Trái Tim Xoay Ngược

Chương 12

/17


Ngày đi thanh toán bọn du côn hôm trước dám bố láo với Duân Thy.

Nhỏ bước ra cửa, dòm qua dòm lại. Việc này đã trở thành thói quen từ khi Dương hay đứng dựa lưng vào bức tường nhà bên, đợi nhỏ đi học.

_Quên mất! Hôm nay đâu phải ngày đi học! – Nhỏ phẩy tay, lẩm bẩm một mình rồi gãi đầu – Tại sao mình lại nghĩ đến hắn? Aishhhh!

_Đi đâu vậy cưng? – Vẫn là cái giọng nhí nhố của lão Shin. Nhỏ giật mình quay lại, trả lời:

_Đi “oánh lộn”, với bọn giang hồ chặn đường con bé Duân Thy ý!

_Vui thế! Anh đi với! Lâu nay không hoạt động chân tay, cứng nhắc cả rồi! – Shin đáp.

Nhỏ khoái chí, cười hề hề:

_Có anh Shin nhà ta, Thánh Hạc khác nào hổ mọc thêm cánh!

Được thể, Shin hất mặt lên:

_Chứ sao! Shin mà lị! – Rồi cậu chàng giục – Đi mau! Ngứa chân tay quá rồi!

...

Nhỏ và Shin ra đến chỗ hẹn thì đám nhỏ Hạnh ùa ra. Con bé réo:

_Sếp! Trễ năm phút nhá!

Nhỏ cười, nói:

_Sis xin lỗi! Đủ mặt hết chưa?

Con bé quay lại như điểm mặt từng người trong bọn rồi gật đầu:

_Đủ hết rồi sếp! Riêng Vũ Huy thì đến địa điểm trước ... Còn thiếu mỗi phó tướng.

Nhỏ phẩy tay:

_Em gạt tên tâm thần đó ra khỏi danh sách đi! – Chợt nhớ lại thái độ mấy ngày nay của Hán Thư, nhỏ lèm bèm – Đồ chạm mạch!

_Vậy chúng ta đi chứ sếp? – Nhỏ Hạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của nhỏ.

_Ừ, đi thôi! – Nhỏ ra hiệu với cả bọn.

...

Cả đám kéo nhau đến một quán bar trên đường Lý Thường Kiệt – con đường mà bọn giang hồ đó hoành hành. Đó là nơi cư trú thường xuyên của bọn nó, vì đa số đều là dân dạt vòm hay bụi đời.

_Đây thưa sếp! – Nhỏ Hạnh hướng mắt vào bar, miệng nói với nhỏ – Theo thông tin thì bọn nó hay tập trung ở đây vào giờ này ... Mà nếu không có thì Huy đã “phone” em rồi.

_Nó đâu? – Nhỏ sực nhỏ ra thằng “đệ tử cưng” của Hán Thư khi nhỏ Hạnh nhắc tới.

_Cậu ấy đang ở trong chờ mình. – Nhỏ Hạnh đáp.

Rồi nhỏ hiên ngang đẩy cửa bước vào, đằng sau là Shin và đám đàn em, mắt đứa nào cũng hiện lên hai chữ “KHÁT CHIẾN” to đùng. Huy đang ngồi chễm chệ ở cái bàn gần cửa, vội đứng lên, gật đầu chào:

_Sếp!

Cả bọn tiếp tục tiến sâu vào bar. Huy nhập bọn với cả hội.

_Là đám này à? – Nhỏ hất mặt vào một đám thanh niên ăn vận “bụi mịt mù”. (vừa nghĩa bóng vừa nghĩa đen, tức là vừa hoang dã, punk rock điên cuồng, vừa ... bụi bám đầy, vì lâu ngày chưa tắm thì phải.)

Huy gật đầu. Nhỏ định tiến tới hỏi tội cái bọn chán sống ấy thì Shin ngăn:

_Để anh! – Lão săn tay áo lên. Như lần bụp nhau với Hán Thư, bây giờ, trong mắt Shin chỉ còn một ngọn lửa hình chữ “SÁT”.

_Em theo nữa! – Huy lên tiếng.

Hai tên cuồng sát hầm hầm ám khí tiếng lại phía bọn xấu số. Nhỏ lẩm bẩm lắc đầu:

_Tụi kia số hưởng rồi! Để hai tên khát máu ấy tức lên thì chỉ có từ chết đến ngắc ngoải ...

Đúng vậy! Shin thì rất thương em gái, nên làm sao anh chàng “cầm lòng” cho đặng khi cái lũ đáng chết kia đang sờ sờ trước mắt. Còn Huy, thằng bé vốn rất trung thành. Thế nên, đụng đến Duân Thy tức là đụng đến nhỏ, thủ lĩnh của Thánh Hạc. Mà đụng đến thủ lĩnh, tức là đụng đến Thánh Hạc ... Và đụng đến Thánh Hạc, tức là đụng đến dòng máu chiến đang sôi sùng sục trong huyết quản thằng bé.

Thấy hai tên mặt mũi lạnh tanh nhưng đằng đằng sát khí đang tiến lại mình, bọn du côn không khỏi ớn óc, toát mồ hôi, lạnh xương sống, nhìn nhau vừa ngây ngô không hiểu chuyện gì, vừa khiếp đảm sợ sệt.

_Đứa nào đầu đảng? – Shin cất tiếng, tia nhìn lạnh băng nhưng rực lửa, như muốn thiêu rụi một chút can đảm còn sót lại trong người bọn kia.

Im lặng. Bọn du côn á khẩu, không dám mở miệng (hoặc miệng và toàn thân đã tê tiệt, không nói gì được nữa).

_Tao hỏi đứa nào đầu đảng? – Shin gầm lên.

Đến nhỏ đứng đằng sau còn phải giật mình, bất ngờ vì thái độ của Shin. Nhỏ thừa biết Shin chẳng “hiền lành” gì, nhưng cũng không nghĩ Shin lại “ghê gớm” đến vậy ... Khỏi nói bọn du côn ra sao, tên nào tên nấy mặt xanh ngắt cả lũ, đồng loạt đưa tay chỉ về một tên ngồi cùng bàn. Tên này mặt mũi bặm trợn hơn tụi cùng bọn một chút, nhưng cũng chẳng khá hơn đàn em về màu sắc trên mặt, cũng cắt không còn giọt máu.

Nhỏ nói thầm trong miệng:

_Bèo! Thế mà cũng vác mặt đi chặn đường người ta!

Đằng kia, nhóc Huy bước lại trước mặt tên đầu đảng. Cậu bé đá cái ghế inox lại trước mặt tên đó. Chân phải đặt lên ghế, tay phải chống lên gối, Huy cất tiếng:

_Gan dữ quá, ông anh! – Thằng bé chồm người sát vào khuôn mặt sợ hãi của tên đó, tiếp – Sao căng thẳng qua vậy? Tao chưa làm gì mà ...

Nội chuyện xưng hô với một tên du côn lớn hơn mình trên dưới bốn tuổi là “tao – mày” cũng đủ cho thấy Huy là kẻ gan góc và “lếu láo” cỡ nào. Với cậu, ông trời cũng chỉ là cái vung!

_Tránh ra đi Huy! – Shin cười cười, vỗ vai thằng bé – Em khá lắm, nhưng anh sợ em dọa nó chết thì còn đâu phần của anh!

Huy ngoan ngoãn lùi ra. Shin nhìn vào mặt tên kia, nói:

_Mày là anh hai của con nhỏ bị em tao rạch mặt?

Thằng đó gật gật trong sợ hãi. Shin đẩy cằm nó lên, tay vỗ vỗ vào gương mặt trắng bệch vì sợ của tên ấy, nói:

_Mày đừng trách nó. Là em gái mày kiếm chuyện với nó trước mà ... Tao nói vậy là còn tử tế đấy, bây giờ đi vào vấn đề chính nè ... Hôm chặn đường con em tao, mày không đi, phải không?

Lại gật gật ... Shin cười nguy hiểm, quay ra hỏi cái đám đang ngồi co ro nãy giờ:

_Có đứa nào thuận tay trái không? Kì này đừng bắt tao hỏi lần thứ hai... – Đe dọa.

Một, hai, ba cánh tay rụt rè đưa lên.

Shin hỏi cả ba đứa:

_Hôm đó, tụi bây cầm gậy bằng tay nào?

“Trái” ... “Thưa, trái”... “Trái” ... Ba đứa lần lượt trả lời trong ấp úng.

Shin quay mặt lại, đối diện với tên đó, cười đểu:

_Nếu hôm đó mày có đi thì tao chỉ xử cánh tay cầm gậy của mày thôi. Nhưng vì mày đã không đi và mày là đầu xỏ ... nên tao đành xử cả hai cánh tay mày ... Muốn bằng gậy hay bằng dao đây? – Shin vỗ vỗ vào má tên đó – Không biết chọn gì phải không? Vậy để tao chọn dùm cho! – Anh chàng ra điều đang suy nghĩ, rồi nói – Cả hai nhé! Tao luôn thích sự “vẹn toàn”.

Tưởng tượng xem, tên đầu đảng sợ đến nỗi cái mặt cứ gọi là “trắng gì mà sáng thế!!!”, người thì cứng đờ như bị chích điện, đôi mắt mở to thao láo, kinh hoàng sợ hãi nhìn Shin, cứ như là đang nhìn Tử thần cầm lưỡi hái đưa vào cuống họng mình ...

_Đừng nhìn tao bằng đôi mắt van xin ấy! Tao không đùa đâu. – Shin nói rồi quay lại phía thằng Huy – Dao và gậy đâu nhóc?

Thằng bé quay xuống bọn nhỏ Hạnh, ra hiệu. Lập tức, một cây gậy dài cỡ bảy tấc và một con dao găm được bọn đàn em thảy lên. Shin tung người, định chụp cả hai thì thằng Huy nhảy lên, túm lấy cán dao (nhanh hơn một bước!), nói:

_Chừa phần em nữa chứ!

Shin xoay xoay cây gậy vừa chụp được, cười đểu:

_Anh khoái nhóc rồi đó!

Sau đó, anh chàng quay lại, đối diện với tên đầu đảng hiện đang run bần bật như tàu lá chuối gặp mưa, nói:

_Mày là đồ ngu! Chỉ có một thằng ngu như mày mới không lường trước được hậu quả của việc đón đường em gái của thủ lĩnh Thánh Hạc!

Nói rồi, Shin đưa cao cây gậy, dùng hết sức nện mạnh vào khuỷu tay tên đó. Cả bọn đều nghe thấy một tiếng “Rắc!” vang lên. Thằng đầu đảng rú lên đau đớn. Tiếp tục, Shin giơ cao cây gậy tập hai, nện vào khuỷu tay của cánh tay còn lại. Lại một tiếng “Rắc!” vang lên. Lần này, tên đó không rú nữa, chỉ cắn môi đến rỉ máu, mặt nhăn như khỉ ăn trúng mắm tôm. (Cái này gọi là “không đau vì quá đau”)

_Đến em đó Huy! – Shin ném cho tên “trùm” một nụ cười mỉa mai, rồi quăng cây gậy xuống đất.

Huy bước lại trước mặt tên trùm, dùng lưỡi dao găm sáng loáng vỗ bạch bạch lên mặt hắn:

_Tao chả biết nên xử mày sao nữa! Rạch mặt thì chẳng khác nào thưởng cho mày huân chương. (Dân giang hồ càng nhiều sẹo trên mặt càng nhìn “oai phong lẫm liệt”) Vậy tao khắc lên tay nhé?

Tên đầu đảng vẫn chưa hết đau vì bị Shin nện gãy hai tay, nhưng khi nghe Huy nói thế thì đã hoảng hồn nhìn lên, đôi mắt như muốn nói hắn đang muốn quỳ sụp xuống xin Huy “tha mạng”.

_Tấn công một cô gái không biết tự vệ? Tao chúa ghét loại tép riu như thế, nên tao sẽ cho mày “về hưu” sớm ... Cắt gân tay để từ nay mày không bắt nạt được ai nữa. Chịu không? – Huy cười khoái trá.

Đám đồng bọn với tên trùm nửa như muốn van xin Huy tha cho sếp, nửa còn lại ... không dám ... Nhỏ thấy trò này hơi ác, định lên tiếng ngăn thì nhỏ Hạnh nhanh miệng hơn:

_Thôi Huy, tha cho hắn đi. Hạnh thấy hắn sợ lắm rồi đó!

Chả biết nhỏ Hạnh và nhóc Huy có “tình ý” gì với nhau hay không. Nhưng Hạnh nói gì thì Huy nghe đó. Lần này cũng vậy. Lừ mắt nhìn thằng đầu đảng, thằng bé nói:

_May cho mày đấy! ... Nhưng không cắt gân tay, không có nghĩa là tao không xử mày! Không ai đã động đến Thánh Hạc mà còn nguyên vẹn!

“Xoẹt! Xoẹt!”. Hai âm thanh đanh gọn vang lên. Bằng một thao tác nhanh như chớp, thằng nhóc Vũ Huy đầy bản lĩnh của Thánh Hạc đã “tặng” cho tên đầu đảng hai vết dao dài trên hai cánh tay. Máu bắt đầu ứa ra. Tên “trùm” khiếp đảm nhìn vết cắt trên tay mình. Tuy nhiên, hắn không vẻ gì gọi là biểu lộ sự đau đớn. Chắc bị Shin và nhóc Huy dần tơi tả, nên bây giờ hắn bị “mất cảm giác” luôn rồi.

_Yên tâm đi! Gì chứ việc này thì tao chuyên nghiệp lắm! Không nguy hiểm gì đâu, chỉ để lại sẹo thôi! Như kỷ niệm chương bọn tao tặng mày ấy mà! – Huy nói.

Nhìn lại lưỡi dao rướm máu, thằng bé tặc lưỡi:

_Máu mày bẩn quá, phí cả con dao bọn tao mới mua! – Nói rồi thằng nhóc tiện tay phóng con dao bay cái vèo. Mũi dao cắm phập vào một cái bảng gỗ trong quán bar. Xong xuôi!

Nhỏ ra hiệu cho Huy lùi về, rồi hạ giọng:

_Tôi nhắc lại một lần nữa. Không ai đắc tội với Thánh Hạc mà được yên thân. Vì vậy, đừng bao giờ hành động ngu xuẩn như thế nữa. Hiểu chưa?

Tuy thường ngày, nhỏ là một con nhỏ ngốc nghếch, thẳng tính, bộp chộp và hay làm trò cười cho thiên hạ, nhưng khi đối đầu với một băng đảng nào đó, nhỏ luôn tỏ ra oai phong, lạnh lùng, đúng tố chất cần có của thủ lĩnh Thánh Hạc.

_Rút! – Nhỏ quay xuống nhìn Shin và đám đàn em.

Cả bọn, do nhỏ đi đầu, kéo nhau ra khỏi bar.

Khoảng 5 phút sau khi Thánh Hạc đi, cả cái bar nhốn nháo hẳn lên. Bọn đàn em của tên cầm đầu xấu số mỗi đứa góp một câu:

_Đại ca ra nhiều máu quá tụi bây!!

_Đưa đại ca vô bệnh viện mau!

_Đứa nào chuẩn bị xe nhanh lên...

_...

----oOo----

Một buổi sáng Chủ nhật đẹp trời.

Nhỏ bừng tỉnh giấc. Chậm chạp ngồi dậy, nhỏ vươn vai, ngáp lên ngáp xuống, mắt nhắm mắt mở. Chưa kịp tỉnh hẳn thì nhỏ nghe một giọng nói có thể xem là quen thuộc vang lên:

_Chưa thấy đứa con gái nào như cô ...

Nhỏ giật mình, như “thoát khỏi cơn mê”, hét toáng:

_Dương!!! Ai cho anh vô đây?

Chấn Dương – đang ngồi trên chiếc giường bên kia, giường của Duân Thy, đáp lời:

_Mẹ cô kêu tôi vào gọi cô dậy. Cả khu phố dậy hết rồi, chỉ còn mình cô thôi!

Nhỏ lật tấm chăn đang đắp ngang người, cãi bướng:

_Tui làm sao thì kệ tui! – Nhỏ bước xuống giường, đi đứng thế nào mà lại vấp trúng cái giẻ lau, té một cái rầm – Aishhhhhh! Cái giẻ chết tiệt! – Nói rồi nhỏ cầm cái giẻ tội nghiệp lên, quăng vào cánh cửa phòng cái uỳnh. Rồi nhỏ lật đà lật đật đứng lên, chạy ào vào nhà tắm.

Tuy thuộc họ “máu lạnh”, nhưng Dương không thể nào ngăn nỗi mạch cảm xúc đang dấn lên ... “Đúng là lúng túng đến đáng yêu ...” Tên “máu lạnh” bật cười.

_Anh tìm tui làm gì? – Nhỏ cầm cái khăn bông lau mặt, bước ra khỏi nhà tắm sau mười phút “ngự” ở trong đó.

Dương lên tiếng – không thể phủ nhận khi ở bên nhỏ, giọng nói lạnh lùng của anh chàng ấm lên được chút ít:

_Dù gì hôm nay tôi cũng dư thời gian, nên qua đây rủ cô ...

_Đi ăn? – Mắt sáng rỡ, nhỏ ngắt lời. Trong đầu nhỏ bao giờ mà chẳng có chữ “ăn”.

_Cả tháng nay cô hành hạ tôi chưa đủ sao? Lúc nào cũng đòi đi ăn cho bằng được. – Dương “bó tay” nhìn nhỏ.

_Ê, cái đó là hợp đồng nha ... Không đi ăn thì đi chơi cũng được! Hen! Hen! – Nhỏ lắc lắc cánh tay Dương.

Nhỏ đúng là y hệt con nít, toàn nghĩ đến “ăn” với “chơi”. Dương im lặng, ra chiều đồng ý.

_Vậy thì đi!

Nhỏ kéo tay Dương, chạy ra đến cửa phòng. Dương nắm tay nhỏ kéo lại. Anh chàng đằng hắng, chỉ vào bộ đồ ngủ nhỏ đang mặc. Nhỏ gãi đầu, cười:

_Ờ há! Anh ra trước đi! Chờ tui năm giây!

Nhìn nhỏ lí la lí lắc chạy vô xong, Dương mới mở cửa bước ra ngoài, không giấu nổi nụ cười mỉm.

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status