với anh cả.
Khuôn mặt anh không hề tỏ ra đau đớn mà ngược lại còn thích thú.
-bé Gia Lạc nên ăn nhiều vào
Đôi chân trần bé nhỏ cứ nhảy lên rồi nhảy xuống,anh lại lùi lại.
Rầm..
Anh ngã lên giường của cô,cô không ngại ngần trèo lên người anh,giằng co nhất quyết lấy lại.
anh đè cô xuống dưới thân mình,không cho cô cựa cuội,
Gia Lạc bây giờ mới cảm nhận được cảm giác khác lạ.,cô mở to mắt nhìn anh,anh cũng nhìn cô
Không khí yên tĩnh đến kì lạ,
người cô nóng dần lên.
anh trầm mặc nhìn cô gái nhỏ,đôi mắt to tròn long lanh nước,khuôn mặt nhỏ trắng ngần tựa như búng ra sữa
anh không thể phủ nhận rằng không bị cô gái nhỏ này thu hút.
anh tự nhiên đưa bàn tay chạm vào một bên má cô,vuốt nhẹ,rất mềm mại
Gia Lạc chớp mắt, không biết phải làm thế nào,cô thấy mình bỏng rát dù cô từng nắm tay anh,tay anh vốn mềm mại lắm mà.
có một thứ rất lạ len lỏi vào cô
cô nhìn đôi đồng tử điềm đạm của anh,nhỏ giọng:
-em khó chịu,anh xuống đi
Bảo Nguyên tiếc nuối buông cô ra, anh ngồi dậy.
Tiếng cửa chợt mở, mẹ cô đi vào,bà ngạc nhiên:
-hai đứa làm gì vậy
cô tụt xuống khỏi giường,dấu tờ giấy sau lưng,cô lo sợ,chân cô cứ loay hoay di di dưới đất.
anh sửa lại quần áo,không nói gì.
Bà Ngọc Hà tất nhiên hiểu con gái,bà nghiêm nghị nói;
-con mau đưa tờ giấy sau lưng cho mẹ
Cô lắc đầu nguồi nguội,
-không có gì đâu mẹ
Bà tiến lại gần cô,giựt lấy tờ giấy ra khỏi tay cô, nhìn vào tờ giấy, mặt bà đanh lại
-Gia Lạc,con học hành thế này à
Cô lí nhí:
-con xin lỗi mẹ
Bảo Nguyên nhìn vẻ sợ sệt của cô, anh đành lên tiếng:
-cô đừng trách em, em còn trẻ con, nghịch ngộ là chuyện thường
Bà nói với anh giọng dịu hơn:
-hôm nay học đến đây thôi, thành thật xin lỗi cháu
Anh liếc qua cô,cô đang cắn môi lo lắng.
Anh khẽ cúi chào:
-vậy cháu về trước đây,
Anh xuống dưới nhà thì nghe thấy tiếng bà quát cô
''con học đâu cái kiểu đó hả,người ta đã nể là hàng xóm dạy không công rồi mà còn không biết ơn người ta,một ngày làm thầy .cả đời là thầy, sao con lại vô lễ như vậy''
Bà Ngọc Hà nói xong liền xuống lầu,mặc cho cô đang chảy nước mắt nước mũi tèm nhem.
Bà mở một cửa hàng may nhỏ tại nhà,tuy không dư giả nhưng đủ tiền đóng học phí cho Gia Lạc và sinh hoạt hàng ngày.
Mẹ giận cô, cô không được ăn cơm.đã 8h tối rồi, bụng cô réo ầm nhưng không dám mở miệng, cô nhìn mẹ đạp máy may,vừa lôi đống sách báo cũ mèm ra đọc.
Đồng hồ điểm 9h,bà quay ra thì Gia Lạc đã ngủ ngoan lành trên ghế.
Bà lay con gái:
-Gia Lạc,dậy đi con
Cô dịu mắt,giọng mềm oặt
-mẹ,con buồn ngủ
Tuy giận nhưng bà rất thương Gia Lạc,bà nhỏ giọng:
-con dậy đem ít bánh sang cho anh Nguyên đi,mẹ gói sẵn rồi. Anh sống một mình,sáng đi học .tối lại dạy thêm,mẹ thấy anh sức đến gần sáng mới ngủ.con sang dọn nhà ,giúp được gì thì giúp
Cô tất nhiên là phản đối kịch liệt nhưng chỉ là trong lòng mà thôi,cô sợ mẹ lại giận cô nên cô đành ngoan ngoãn đi làm;.
Cô mặc nguyên đồ ở nhà,có trái tim đỏ au trước ngực,chân đi tông lẹt đẹt,tay đung đưa túi bánh to.
Nhà anh chỉ cách nhà cô mấy nhà mà thôi, cô đến thì thấy cổng khóa,trong sân có rất nhiều xe máy của học sinh. Cô định bấm chuông nhưng không hiểu sao lại thôi.
cô quyết định trèo cổng,rồi đi lối sau vào nhà.
Nghĩ là làm liền,cô ném đôi tông vào trước.đeo túi bánh trước ngực, hàng rào không cao lắm.
Trong nhà ánh đèn sáng trưng,xem chừng lộn xộn nhiều người.
Cô đang tán thưởng cách của mình thì bỗng có một tiếng con gái thét lên:
-bớ người ta, có trộm
Rầm,,,,ai da .nếu không phải vì tiếng hét của đứa con kia thì cô cũng không đến nỗi giật mình mà tiếp đất bằng mông.
cô mắng thầm sao cô lại đen đủi như thế không biết.
Hình như cô bị sao quả tạ chiếc đúng rồi hay sao ý.
Phòng của Gia Lạc không to cho lắm nhưng được trang trí rất dễ thương, anh và cô ngồi đối diện nhau qua cái bàn xếp nhỏ. ánh mát cô vẫn chiếu tướng trên người anh.
anh cũng không thương tiếc dùng thước kẻ gõ lên đầu cô,nạt cô:
-học đi, nhìn cái gì mà nhìn, mau làm bài đi
Cửa sổ phòng cô tuy nhỏ nhưng có thể nhìn thấy một khoảng rộng dưới đường,anh thích tựa vào đây ngắm cảnh đêm ,vừa uống cà phê vừa hưởng thụ cảm giác yên bình.
Gia Lạc lén lút nhìn anh, rồi cười thầm,cô cười anh vì anh luôn tỏ ra có tâm trạng khi đứng đó.
Cô nghệch ngoặc vào tờ giấy nháp hình con chó đang vẫy đuôi,có bốn con mắt.
khà...khà..
bên dưới còn đề tên'' Bảo Nguyên,tên chết bầm''
Cô hí hoáy thêm vài những đốm đen trên mình con chó như mụn ghẻ. Cô đang hết sức tập trung thì có tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên:
-còn thiếu kính
Cô điềm nhiên gật đầu'' ừ nhỉ, đúng là thiếu kính''
Cô khoanh tròn vào hai mắt của con chó,rồi mắt cô cũng tròn theo vì nhìn thấy điều không bình thường.
Cô ngẩng đầu lên thì đập vào mặt cô là khuôn mặt điển trai cùng nụ cười ma mãnh của anh.
Cô hét toáng lên, bật ngửa người về phía sau. đầu cô va vào thành giường đau điếng. Nhưng cô không quên mắng:
-anh muốn hù chết người ta à.
Cô xoa xoa đầu, anh điềm nhiên cầm tờ giấy nhìn vào dòng chữ''Bảo Nguyên tên chết bầm''.mắt anh tối sầm.
Gia Lạc nhanh như chớp,bật người,lao đến dành.
-cái này của em, trả đây.
anh chuyền từ tay này sang tay kia, Gia Lạc của mẹ Ngọc Hà chiều cao quá thấp bé dù nhảy mãi vẫn không thể lấy được. Anh nói với giọng nghiêm túc.:
-anh sẽ mách mẹ em, không tôn trọng thầy giáo gì hết.
Cô gân cổ,mắng:
-đồ mách lẻo ,cái này của em chứ,trả đây.
Anh nhìn cô, cười giễu cợt:
-không trả đấy, đồ tứ chi không phát triển.
Mặt cô đỏ rần rần,sao anh ta dám nói cô như thế. Tuy cô không cao nhưng ai cũng khen cô dễ thương giống thiếu nữ rồi đấy, thế mà...
cô tức giân, nhất quyết không thể tha thứ cho hắn.
Cô gom sức lực thụi một quả vào bụng anh,nhưng nắm đấm bé nhỉ ấy chẳng xi-nhê gì với anh cả.
Khuôn mặt anh không hề tỏ ra đau đớn mà ngược lại còn thích thú.
-bé Gia Lạc nên ăn nhiều vào
Đôi chân trần bé nhỏ cứ nhảy lên rồi nhảy xuống,anh lại lùi lại.
Rầm..
Anh ngã lên giường của cô,cô không ngại ngần trèo lên người anh,giằng co nhất quyết lấy lại.
anh đè cô xuống dưới thân mình,không cho cô cựa cuội,
Gia Lạc bây giờ mới cảm nhận được cảm giác khác lạ.,cô mở to mắt nhìn anh,anh cũng nhìn cô
Không khí yên tĩnh đến kì lạ,
người cô nóng dần lên.
anh trầm mặc nhìn cô gái nhỏ,đôi mắt to tròn long lanh nước,khuôn mặt nhỏ trắng ngần tựa như búng ra sữa
anh không thể phủ nhận rằng không bị cô gái nhỏ này thu hút.
anh tự nhiên đưa bàn tay chạm vào một bên má cô,vuốt nhẹ,rất mềm mại
Gia Lạc chớp mắt, không biết phải làm thế nào,cô thấy mình bỏng rát dù cô từng nắm tay anh,tay anh vốn mềm mại lắm mà.
có một thứ rất lạ len lỏi vào cô
cô nhìn đôi đồng tử điềm đạm của anh,nhỏ giọng:
-em khó chịu,anh xuống đi
Bảo Nguyên tiếc nuối buông cô ra, anh ngồi dậy.
Tiếng cửa chợt mở, mẹ cô đi vào,bà ngạc nhiên:
-hai đứa làm gì vậy
cô tụt xuống khỏi giường,dấu tờ giấy sau lưng,cô lo sợ,chân cô cứ loay hoay di di dưới đất.
anh sửa lại quần áo,không nói gì.
Bà Ngọc Hà tất nhiên hiểu con gái,bà nghiêm nghị nói;
-con mau đưa tờ giấy sau lưng cho mẹ
Cô lắc đầu nguồi nguội,
-không có gì đâu mẹ
Bà tiến lại gần cô,giựt lấy tờ giấy ra khỏi tay cô, nhìn vào tờ giấy, mặt bà đanh lại
-Gia Lạc,con học hành thế này à
Cô lí nhí:
-con xin lỗi mẹ
Bảo Nguyên nhìn vẻ sợ sệt của cô, anh đành lên tiếng:
-cô đừng trách em, em còn trẻ con, nghịch ngộ là chuyện thường
Bà nói với anh giọng dịu hơn:
-hôm nay học đến đây thôi, thành thật xin lỗi cháu
Anh liếc qua cô,cô đang cắn môi lo lắng.
Anh khẽ cúi chào:
-vậy cháu về trước đây,
Anh xuống dưới nhà thì nghe thấy tiếng bà quát cô
''con học đâu cái kiểu đó hả,người ta đã nể là hàng xóm dạy không công rồi mà còn không biết ơn người ta,một ngày làm thầy .cả đời là thầy, sao con lại vô lễ như vậy''
Bà Ngọc Hà nói xong liền xuống lầu,mặc cho cô đang chảy nước mắt nước mũi tèm nhem.
Bà mở một cửa hàng may nhỏ tại nhà,tuy không dư giả nhưng đủ tiền đóng học phí cho Gia Lạc và sinh hoạt hàng ngày.
Mẹ giận cô, cô không được ăn cơm.đã 8h tối rồi, bụng cô réo ầm nhưng không dám mở miệng, cô nhìn mẹ đạp máy may,vừa lôi đống sách báo cũ mèm ra đọc.
Đồng hồ điểm 9h,bà quay ra thì Gia Lạc đã ngủ ngoan lành trên ghế.
Bà lay con gái:
-Gia Lạc,dậy đi con
Cô dịu mắt,giọng mềm oặt
-mẹ,con buồn ngủ
Tuy giận nhưng bà rất thương Gia Lạc,bà nhỏ giọng:
-con dậy đem ít bánh sang cho anh Nguyên đi,mẹ gói sẵn rồi. Anh sống một mình,sáng đi học .tối lại dạy thêm,mẹ thấy anh sức đến gần sáng mới ngủ.con sang dọn nhà ,giúp được gì thì giúp
Cô tất nhiên là phản đối kịch liệt nhưng chỉ là trong lòng mà thôi,cô sợ mẹ lại giận cô nên cô đành ngoan ngoãn đi làm;.
Cô mặc nguyên đồ ở nhà,có trái tim đỏ au trước ngực,chân đi tông lẹt đẹt,tay đung đưa túi bánh to.
Nhà anh chỉ cách nhà cô mấy nhà mà thôi, cô đến thì thấy cổng khóa,trong sân có rất nhiều xe máy của học sinh. Cô định bấm chuông nhưng không hiểu sao lại thôi.
cô quyết định trèo cổng,rồi đi lối sau vào nhà.
Nghĩ là làm liền,cô ném đôi tông vào trước.đeo túi bánh trước ngực, hàng rào không cao lắm.
Trong nhà ánh đèn sáng trưng,xem chừng lộn xộn nhiều người.
Cô đang tán thưởng cách của mình thì bỗng có một tiếng con gái thét lên:
-bớ người ta, có trộm
Rầm,,,,ai da .nếu không phải vì tiếng hét của đứa con kia thì cô cũng không đến nỗi giật mình mà tiếp đất bằng mông.
cô mắng thầm sao cô lại đen đủi như thế không biết.
Hình như cô bị sao quả tạ chiếc đúng rồi hay sao ý.
/19
|