Học sinh của anh nhốn nháo chạy ra, Bảo Nguyên nhìn dáng úp sấp thế kia là biết là ai rồi, còn nhầm lẫn được sao.Gia Lạc xấu hổ, không dám ngẩng mặt lên, nghe tiếng anh giục đứng dậy nhưng cô nhất quyết không đứng.
con gái trèo tường bị bắt quả tang thì còn gì là mặt mũi nữa.
Học sinh nhốn nháo'' là người quen của thầy sao''
Anh cười gật đầu, đáp:
-là hàng xóm của thầy. các em vào nhà làm bài tập đi.
Ai cũng tò mò nhưng anh là người nghiêm khắc, không ai dám trái lời.
Đến khi không còn người lạ nữa, anh mới cúi thấp gần cô:
-em mau đứng lên cho tôi.
anh nghe loáng thoáng âm thanh cô phát ra''thật là xấu hổ''
Anh cười;giọng dịu dàng hiếm thấy:
-thì có chuông em không bấm.lại đi trèo tường,nhỡ xây xát gì thì anh biết ăn nói sao với mẹ em đây.
Thấy cô không có biểu hiện gì là sẽ đứng dậy.anh thở dài xài cách cũ:
-em mà không đứng dậy thì....sâu bọ rắn rết từ vườn vào..
Chưa hết câu,chỉ nghe hai từ sâu bọ mà cô đã dựng ngược tóc gáy nhảy phốc lên người anh,ôm chặt,mắt dáo dác nhìn xuống dưới.
-đâu...đâu...sâu bọ...đâu
-nhát gan chưa kìa,em xuống đi,ôm cổ tôi thế này,ngạt chết mất.
Giờ cô mới biết cả tay lẫn chân cô như con sam bám chặt vào người anh,túi bánh vẫn treo trước ngực nhưng cô lắc đầu không xuống,trong tư tưởng của cô bấy giờ là nếu cô xuống thì sâu bọ sẽ bò lên người cô mà cắn. tốt hơn hết là cứ ở trên người anh thế này cho an toàn vào nhà.
Anh một tay ôm chặt cô,giữ cô trên người mình,một tay cầm đôi tông .
Gia Lạc cảm thấy vô cùng thoải mái,vừa ấm áp vừa an toàn.
cô không có khái niệm nam nữ,cũng không biết thế nào là bất tiện.cô muốn thế nào là dựa vào cảm giác mà thôi.
Cãi nhau với anh nhưng lại muốn ở bên anh, thích cảm giác anh bao bọc.
Anh bế cô vào nhà,họ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu,úp mặt vào ngực anh.cô nghe thấy tiếng người ta thì thào
''con gái gì thế này,không biết xấu hổ hay sao'' ''thời nào rồi còn bím tóc hai bên'' ''ăn mặc thật là quê mùa''. Gia Lạc khó chịu, bộ này là mẹ cô may cho mà,sao họ lại nói như vậy chứ.
Bảo Nguyên đưa mắt nhìn một lượt,nghiêm nghị:
-mau làm bài đi.
Anh bế cô xuống thẳng nhà bếp.Anh đăt cô ngồi xuống ghế.
Anh ngồi thấp xuống dưới nền ngẩng lên nhìn cô:
-em sang đây có chuyện gì thế?
Cô không ngẩng đâu, nhưng vẫn đáp lại anh:
-mẹ em làm bánh với đồ ăn đêm cho anh.
Bảo Nguyên nhìn cô từ đầu đến cuối,anh bật cười.
cô nhăn mũi:
-anh cười gì chứ
-anh thấy em rất dễ thương,bộ đồ rất đẹp
Gia Lạc ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh.
-mẹ em làm đấy ,đẹp thật chứ.
Anh gật đầu
Cô bỏ túi bánh lên bàn cho anh, giọng cô bắt đầu trách móc:
-tại anh,mẹ vẫn chưa cho em ăn cơm đây này.
-ha ha...là tại em tự chuốc đấy chứ. giờ anh phải ra dậy rồi, em dọn nhà giúp anh đi, cho quần áo vào máy giặt cho anh.
Không để cô ý kiến, anh đứng dậy rời đi.
cô lại bắt đầu rủa một hồi:
-tên đểu...em có phải người giúp việc của anh đâu.
Gia Lạc nhăn mày nhăn mũi chui vô nhà tắm,nhìn đống quần áo trong chậu mà suy xét.
cô dùng hai ngón tay kẹp từng chiếc ,nheo mắt phi vào máy giặt,mỗi lần chúng cô cười khúc khích rất vui vẻ.
ngay cả quần con của anh cô cũng không ngại mà đem ra làm trò chơi.
trong lúc chờ đợi cô đi loanh quanh ,ngó lên ngó xuống.
giọng anh từ trên nhà vang xuống trầm trầm ấm áp,cô bỗng nhiên đỏ mặt khi nhớ đến cảnh ban tối vừa rồi.
cảm giác ấy lạ làm cô không thể giải thích,có lẽ bởi anh và cô đã thân quen nhau quá rồi.
cô lén lút nép vào góc khuất của bức tường để nhìn anh giảng bài, gương mặt anh trắng trẻo đẹp trai nhưng lại lạnh lùng và nghiêm túc khác hẳn với lúc dạy cô học bài.
chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần âu đen làm tôn dáng gầy mảnh của anh,trông rất thư sinh.
lúc phơi quần áo nhớ đến khuôn mặt anh cô còn ngẩn ngơ.
Nhân lúc anh còn đang chú tâm dạy ,cô lén trèo cổng về nhà vì cái bụng đang réo ầm ĩ đòi ăn. lúc cô lên giường ngủ đã là 11h rồi,chiếc điện thoại vẫn còn phát ra âm thanh nho nhỏ của trò chơi kim cương.
Mẹ Ngọc Hà may xong lô hàng thì đã khuya quá ,bà nhìn Gia Lạc đang chìm vào giấc ngủ ngon lành,đôi môi nhỏ thỉnh thoảng vang lên tiếng chẹp miệng lép bép,rồi lại cười khẽ khẽ.,chắc cô đang mơ giấc mơ đẹp đẽ nào đó.
-con bé này,còn không thèm tắt điện thoại luôn.
Hôn khẽ lên trán con gái ,bà mới tắt đèn ra khỏi phòng. căn nhà nhỏ lại rơi vào tịch mịch của đêm.
con gái trèo tường bị bắt quả tang thì còn gì là mặt mũi nữa.
Học sinh nhốn nháo'' là người quen của thầy sao''
Anh cười gật đầu, đáp:
-là hàng xóm của thầy. các em vào nhà làm bài tập đi.
Ai cũng tò mò nhưng anh là người nghiêm khắc, không ai dám trái lời.
Đến khi không còn người lạ nữa, anh mới cúi thấp gần cô:
-em mau đứng lên cho tôi.
anh nghe loáng thoáng âm thanh cô phát ra''thật là xấu hổ''
Anh cười;giọng dịu dàng hiếm thấy:
-thì có chuông em không bấm.lại đi trèo tường,nhỡ xây xát gì thì anh biết ăn nói sao với mẹ em đây.
Thấy cô không có biểu hiện gì là sẽ đứng dậy.anh thở dài xài cách cũ:
-em mà không đứng dậy thì....sâu bọ rắn rết từ vườn vào..
Chưa hết câu,chỉ nghe hai từ sâu bọ mà cô đã dựng ngược tóc gáy nhảy phốc lên người anh,ôm chặt,mắt dáo dác nhìn xuống dưới.
-đâu...đâu...sâu bọ...đâu
-nhát gan chưa kìa,em xuống đi,ôm cổ tôi thế này,ngạt chết mất.
Giờ cô mới biết cả tay lẫn chân cô như con sam bám chặt vào người anh,túi bánh vẫn treo trước ngực nhưng cô lắc đầu không xuống,trong tư tưởng của cô bấy giờ là nếu cô xuống thì sâu bọ sẽ bò lên người cô mà cắn. tốt hơn hết là cứ ở trên người anh thế này cho an toàn vào nhà.
Anh một tay ôm chặt cô,giữ cô trên người mình,một tay cầm đôi tông .
Gia Lạc cảm thấy vô cùng thoải mái,vừa ấm áp vừa an toàn.
cô không có khái niệm nam nữ,cũng không biết thế nào là bất tiện.cô muốn thế nào là dựa vào cảm giác mà thôi.
Cãi nhau với anh nhưng lại muốn ở bên anh, thích cảm giác anh bao bọc.
Anh bế cô vào nhà,họ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu,úp mặt vào ngực anh.cô nghe thấy tiếng người ta thì thào
''con gái gì thế này,không biết xấu hổ hay sao'' ''thời nào rồi còn bím tóc hai bên'' ''ăn mặc thật là quê mùa''. Gia Lạc khó chịu, bộ này là mẹ cô may cho mà,sao họ lại nói như vậy chứ.
Bảo Nguyên đưa mắt nhìn một lượt,nghiêm nghị:
-mau làm bài đi.
Anh bế cô xuống thẳng nhà bếp.Anh đăt cô ngồi xuống ghế.
Anh ngồi thấp xuống dưới nền ngẩng lên nhìn cô:
-em sang đây có chuyện gì thế?
Cô không ngẩng đâu, nhưng vẫn đáp lại anh:
-mẹ em làm bánh với đồ ăn đêm cho anh.
Bảo Nguyên nhìn cô từ đầu đến cuối,anh bật cười.
cô nhăn mũi:
-anh cười gì chứ
-anh thấy em rất dễ thương,bộ đồ rất đẹp
Gia Lạc ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh.
-mẹ em làm đấy ,đẹp thật chứ.
Anh gật đầu
Cô bỏ túi bánh lên bàn cho anh, giọng cô bắt đầu trách móc:
-tại anh,mẹ vẫn chưa cho em ăn cơm đây này.
-ha ha...là tại em tự chuốc đấy chứ. giờ anh phải ra dậy rồi, em dọn nhà giúp anh đi, cho quần áo vào máy giặt cho anh.
Không để cô ý kiến, anh đứng dậy rời đi.
cô lại bắt đầu rủa một hồi:
-tên đểu...em có phải người giúp việc của anh đâu.
Gia Lạc nhăn mày nhăn mũi chui vô nhà tắm,nhìn đống quần áo trong chậu mà suy xét.
cô dùng hai ngón tay kẹp từng chiếc ,nheo mắt phi vào máy giặt,mỗi lần chúng cô cười khúc khích rất vui vẻ.
ngay cả quần con của anh cô cũng không ngại mà đem ra làm trò chơi.
trong lúc chờ đợi cô đi loanh quanh ,ngó lên ngó xuống.
giọng anh từ trên nhà vang xuống trầm trầm ấm áp,cô bỗng nhiên đỏ mặt khi nhớ đến cảnh ban tối vừa rồi.
cảm giác ấy lạ làm cô không thể giải thích,có lẽ bởi anh và cô đã thân quen nhau quá rồi.
cô lén lút nép vào góc khuất của bức tường để nhìn anh giảng bài, gương mặt anh trắng trẻo đẹp trai nhưng lại lạnh lùng và nghiêm túc khác hẳn với lúc dạy cô học bài.
chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần âu đen làm tôn dáng gầy mảnh của anh,trông rất thư sinh.
lúc phơi quần áo nhớ đến khuôn mặt anh cô còn ngẩn ngơ.
Nhân lúc anh còn đang chú tâm dạy ,cô lén trèo cổng về nhà vì cái bụng đang réo ầm ĩ đòi ăn. lúc cô lên giường ngủ đã là 11h rồi,chiếc điện thoại vẫn còn phát ra âm thanh nho nhỏ của trò chơi kim cương.
Mẹ Ngọc Hà may xong lô hàng thì đã khuya quá ,bà nhìn Gia Lạc đang chìm vào giấc ngủ ngon lành,đôi môi nhỏ thỉnh thoảng vang lên tiếng chẹp miệng lép bép,rồi lại cười khẽ khẽ.,chắc cô đang mơ giấc mơ đẹp đẽ nào đó.
-con bé này,còn không thèm tắt điện thoại luôn.
Hôn khẽ lên trán con gái ,bà mới tắt đèn ra khỏi phòng. căn nhà nhỏ lại rơi vào tịch mịch của đêm.
/19
|